Trong thời gian nghỉ giữa trận, cả đội quay lại phòng nghỉ. Lão Kỷ nhìn thấy ai nấy mặt mày ủ rũ, tinh thần sa sút liền mở miệng trách móc:
"Thế này là thế nào? Mới thua một ván mà đã chết lặng hết rồi. Thế các cậu định đánh mấy ván tiếp theo kiểu gì đây?"
Nhưng giọng trách móc này chẳng hề nghiêm khắc, nghe giống như cố ý nói để cổ vũ tinh thần bọn họ thì đúng hơn.
Lục Viễn ngả người xuống sofa, cả người chìm sâu vào ghế:
"Anh có biết ván vừa rồi em đánh khổ sở thế nào không? Chỉ còn thiếu một mạng nữa là đủ 10 mạng rồi, nhưng chết đến 10 lần là cái khái niệm gì hả?"
Đối với tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói, việc bị hạ gục nhiều lần trong trận đấu chẳng khác gì đang kéo cả đội tụt lại phía sau.
"Em cũng vậy. AD bên đội kia đánh ghê quá, hoàn toàn không giống người bị chấn thương tay."
Tạ Dụ chơi đường dưới bảo vệ AD, suýt chút nữa đã bị đánh đến sụp đổ tâm lý.
"Đây mới chỉ là ván đầu tiên thôi. Dù bên kia không bị chấn thương, các cậu cũng không được có thái độ này."
Trịnh Kinh khích lệ:
"Đây là trận đấu BO5, các cậu mới chỉ thua một ván mà đã như muốn chết rồi. Mau lấy lại tinh thần đi, còn muốn giành chức vô địch không?"
"Đương nhiên là muốn rồi!"
Lê Hạ thở hắt ra, vừa thoát khỏi cảm giác áp lực đè nặng trong trận:
"Đội trưởng của Thiên Sứ mạnh quá, lại còn cứ chặn đường lính của em suốt, em không thể cầm chân anh ta nổi."
Có thể khiến Lê Hạ phải buột miệng chửi thề thì đối thủ đúng là rất đáng gờm. Hơn nữa, thực lực của đội trưởng đội Thiên Sứ vốn đã được công nhận từ lâu. Anh ta từng nhiều lần bước lên sân khấu thế giới, tuy chưa từng vô địch nhưng cũng không ít lần giành ngôi á quân.
"Ván tiếp theo có cần đem chiến thuật khắc chế đội Thiên Sứ mà các cậu đã luyện ra dùng không?"
Lão Kỷ hỏi.
Mọi người đều im lặng. Ngôn Bạch Xuyên nhận ra ánh mắt của Giang Tinh Dự đang nhìn mình, bèn thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Đánh cược một lần không?"
Nếu là người khác, có lẽ sẽ không hiểu ý của Ngôn Bạch Xuyên khi nói câu này. Nhưng Giang Tinh Dự đã sát cánh bên cậu rất nhiều lần, liền đoán được phần nào ý nghĩa của từ "cược" mà Ngôn Bạch Xuyên nói.
"Cược cái gì?"
Lục Viễn vểnh tai lên, đúng lúc nghe được câu hỏi của Ngôn Bạch Xuyên.
"Cược rằng AD bên họ sẽ không trụ được bao lâu. Có lẽ chúng ta có thể giữ lại một chút sức lực."
Ánh mắt Ngôn Bạch Xuyên bình tĩnh, đầy chắc chắn.
Ban huấn luyện vốn biết cặp đôi đi rừng và đường giữa của họ rất mạnh nên đã nghĩ ra đủ loại chiến thuật phức tạp, đòi hỏi kỹ năng cao và thao tác cực kỳ điêu luyện.
Giang Tinh Dự và Ngôn Bạch Xuyên cũng đã luyện tất cả. Như người ta vẫn nói:
"Học nhiều không bao giờ thiệt"
Chẳng ai chê mình có quá nhiều kỹ năng cả.
"Còn giữ sức nữa hả?"
Lục Viễn không dám tin, sững người:
"Bên đội Thiên Sứ đánh hăng như vậy, nếu giữ sức mà thua thì sao?"
"Em đâu nói giữ hết."
Ngôn Bạch Xuyên giải thích:
"Em và Tinh Dự đã luyện nhiều chiêu kết hợp như thế, chẳng lẽ dùng hết trong một trận đấu? Có muốn cũng không xài hết được."
"Ồ, thì ra đội trưởng có ý đó."
Tạ Dụ thở phào nhẹ nhõm:
"Anh cứ tưởng còn định giữ sức nữa để rồi thua thêm một ván."
"Anh ngốc hay em ngốc?"
Ngôn Bạch Xuyên lườm Tạ Dụ, ánh mắt như muốn cậu ấy tự ngẫm lại.
Câu nói này của Ngôn Bạch Xuyên chẳng khác nào một liều thuốc trấn an, giúp cả đội vực dậy tinh thần. Nghe xong, chiến ý của họ lập tức bừng lên.
Trận đấu thứ hai sắp bắt đầu, tuyển thủ của hai đội lần lượt quay lại phòng cách âm. Trọng tài đứng phía sau họ, nghiêm túc như một người lính canh.
Trước khi trận đấu khởi động, Ngôn Bạch Xuyên liếc mắt về phía Giang Tinh Dự vài lần. Môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Cuối cùng, cậu mím môi, chỉ trừng mắt nhìn đối phương mà không thốt nên lời.
Giang Tinh Dự sớm đã cảm nhận được ánh mắt ấy nhưng không hề có phản ứng. Anh vốn muốn xem thử Ngôn Bạch Xuyên định nói gì, nhưng mãi vẫn không thấy đối phương lên tiếng.
Cuối cùng, Giang Tinh Dự cũng không nhịn được, nghiêng đầu nhìn Ngôn Bạch Xuyên:
"Không nói thì trận đấu sắp bắt đầu rồi đấy."
Ngôn Bạch Xuyên ngẩn ra, thầm nghĩ, chẳng lẽ trên đầu Giang Tinh Dự mọc mắt hay sao mà biết mình đang nhìn?
Giang Tinh Dự dường như đoán được cậu đang nghĩ gì, khẽ hất cằm ra hiệu cho cậu nói.
Đã đến mức này, dù hơi không đúng lúc, Ngôn Bạch Xuyên vẫn quyết định nói ra.
"Đánh xong trận này về, em có bất ngờ cho anh."
Cậu nói liền một mạch, không chút ngập ngừng. Vừa dứt lời, không biết vì ngượng hay vì gì khác, Ngôn Bạch Xuyên vội quay đầu lại, bỏ mặc Giang Tinh Dự ngơ ngẩn tại chỗ một lúc lâu.
Giang Tinh Dự khẽ gõ ngón tay hai cái lên mặt bàn, khóe môi bỗng cong lên, giọng trầm ấm vang lên:
"Được."
Có lẽ bởi vì Giang Tinh Dự rất hiếm khi cười, nên dù chỉ là một nụ cười vô tình cũng đủ để khiến khán giả trước màn hình lớn phải say mê.
Nụ cười ấy lập tức làm dấy lên một làn sóng trên khán đài, tiếng hét chói tai vang lên không ngớt.
An Thần, đang ngồi trong khu vực khán giả xem trận đấu, bị tiếng la hét làm ù cả tai, vội giơ tay bịt lấy hai bên tai. Không rõ là vì quá ồn hay vì thấy Giang Tinh Dự quá mức thu hút.
Rõ ràng đã có bạn trai rồi mà sao vẫn không biết tiết chế chút nào.
"Cậu ghen rõ quá rồi đấy."
Chu Nhiên ở bên cạnh cười không nhịn được:
"Thật lòng đi, cậu có phải đang ghen tỵ với Giang Tinh Dự không? Cậu ấy chỉ cần cười một cái là chiếm trọn trái tim fan."
"Vớ vẩn!"
An Thần phản bác mạnh mẽ:
"Ông đây có gì mà phải ghen tỵ với cậu ta? Tôi đây là thấy chướng mắt thôi."
"Chướng mắt? Cậu chắc chắn không phải là vì ghen sao?"
Từ Yến ngồi bên cạnh chỉ mỉm cười, không nói gì, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình lớn.
TAC và Thiên Sứ thi đấu ngang tài ngang sức, không phân cao thấp.
Nhìn tổng thể trận đấu, rõ ràng TAC đang cố tình kéo dài thời gian. Trong suốt trận, họ dựa vào cặp đôi đi rừng và đường giữa để dẫn dắt nhịp độ, tạo cơ hội cho các đồng đội phát triển.
"Thiên Sứ trận này e là không ổn rồi."
Từ Yến thở dài, có chút cảm thán:
"Trận đấu cường độ cao thế này mà TAC lại chủ động kéo dài thời gian, e là họ không trụ nổi lâu nữa."
Kế hoạch ban đầu của Thiên Sứ là đánh nhanh thắng nhanh, họ không có lợi thế khi bị kéo dài trận đấu. Nhưng TAC chủ động tránh giao tranh trực diện, khiến họ bất lực.
Dưới sự chỉ huy của Ngôn Bạch Xuyên, TAC kiểm soát thế lính rất tốt. Ban đầu Thiên Sứ đã tập hợp lực lượng chuẩn bị phá trụ, nhưng lại bị đánh lén ở hai đường khác.
Thấy lính đối phương sắp tiến vào nhà chính, họ buộc phải điều chỉnh kế hoạch, quay về phòng thủ.
Quá trình này cứ lặp đi lặp lại, thời gian càng kéo dài, kinh tế của ba thành viên còn lại bên TAC dần đuổi kịp, trang bị cũng hoàn thiện.
Thiên Sứ từ từ đánh mất lợi thế ban đầu. Đến giai đoạn cuối trận, khi kinh tế ngang nhau và trang bị đều đầy đủ, trận đấu càng đòi hỏi sự phối hợp nhịp nhàng giữa các thành viên.
Ngôn Bạch Xuyên và Giang Tinh Dự phối hợp cực kỳ ăn ý. Trong giao tranh, họ nhanh chóng tìm ra vị trí của các tướng máu giấy bên đối thủ và triệt hạ trước khi giao tranh chính thức nổ ra.
Việc đột phá vòng bảo vệ để cắt tướng máu giấy trong giao tranh tổng không hề dễ dàng. Giang Tinh Dự dẫn dụ hỏa lực đối phương, tạo cơ hội cho Ngôn Bạch Xuyên dùng tốc biến lao vào, đổi mạng với AD đối phương.
Ngay lúc đó, Giang Tinh Dự cũng hạ gục được Mid đối thủ và thoát về an toàn. Trận chiến lập tức chuyển thành thế 4 đánh 3, buộc Thiên Sứ phải lui về thủ trụ.
Tuy nhiên, tình thế này không kéo dài lâu. Hệ thống phòng thủ nhanh chóng bị phá vỡ, và trận đấu dai dẳng này kết thúc với chiến thắng thuộc về TAC.
Tỷ số giữa đội TAC và Thiên Sứ được cân bằng 1:1.
Lại thêm một trận đấu kéo dài hơn nửa tiếng. Hai trận đấu liên tiếp đã ngốn hơn 1 tiếng đồng hồ, khiến bầu không khí trên khán đài càng thêm căng thẳng.
Theo thể thức BO5, dù thắng liên tiếp thì cũng phải đánh ít nhất hai trận nữa. Nếu thời gian cứ kéo dài như vậy, tình hình rõ ràng bất lợi cho Thiên Sứ.
Sau khi trận đấu kết thúc, đội trưởng Thiên Sứ như thường lệ hỏi một câu:
"Tay anh thế nào rồi?"
Nếu là những trận đấu trước đây, họ luôn chọn chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh, chưa bao giờ kéo dài như vậy. Hiển nhiên, cổ tay của Khánh Ca đang dần chịu quá tải.
"Vẫn đánh được."
Khánh Ca xoa xoa cổ tay, khẳng định chắc chắn.
Trong hai trận vừa qua, Khánh Ca không phạm phải sai lầm rõ ràng nào. Anh ta muốn hoàn thành trọn vẹn trận đấu cuối cùng trong sự nghiệp của mình.
Tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ ích kỷ của riêng anh ta. Dù thế nào, anh ta cũng không bao giờ để lợi ích của đội bị ảnh hưởng, nên đành nửa đùa nửa thật:
"Nếu đánh đến lúc thật sự không ổn, thì để dự bị lên sân, đúng lúc cho cậu ấy luyện tập thêm."
Những người từng thi đấu với Khánh Ca đều biết anh ta chưa bao giờ mang theo dự bị. Chỉ cần còn khả năng thi đấu, anh ta sẽ không bao giờ lùi bước, trừ khi đến một ngày anh ta thực sự không thể tiếp tục.
SP trẻ của đội cúi đầu im lặng, đến khi ngẩng lên, mắt đã đỏ hoe:
"Đừng nói nữa mà."
Người ngoài có lẽ không hiểu hết Khánh Ca, nhưng trong đội, AD và SP vốn là cặp đôi phối hợp ăn ý nhất. Nếu nói ai là người buồn nhất khi Khánh Ca rời đội, thì chắc chắn là cậu ta.
Khánh Ca là thành viên lâu năm nhất trong đội, ý nghĩa của anh ta đối với cả đội không ai có thể thay thế.
Khánh Ca nhún vai cười nhẹ:
"Cậu khóc cái gì, người đáng buồn phải là tôi mới đúng chứ?"
"Anh cứ kiên trì đánh cho xong trận này đi, không cần dùng đến dự bị đâu."
Đội trưởng Thiên Sứ quyết định:
"Dù thắng hay thua."
Dù kết quả ra sao, họ cũng đã giành được suất tham dự giải thế giới. Trận đấu hôm nay như một buổi chia tay dành cho Khánh Ca, nên phải đánh thật trọn vẹn.
Khánh Ca nén nước mắt, gật đầu cười:
"Tôi sẽ chơi hết sức mình."
...
Trận đấu thứ ba chính thức bắt đầu.
Khánh Ca rõ ràng xuống phong độ so với hai ván đầu, khiến fan theo dõi qua màn hình lớn tưởng rằng anh ta bị mất tinh thần vì liên tục bị Ngôn Bạch Xuyên hạ gục. Họ cho rằng anh ta không còn giữ được trạng thái tốt như trước, tạo cơ hội cho anti-fan ồ ạt công kích, cố tình dẫn dắt dư luận.
[Bị Pink đánh cho vỡ tâm lý rồi à? Trạng thái kém hẳn so với ván đầu và ván thứ hai.]
[Ai có mắt cũng nhìn ra được, phong độ thế này là có vấn đề.]
[Đã là tuyển thủ chuyên nghiệp mà tâm lý yếu thế này thì về nhà trồng rau đi, đừng làm trò cười trên sân đấu nữa.]
[Đúng kiểu đang kéo chân cả đội đấy, anh ta đang làm gì thế này???]
[Đội trưởng của họ còn sáng suốt, biết mang theo tuyển thủ dự bị. Thôi thì trận sau để dự bị lên đi, chắc chắn chơi còn tốt hơn.]
Tuy nhiên, những fan có lý trí và người xem trung lập đều thấy rõ thực tế.
Khánh Ca chỉ xuống tay đôi chút, nhưng không hề mắc lỗi nghiêm trọng. Đám anti-fan rõ ràng đang cố tình gây sóng gió.
[Lại mấy đứa anti-fan mù quáng đây mà, không hiểu game còn thích gáy. Nghe bình luận viên phân tích vài câu rồi hẵng nói chuyện, được không?]
[Anti-fan thì chỗ nào cũng thấy! Mau biến đi!]
[Mấy người có nhìn kỹ không vậy? AD của họ chơi ổn lắm rồi! So thử với AD bên TAC xem nào?]
Đám anti-fan: "..." Chúng tôi còn có thể công kích ai nữa đây?
AD là vị trí dễ bị bắt nhất trong đội hình, vốn dĩ là mục tiêu thường xuyên bị đối thủ nhắm đến. Nếu chỉ nhìn vào số lần bị hạ gục mà bỏ qua đóng góp của anh ta trong toàn trận đấu, thì rõ ràng là quá phiến diện.
Trong khi đó, Ngôn Bạch Xuyên và Giang Tinh Dự liên tục tung ra những chiêu thức kết hợp mà họ đã luyện tập kỹ lưỡng, hoàn toàn nhắm vào đội Thiên Sứ. Những đòn đánh này khiến đội Thiên Sứ không kịp trở tay, ưu thế đầu trận từng bước sụp đổ.
TAC liên tiếp giành chiến thắng 2 ván, niềm vui sướng cùng cảm xúc mãnh liệt tràn ngập khiến cả phòng nghỉ như vỡ òa. Tất cả đều không thể dùng lời lẽ nào để diễn tả hết tâm trạng lúc này.
Trong khoảnh khắc hân hoan ấy, phản ứng đầu tiên của Ngôn Bạch Xuyên là quay sang nhìn Giang Tinh Dự. Cả hai đối diện nhau rồi không chút do dự trao nhau một cái ôm thật chặt, như để chia sẻ niềm vui và sự đồng điệu sau những trận chiến căng thẳng.
Họ không chỉ là "ngựa ô" của giải mùa hè năm nay, mà còn được fan ưu ái tặng cho một biệt danh đầy kiêu hãnh:
"Chiến Thần Bất Bại."
Những chiến thần không bao giờ khuất phục, đúng như cách họ đang đứng trên đỉnh cao của vinh quang lúc này.