Sau Khi Tỉnh Dậy Tôi Có Con

Chương 64



Nam diễn viên chính đóng vai hoàng đế là Hồ Chước Tuyên, anh ta có một thói quen tốt mà người bình thường không biết, đó là thức dậy sớm.
Về cơ bản thì chưa tới sáu giờ sáng đã mở mắt, nhưng sau đó anh ta sẽ đọc một cuốn sách trong phòng, hoặc tập thể dục một lúc, chậm chạp đến bảy giờ mới có thể đi ra khỏi cửa.
Buổi sáng hôm nay anh ta vừa mở mắt thì liền nhìn vào điện thoại di động, phát hiện mới có 2 giờ 50 phút sáng, ngay cả 3 giờ cũng chưa đến, thời tiết đặc biệt buồn thảm khi trời tối đi.

Hồ Chước Tuyên quyết định đi dạo trong hành lang của khách sạn coi như giải sầu.
Ra ngoài cửa thì tình cờ gặp được lão Kim nhà sản xuất, hai người cùng nhau nói chuyện, đi dạo quanh khách sạn một vòng, sau đó trở về phòng khách bên này.
Cả hai đều vừa nói vừa cười, vừa định rẽ vào hướng phòng khách, chỉ thấy một thân ảnh ở phía xa, một bóng người màu vàng rực rỡ chạy ra ngoài.
Hồ Chước Tuyên mờ mịt ngẩng đầu, sửng sốt hai giây, hắn mới nhìn về phía lão Kim: "Người vừa rồi là Hàn Phi Nhứ phải không?"
Lão Kim vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ừ, cô ấy vừa ra khỏi phòng Diệp Minh Tâm."
Hồ Chước Tuyên im lặng: "Hiện tại toàn bộ đoàn làm phim, còn có ai khác biết quan hệ giữa hai người không?"
"Không" Lão Kim suy nghĩ một chút: "Đến người đưa cơm hộp cũng không biết."
Hồ Chước Tuyên: "..."
Hộp cơm trưa thường sẽ được gửi đến đoàn đội của các diễn viên, không thì các diễn viên chính ăn bữa trưa do đầu bếp của đoàn làm phim chuẩn bị, hoặc mang theo đầu bếp và nguyên liệu của chính mình để nấu ăn.

Người đưa cơm căn bản không có cơ hội tiếp xúc với diễn viên chính, tự nhiên sẽ không biết.
Hầu như tất cả các diễn viên chính và người trong đoàn đều biết chuyện của hai người, nhưng Hàn Phi Nhứ hoàn toàn không có cảm giác về điểm này, vẫn đang tận tụy che giấu gian tình giữa mình và Diệp Minh Tâm, người khác nhìn cô cố gắng như vậy cũng ngượng ngùng đi chọc thủng cô.

Được rồi, giấu nó đi, dù sao chúng tôi cũng biết tất cả mọi thứ = =
Các diễn viên chính trong đoàn làm phim bên này thì đều biết hết, nhưng đoàn làm phim bên cạnh vẫn chưa biết.
Ví dụ như Lục Dung, cô chính là người không biết.
Cho đến bây giờ, Lục Dung vẫn thỉnh thoảng đến đoàn làm phim 《 Phượng trở về》 đi dạo một vòng, đến kẻ ngốc thì đều có thể nhìn ra mục đích thực sự của cô ta là gì, Hàn Phi Nhứ tự nhiên cũng nhìn ra, mỗi lần cô ta đến, Hàn Phi Nhứ đều mũi không phải mũi, mặt không phải mặt, không vui vẻ ba chữ lớn trực tiếp viết trên mặt, thấy Lục Dung đi tìm Diệp Minh Tâm, cô không thể ngăn cản ánh mắt không chớp mà nhìn hai người.
Lục Dung bị cô nhìn chằm chằm đến mức trong lòng sắp phiền chết rồi, mỗi lần đều như vậy, ban đầu cô đi qua, thái độ của Diệp Minh Tâm đối với cô vẫn rất tốt, chỉ cần Hàn Phi Nhứ ngồi một bên bắt đầu nhìn chằm chằm các cô, Diệp Minh Tâm sẽ nhanh chóng chấm dứt đề tài, sau đó đi thẳng đến Hàn Phi Nhứ.
Giữa bạn bè nào có như vậy? Nếu là người khác, chắc chắn đã sớm nhìn ra, nhưng chỉ số IQ của Lục Dung gần như bằng với chỉ số IQ thấp nhất so với bình thường, mà nói theo lời tương đối khó nghe thì chính là chỉ cao hơn một chút so với ngu đần = =

Đại diện cho "ngực lớn nhưng không có đầu óc, chính là Lục Dung.
Cô ta còn ngốc nghếch cho rằng Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm là quan hệ thân mật hơn bạn bè một chút thôi, cô ta đột nhiên xuất hiện, khiến Hàn Phi Nhứ sinh ra cảm giác nguy cơ cho nên mới luôn làm ra nhiều hành vi hờ hững như vậy, mà Diệp Minh Tâm thì sao, cô ấy và Hàn Phi Nhứ có quan hệ tốt, không muốn Hàn Phi Nhứ tức giận, mới không thể không dời cô ta qua một bên.
Lục Dung cảm thấy như vậy cũng không được, cô ta muốn tìm một cơ hội, để nói với Hàn Phi Nhứ, để cho cô biết khó khăn mà lui.
Đang suy nghĩ, có lẽ cơ hội đã tới.
Hôm nay cảnh của Ân Gia Hà kết thúc, Dư Thính Tuyết muốn tổ chức cho cô ấy một bữa tiệc nhỏ, liền mời các diễn viên chính và chủ đoàn qua ăn cơm, ca hát, chúc mừng, Diệp Minh Tâm và Hàn Phi Nhứ đều trong danh sách được mời, Lục Dung cảm thấy, đây chính là một cơ hội đặc biệt tốt.
Nhà hàng đặt phòng VIP cao cấp, cô không thể trộn lẫn vào, nhưng qua KTV thì đơn giản hơn nhiều, thế nên khi đoàn phim bên đây chuẩn bị qua KTV thì cô giả vờ vừa mới ở đây tham gia một bữa tiệc, sắp rời đi, lúc ra ngoài vừa vặn đụng phải Diệp Minh Tâm, Điền Thành Hiền vừa nhìn cô liền nói to: "Lục Dung, hôm nay cô rất bận rộn đi, nếu không..."
Còn chưa nói xong, Lục Dung liền cười như hoa nói: "Không bận không bận, ai nha, hôm nay là Ân tiểu thư kết thúc cảnh quay sao, chúc mừng chúc mừng, nếu đã gặp, vậy tôi cũng vì Ân tiểu thư chúc mừng một phen, thế nào? Đạo diễn Điền hẳn là sẽ không ghét bỏ nhiều thêm một cô gái như tôi chứ?"
Cô là một cô gái sao, cô là mẫu dạ xoa thì có!
Đạo diễn Điền càng nhức đầu, hắn nhìn chính chủ Ân Gia Hà và Dư Thính Tuyết, hai người đều không có biểu tình gì, nhìn không giống bộ dáng phản cảm, hắn liền làm chủ giúp đỡ đáp ứng.
Những người ở đây nếu đã có thể nhìn thấy mối quan hệ tình nhân giữa Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm, tự nhiên cũng có thể nhìn ra mục đích thực sự của Lục Dung đến đây, nhưng, gần đây mọi người quay phim rất mệt mỏi, hầu như không có thời gian giải trí, đêm thì dài, cũng không có lòng dạ nào để ngủ...
Điều duy nhất có thể thêm ánh sáng cho đêm dài cô đơn này là để xem sự náo nhiệt của người khác!
Vào phòng KTV, điều đầu tiên mọi người làm là đi chiếm một vị trí tốt để xem trò vui, ngay cả Ân Gia Hà cũng không nhịn được, với lợi thế chân dài, chỉ với một bước liền chiếm được cái ghế sofa gần nhất với cái micro, thuận tiện, cô cũng chiếm cho Dư Thính Tuyết một vị trí bên cạnh.
Dư Thính Tuyết mím môi đi qua, lúc ngồi xuống, khóe miệng nhếch lên đều có thể hoạt động như giá treo giày.
Mọi người đang bận rộn cướp vị trí, Lục Dung là người đầu tiên đi qua, bật micro thẳng đứng và nói vào micro: "Vậy tôi xin hát trước đi, xin lỗi, tôi không phải là ca sĩ, chỉ có thể hát một ít bài thôi, ừmm...Tôi sẽ chọn một bài hát tiếng Quảng Đông cũ, tên là《 Tự biết mình 》, dành cho một người nào đó mà tôi đặc biệt ngưỡng mộ ở đây."
Nội tâm những người khác: "Wow...Đi lên sân khấu liền công khai tình cảm nha!"
Nội tâm Diệp Minh Tâm: "Thật là một điều sỉ nhục mình mà."
Nội Tâm Hàn Phi Như: "Cô ta đây là đang khiêu khích mình, phải không?! Cô là đang khiêu khích tôi chứ gì!!"
Lục Dung không khiêm tốn nhưng cô ta quả thật không biết hát.

Với lại, dàn âm thanh ở KTV đều có thể làm cho giọng của người hát như nâng lên một tầm cao mới, thế vậy mà Lục Dung hát ở KTV cũng rất bình thường.
Hát kém cũng được, dù sao tất cả mọi người đều là diễn viên, có thể hợp xướng hai bài hát cũng là không tệ rồi, hát tốt thì còn quá ít.

Vấn đề là Lục Dung kia, cô ta không thể nói tiếng Quảng Đông a, hát một hồi tiếng Quảng Đông lại biến thành tiếng Quan Thoại, đôi khi một câu còn lẫn hai phương ngữ trộn với nhau, nghe cực kỳ khó chịu.
Thật vất vả chờ cô ta hát xong, Hàn Phi Nhứ đứng dậy, đi đến bên cạnh micro, phong tình vạn chủng cười với mọi người: "Tôi hát cũng không nhiều, tôi xin hát một bài trước, 《 Đừng đến làm người thứ ba》"
...
Ồ, cởi mở.
Thật ra Hàn Phi Nhứ chưa bao giờ nghe bài hát này, đây là cô vừa tìm kiếm danh sách âm nhạc trên mạng mà thôi, vừa rồi ôm điện thoại lắng nghe tiết tấu một hồi, để bên tai nghe nhịp điệu, bây giờ ngay cả lời bài hát cũng chưa nghe đầy đủ.
Dù là như vậy, cũng đủ để đánh bại Lục Dung, sức cảm thụ âm nhạc của Hàn Phi Nhứ là cực mạnh, chỉ nghe khúc dạo đầu là có thể thuận theo nhịp điệu chung của bài hát sau này, bình thường mọi người chỉ nghe giọng nói của cô, chẳng qua cũng không có cảm giác gì mấy, chính là giọng nói của cô gái rất bình thường, nhưng khi nghe cô mở miệng hát, mọi người nhất thời bị choáng váng.
Cái gì gọi là có thể để cho lỗ tai mang thai thì đây chính là đại diện cho có thể để cho lỗ tai mang thai a!
Diệp Minh Tâm mở điện thoại di động, cô bật chế độ quay video, lúc đầu là chỉ muốn ghi lại âm thanh thôi nên cô chỉ quay phần chân của Hàn Phi Nhứ, nhưng một lát sau, cô lại di chuyển ống kính lên phía trên, một khuôn mặt yên tĩnh lại say sưa hát đều bị cô ghi lại.
Sau khi hát xong một bài hát, Hàn Phi Nhứ nghênh ngang kiêu ngạo quay lại chỗ ngồi, muốn so ca hát với cô à, ha ha, quá là không biết tự lượng sức mình đi, có biết cô khi đi học trong những năm đó đóng góp duy nhất cho trường học và lớp học là gì không?
Chính là để che giấu thân phận sinh viên nghệ thuật, ở các cuộc thi tranh giải ca hát và tranh giải văn nghệ đánh bại học sinh bình thường của các trường khác!
...
Hàn Phi Nhứ hát trên màn ảnh duy nhất một lần, là một bài hát được hát trong《 Phồn hoa kinh mộng 》, bài hát đó là một bài hát mơ mộng, nhưng chỉ phát đúng một lần trong toàn bộ phim, cũng không nhiều lắm chỉ có vài câu, ban đầu Độc Cô Việt Hoa muốn đưa bài hát đó vào album âm nhạc của bộ phim, nhưng vì bản quyền bài hát đã xảy ra một vấn đề nên không thể đặt vào.
Rất nhiều người đều cho rằng vài câu đó không phải là Hàn Phi Nhứ hát, là Độc Cô Việt Hoa mời các ca sĩ khác, kỳ thật không phải.

Hầu hết các bài hát trong thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc phần lớn là cao âm, cùng hí khúc có một chút giống nhau, không thể nghe thấy âm thanh nên mới tạo ra ảo giác này cho khán giả.
Fan cũng không nghe ra đó là Hàn Phi Nhứ tự mình hát, người khác càng nghe không ra, nếu như mọi người biết Hàn Phi Nhứ có thể hát hay như thế, tự nhiên có thể so sánh cô với phượng mao lân giác*.

Khi các nghệ sĩ khác có chút tài năng, hận không thể tuyên truyền, còn Hàn Phi Nhứ thì ngược lại, muốn giấu diếm gắt gao, nếu không phải Lục Dung hôm nay khiêu khích cô, phỏng chừng người khác còn không biết cô hát hay đến thế.
*Phượng mao lân giác: dùng để ví nhân tài hoặc sự vật trân quý ít có.
Điền Thành Hiền vội vàng vỗ đùi: "Hát hay như vậy sao không nói sớm! Sớm nói thì tôi liền đem nhạc phim giao cho cô hát!"
Hàn Phi Nhứ ngượng ngùng cười cười: "Chính là hát cho vui thôi, tôi hát rất bình thường, đây không phải là lĩnh vực tôi giỏi."
Điền Thành Hiền: "..." Cô hát là bình thường, vậy chúng tôi là gì?
Quá khiếm tốn, chính là nữ nhân khiêm tốn a.
Hàn Phi Nhứ không phải là một nữ nhân khiêm tốn, cô thực sự cảm thấy như vậy, giáo viên của cô nói rằng cô hát như vậy là bình thường, âm vực có hạn, học hát chuyên sâu chắc chắn không có tương lai, cứ thành thật mà học kéo đàn như bình thường đi.


Cố gắng để kéo đàn không chừng có thể xông một mảnh thiên địa, còn ca hát, thành tựu cao nhất cũng chỉ trở thành một ca sĩ phổ biến.
...
Hàn Phi Nhứ đặt tay lên đùi, ngồi vô cùng ngoan ngoãn, Diệp Minh Tâm mỉm cười với cô một chút.

Khuôn mặt Lục Dung càng ngày càng đen, cô ta đứng dậy, lại muốn đi lên hát một bài nữa, Diệp Minh Tâm lại thản nhiên đứng lên, vị trí của cô gần micro hơn.
Bị cô ấy cướp trước một bước, Lục Dung chỉ có thể ngồi xuống, Diệp Minh Tâm đi lên sân khấu, lấy micro xuống, mỉm cười nói: "Tiểu Nhứ, giúp chị bấm bài 《 Chỉ cần có em bên cạnh tôi 》đi."
Ân Gia Hà nhìn Diệp Minh Tâm, sau đó lại nhìn Lục Dung đang ngồi ở xa xa, cô chân thành cảm khái: "Đây thật sự là lần kết thúc phim thú vị nhất mà em từng tham gia."
Dư Thính Tuyết nghe xong, lập tức tiếp nhận: "Vậy lần kết thúc phim kế tiếp, tôi lại gọi hai người bọn họ tới."
Ân Gia Hà quay đầu, đối mặt với ánh mắt tha thiết của Dư Thính Tuyết, cô thản nhiên cười một chút: "Lần sau lại nói."
Bị đoạt tình thế, Lục Dung thập phần không cam lòng, thừa dịp Hàn Phi Nhứ đi ra ngoài, cô cũng đi theo, Hàn Phi Nhứ vừa từ trong phòng vệ sinh đi ra, liền thấy Lục Dung khoanh tay đứng trước mặt mình.
...
Hình ảnh này, dường như khá quen thuộc.
Cô tổng cộng có hai lần đến KTV, và lần lượt đều bị người phụ nữ khác chặn ngoài phòng vệ sinh, lần trước cô bị hoài nghi là tình địch, mà lần này là tình địch thật.
Hàn Phi Nhứ vốn cao hơn Lục Dung, cô lại đứng trên bậc thềm, cứ như vậy, Lục Dung muốn nhìn cô phải ngẩng đầu lên, nhưng điều này cũng không chậm trễ biểu tình cười nhạo của Lục Dung, cười nhạo lại thêm châm chọc nhìn cô trong chốc lát, ấp ủ thời gian tốt, Lục Dung vừa định mở miệng, liền thấy Hàn Phi Nhứ vươn tay, ngăn cản d*c vọng muốn tâm sự của cô ta.
Lục Dung: "..."
"Trước khi cô nói, tôi sẽ hỏi cô, cô có chắc là không có ai khác ở đây không?"
Thật vất vả mới ấp ủ bầu không khí thì đã bị làm cho tan biến, Lục Dung trừng mắt nhìn cô một cái: "Đương nhiên đã xác định được, tôi lại không ngu xuẩn!"
Hàn Phi Nhứ thản nhiên trả lời: "Không nhìn ra."
Lục Dung cảm thấy mình trả lời câu nói của cô là sai lầm, người phụ nữ này tuyệt đối không phải là đèn tiết kiệm nhiên liệu.
Cô ta đã quyết định, tốc độ chiến đấu nhanh chóng nổi lên, đi về phía trước hai bước, Hàn Phi Nhứ lại không nhúc nhích chút nào, vừa rồi đứng xa, góc nhìn ngửa đầu của cô ta không lớn, bây giờ đứng gần, cô ta đều ngửa gần 45 độ góc sáng ưu thương mà nhìn lên Hàn Phi Nhứ.
"...!Cô xuống đây."
Hàn Phi Nhứ nhe răng cười: "Không."
Có câu nói, nhất cổ tác khí*, suy giảm, ba và kiệt sức, một lần nữa, lời kế tiếp mà Lục Dung muốn nói liền không thể phun ra, góc 45 độ thì góc 45 độ vậy.
*一鼓作气: Nhất cổ tác khí ý là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: phu chiến, dũng khí dã.

Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt.

Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.

Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
"Tôi biết những gì cô đang suy nghĩ."
Lục Dung mỉm cười: "Cô và Diệp Minh Tâm quen biết nhiều năm như vậy, cô vừa về nước, hai người đã hợp tác hai dự án, cô ấy lại luôn đối xử tốt với cô, có duyên lại có phần, vì vậy, cô cảm thấy, cô ấy cũng thích cô."
Lục Dung dừng lại một giây, Hàn Phi Nhứ ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái, thấy vậy cô ta nhíu nhíu mày, tiếp tục nói: "Tỉnh lại đi, người Diệp Minh Tâm thích không phải như vậy, người cô ấy thích, là tri thức hiểu lễ nghĩa, một cô gái ngoan ngoãn nhỏ nhắn, còn dáng dấp của cô...!Ồ, tôi đã nói một câu khó nghe, giống như một ngôi sao diễm lệ, là loại biểu tình cô ấy ghét nhất."
Biểu hiện của Hàn Phi Nhứ vẫn không thay đổi, cô chỉ hỏi một câu: "Cô làm sao biết được cô ấy thích dạng gì?"
Lục Dung mỉm cười: "Trời ạ, ngay cả điều này cũng không biết? Bạn gái cũ của Diệp Minh Tâm không phải là như vậy sao? Bạn gái cũ của cô ấy và tôi chung một công ty, chúng tôi lại quen biết nhau, tôi có thể rất có trách nhiệm mà nói cho cô rằng cô và Khổng Thi, hai người hoàn toàn trái ngược."
Biểu tình của Hàn Phi Nhứ rốt cục cũng thay đổi: "Bạn gái cũ?"
Cái tên Khổng Thi cô từng nghe qua, dường như là người đã từng gây chuyện với Diệp Minh Tâm, nhưng khi nào cô ta trở thành bạn gái cũ của Diệp Minh Tâm?
"Tôi nói cô, nếu như có ý tứ với một người, ít nhất cô cũng phải điều tra lịch sử tình cảm quá khứ của người đó đi." Cô ta đánh giá Hàn Phi Nhứ từ trên xuống dưới: "Hơn nữa, khi quan hệ giữa Khổng Thi và Diệp Minh Tâm bùng nổ, cô không nghe sao? Đây là một sự kiện lớn của cả nước, cô sẽ không phải là đi ra nước ngoài rồi không xem tin tức đi?"
Hàn Phi Nhứ nhìn chằm chằm vào mắt cô ta trong hai giây, sau đó lấy điện thoại ra, bắt đầu kiểm tra tin tức.
Lục Dung: "..."
Mới vừa ấn kiểm tra hai chữ Khổng Thi thì phía sau gợi ý cái tên Diệp Minh Tâm, Hàn Phi Nhứ điểm vào bài viết nổi bật, tên là 《Bạn gái duy nhất của Diệp Minh Tâm lại là người ít được biết đến》.
Bài viết này đã viết toàn bộ quá trình tin đồn năm đó, hình ảnh cũng được phát hành, Hàn Phi Nhứ chưa bao giờ đi kiểm tra những tin đồn năm đó là thật hay giả, cô nghĩ rằng đó là một bữa ăn chung sau khi cả hai tham dự một sự kiện, và các tin đồn khác cũng vậy nữa, không bao giờ nghĩ rằng, là sự thật?!.
《 Diệp Minh Tâm đêm khuya sẽ ở trong nhà Khổng Thi, quên kéo rèm cửa, hai người đam mê mà hôn nhau nóng bỏng.



Hàn Phi Nhứ mặt không chút thay đổi nhìn bức ảnh chụp được của paparazzi, ngoại trừ bức ảnh ở nhà không kéo rèm cửa tương đối mơ hồ, không thấy rõ ai là ai, nhưng mấy tấm khác, từ Diệp Minh Tâm đi vào, đến Diệp Minh Tâm đi ra, cho dù cô đeo khẩu trang, Hàn Phi Nhứ cũng có thể nhận ra, đây chính là Diệp Minh Tâm.
Điều đó đã xảy ra...Ngày 14 tháng 3 năm 2013, Ngày Valentine trắng, Sinh nhật của Y Y, ngày kỷ niệm đám cưới của họ.
Một lúc lâu sau Hàn Phi Nhứ cũng không nói gì nữa, Lục Dung có chút sợ hãi: "Này, vài tấm ảnh mà thôi, cần phải xem lâu như vậy sao? Cô đừng có làm biểu tình này có được hay không, nhìn quái dị dọa người, ai mà chưa từng yêu đương chứ, tôi có rất nhiều bạn gái cũ, cũng không chậm trễ tôi phát triển tình yêu mới a."
Nắm lấy điện thoại di động, giọng nói của Hàn Phi Nhứ phi thường rất thấp, cho dù đã thấp đến mức sắp nghe không thấy, Lục Dung vẫn nghe rõ cô nói: "Nhưng lúc đó, cô ấy đã kết hôn với tôi."
Lục Dung: "..."
"Chờ đã, tôi nói này, khi đó hai người đã kết hôn?! Khi đó là...!Mà cô đã ở đây vài năm trước à? Có vẻ như đó là 5 năm trước, mẹ kiếp, 5 năm trước hai người đã kết hôn?!"
Lục Dung khiếp sợ nhìn cô, cô ta thích Diệp Minh Tâm, nhưng tầng thích này cũng không sâu, cô ta chỉ coi trọng địa vị của Diệp Minh Tâm cùng danh vọng và tiền tài hơn, cô ta muốn thoát kiếp đơn độc, đồng thời muốn mối quan hệ ấy tốt nhất có thể mang lại cho cô ta một số lợi ích nhất định, nhưng cô ta không muốn làm tiểu tam a!
"Mẹ của tôi ơi, ẩn hôn năm năm, đây là một bất ngờ lớn, nếu nổ ra ước tính rằng máy chủ weibo bị tê liệt trong hai ngày" Lục Dung kích động thích nghi ngờ, nhớ lại, cô ta tìm thấy một điểm quan trọng: "Không đúng ah! Vậy chuyện gì đã xảy ra với cô ấy và Khổng Thi, Hàn Phi Nhứ, cô bị đội nón xanh?"
Hàn Phi Nhứ: "..."
Cô không thể chịu đựng được: "Cho nên mới muốn cô nói cho tôi, hai người kia rốt cuộc có phải là thật hay không?"
Lục Dung bị cô rống đến sửng sốt, cô ta chớp chớp mắt, cực kỳ vô tội nói: "Hẳn là thật đi, búa cứng như vậy, không phải không phải, vân vân, tôi cũng không nhớ rõ lắm, năm đó ầm ĩ rất lớn, nhưng không bao lâu đã bị trấn áp xuống, sau đó tôi cũng không gặp lại Khổng Thi, Khổng Thi lúc đó là đại minh tình, cô ấy lúc đó còn chưa thành danh bao lâu, tôi cũng không nói nhiều lời với cô ấy..."
Sau khi nhớ, cô ta đã bỏ lỡ một điểm quan trọng: "Không đúng, nói tới nói lui, làm thế nào cô có thể một dáng vẻ làm bộ không biết chuyện, không thể, hai người đã kết hôn, làm thế nào cô thậm chí không biết điều này, người bình thường đã sớm lật đổ bầu trời.

Nói đi! Cô có phải lừa gạt tôi không!"
Với chỉ số IQ này, làm thế nào cô ấy nổi tiếng trong ngành công nghiệp giải trí vậy.
Hàn Phi Nhứ không để ý đến cô ta nữa, xoay người đi ra ngoài, Lục Dung vội vàng đuổi theo, nửa đường gặp Diệp Minh Tâm đi ra tìm cô, Hàn Phi Nhứ đi vội vàng thì bước chân nặng nề thoáng chốc dừng lại, Lục Dung đi theo phía sau cô, thiếu chút nữa đụng phải cô, cô cũng vội vàng phanh, nhìn hai người phía trước.
Hàn Phi Nhứ bình tĩnh nhìn Diệp Minh Tâm, trong lòng Diệp Minh Tâm lộp bộp một chút, ánh mắt này cô đã gặp qua, mỗi lần Hàn Phi Nhứ lộ ra ánh mắt như vậy, Diệp Minh Tâm đều phải trả giá bằng máu, cứ như vậy, cũng không nhất định có thể đem Hàn Phi Nhứ dỗ trở về trạng thái bình thường.
Hàn Phi Nhứ mím môi, không nói gì, bước ra ngoài, Diệp Minh Tâm vội vàng kéo cô nhưng lại nhào vào không trung, Lục Dung theo bản năng lại đuổi theo, nhưng nghĩ đến mình đuổi theo không có ích gì, cô ta lại dừng lại.
Diệp Minh tâm quay đầu hỏi cô ta: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Lục Dung khinh bỉ nhìn Diệp Minh Tâm: "Đồ khốn! Chính cô rõ ràng hơn!"
Diệp Minh Tâm: "..." Tôi không biết!
Ngoại tình, là điều cấm kỵ nhất trong lòng Hàn Phi Nhứ.

Mặc dù nói như vậy rất không đúng, nhưng trong nháy mắt nghe Lục Dung nói những lời đó, trái tim Hàn Phi Nhứ dường như bị đóng băng, cô không nghĩ tới Lục Dung lừa gạt cô, cũng không nghĩ rằng tin tức đó là giả, phản ứng đầu tiên của cô chính là, Diệp Minh Tâm thật sự phản bội cô.
Cho nên sau khi đi ra, cho dù nhìn thấy Diệp Minh Tâm, cô cũng không hỏi gì cả, hiện tại cô không tin Diệp Minh Tâm, cô ấy nói cái gì, cô đều hoài nghi, còn không bằng không hỏi.
Chạy ra ngoài, mở cửa xe, ngồi vào, cô đuổi Vi Tầm ra khỏi xe, lấy điện thoại ra, tìm số của Thẩm Tang Lạc, tạm dừng vài giây, cô mới gọi qua.
Thẩm Tang Lạc đang bưng nồi cơm trộn, chuẩn bị vừa ăn vừa xem TV, nhận được điện thoại của Hàn Phi Nhứ, cô còn có chút ngoài ý muốn: "Ôi, đây không phải là Hàn Mai Mai sao, sao lại rảnh gọi điện thoại cho mình?"
Fan của Hàn Phi Nhứ đặt tên cho cô là Hàn Mai Mai, và em gái Hàn.

Mặc dù Hàn Y Nhân tuổi trẻ hơn nhưng người nhận được danh hiệu này là Hàn Phi Nhứ, biểu thị trong lòng họ, Hàn Phi Nhứ mới là người trẻ tuổi nhất.
"Diệp Minh Tâm và Khổng Thi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Nhận được câu hỏi nhạy cảm như vậy, cái thìa cơm trong tay Thẩm Tang Lạc thiếu chút nữa rơi xuống, cô buông cái thìa cơm xuống, nhíu nhíu mày: "Sao lại nghĩ đến việc hỏi cái này?"
"Chỉ cần cho mình biết hai người họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì"
Giọng nói của Hàn Phi Nhứ cao tám độ, khiến Thẩm Tang Lạc giật mình, vừa nghe liền biết, tính cách bạo lực của cô lại xuất hiện, Thẩm Tang Lạc vội vàng trả lời: "Cậu đừng kích động, cái này, cái này cậu hỏi mình, mình cũng không biết, còn nhớ mình đã nói với cậu không lâu, cô ấy và Khổng Thi xảy ra scandal không lâu, cũng chỉ nửa tháng, cậu liền xuất ngoại, khi đó cơ bản cậu không tìm mình nói chuyện, mình gọi điện thoại cho cậu, hỏi cậu thì cậu cái gì cũng không nói, tớ cũng không biết rốt cuộc có phải là thật hay không."
Bên kia càng ngày càng trầm mặc, Thẩm Tang Lạc sợ cô trong chốc lát quá kích động, liền đi giết Diệp Minh để trút giận, cô nâng âm lượng lên: "Nhưng! Mình cảm thấy không đúng sự thật, mặc dù mình không thích Diệp Minh Tâm người này, rất không thích, mình cảm thấy cô ấy tâm địa xấu không phải người tốt, tật xấu rất nhiều, nhưng cô ấy sẽ không làm điều đó với cậu."
Lời nói của Thẩm Tang Lạc có một loại ma lực, có thể khiến Hàn Phi Nhứ nhanh chóng bình tĩnh lại, sau khi bình tĩnh lại, cô lại nhớ lại quá khứ từng chút một, cô cũng cảm thấy, Diệp Minh Tâm sẽ không đối xử với cô như vậy.
Nhưng phán đoán chủ quan chỉ có thể được tính là một giả thuyết, cô cần phải chính miệng nghe Diệp Minh Tâm phủ nhận với cô, mới có thể hoàn toàn yên tâm..


Bình Luận (0)
Comment