Có lẽ vì hơi men làm tăng thêm can đảm, nên Ngôn Bạch Xuyên lại có dũng khí trực tiếp bước vào phòng Giang Tinh Dự trước mặt bao nhiêu người.
Vừa vặn mở cửa bước vào, trong phòng tối đen như mực. Mắt của Ngôn Bạch Xuyên chưa kịp thích nghi thì đã bị một lực mạnh kéo về phía trước, khiến cậu loạng choạng mấy bước liền.
Ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, eo của Ngôn Bạch Xuyên bị siết chặt. Giang Tinh Dự ôm lấy cậu, kéo cậu vào lòng. Hơi thở nóng rực lướt qua da thịt, dồn dập và rõ ràng lộ ra chút gấp gáp.
Ngay sau đó, Ngôn Bạch Xuyên nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai. Âm thanh tựa như ngọc thạch va nhau, vừa trong trẻo vừa phảng phất nét dịu dàng mơ hồ:
"Bảo bối, món quà bất ngờ em hứa cho anh, có phải nên đưa ra rồi không?"
Đây là lần đầu tiên Ngôn Bạch Xuyên bị người khác gọi bằng từ ngữ thân mật như vậy. Đầu óc cậu trong thoáng chốc trở nên trống rỗng. Mãi đến khi hoàn hồn lại, toàn thân cậu đã cứng đờ không thể thả lỏng.
Xung quanh là bóng tối mịt mùng, Ngôn Bạch Xuyên không nhìn rõ biểu cảm của Giang Tinh Dự, nhưng từ nhịp thở của đối phương, cậu có thể cảm nhận được anh đang sốt ruột.
Cậu từ từ xoay người, đưa một tay lên vòng qua cổ Giang Tinh Dự, chủ động hôn lên môi anh. Vì không thể nhìn thấy gì, mọi cảm giác của hai người đều được khuếch đại, khiến sự say mê càng thêm rõ rệt.
Ngôn Bạch Xuyên thử dò dẫm, khẽ tách đôi môi của anh ra, học theo những cảnh đã từng xem trong phim truyền hình, đầu lưỡi cậu chạm nhẹ vào răng của đối phương, sau đó chậm rãi quấn lấy.
Tựa như hai dòng sông giao hòa, ấm áp mà đầy quyến rũ.
Trong suốt quá trình ấy, Ngôn Bạch Xuyên luôn giữ vai trò chủ động. Dù động tác của cậu vẫn còn vụng về, điều đó không hề làm giảm đi vị trí của cả hai trong lòng nhau.
Khi nụ hôn kết thúc, Giang Tinh Dự khẽ bật cười. Anh vừa định hỏi
"Món quà bất ngờ của em chỉ có thế thôi sao?"
Thì bỗng trước mắt tối sầm lại.
Đôi mắt Giang Tinh Dự, vốn vẫn còn có thể nhìn thấy mờ mờ xung quanh, lập tức bị một đôi tay che lại. Trong bóng tối, Ngôn Bạch Xuyên dò tìm phương hướng, đẩy Giang Tinh Dự ngã xuống giường.
Ngay từ đầu, Ngôn Bạch Xuyên đã để ý thấy Giang Tinh Dự, giống như mình, cũng có phản ứng trong nụ hôn dài vừa rồi. Cảm giác chạm vào đùi qua lớp vải rõ ràng đến mức cậu không thể phớt lờ được.
Cảm giác ấy đối với Giang Tinh Dự thật sự không mấy dễ chịu... quá gấp gáp.
Trong căn phòng tối đen, tiếng kéo khóa vang lên xé toạc màn đêm tĩnh lặng. Giang Tinh Dự vẫn bị che mắt, không thể nhìn thấy gì, nhưng thính giác và xúc giác của anh lại nhạy bén hơn hẳn.
Ngôn Bạch Xuyên cố gắng nhớ lại cảm giác Giang Tinh Dự từng giúp mình lần trước, vụng về bắt chước, nỗ lực tái hiện lại trải nghiệm ấy cho anh.
Không gian bỗng yên lặng trong chốc lát. Giọng Giang Tinh Dự khàn khàn vang lên:
"Đừng dùng răng."
"Ồ."
Ngôn Bạch Xuyên khẽ đáp lại.
Đây là lần đầu tiên trong đời Ngôn Bạch Xuyên làm chuyện này cho người khác. Cậu học theo cách làm của Giang Tinh Dự, dù chưa được thuần thục, nhưng đã bắt chước được đến 7, 8 phần. Chỉ là, lần trước khi Giang Tinh Dự giúp cậu, cậu gần như xấu hổ đến mức không dám nhìn lấy một cái, chỉ biết trốn tránh.
Nhưng... sự chênh lệch giữa hai người lại quá rõ ràng. Ngôn Bạch Xuyên bắt đầu có chút choáng ngợp. Cậu không ngờ khoảng cách giữa hai người lại lớn đến vậy, ngay cả ở chỗ đó... cũng lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cậu.
Cổ họng Ngôn Bạch Xuyên khẽ động, nuốt xuống. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa sổ, len lỏi qua khe rèm, nhẹ nhàng phủ lên người cậu, khiến bóng dáng cậu hiện ra lờ mờ trong ánh sáng bạc.
Đôi tay che mắt đã sớm buông xuống. Dưới ánh trăng, Giang Tinh Dự ngước mắt nhìn thân hình đang di chuyển lên xuống trước mặt mình, trong mắt thoáng hiện ý cười, khóe môi khẽ nhếch.
Khoảng cách gần trong gang tấc, ánh mắt giao nhau.
Ngôn Bạch Xuyên ngày càng nỗ lực hơn, cho đến khi Giang Tinh Dự nhẹ nhàng đẩy đầu cậu ra mới tránh khỏi việc lỡ làm bừa bãi. Cuối cùng, Giang Tinh Dự không nhịn được mà bật cười:
"Món quà bất ngờ này không tệ đâu."
Mặt Ngôn Bạch Xuyên từ đỏ bừng đến tận cổ, lắp bắp rồi gần như vội vã bỏ chạy:
"Em toàn mùi rượu... đi tắm đã!"
Trước khi rời đi, để tiện cho Giang Tinh Dự thu dọn, cậu còn không quên bật đèn. Khi Ngôn Bạch Xuyên vừa bước ra khỏi phòng, chân chưa kịp rời xa cửa, một giọng nói bất ngờ vang lên khiến cậu giật nảy mình.
"Sư phụ."
Bách Mộc Thần đứng bên cạnh, vẻ mặt ngơ ngác nhìn cậu.
"Em vừa thấy sư phụ đi nhầm phòng, tưởng sư phụ uống say nên định qua xem thử. Đến cửa lại thấy trong phòng không bật đèn, em không dám vào, chỉ đứng ngoài đợi chút."
Ngôn Bạch Xuyên đột nhiên có cảm giác như mình vừa bị đồ đệ tóm được ngay hiện trường. Nếu không nhờ men rượu che giấu sắc đỏ trên mặt, chắc chắn người khác sẽ nghĩ cậu và Giang Tinh Dự vừa làm chuyện gì đó.
Nhưng Bách Mộc Thần hoàn toàn không đi theo lẽ thường, hỏi thẳng:
"Sư phụ, khóe miệng anh bị trầy rồi này, có phải vô tình cắn trúng không? Còn có vết máu. Có cần em đi lấy thuốc giúp không?"
Vừa nói, Bách Mộc Thần còn đưa tay chạm nhẹ vào vị trí trên môi mình để chỉ rõ chỗ bị thương, như thể muốn báo cho Ngôn Bạch Xuyên biết chính xác là ở đâu.
Ngôn Bạch Xuyên: "..."
Cậu không rõ Bách Mộc Thần thật sự không biết hay chỉ đang giả vờ.
"Trước khi vào phòng đâu có bị gì, sao vừa ra khỏi phòng Giang Thần lại cắn trúng môi được vậy?"
Lúc này, Lê Hạ vừa định ra ban công hóng gió, nghe thấy câu cuối liền khựng lại:
"???"
Lê Hạ bước tới, nhẹ nhàng vỗ vào sau đầu Bách Mộc Thần:
"Trẻ con đừng hỏi nhiều như vậy. Đi, chị dẫn em ra ban công hóng gió."
"Ui da!"
Bách Mộc Thần ôm đầu, vẻ mặt tủi thân, ngoan ngoãn để Lê Hạ dẫn đi.
"Chị Hạ, sao chị đánh em vậy?"
"Dẫn em đi hóng gió."
"Sư phụ bị rách môi, em phải đi lấy thuốc cho anh ấy."
"Đồ đầu gỗ, chuyện này không cần em lo."
Tiếng nói từ xa vang lên, người này một câu, người kia một câu. Ngôn Bạch Xuyên vốn không định để ý, nhưng vẫn không tránh khỏi việc nghe thấy. Cậu khẽ xoa xoa tai, cảm thấy hơi nóng lên.
Về đến phòng, Ngôn Bạch Xuyên tắm một trận thật kỹ, dùng sữa tắm để rửa sạch mùi rượu trên người, rồi vứt bộ quần áo cũ vào giỏ đồ.
Tắm xong, cậu nâng cánh tay lên ngửi thử. Trên da vẫn còn vương mùi chanh thoang thoảng, rất dễ chịu.
Theo bản năng, Ngôn Bạch Xuyên định qua phòng Giang Tinh Dự tìm anh. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, cậu lại có chút ngập ngừng, không biết có nên qua hay không.
Dù sao thì món quà bất ngờ cũng đã tặng rồi. Nếu hai người còn tiếp tục dính lấy nhau, Ngôn Bạch Xuyên không chắc mình có thể kiềm chế mà không làm chuyện quá giới hạn.
Ngay lúc cậu còn đang đắn đo, điện thoại đặt trên giường bỗng rung lên vài cái. Là tin nhắn của Giang Tinh Dự.
[Tinh]: 【Tắm xong chưa?】
Ngôn Bạch Xuyên nhìn chằm chằm vào tin nhắn, sững sờ trong chốc lát. Giang Tinh Dự đang yên lành hỏi chuyện này làm gì chứ?
Cậu gõ tin nhắn trả lời thật thà:
[-]: 【Ừm.】
Nhắn xong lại cảm thấy Giang Tinh Dự dùng ba dấu chấm trông có vẻ lạnh lùng quá. Trước đây, Ngôn Bạch Xuyên hay để tên anh là "Tinh", nhưng giờ cả hai đã đang yêu nhau, cậu quyết định sửa luôn phần lưu tên.
Từ "Tinh" đổi thành "Tinh Dự", nhưng cậu lại thấy tên này có vẻ chưa đủ thân mật. Suy nghĩ một chút, cậu đổi tiếp thành "Anh Yêu", nghe vừa gần gũi vừa đáng yêu hơn.
Vừa mới sửa xong, "Anh Yêu" đã gửi thêm tin nhắn tới:
[Anh Yêu]: 【Tắm xong rồi sao không qua đây với anh?】
[Anh Yêu]: 【Hay muốn anh qua phòng em?】
Thật ra ai qua phòng ai cũng không khác biệt gì mấy, nhưng Ngôn Bạch Xuyên lo Giang Tinh Dự nếu đường hoàng gõ cửa rồi bước vào sẽ bị người khác bắt gặp, nên cuối cùng đành thoả hiệp.
[-]: 【Em qua phòng anh.】
Ngôn Bạch Xuyên mặc bộ đồ ngủ rồi lặng lẽ đi đến phòng Giang Tinh Dự. Cửa không khoá, để tránh gây chú ý, cậu nhẹ tay vặn nắm cửa bước vào.
Lần này, phòng đã bật đèn. Vừa bước vào, cậu lập tức ngửi thấy mùi khói thuốc thoang thoảng. Ánh mắt Ngôn Bạch Xuyên lướt vào trong, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sofa, đầu ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc. Khi thấy cậu bước vào, Giang Tinh Dự nhả một làn khói mỏng, khoé môi khẽ cong lên, nụ cười nhàn nhạt nhưng quyến rũ đến chết người.
Khi Ngôn Bạch Xuyên bước tới gần, Giang Tinh Dự dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn, cất giọng trầm thấp:
"Không nhịn được, em không ngại chứ?"
Thật ra, Giang Tinh Dự rất ít khi hút thuốc, nhưng vừa rồi đầu óc anh lại quá tỉnh táo sau khi tắm, cảnh tượng khi nãy cứ lặp lại trong đầu không sao xua đi được, đành hút một điếu để phân tán sự chú ý.
Ngôn Bạch Xuyên không trả lời ngay. Nhìn Giang Tinh Dự hút thuốc, trong đầu cậu nghĩ đến một chuyện khác. Cậu cho rằng anh đang có tâm sự hoặc không vui.
"Anh lại không vui à?"
Ngôn Bạch Xuyên khẽ hỏi.
"Là vì em làm chưa tốt sao?"
Giang Tinh Dự ngẩn ra một lúc, nhìn cậu đầy ý cười. Anh đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của người trước mặt, giọng nói dịu dàng đến mức khiến người ta mất cảnh giác:
"Ngược lại. Vì em làm quá tốt, nên anh mới không nhịn được mà phải hút thuốc."
Ngôn Bạch Xuyên chỉ cảm thấy tim mình như bị người này trêu đùa đến loạn nhịp. Cậu nghiêm túc nghĩ rằng, sớm muộn gì mình cũng sẽ bị Giang Tinh Dự "tán tỉnh" đến chết mất thôi. Cảm giác này thật khó mà diễn tả thành lời.
"Anh cố ý đúng không?"
Mỗi lời nói của Giang Tinh Dự đều có thể khiến tim cậu ngứa ngáy, dễ dàng làm cậu muốn làm điều gì đó táo bạo. Từ khi yêu Giang Tinh Dự, Ngôn Bạch Xuyên phát hiện tình yêu này thật đẹp đẽ đến mức làm cậu không thể buông tay. Trong khoảnh khắc đó, cậu chợt nghĩ rằng đời này không thể thiếu người đàn ông này.
"Phải, anh chính là cố ý."
Giang Tinh Dự mỉm cười, ôm lấy cậu rồi kéo thẳng lên giường.
Đúng lúc Ngôn Bạch Xuyên nghĩ rằng Giang Tinh Dự định làm gì đó, thì anh lại kéo chăn lên đắp cho cậu, nhẹ giọng nói như đang thương lượng:
"Tối nay ngủ lại đây đi. Anh muốn ngủ chung với bạn trai mình."
"Ngủ... chung?"
Ngôn Bạch Xuyên khẽ lặp lại.
Cậu chưa từng ngủ chung giường với ai bao giờ, giờ bị Giang Tinh Dự kéo thẳng vào chăn, nhất thời không biết phải làm sao. Nhưng Giang Tinh Dự không cho cậu thời gian để nghĩ ngợi thêm, đẩy cậu vào trong rồi cũng nằm xuống ngay cạnh.
Sau đó chỉ nghe "tách" một tiếng, đèn trong phòng vụt tắt.
Giọng nói trầm ấm của Giang Tinh Dự vang lên bên tai:
"Yên tâm, anh sẽ không làm gì đâu."
Đã hơn 1 giờ sáng, hai người về đến căn cứ đã muộn, rồi còn kéo dài thêm không ít thời gian, giờ cả hai đều mệt rã rời.
Ngôn Bạch Xuyên không cưỡng lại được sức hấp dẫn của việc ngủ chung với Giang Tinh Dự, cuối cùng ngoan ngoãn ở lại. Quả nhiên, Giang Tinh Dự giữ đúng lời hứa, không làm gì cả. Nhưng chính điều đó lại khiến Ngôn Bạch Xuyên thấy hơi trống vắng, nên cuối cùng cậu chủ động ôm lấy anh, cuộn mình trong vòng tay anh mà ngủ.
Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, và cả hai ngủ một mạch đến sáng.
...
Đám người trong căn cứ bị đánh thức bởi tiếng thét vang trời của Trịnh Kinh, âm thanh thảm thiết như bị dao cứa.
Lục Viễn ở phòng gần nhất, vốn đang mơ một giấc mơ đẹp, nhưng giấc mộng chưa đến hồi kết thì đã bị tiếng hét dọa tỉnh.
"Aaaaaa!!!"
Trịnh Kinh vẫn đang gào thét đầy tuyệt vọng.
"Sao tôi lại uống rượu chứ? Cả nửa đời mặt mũi của tôi đều mất sạch rồi!"
Trịnh Kinh không tài nào tưởng tượng nổi việc mình say xỉn rồi nhảy múa trước mặt bao nhiêu người, lại còn bị quay video nữa, là trải nghiệm nhục nhã đến thế nào.
Lão Kỷ bị tiếng hét làm tỉnh giấc, chỉ mở mắt lười biếng liếc Trịnh Kinh một cái rồi bình thản nói:
"Ngoài chúng tôi ra không ai thấy cả."
Nghe vậy, Trịnh Kinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa kịp hoàn hồn đã lại nhảy dựng lên:
"Vậy còn cái video kia? Mấy người có xem chưa? Xóa ngay cho tôi!"
"Anh biết không? Đoạn video đó mất mặt lắm luôn ấy!"
Trịnh Kinh vừa nói vừa ôm đầu, mặt mũi đỏ bừng vì xấu hổ.
"Tôi không cần mặt mũi à?"
Trịnh Kinh rống lên.
"Cậu cũng biết xấu hổ sao? Tối qua nhét cậu vào xe, cậu còn nhất quyết đứng giữa đường nhảy múa không chịu lên. Giờ mới thấy xấu hổ à?"
Lão Kỷ bồi thêm một nhát chí mạng, suýt nữa khiến Trịnh Kinh "đột tử" ngay tại chỗ.
Lục Viễn ban đầu còn chưa hiểu họ đang nói gì, mãi đến khi xem đoạn video trong nhóm chat, cậu ấy cười đến đau cả bụng, không thể ngừng lại nổi.
"Hahahaha, anh Trịnh cũng có ngày hôm nay!"
Ai cũng biết Trịnh Kinh luôn giữ thể diện nhất, nên đoạn video này đối với anh ấy chẳng khác gì lịch sử đen tối.
Tạ Dụ nghe thấy tiếng cười liền định ra ngoài xem có chuyện gì. Nhưng vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc chưa tỉnh táo, cậu ấy đi nhầm hướng, bước vài bước sâu vào hành lang.
Đúng lúc đó, cửa phòng bên cạnh mở ra, Ngôn Bạch Xuyên từ phòng của Giang Tinh Dự bước ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tạ Dụ: "..."
Ngôn Bạch Xuyên mặc nguyên bộ đồ ngủ, mái tóc hơi rối, tay còn xoa nhẹ mắt vì ngái ngủ, rõ ràng là vừa mới tỉnh dậy.
Ánh mắt Tạ Dụ lướt qua cửa phòng Giang Tinh Dự, rồi lại nhìn sang cửa phòng đối diện — phòng của Ngôn Bạch Xuyên. Cậu ấy đứng đó, phản ứng chậm mất vài giây.
"Đội trưởng, chào buổi sáng."
Nói xong, Tạ Dụ lập tức quay người đi thẳng, không dám ngoái đầu lại.