Sáng sớm hôm sau, lũ cú đêm bị buộc phải dậy sớm.
Trịnh Kinh ngồi trên sofa uống cà phê, liếc mắt nhìn một lượt, thấy toàn là những gương mặt lười biếng, chẳng có chút tinh thần nào như lúc tập luyện.
Ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, phủ lên người Trịnh Kinh một tầng ánh sáng ấm áp. Anh ấy hơi nheo mắt lại, trông vô cùng hưởng thụ.
Đồng hồ treo tường chỉ đúng 9 giờ rưỡi. Đối với đám cú đêm này, giờ này đúng là hơi khó khăn. Nhưng với dân văn phòng, đây đã là khoảng thời gian sắp trễ làm rồi.
Lục Viễn lâu rồi không dậy sớm như vậy. Có lẽ do vẫn chưa tỉnh ngủ, cậu ấy lơ mơ bước đi, mắt nửa nhắm nửa mở, kết quả lại đá phải cái ghế thấp bên cạnh.
Rầm!!
Chiếc ghế nhỏ ngã xuống, phát ra âm thanh giòn tan. Trịnh Kinh đang uống cà phê bị dọa cho giật mình, quay đầu lại nhìn:
"Không phải chứ. Lục Viễn, sao sáng nay em bực dọc thế? Trước giờ anh chưa từng thấy em như vậy nha."
"Cho dù có cáu thì cũng đừng trút giận lên ghế chứ. Đá hỏng rồi lại phải mua cái mới, phiền chết đi được."
Lục Viễn, người vừa vô tình đá phải ghế: "..."
Vốn còn đang ngái ngủ, giờ nghe Trịnh Kinh lải nhải một hồi, Lục Viễn lập tức tỉnh táo hẳn.
"Đừng dừng, anh cứ nói tiếp đi."
Lục Viễn đột nhiên tìm ra cách để tỉnh ngủ.
Trịnh Kinh: "..."
Anh ấy đã nói đến mỏi cả miệng rồi.
Lục Viễn có nghe vào hay không thì anh ấy không rõ, nhưng chắc chắn anh ấy là người mệt trước. Cuối cùng anh ấy phất tay, bất lực:
"Thôi, anh lười nói nữa."
Ngay lúc đó, Ngôn Bạch Xuyên vừa rửa mặt xong bước ra, nhìn thấy Trịnh Kinh đang tắm mình trong ánh nắng, tao nhã nhấp cà phê, liền buông một câu:
"Anh bị mãn kinh sớm à?"
Trịnh Kinh suýt nữa phun luôn ngụm cà phê ra ngoài.
"Gọi mấy đứa dậy sớm là để chọc tức anh à?"
Nếu cứ bị chọc tức thế này, không bị mãn kinh sớm mới lạ.
Đừng nói đến người khác, ngay cả Lão Kỷ cũng vì dậy sớm mà tinh thần uể oải. Dù là huấn luyện viên, nhưng lịch trình của anh ấy cũng giống hệt đám tuyển thủ, nên đồng hồ sinh học không khác gì họ.
Chỉ có Trịnh Kinh là mỗi ngày đều ngủ sớm dậy sớm, giải quyết xong công việc là lên giường ngay, vì vậy sáng dậy lúc nào cũng đầy năng lượng.
"Không phải mãn kinh, là chuẩn bị về hưu sớm thôi."
Lão Kỷ thản nhiên sửa lời.
Trịnh Kinh: "..."
Anh ấy thật sự không thể nói chuyện với đám người này được nữa.
"Nhanh nhanh dọn đồ rồi xuất phát nào!"
Trịnh Kinh thúc giục.
Ngôn Bạch Xuyên cúi xuống đổi giày, vừa đi qua hành lang thì gặp đúng lúc Giang Tinh Dự bước ra từ phòng mình.
Khi cậu đi ngang qua, Giang Tinh Dự khẽ giơ tay lên.
Ngôn Bạch Xuyên khựng lại, quay sang nhìn anh.
Giang Tinh Dự nhếch môi cười, nói:
"Đừng căng thẳng thế, tóc em dựng hết rồi, để anh giúp chỉnh lại."
"Ồ~"
Ngôn Bạch Xuyên ngoan ngoãn đứng yên bên cạnh Giang Tinh Dự.
Giang Tinh Dự cao hơn Ngôn Bạch Xuyên vài centimet. Tầm mắt của cậu vừa vặn ngang với đôi mắt anh. Khi ánh mắt Ngôn Bạch Xuyên khẽ dịch xuống, cậu liền bắt gặp đôi môi đỏ thắm của Giang Tinh Dự.
Trên môi anh còn lấp lánh ánh nước.
Ngôn Bạch Xuyên nuốt khan một cái. Cậu cố tình dời mắt đi, không muốn nhìn chằm chằm vào đôi môi ấy. Nhưng chẳng ngờ, vừa cúi xuống liền thấy yết hầu gợi cảm của Giang Tinh Dự.
Ngôn Bạch Xuyên: "..."
Sao mà ở đâu cũng toát ra vẻ gợi cảm thế này, khiến người ta thật muốn...
"Sáng sớm mà mày đang nghĩ gì trong đầu vậy, Ngôn Bạch Xuyên?"
"Xong... xong chưa?"
Ngôn Bạch Xuyên cảm nhận được bàn tay lớn kia vẫn đặt trên đỉnh đầu mình, cậu khẽ mím môi hỏi.
Cậu vừa ngẩng đầu lên thì đúng lúc Giang Tinh Dự cúi xuống. Hai người áp sát vào nhau, đến mức Ngôn Bạch Xuyên cảm thấy sống mũi mình khẽ lướt qua môi của Giang Tinh Dự.
Rất nhẹ, nhưng cảm giác lại vô cùng rõ ràng.
Giang Tinh Dự giúp cậu chỉnh lại lọn tóc hồng đang chỉa ra, sau đó thu tay về. Khóe mắt anh bắt gặp vành tai đỏ bừng của Ngôn Bạch Xuyên.
Không nhịn được, Giang Tinh Dự nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu vào phòng mình rồi nhanh chóng đóng cửa. Từng động tác dứt khoát, liền mạch như nước chảy mây trôi.
Ngôn Bạch Xuyên bị sự thay đổi bất ngờ này dọa cho ngẩn ra. Cậu lắp bắp:
"Chúng ta... còn phải đi quay video quảng bá, thế này... không hay đâu?"
Giang Tinh Dự bật cười, giọng trầm thấp:
"Ngốc quá."
Anh đưa tay nâng nhẹ gương mặt hơi nóng lên của Ngôn Bạch Xuyên, ghé sát vào:
"Anh là bạn trai em, chạm nhẹ một cái mà em đỏ mặt thế này à?"
Giang Tinh Dự cong môi, giọng trêu chọc:
"Bạn trai của anh, mặt em đỏ lắm kìa."
Ngôn Bạch Xuyên giận dỗi:
"Anh cứ trêu em thế, mặt em không đỏ mới lạ!"
Nhưng Giang Tinh Dự lại không đứng đắn chút nào, sát lại gần tai cậu, hơi thở nóng rẫy lướt qua vành tai. Giọng nói trầm ấm và từ tính ấy vang lên khiến ai nghe cũng khó lòng chịu nổi.
Đều là những chàng trai trẻ tràn đầy sức sống, một chút khiêu khích thôi cũng dễ khiến cảm xúc bùng cháy.
Thế nhưng Ngôn Bạch Xuyên vẫn cố gắng kiềm chế, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Giang Tinh Dự, siết nhẹ một chút rồi buông ra.
"Đi thôi, anh Trịnh và mọi người đang chờ ở dưới lầu."
Lời vừa dứt, điện thoại của Ngôn Bạch Xuyên rung lên vài cái.
Trịnh Kinh ngồi trong xe bảo mẫu, ánh mắt lướt qua lại, thở dài:
"Cặp đôi này, tình tứ cũng phải xem thời điểm chứ."
Lão Kỷ ngáp dài:
"Người ta mới yêu nhau, đang trong giai đoạn mặn nồng, tình tứ chút cũng bình thường thôi mà."
"Chỉ cần yêu đương không ảnh hưởng đến thi đấu thì mấy chuyện khác tôi không quan tâm, muốn làm gì thì làm."
Lão Kỷ nhún vai, nói tiếp:
"Ngay cả khi tình tứ trước mặt tôi, tôi cũng chẳng nói gì đâu."
Trịnh Kinh liếc anh ấy một cái:
"Tốt nhất là như vậy đi."
Phía ghế sau vang lên tiếng cười khẽ. Lê Hạ cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn thấy hai người kia bước xuống xe.
"Họ đến rồi."
Lê Hạ nhắc.
...
Trên đường đến địa điểm quay, mọi người tranh thủ ngủ bù trên xe.
Vốn quen ngủ ở bất cứ đâu, họ chẳng kén chọn chỗ ngủ, cứ thế ngủ thẳng cẳng cho đến khi xe đến nơi, cả đám mới lơ mơ tỉnh dậy.
Trịnh Kinh dẫn mọi người vào trong. Bên ngoài đã có nhân viên chờ sẵn. Nhận ra họ, nhân viên lập tức chào hỏi rồi đưa họ vào.
Trịnh Kinh trò chuyện vài câu, sau đó hỏi:
"Ông chủ của các cậu có đến không?"
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Ngôn Bạch Xuyên cảm thấy ánh mắt của người nhân viên đó khẽ liếc về phía mình khi trả lời:
"Có, đang ở trong kia."
Thôi được rồi, chắc là mình nghĩ nhiều.
Ngôn Bạch Xuyên khẽ huých Giang Tinh Dự bên cạnh:
"Ông chủ này rảnh thế nhỉ, còn đến xem chúng ta quay hình?"
"Fan CP của chúng ta đấy."
Giang Tinh Dự nhắc cậu.
Ngôn Bạch Xuyên sực nhớ ra, suýt nữa quên mất chuyện đó.
"Lát nữa có nên hỏi vụ khắc chữ không nhỉ?"
Ngôn Bạch Xuyên do dự:
"Em còn phải cho đám fan một lời giải thích nữa. Mọi người đang rần rần đòi khắc chữ đôi của chúng ta."
Nghe nói ông chủ của họ đang ở bên trong, Trịnh Kinh đưa tay chỉnh lại tóc.
Lần trước ký hợp đồng, ông chủ bận quá nên anh ấy chưa gặp. Hôm nay nhất định phải xem thử người tài trợ họ trông như thế nào.
Tầm nhìn sắc bén như vậy, Trịnh Kinh thật muốn trao ngay cho người này một giải thưởng.
Nhân viên dẫn cả nhóm vào một căn phòng, trông giống như phòng tiếp khách. Ánh sáng chan hòa chiếu vào, làm cho chiếc bàn trà và những món đồ trang trí trong phòng sáng rực rỡ.
Trịnh Kinh vừa nhìn thấy người trên sofa thì sững lại.
Người đàn ông ấy không phải ở độ tuổi 30, 40 như anh ấy tưởng, mà trông chỉ mới hơn 20.
Có lẽ cũng ngang tuổi với Lục Viễn, chưa đến 25. Trịnh Kinh hơi sửng sốt. Đúng là tuổi trẻ tài cao, còn rất trẻ mà đã làm ông chủ lớn.
Trịnh Kinh bỗng thấy cảm khái. Ngày xưa anh ấy cũng từng ấp ủ giấc mơ làm ông chủ...
Người đàn ông trên sofa thấy họ đến liền đứng dậy, nở nụ cười:
"Tôi họ Trần, cứ gọi tôi là Trần Tinh."
Người này có vẻ lười biếng, chẳng hề mang chút dáng vẻ nghiêm túc của một ông chủ. Ngược lại, cậu ta còn rất nhiệt tình, chủ động chào hỏi họ. Phải biết rằng hiếm có ông chủ nào lại dễ tính đến mức cho phép nhân viên gọi thẳng tên mình như thế.
"Chào anh, tôi là quản lý đội TAC."
Trịnh Kinh chìa tay ra.
Trần Tinh bắt tay với Trịnh Kinh, nhưng ngay sau đó liền xoay người về phía Ngôn Bạch Xuyên, mắt sáng lên đầy phấn khích:
"Cậu là Pink đúng không?"
"Vâng."
Ngôn Bạch Xuyên hơi gật đầu, có chút ngạc nhiên trước sự nhiệt tình của đối phương.
Trần Tinh chủ động bắt tay với cậu:
"Ngưỡng mộ đã lâu!"
Ngôn Bạch Xuyên: "..."
Đến lượt Giang Tinh Dự, Trần Tinh lại không buồn đưa tay ra, chỉ mỉm cười hờ hững, không có ý định bắt tay.
"Lần này gọi các cậu đến không vì gì khác. Một là quay video quảng bá cho thiết bị ngoại vi, hai là tôi muốn gặp các cậu."
Không hiểu sao, Ngôn Bạch Xuyên cảm thấy ánh mắt của Trần Tinh thoáng lướt qua mình khi cậu ta nói.
Cậu không nhịn được, đưa tay chạm lên tóc, hạ giọng hỏi người bên cạnh:
"Tóc em lại dựng lên rồi à?"
Giang Tinh Dự cúi xuống liếc nhìn một cái rồi bình thản đáp:
"Không, vẫn ổn."
"Lẽ nào ánh mắt kia chỉ là ảo giác của mình?"
"Hôm nay tôi đã mời hẳn chuyên gia trang điểm và nhiếp ảnh chuyên nghiệp. Cứ yên tâm mà hóa trang, đảm bảo lên hình đẹp trai hơn hẳn bình thường."
Trần Tinh đầy tự tin nói.
Ngôn Bạch Xuyên cảm thấy có chút khó chịu, nhưng vẫn theo nhân viên dẫn đường vào phòng trang điểm. Những người khác cũng nối gót theo sau.
Giang Tinh Dự thấy mọi người đã đi hết, bèn dừng bước, không còn ý định giả vờ lịch sự nữa, lạnh nhạt hỏi:
"Em lại bày trò gì đây?"
Người khác nghe câu này có lẽ sẽ ngơ ngác, nhưng Trần Tinh thì hiểu ngay.
"Anh họ à, lần này anh đổ oan cho em rồi. Em chỉ muốn tạo bất ngờ cho anh thôi mà."
Trần Tinh nhướn mày đầy đắc ý, liếc Giang Tinh Dự một cái rồi nói:
"Cái bộ phím khắc chữ đôi kia trông đẹp lắm đấy. Chỉ cần hai bàn phím chạm vào nhau là dòng chữ đôi sẽ xuất hiện. Ngầu cực luôn!"
Giang Tinh Dự chỉ có thể nhìn cậu ta bất lực.
Trần Tinh là em họ của Giang Tinh Dự, con trai của cậu ruột.
Không giống với Giang Tinh Dự, Trần Tinh là một học bá chính hiệu, từ nhỏ đã mê đọc sách. Năm ngoái cậu ta vừa mới từ nước ngoài về.
Mẹ của Giang Tinh Dự không muốn giao công ty cho người ngoài nên trước khi qua đời đã để lại di chúc, chuyển toàn bộ tài sản, bao gồm cả công ty lớn kia, cho Giang Tinh Dự tiếp quản.
Công ty thiết bị ngoại vi chỉ là một công ty nhỏ thuộc tập đoàn dưới tên Giang Tinh Dự. Thật ra anh không hứng thú gì với lĩnh vực này, nhưng cũng không muốn để tài sản của mẹ rơi vào tay kẻ khác.
Người cha kia của anh luôn dòm ngó công ty này, nhưng Giang Tinh Dự nhất quyết không để ông ta như ý.
Đúng lúc Trần Tinh du học về nước, lại là người mà mẹ anh đã trông nom từ nhỏ. Giang Tinh Dự giao công ty cho Trần Tinh quản lý cũng an tâm hơn là để rơi vào tay những kẻ có ý đồ xấu.
Sự thật chứng minh rằng quyết định của anh là đúng.
Dù công ty có bao nhiêu việc phức tạp, khi giao vào tay Trần Tinh, mọi thứ đều được xử lý đâu ra đấy. Ban đầu, hội đồng quản trị còn nghi ngờ năng lực của Trần Tinh, nhưng giờ đây họ buộc phải công nhận tài năng của cậu ta.
Quả nhiên, việc gì cũng phải để người chuyên nghiệp làm mới đúng.
Có Trần Tinh ở đây lo liệu mọi việc, Giang Tinh Dự mới có thể nhẹ lòng mà quay lại thi đấu, hoàn thành giấc mơ còn dang dở của mình.
"Anh không trách em đâu."
Giang Tinh Dự nhếch môi cười.
"Cái đầu làm marketing của em đúng là lợi hại, nghĩ ra đủ mọi chiêu trò mà người khác không nghĩ tới."
Trần Tinh đầy vẻ tò mò, hỏi thẳng:
"Anh thật sự đang quen với Ngôn Bạch Xuyên à? Nhiều năm qua em không hề nhận ra, anh lại có thể thích con trai."
"Công khai còn không đủ rõ sao?"
Giang Tinh Dự bình thản đáp:
"Câu hỏi này nghe chẳng phù hợp chút nào. Yêu một người thì có gì liên quan đến giới tính đâu."
"Em biết mà! Đâu có ý gì khác đâu, ai mà dám kỳ thị anh chứ?"
Trần Tinh vội xua tay.
"Nói thật là em thấy hai người rất đẹp đôi. Quan trọng là anh hạnh phúc. Công ty này cứ để em lo, thiếu tiền thì cứ tìm em!"
Thực tế, Giang Tinh Dự chưa từng mở lời nhờ cậu ta giúp đỡ gì. Ngay cả chuyện tài trợ lần này cũng là do Trần Tinh tự đề xuất.
Khi biết tin TAC mất tài trợ, lại nghe nói anh họ mình gia nhập đội tuyển này, Trần Tinh đã lập tức tìm đến Trịnh Kinh để bàn chuyện tài trợ.
Giang Tinh Dự cũng chỉ biết khi anh đọc hợp đồng. Nhưng anh chưa bao giờ nhắc đến, cứ làm như không biết gì.
"Chuyện tài trợ lần này coi như mình kiếm lời rồi. Các anh nổi tiếng như vậy, thiết bị ngoại vi của mình chắc chắn sẽ bán rất chạy."
Trần Tinh cười nói:
"Cố gắng lên nhé, mang bàn phím của mình ra thế giới, thế thì còn gì tuyệt hơn."
"Bọn anh sẽ làm được."
Giang Tinh Vũ nhìn xa xăm qua ô cửa kính, ánh mắt kiên định.
Anh nhất định sẽ đến được đấu trường thế giới, sẽ trở lại bục trao giải đó một lần nữa.
Nếu ngày đó thật sự đến, anh muốn cùng Ngôn Bạch Xuyên nâng cao chiếc cúp vô địch, đứng trên sân khấu rực rỡ ánh sáng, để chứng minh với tất cả mọi người rằng.
Họ không chỉ là cặp đôi ăn ý nhất, mà còn là những nhà vô địch bất bại.