Trong buổi livestream, Khổng Phong thật sự không ngờ Ngôn Bạch Xuyên lại thẳng thừng đến mức không để chút tình cảm nào sót lại. Dù sao thì ngày trước, khi cậu ta còn ở TAC, Ngôn Bạch Xuyên đã từng rất quan tâm và giúp đỡ cậu ta.
Nhưng giờ đây, những kỷ niệm xưa như bọt nước tan biến, không còn tồn tại nữa.
Khổng Phong từng thật lòng ghen tị với Ngôn Bạch Xuyên. Rõ ràng cả hai đều là tuyển thủ dự bị, vậy mà Ngôn Bạch Xuyên lại được thăng lên đội chính thức, còn cậu ta vẫn chỉ là cái bóng của người khác.
Cậu ta đã từng trách trời không công bằng. Và rồi, khi TAC rơi vào thời kỳ khó khăn nhất, Khổng Phong không chút do dự mà chọn rời đi. Cuối cùng, ở Phong Mị, cậu ta cũng toại nguyện, trở thành tuyển thủ chính thức.
Chỉ đến lúc đó, Khổng Phong mới hiểu ra khoảng cách giữa cậu ta và Ngôn Bạch Xuyên lớn đến mức nào. Một vực sâu ngàn trượng, xa vời vợi, dù có với tay cũng chẳng thể chạm tới.
Giờ đây, cậu ta hối hận. Cậu ta muốn quay về TAC, cùng mọi người chiến đấu một lần nữa, nhưng đã quá muộn. Cơ hội không còn, cũng chẳng thể nào vãn hồi được nữa.
Cuối cùng, Khổng Phong đã rối loạn đến mức chẳng biết mình bấm nút ngắt máy khi nào. Nhìn màn hình đầy những lời chỉ trích, cậu ta bỗng nhận ra có lẽ mình thực sự đã sai rồi.
[Hahahaha, mọi người ác quá, muốn khiêu khích thì đánh ai không đánh, lại cứ nhằm ngay người khó chơi nhất mà đánh!!!]
[Chắc là cậu ta không biết rõ tính của tóc hồng rồi, lại dám gọi điện trực tiếp!!]
[Dù có gọi cho Tạ Dụ đi nữa thì cũng chưa đến mức bị mắng te tua như vậy đâu (che mặt.JPG)]
[Tóc hồng vẫn giữ phong độ ổn định, miệng lưỡi bén như dao.]
[Tôi còn đang đợi họ livestream đây, ai ngờ cả đám kéo nhau đi nghỉ mát hết rồi??? (khóc lớn.JPG)]
Câu nói của Ngôn Bạch Xuyên thực sự chạm trúng trọng tâm. Trịnh Kinh lập tức xóa văn bản đã chuẩn bị đăng tải. Một khi Ngôn Bạch Xuyên đã lên tiếng, anh ấy cũng chẳng cần thiết phải làm chuyện thừa thãi nữa.
Cúp điện thoại xong, Lục Viễn không nhịn được giơ ngón tay cái về phía Ngôn Bạch Xuyên:
"Đội trưởng vẫn đỉnh nhất! Quá hả dạ, thật sự quá hả dạ! Hahaha!"
Tạ Dụ cũng vui vẻ tiếp lời:
"Đội trưởng của chúng ta mà mở miệng mắng thì chưa từng thua ai đâu, trong giới Esports đến giờ vẫn chưa ai vượt qua nổi."
Lê Hạ cũng không nhịn được vỗ tay tán thưởng, Lão Kỷ nghe vậy thì cơn giận cũng tan biến hẳn.
Ngôn Bạch Xuyên vừa định nói gì đó thì trong tầm mắt cậu, Giang Tinh Dự bất chợt thu ánh nhìn từ cậu về.
Tim Ngôn Bạch Xuyên lỡ mất một nhịp.
"Bạn trai... chẳng lẽ chê mình ăn nói thô lỗ?"
Cậu bỗng thấy hoảng. Có khi nào ấn tượng tốt của Giang Tinh Dự về cậu đã sụp đổ hoàn toàn rồi không?
Đêm trước khi đi nghỉ mát, Ngôn Bạch Xuyên thừa lúc xung quanh không ai chú ý, lén lút bước vào phòng Giang Tinh Dự. Được ngủ chung với bạn trai thật sự dễ khiến người ta nghiện. Đã có lần đầu thì sẽ mong muốn có lần thứ hai, thậm chí còn ước gì có thể mãi mãi quấn quýt bên nhau.
Lúc bước vào, Ngôn Bạch Xuyên cực kỳ cẩn thận, không dám gây ra tiếng động nào. Ban đầu cậu chỉ định vào để giải thích một chút rồi đi ngay, nhưng không ngờ vừa mới bước chân vào, đèn trong phòng đột nhiên bật sáng.
Ánh sáng bất thình lình làm Ngôn Bạch Xuyên khựng lại.
Giang Tinh Dự đang dựa vào đầu giường, ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu từ xa, dường như đã đoán trước được cậu sẽ đến. Anh khẽ ngoắc tay:
"Qua đây."
Ngôn Bạch Xuyên vò đầu đầy bối rối, giọng có phần nhỏ hơn:
"Sao anh biết em sẽ đến tìm anh?"
"Bạn trai của anh có chuyện không vui, em nghĩ anh không biết sao?"
Giang Tinh Dự cảm thấy bản thân vẫn còn chút tinh ý, chẳng đến nỗi bạn trai buồn mà cũng không nhận ra được.
"Nào, nói anh nghe xem. Việc gì khiến Tiểu Bạch Xuyên của chúng ta không vui vậy?"
Giang Tinh Dự vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh mình, ý bảo cậu ngồi xuống mà nói chuyện.
Ngôn Bạch Xuyên ngồi xuống, ánh mắt dò xét khuôn mặt Giang Tinh Dự, cố gắng tìm kiếm một chút cảm xúc khác thường, rồi ngập ngừng:
"Anh..."
Ngôn Bạch Xuyên có chút khó nói, cảm thấy có lẽ mình đang quá nhạy cảm.
"Anh làm sao cơ?"
Giang Tinh Dự khẽ cười, ánh mắt chờ đợi bạn trai mở lời.
Ngôn Bạch Xuyên mím môi, buột miệng:
"Anh không giận đấy chứ?"
"Em biết nói bậy mắng người là không đúng, nhưng có lúc em không kiểm soát được. Anh sẽ không giận vì chuyện này chứ?"
Ngôn Bạch Xuyên đã chuẩn bị tinh thần để nhận lỗi, nếu Giang Tinh Dự thật sự không vui vì chuyện này, cậu sẽ nghiêm túc xin lỗi ngay lập tức.
Cậu đến đây với tâm thế nhận sai, nhưng vừa dứt lời, cậu lại nghe thấy tiếng cười khẽ.
Ngôn Bạch Xuyên ngẩn người.
Giang Tinh Dự xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói:
"Ngốc quá đi."
"Em nghĩ anh không hiểu bạn trai mình sao?"
Chính vì hiểu rõ, Giang Tinh Dự mới âm thầm thích Ngôn Bạch Xuyên từ lúc nào không hay, rồi đến những tháng ngày cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Bạn trai của anh tuy hơi nóng tính, nhưng người mà cậu mắng đều là những kẻ đáng mắng. Cậu chưa bao giờ vô cớ nổi giận.
Điều đó, Giang Tinh Dự đều biết rõ, và chưa từng nghĩ xấu về Ngôn Bạch Xuyên. Trái lại, anh còn cảm thấy cậu như vậy mới thú vị.
"Anh thật sự không giận em à?"
Ngôn Bạch Xuyên dè dặt hỏi lại.
"Không giận."
Giang Tinh Dự cười nói:
"Tối nay lại ngủ ở đây nữa à?"
Có lẽ do lời của Giang Tinh Dự mang sức mê hoặc kỳ lạ, Ngôn Bạch Xuyên bỗng có cảm giác như mình là kẻ qua đêm không về phòng.
Cuối cùng, cậu không cưỡng lại được sự cám dỗ ấy, khẽ gật đầu:
"Ừm."
Lại là một đêm ngon giấc.
...
Sáng sớm hôm sau, Trịnh Kinh đã dậy sớm thu dọn hành lý rồi đi gõ cửa từng phòng gọi mọi người dậy.
Khi gõ đến phòng Ngôn Bạch Xuyên, bên trong không hề có phản hồi. Trịnh Kinh đứng đợi một lúc lâu nhưng vẫn không thấy ai trả lời.
Sau đó, anh ấy chuyển sang gõ cửa phòng khác. Vừa giơ tay lên chuẩn bị gõ, cánh cửa bỗng mở ra.
Sau đó, Trịnh Kinh trông thấy Ngôn Bạch Xuyên thản nhiên bước ra từ trong phòng, vừa ngáp vừa nhướng mắt nhìn anh ấy:
"Anh đứng đây làm gì thế?"
Trịnh Kinh: "..."
Anh ấy ngẩn người trong giây lát, rồi đưa giấy tờ cho Ngôn Bạch Xuyên:
"Đưa lại em giấy tờ, dậy thu dọn chuẩn bị xuất phát thôi."
"Ồ."
Ngôn Bạch Xuyên nhận giấy tờ, nhưng bỗng dưng khựng lại, vì nhận ra điều gì đó. Trịnh Kinh liếc nhìn cậu, tò mò hỏi:
"Nếu anh nhớ không nhầm, phòng của em đâu phải ở bên này?"
Nói rồi, Trịnh Kinh co ngón tay, chỉ về phía cánh cửa đối diện phòng của Giang Tinh Dự.
Ngôn Bạch Xuyên: "..."
Sắc mặt cậu cứng đờ, vẻ mặt lạnh tanh, nghiêm túc đáp:
"Tối qua em mượn một cái áo, vừa rồi mang qua trả. Em dậy từ lâu rồi."
Trịnh Kinh nheo mắt, ánh nhìn đầy ngờ vực. Nhưng vì không tìm được lý do phản bác, anh ấy cũng không nói gì thêm, để mặc Ngôn Bạch Xuyên qua ải một cách an toàn.
Chỉ là, người trong phòng vẫn đang cười không ngừng được.
Đi nghỉ mát cũng không cần mang quá nhiều đồ, vì hầu hết mọi thứ đều có thể mua khi đến nơi. Lão Kỷ chỉ đeo một chiếc ba lô nhỏ, bên trong toàn là đồ cá nhân thiết yếu.
Nhưng những người khác đều kéo theo vali lớn. Đặc biệt là Tạ Dụ, không chỉ có một, mà còn kéo tận hai cái vali ra ngoài.
Lão Kỷ liếc qua, không nhịn được mà hỏi:
"Cậu đi nghỉ mát thôi mà, mang theo hai cái vali làm gì? Không thấy mệt à?"
"Tất nhiên là không mệt."
Tạ Dụ nhướng mày, cười đáp:
"Một cái vali của em để trống mà."
"Để trống?"
Lão Kỷ ngạc nhiên.
"Cái đó là để đựng đặc sản mang về."
Tạ Dụ đầy tự hào giải thích.
Tạ Dụ nổi tiếng là một tín đồ ăn uống, đồ ăn vặt trong phòng chất đầy đến mức ăn mãi không hết. Nói rằng cậu ấy mang vali để đựng đặc sản, quả thật chẳng ai tìm được lý do phản bác.
"Tiểu Bạch Xuyên, em sao chẳng mang gì hết thế? Không thu dọn đồ à?"
Trịnh Kinh nhìn thấy Ngôn Bạch Xuyên tay không xuống lầu, không nhịn được hỏi.
"Thu dọn rồi."
Lời vừa dứt, mọi người liền thấy Giang Tinh Dự kéo vali từ trên lầu xuống. Giang Tinh Dự bình thản giải thích:
"Đồ của em ấy đều để trong vali của tôi."
Trịnh Kinh: "..."
Thì ra đây chính là cảm giác khi có người yêu sao?
Hôm nay Lê Hạ mặc một chiếc váy màu vàng nhạt. Khuôn mặt cô ấy mềm mại, đường nét tinh tế, đôi mắt cong cong như cười. Tay cô ấy đang nghịch chiếc máy ảnh đeo trên cổ.
"Lâu rồi không chụp ảnh. Trước khi đi, chụp một bức ảnh tập thể ở cổng căn cứ nhé?"
Lê Hạ vừa nói, vừa đưa máy ảnh lên chụp vài tấm ngẫu nhiên.
"Lúc nào rửa ảnh ra treo ở tường căn cứ."
"Ý kiến này hay đấy."
Bách Mộc Thần hào hứng tiến tới, nhưng chợt nghĩ ra điều gì, liền hỏi:
"Chị Hạ, chị chụp giúp bọn em rồi chị thì sao?"
"Có giá đỡ máy ảnh mà, để cố định và hẹn giờ là được. Nếu chụp không đẹp thì chụp lại vài lần."
Lê Hạ giải thích.
"Nhóc Thần, lại đây. Em đứng bên cạnh anh mà chụp."
Tạ Dụ vẫy tay gọi.
Bách Mộc Thần: "Tới ngay."
Ánh nắng xuyên qua những tán lá, rọi xuống mặt đất thành những mảng sáng nhỏ lấp lánh, chiếu lên người họ thành từng vệt sáng đẹp mắt.
Mọi người chen chúc, xếp lại đội hình ngay ngắn, Lê Hạ cài đặt chế độ hẹn giờ xong thì chạy nhanh về đứng vào giữa nhóm.
Trong vài giây cuối cùng trước khi máy chụp, ở góc khuất mà Ngôn Bạch Xuyên không để ý, trên mái tóc hồng của cậu xuất hiện một đôi tay làm dấu chữ V.
Nhìn từ xa, mái tóc hồng trông như vừa mọc thêm một đôi tai thỏ, khiến cả bức ảnh thêm phần hài hước và sinh động.
Máy ảnh chụp liên tiếp nhiều tấm, Lê Hạ cầm máy sàng lọc để xóa những bức không đẹp. Đang định xóa thì cô ấy chợt thấy khoảnh khắc nhỏ giữa hai "nhân vật chính".
Cô ấy cố nhịn cười, liếc nhìn về phía đó, quyết định giữ lại bức ảnh đặc biệt ấy, chỉ xóa hai tấm dư thừa rồi quay sang mọi người:
"Xong rồi nhé! Đợi em rửa ảnh ra, sẽ đưa cho mọi người."
Khi cả nhóm đến sân bay, ai cũng đeo khẩu trang để tránh bị fan nhận ra, gây nên sự chú ý không cần thiết. Tóc của Ngôn Bạch Xuyên là đặc điểm dễ nhận diện nhất, nên trước khi ra khỏi cửa, Giang Tinh Dự đã giúp cậu đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai, che đi màu tóc nổi bật.
Ngôn Bạch Xuyên vừa nhai kẹo cao su vừa kéo vành mũ xuống, chỉ để lộ đôi mắt.
Giang Tinh Dự thì không cần mũ vì màu tóc không nổi bật, nhưng khuôn mặt anh lại quá thu hút. Trịnh Kinh đành đưa cho anh một cặp kính râm và dặn:
"Lên máy bay rồi hẵng tháo ra."
Vé máy bay của Ngôn Bạch Xuyên và Giang Tinh Dự là ghế liền kề, nên vừa lên máy bay, hai người tự nhiên ngồi cạnh nhau.
Đã ngồi cạnh thì tất nhiên không tránh khỏi vài cử chỉ nhỏ. Ngôn Bạch Xuyên thò tay vào túi áo của Giang Tinh Dự, nghịch ngợm gõ gõ ngón tay vào tay anh.
Giang Tinh Dự không nói gì, ngón tay chỉ khẽ động, móc lấy tay Ngôn Bạch Xuyên như một cách đáp lại.
Ngôn Bạch Xuyên tối qua được người yêu ôm ngủ suốt đêm, giấc ngủ vô cùng ngon lành, nên bây giờ hoàn toàn tỉnh táo, chẳng hề thấy buồn ngủ chút nào.
Chán quá, cậu bèn cầm tay Giang Tinh Dự ra rồi dùng đầu ngón tay viết từng chữ lên lòng bàn tay anh. Nghĩ gì viết nấy, những điều thầm kín trong lòng cứ thế mà được vẽ ra từng nét.
Giang Tinh Dự chỉ nhắm mắt, mặc kệ cậu nghịch, nhưng trong đầu vẫn ghi nhớ rõ từng đường nét mà Ngôn Bạch Xuyên để lại.
Anh mỉm cười mơ hồ, khẽ nghiêng đầu, giọng thấp xuống:
"Em thích anh đến thế sao?"
Vừa rồi, điều mà Ngôn Bạch Xuyên viết nhiều nhất chính là hai chữ "thích anh" — thích rất nhiều, thích tất cả những điều nhỏ nhặt thuộc về Giang Tinh Dự.
Ngôn Bạch Xuyên nghiêm túc đáp:
"Đương nhiên là rất thích, thích hơn bất kỳ ai khác."
Thích đến mức nào ư? Người yêu vừa đẹp trai vừa dịu dàng như vậy, thử hỏi còn có thể tìm đâu ra được?
Dù thời gian họ yêu nhau chưa dài, Ngôn Bạch Xuyên tin chắc rằng cậu sẽ dùng hành động của mình để chứng minh rằng tình cảm dành cho Giang Tinh Dự là chân thật và sâu sắc biết nhường nào.