Sau Khi Tỉnh Dậy Tôi Có Con

Chương 70



Mary Carle là một thương hiệu tạp chí có trụ sở chính tại Paris, Pháp, vào đầu năm 2000 đã đến Trung Quốc để phát triển, với phong cách táo bạo, luôn luôn nắm vững top đầu trên các trang tin tức thời trang nổi tiếng.
Hàn Phi Nhứ được tạp chí này xem trọng cũng không dễ, tạp chí này ra 24 số một năm, trong đó 18 số đều là do các người mẫu nổi tiếng đảm nhận, chỉ có 6 số là được giao cho các minh tinh nổi tiếng.

Trước khi giao cho các minh tinh, họ cũng phải hỏi kỹ hành vi và cuộc sống riêng của minh tinh này từ các tay săn ảnh, xác nhận rằng họ sẽ không bôi nhọ thương hiệu của mình, khi đó sẽ gửi nhân viên đến và đàm phán với các minh tinh.
Chỉ cần đầu không có vấn đề thì sẽ không có ai từ chối lời mời của Mary Carle, khi nhận được một cuộc gọi từ Mary Carle, Lương Trữ nghĩ rằng đối phương đã nhầm lẫn.

Với lại, số tháng 10 là số đặc biệt quan trọng nhất trong năm của các tạp chí thời trang.

Hàn Phi Nhứ thậm chí mới đi thảm đỏ có mấy lần lại lập tức có thể xuất hiện trên bìa tạp chí số đặc biệt tháng 10, một người một bìa sao?
Sau đó khi đã hỏi rõ ràng, Lương Trữ mới hiểu được, số đặc biệt tháng 10 lần này người ta một lần xuất bản hai bản, một cuốn sách lớn, tổng cộng bốn bìa, Hàn Phi Nhứ chỉ là một trong số đó, ba người mẫu lớn, còn lại là một nữ nghệ sĩ có gu thời trang đặc biệt tốt.
Ba người mẫu sẽ kết hợp với một nghệ sĩ, Hàn Phi Nhứ may mắn vừa vặn phù hợp với phong cách của các vị người mẫu đó vì vậy đã được chọn.
Buổi tối lại tiếp tục đắp mặt nạ, Lương Trữ ngồi bên cạnh cô, lẩm bẩm: "Chị đã tìm kiếm trên mạng thông tin của số đặc biệt tháng 10 ở những năm trước, thì thấy là người mẫu sẽ chụp ảnh ở trong nước, nghệ sĩ thì chụp ảnh ở nước ngoài.

Lúc họ nói chuyện với chị thì địa điểm vẫn chưa được xác định, nhưng chắc chắn là ở nước ngoài, tổng biên tập của họ nói chúng ta có thể sẽ đi đến một hòn đảo nhiệt đới, để có thể chụp được cảm giác mùa hè."
Hàn Phi Nhứ nhắm mắt lại: "Đảo Hải Nam cũng có thể chụp được cảm giác mùa hè, tại sao không đến đảo Hải Nam?"
"Làm sao giống nhau được, khác biệt giữa biển nhỏ và biển siêu lớn là một trời một vực, một số phong cảnh chỉ có ở biển nhiệt đới mới chụp được, nếu không tại sao khi người ta kết hôn thì lại thích đi đến Bali, Maldives hơn? Em đã bao giờ nghe nói về ai kết hôn trên đảo Hải Nam chưa?"
Hàn Phi Nhứ trả lời: "Em chưa bao giờ nghe nói về việc bạn bè em kết hôn cả, bạn cùng lớp trung học đã không biết đi đâu, bạn cùng lớp đại học thì em một người cũng không nhận ra.

Em thậm chí còn không biết em kết hôn ở nơi nào đây chứ đừng nói đến hôn lễ của người khác."
Lương Trữ nói không thương tiếc: "Bọn em căn bản không có hôn lễ, không cần phải hỏi."
Trọng Viên Viên lắc lư bình tinh chất trong tay, xen vào hỏi: "Còn kịp không? Đặc biệt vào cuối tháng 10, khi đó chị còn chưa quay xong, đi hải đảo chụp thì ít nhất phải tốn thời gian ba ngày, nếu không thời gian qua lại cũng không đủ."
Lương Trữ gật đầu: "Kịp, bây giờ cốt truyện cũng không phải đã sớm đi đến hồi kết rồi sao? Còn lại hai cảnh quay, một là cảnh khóc trong cung điện không có người, khóc cho người con trai đã chết của mình, một cái khác là lúc Doanh Tụ chết, ngồi trước giường, sau đó treo cổ mình với một sợi dây thừng.

Hai cảnh quay này rất đơn giản a, một ngày là có thể quay xong, chờ em chụp xong bìa rồi trở về, vừa vặn quay hai cảnh cuối cùng đấy, sau đó em liền kết thúc thì có thể trở về Bắc Kinh nghỉ hai ngày."
Hàn Phi Nhứ mở mắt ra, hưng phấn nhìn cô ấy: "Nói như vậy em có thể nghỉ phép? Em có thể ở bao nhiêu ngày?"
Lương Trữ thổi trà dưỡng nhan trong cốc giữ ấm, ngước mắt nhìn cô: "Vừa rồi không phải đã nói sao, hai ngày."

...
Hai ngày thì hai ngày vậy.

Cô nghĩ rằng hai ngày này là cũng còn ổn.
Sau khi quay quảng cáo, Hàn Phi Nhứ và những người khác trở về Hoành Đi3m tiếp tục quay phim cung đấu, còn Lương Trữ thì đổi đường đến Bắc Kinh.

Cô ấy trở về vì còn rất nhiều việc phải làm, Tô Giác đang đóng vai phụ trong một bộ phim thần tượng, vì gần sắp kết thúc quay phim nên cô ấy muốn tìm cho Tô Giác vài kịch bản tiếp theo.

Hàn Phi Nhứ bên này thì cũng có một đống tài liệu và đại ngôn đang chờ cô ấy xử lý, nên từ chối thì từ chối, nên lưu lại thì lưu lại.

Ngoài ra, hợp đồng với Mary Carle vẫn chưa được ký kết, cô ấy sẽ phải đến bộ phận Trung Quốc của Mary Carle đê thương lượng với họ về các điều khoản của hợp đồng.
Bây giờ cảnh quay của Hàn Phi Nhứ càng ngày càng ít, với tư cách là một phi tần đã hoàn toàn chịu sự lạnh nhạt của Hoàng đế thì phần lớn cảnh quay của cô đều thể hiện cảnh đêm thê lương của mình, lại biểu diễn châu chấu sau mùa thu miễn cưỡng nhảy nhót như thế nào, sau đó có thể nghỉ ngơi.
Nằm trên giường trong chiếc RV, Hàn Phi Nhứ nhìn vào trang cuối cùng của kịch bản, miệng lẩm bẩm.
Diệp Minh Tâm lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau cô: "Còn ghi nhớ lời thoại sao?"
Trong không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên giọng nói của một người, Hàn Phi Nhứ giật mình, kịch bản trong tay thiếu chút nữa bay ra ngoài.

Vừa vặn, cô cũng không muốn ghi nhớ nữa, dứt khoát đặt kịch bản sang một bên, sau đó xoay người, ngửa mặt Diệp Minh Tâm vươn tay: "Ôm."
Diệp Minh Tâm đi tới, ngồi bên cạnh cô, Hàn Phi Nhứ lăn một cái, vừa vặn lăn đến bên chân cô ấy, cô đem đùi Diệp Minh Tâm làm gối, tay ôm vào eo cô ấy, tìm một vị trí thoải mái, cô mới lười biếng mở miệng: "Khi nào chị quay xong?"
Diệp Minh Tâm trả lời: "Đại khái còn hai tuần nữa."
Hai tuần, sớm thôi.

Hàn Phi Nhứ nhớ lại một chút, ở đây hơn hai tháng, Diệp Minh Tâm ngoại trừ đi ra ngoài chụp một bức ảnh tạp chí, liền không còn hoạt động gì nữa, cô ngước mắt lên, đối diện với Diệp Minh Tâm: "Bây giờ chị thậm chí còn không nhận đại ngôn."
Diệp Minh Tâm nhẹ nhàng xoa bóp da đầu cho cô: "Cái mới không nhận, bây giờ chị còn có hai đại ngôn cao cấp, một là hết hạn vào tháng 2 năm sau, cái còn lại là hết hạn vào tháng 11, chờ cả hai hết hạn, chị sẽ không nhận đại ngôn nữa."
Thật đúng là muốn ẩn lui tiết tấu, Hàn Phi Nhứ siết chặt cánh tay: "Chị như vậy làm cho em áp lực rất lớn, sau này nhiệm vụ nuôi sống gia đình liền rơi vào trên người em."
Trước đây Hàn Phi Nhứ còn cảm thấy nuôi gia đình rất thú vị, nói với cô ấy rằng mình một mình nuôi gia đình không thành vấn đề, bây giờ thực sự đặt sự thật trước mặt cô, cô lại rụt rè.
Diệp Minh Tâm không nhắc tới chuyện trong lòng cô, chỉ dịu dàng an ủi: "Ẩn lui không có nghĩa là chị sẽ không làm gì cả, sau này chị muốn cùng Minh Đức mở một công ty nhỏ, hoặc là giống như Giang Nhị tiểu thư làm chút việc."
Hàn Phi Nhứ ngồi dậy, lấp lánh nhìn cô ấy: "Chị muốn làm kinh doanh nhỏ?"
Câu hỏi này Diệp Minh Tâm đã suy nghĩ lâu rồi, nhưng vẫn chưa nghĩ ra: "Tốt nhất là loại hình kinh doanh mà chị chỉ cần đầu tư, có thể cho phép nhân viên quản lý toàn quyền kinh doanh.

Làm thế nào về bán lẻ, mở một chuỗi siêu thị bán lẻ, miễn là tìm kiếm một nguồn cung cấp tốt, và sau đó xây dựng một nhà máy thức ăn nhanh nấu chín thông minh, thuê một nhóm nhân viên thu ngân thì đã có thể mở cửa.

Đầu tiên mở 10 của hàng ở Bắc Kinh như là một thí điểm, nếu hoạt động ổn thì sau đó mở rộng trên toàn quốc."
"...!Đây là kinh doanh nhỏ?" Giọng điệu của Hàn Phi Nhứ tràn ngập hoài nghi.
Diệp Minh Tâm chớp chớp mắt: "Không nhỏ sao? Một siêu thị nhỏ chiếm diện tích không quá mấy chục mét vuông."
Có vẻ như sự hiểu biết của họ về khái niệm "nhỏ" là khác nhau = =
Dừng lại một chút, Diệp Minh Tâm lại nói: "Những chuyện này đều có thể nói sau, chờ chị chân chính rút lui, ít nhất là cuối năm sau, ở giữa có rất nhiều thời gian để chúng ta cân nhắc.

Thực sự nếu không thể tìm thấy cảm hứng thì chị sẽ tự mình mở một công ty điện ảnh và truyền hình, đặc biệt mở ra để giúp em phát triển."
Nói đến cuối cùng, cô ấy còn đến gần, hôn Hàn Phi Nhứ một cái.

Hàn Phi Nhứ cũng không quá quan tâm đ ến vấn đề thôi việc và tái tuyển dụng cô, Diệp Minh Tạm sẵn sàng làm bất cứ điều gì Hàn Phi Nhứ muốn, đó là sở thích của riêng chị ấy, cô không can thiệp.
Hàn Phi Nhứ lại nằm trở về, lấy điện thoại ra, bắt đầu lướt weibo, Diệp Minh Tâm vỗ vỗ mặt cô: "Ngồi dậy, nằm xem điện thoại di động không tốt cho mắt."
Hàn Phi Nhứ vặn vẹo hai cái, nhưng không làm theo, Diệp Minh Tâm nhíu mày, chuẩn bị bất ngờ rút chân mình đi, khiến Hàn Phi Nhứ không thể không ngồi dậy, nhưng còn chưa đợi cô ấy làm như vậy, Hàn Phi Nhứ đã cọ cọ một chút ngồi dậy.
Và nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
Diệp Minh Tâm nhíu mày: "Sao vậy?"
Cô ấy nhìn qua, giao diện điện thoại di động đang mở của Hàn Phi Nhứ là weibo fan club của Hàn Y Nhân, cái cô đang xem là quảng cáo fan club bình thường, cầu mọi người chú ý nhiều hơn đến bộ phim mà Hàn Y Nhân diễn, cũng như các hoạt động sắp tới.
Còn chưa thấy rõ weibo này rốt cuộc có gì không ổn, Hàn Phi Nhứ đã đi xuống giường: "Em đi ra ngoài gọi điện thoại với chị Lương, lát nữa sẽ nói cho chị biết."
Nói là đi ra ngoài, kỳ thật chính là đi vào phòng chờ trên xe, cô ngồi trong văn phòng mini của Lương Trữ, gọi cho Lương Trữ, vừa nhận điện thoại, Hàn Phi Nhứ trực tiếp hỏi: "Mary Carle ký hợp đồng với nghệ sĩ khác là Hàn Y Nhân?"
Làm sao có khả năng, nếu như mời Hàn Y Nhân, họ bị điên rồi.

Bây giờ người nào không biết thân phận khó xử giữa Hàn Phi Nhứ và Hàn Y Nhân, một khi cùng một sân khấu sẽ tạo ra vô số rắc rối.
Lương Trữ hiển nhiên cũng nhìn thấy weibo của fan, trên weibo bọn họ viết chúc mừng Hàn Y Nhân được mời chụp ảnh bìa số đặc biệt tháng 10 của Mary Carle, Lương Trữ sau khi nhìn thấy liền lập tức gọi điện thoại cho người phụ trách bên kia của tạp chí, nhưng bọn họ cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Lương Trữ giọng nói không vui: "Phỏng chừng là Hàn Y Nhân thấy em còn chưa ký hợp đồng, cho nên chủ động nói chuyện với tạp chí, khẳng định lại nhét tiền cho bọn họ!"
Hàn Phi Nhứ khó hiểu: "Tiền của cô ta là gió thổi tới à? Không phải chỉ là một cái bìa, cô ta đều muốn cướp với em sao?"
Đây không phải là bìa bình thường, có thể xuất hiện trên bìa tạp chí này thì ngay sau đó sẽ có cơ hội tham gia vào các chương trình thời trang lớn được tổ chức vào tháng 11, tham gia nhiều hơn một vài chương trình, mặc một vài bộ quần áo phù hợp với tầm nhìn của ngành công nghiệp thời trang thì đều có thể nhận được sự chú ý của các mặt hàng xa xỉ khác nhau sau này.

Miễn là nhân vật không có vấn đề lớn, về cơ bản trong một vài tháng có thể ký hợp đồng đại ngôn cao cấp.
Lương Trữ cảm thấy phổi mình sắp nổ tung, cô ấy làm rơi một văn kiện trong tay, giọng nói trầm thấp nói: "Chuyện này em đừng để ý, chị đi nói chuyện với bọn họ xem sao"
Lời còn chưa dứt, Lương Trữ đã cúp điện thoại, Hàn Phi Nhứ nhìn lại màn hình điện thoại đã trở lại màn hình chính, im lặng nửa ngày, mới mở cửa, đi ra ngoài.
Lương Trữ năm xưa ở nước ngoài du học, trong sáu năm từ 12 đến 18 tuổi thì gần như mỗi ngày có thể nhìn thấy tất cả tên khốn nạn dùng mọi cách để nắm bắt cơ hội.

Người ta tưởng học được ở trường đại học Juilliard ở New York thì có vẻ rất cao thượng vì mọi người thường gọi các sinh viên của trường ấy là các nhạc sĩ trong tương lai, nhưng không ai biết mâu thuẫn giữa những nhạc sĩ này nghiêm trọng như thế nào.
Để giành được một cơ hội biểu diễn trên sân khấu cũng đủ để cho họ đánh nhau bể đầu chảy máu.
Một nửa tai nạn khi ấy của Lương Trữ là do bất ngờ, nửa còn lại là do có người tạo ra.

Đối phương là người thay thế của cô, chỉ vì muốn Lương Trữ không thể lên sân khấu vào ngày diễn ra buổi biểu diễn nên đã làm cho cô bị cảm lạnh, mà đâu ai biết được những điều khác xảy ra ở phía sau, cái cảm lạnh nhỏ ấy suýt nữa muốn luôn mạng của Lương Trữ, tuy bây giờ mạng sống đã được nhặt trở lại, nhưng cô không thể hát nữa.
Hàn Phi Nhứ ban đầu nói là đặc biệt ngưỡng mộ Lương Trữ, cảm thấy rằng cô có thể nhanh chóng ra khỏi bóng tối của tai nạn khi ấy thực sự không phải là dễ dàng.

"Quá không dễ dàng" bốn từ khi nói ra thì nhẹ, nhưng chỉ có những người thực sự trải nghiệm mới biết bốn từ này trong thực tế nặng như thế nào.
Sau hai năm đi gặp bác sĩ tâm lý, Lương Trữ chỉ đơn giản là tạm quên đi vấn đề này, không còn đầy thù hận đối với tất cả mọi thứ.

Lắng nghe Hàn An Ny, cô bắt đầu học được một cái gì đó khác, phát triển các sở thích khác, từ từ phát triển cho đến bây giờ, cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại, không còn đắm mình trong nỗi ân hận dày vò.
Hành vi của Hàn Y Nhân nhắc nhở cô về quá khứ, mặc dù có những người luôn tranh giành cơ hội trong giới giải trí, nhưng không có những người như Hàn Y Nhân, chỉ đặc biệt nhìn chằm chằm vào một người, chỉ chuyên muốn cướp đi cơ hội của một người, và người bị cướp này lại là nghệ sĩ của cô, người mà cô luôn dõi theo sự cố gắng của cô ấy cho tới bây giờ.
Lương Trữ tức giận không chịu nổi, một đường lái xe đến tòa nhà văn phòng của Mary Carle, cô yêu cầu gặp Tổng biên tập, nhưng không có cuộc hẹn trước thì người ta không cho cô vào, cô liền trực ở quầy lễ tân và làm lễ tân giật mình nửa ngày, cuối cùng bàn bạc đi gặp Phó tổng biên tập.
Mary Carle chỉ mới thay đổi Tổng biên tập vào tháng trước, Tổng biên tập mới khi trước đã làm ở trụ sở Pháp, là một người Pháp đích thực, bây giờ vẫn còn trong giai đoạn quen thuộc với môi trường của công ty mới, vì thế trên thực tế, hầu hết các quyền lực ở đây thuộc về Phó giám đốc.
Có câu nói, không có hổ trên núi, khỉ sẽ là vua.

Phó tổng biên tập nói với cô một đống, song Lương Trữ tóm tắt lại, ý nghĩa trọng tâm là, mặc dù Hàn Phi Nhứ ban đầu là một trong những ứng cử viên của họ, nhưng bây giờ họ cảm thấy rằng điều kiện của Hàn Y Nhân là tốt hơn, phù hợp hơn để chụp ảnh bìa của số đặc biệt này, vì vậy, ông ta rất tiếc phải nói rằng họ không còn có thể hợp tác với Hàn Phi Nhứ.
Lương Trữ cười nhạo một tiếng, cô nhấc hai chân đứng lên, hơi nâng cằm, dùng góc nhìn từ trên nhìn xuống mà nhìn người đàn ông trung niên đối diện: "Ông hẳn là biết Hàn Y Nhân là tiểu tam chứ?"
Biểu hiện trên khuôn mặt của Phó tổng biên tập cứng ngắc trong nháy mắt, ông ta chắc chắn biết, nhưng ông ta cũng biết nhiều hơn, bên Hàn Y Nhân cung cấp cho ông ta các điều kiện tuyệt vời, không chỉ có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho công ty, bản thân ông ta cũng có thể nhận được một khoản phí rất lớn, Hàn Y Nhân và Hàn Phi Nhứ tuy không khác nhau nhiều, tất cả đều là diễn viên điện ảnh, với lại bây giờ Hàn Phi Nhứ còn tự xuống giá để làm phim truyền hình, nói không chừng sau này cô chỉ quay phim truyền hình.

Đã như vậy, ông ta còn không bằng mời Hàn Y Nhân đến chụp ảnh bìa.
Phó tổng biên tập điều chỉnh biểu hiện của mình, dường như chân thành nói: "Tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng điều này là sai, tôi yêu cầu họ nói chuyện với cô, không có nói ngay lập tức quyết định ứng viên, là họ hiểu lầm ý của tôi, tôi xin lỗi cô ở đây."
Rõ ràng là mình muốn hủy ước, còn phải đẩy một vật tế thần đi ra, Lương Trữ rất muốn đem ly nước trên tay mình trực tiếp đổ lên mặt hắn, nhưng giáo dưỡng của cô khiến cô không thể làm ra chuyện này, chỉ có thể xách túi xoay người, đền đáp một nụ cười không có nhiệt độ: "Thành ý của ông, tôi thấy.

Khi tôi trở về, tôi sẽ nói với cấp trên của tôi, và bạn bè của tôi, công ty của ông đã làm cái gì, hy vọng họ cũng có thể thưởng thức sự chân thành của ông."
Loại uy hiếp này Phó tổng biên tập căn bản sẽ không để ở trong lòng, hắn ở đáy lòng khinh miệt hừ một tiếng, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười tràn đầy thành ý, hắn đứng lên, nhưng không định đi lại một bước, ý tứ chính là để Lương Trữ tự mình đi ra ngoài.
Lương Trữ gì cũng không nói, xoay người ra ngoài, đóng cửa lại, cô mới âm thầm trầm mặt.
Con mẹ nó, chờ đi! Cô sẽ quay trở lại đem bán số hình ảnh khi công ty quản lý của Hàn Y Nhân bị đập, số tiếp thị nào không biết xấu hổ nhất cô sẽ bán cho người đó.

Một tiểu tam nào có diễm khí lớn như vậy, cách xử lý trí mạng như vậy rơi vào tay người khác xem cô ta cư nhiên còn dám cùng người khác đến khi dễ Hàn Phi Nhứ không, sống chán ngấy đi!
Chờ thang máy, Lương Trữ ôm ngực suy nghĩ một lúc, lại đổi ý.
Bây giờ không bán nữa, chờ đợi cho đến khi họ chụp bìa, ngay lập tức in ra, cô sẽ bán nó, sau đó cô sẽ trả tiền túi của mình để thuê thủy quân bôi đen tạp chí này, tạp chí Pháp là tuyệt vời a, miễn là cô muốn, như mọi khi có thể làm đen tạp chí này vào đáy nồi!
Cửa thang máy mở ra, Lương Trữ ngay cả thu cảm xúc cũng lười làm, cô liền chống một khuôn mặt thúi như vậy, chờ mọi người trong thang máy đi ra, lại đi vào, sau đó lập tức nhấn nút đóng cửa, ngay cả một giây cũng không muốn ở lại đây nhiều hơn.
Vài người bước ra khỏi thang máy, người trẻ tuổi cao ráo đi ở phía trước đột nhiên quay đầu, cau mày nhìn vào thang máy đã đóng cửa, cô ấy là một người da trắng tiêu chuẩn, tóc nâu đỏ, đôi mắt màu xanh xám, cô ấy nhìn chằm chằm vào thang máy quá lâu, thư ký phía sau hỏi: "Tổng biên tập, có chuyện gì vậy ạ?"
Người được gọi là Tổng biên tập quay đầu lại, nhìn về phía thư ký: "Vừa rồi người kia có phải là người đại diện của Hàn Phi Nhứ không?"
Cô ấy có thể nói tiếng Trung Quốc, và giọng nói về cơ bản rất phù hợp với tiếng Quan Thoại, chỉ là hơi có chút cứng nhắc, nhưng đó là lý do tại sao trụ sở chính của Pháp sẽ gửi cô ấy đến.

Đi đến một nơi để làm việc, ít nhất phải biết ngôn ngữ của nơi đó.
Thư ký căn bản không nhìn thấy người vừa vào thang máy là ai, cho dù nhìn, làm sao cô biết đó có phải là người đại diện của Hàn Phi Nhứ hay không, chuyện đàm phán với Hàn Phi Nhứ đều do những người bộ phận khác làm mà.
Thư ký thì thầm không biết, trong lòng ghi nhớ sau khi trở về phải tra xét tư liệu của người đại diện của Hàn Phi Nhứ, thân là thư ký, bà chủ hỏi cái gì cô đều nên rõ ràng, nếu không bà chủ còn muốn thư ký làm gì.
Tổng biên tập không đổ lỗi cho thư ký, cô ấy đến văn phòng Phó tổng biên tập, ông ta đang uống trà, thấy Tổng biên tập đột nhiên đến, ông ta ngay lập tức đứng dậy.
Có ba người đứng đằng sau Tổng biên tập, hai thư ký của cô, còn người kia là bộ trưởng của bộ phận nhân sự.
Phó tổng biên tập sửng sốt: "Tổng biên tập, ngài đây là..."

Tổng biên tập ngay cả ánh mắt cũng không cho ông ta, cô chỉ nâng cánh tay, nhẹ nhàng vung lên: "Đi giao nhận với Phó tổng biên tập Dương đi, còn việc chọn Phó tổng biên tập mới sẽ không lựa chọn từ bên trong công ty mà hãy làm một buổi phỏng vấn, chiêu mộ cho tôi một người trở về."
Bộ trưởng bộ phận nhân sự thậm chí không dám ngẩng đầu lên, vừa rồi Tổng biên tập mang theo thư ký đi qua, đưa cho anh ta một loạt các báo cáo ghi sáu cái tên, tất cả đều lệnh cho anh ta phải sa thải hết.

Bộ trưởng bộ phận nhân sự không biết chuyện gì đã xảy ra, nghĩ rằng công ty sẽ cắt giảm việc làm lớn, sau đó thư ký nói với anh ta rằng mấy người đó chính là những người đã tiếp xúc với công ty của Hàn Y Nhân.
Nhân viên nhỏ cũng đã khai trừ, Phó tổng biên tập cư nhiên cũng phải đi theo.

Tổng biên tập này chỉ mới đến đây một tháng, không khỏi làm mọi người choáng váng, một phần là cô ấy chưa từng làm ra thành tích cho công ty, cũng không có mở tiệc nhậm chức to lớn gì cả.

Tất cả họ sau lưng đều cảm thấy tổng biên tập người Pháp này là không quan tâm đ ến công ty rồi.
Bây giờ nhìn lại, không phải là không quan tâm, người ta chỉ là quan tâm muộn hơn thôi.
Đột nhiên bị sa thải, Phó tổng biên tập ngay lập tức vội vàng: "Cô muốn sa thải tôi? Dựa vào cái gì, tôi làm sai cái gì!"
"Tự ý thay đổi nghệ sĩ trang bìa, nhận hối lộ từ các nghệ sĩ khác, còn ở trong công ty kết đảng tư nhân, anh cho rằng đây là phim cung đấu sao, công ty sẽ để cho anh làm trò như vậy? Khó trách hiệu suất hai năm qua vẫn tiếp tục giảm."
Khắc Lạc Y – Chloe khi nói những lời này một mực nhìn xung quanh phòng làm việc trang hoàng của Phó tổng biên tập, cô ấy quay lại và nói với thư ký: "Trước khi Phó tổng biên tập mới đi làm, trang trí lại văn phòng này một lần nữa, đồ nội thất văn phòng đều mua mới, ở đây không giống như sản xuất thời trang, hãy cải thiện thẩm mỹ của cái phòng này đi, nó giống như...!Người Trung Quốc các ngươi đối với loại địa phương này hình dung như thế nào?"
Thư ký cũng nhìn trang trí xung quanh ở đây, và sau đó suy đoán: "Phòng trà?"
Khắc Lạc Y lắc đầu.
"Quán bar?"
Khắc Lạc Y lắc đầu một lần nữa.
"Phòng đánh cờ đồng quê?"
Phó Tổng biên tập: "..." Cái đống lộn xộn gì đây!
Khắc Lạc Y lại lắc đầu một lần nữa, và sau đó lóe sáng phát hiện ra: "Tôi nhớ rồi, là khu đèn đỏ."
Phó Tổng biên tập: "..."
Đặc biệt là còn không bằng phòng đánh cờ đồng quê.
Phó tổng biên tập cực kỳ không thể chấp nhận sự thật mình dễ dàng bị sa thải như vậy, nhưng ầm ĩ cũng vô dụng, Khắc Lạc Y kia mới là Tổng biên tập, cô ấy nói cái gì thì chính là cái đó, cô ấy lại dặn dò thư ký vài việc, hiệu quả làm việc của thư ký so với Phó tổng biên tập mạnh hơn nhiều, trước tiên liền làm hết.
Lương Trữ nhận được một cuộc gọi xin lỗi cũng rất ngạc nhiên, sau đó nghe nói rằng Tổng biên tập không biết việc lần này, và vì vấn đề này nên ngay cả Phó tổng biên tập cũng đã bị sa thải nên cô cũng không còn quan tâm đ ến vấn đề này.
Ở phía bên kia, Hàn Phi Nhứ ngồi trước bàn ăn, một lần nữa hướng Diệp Minh tâm cảm khái nói: "Chị Lương thật sự rất lợi hại a! Lúc này mới bao lâu, chưa đến nửa ngày, Mary Carle đã làm rõ tin tức hợp tác với Hàn Y Nhân, chị ấy làm như thế nào vậy nhỉ?"
Diệp Minh Tâm cười cười: "Giải quyết được là tốt rồi."
Hàn Phi Nhứ gửi tin hỏi Lương Trữ hỏi cô ấy đã nói gì với đối phương, Lương Trữ không trả lời mà trực tiếp gọi điện thoại wechat tới, Hàn Phi Nhứ đang ăn cơm, bữa tối hôm nay là thịt cừu ngâm, một tay cầm đũa, một tay cầm thìa, không có tay cầm điện thoại di động.

Dứt khoát, cô mở loa ngoài ra.
Giọng nói của Lương Trữ đến, cô ấy nói tất cả mọi thứ ngày hôm nay một lần nữa, nhấn mạnh rằng thư ký biên tập đã xin lỗi: "Sau đó, chị đã ký hợp đồng với họ, địa điểm đã được thiết lập, là ở đảo Hubble của Bahamas.

Bởi vì những chuyện đã xảy ra, Tổng biên tập của họ nói rằng bên họ sẽ đi cùng, mời em ăn một bữa cơm."
Hàn Phi Nhứ nhấp một ngụm canh, rất cao hứng liền đồng ý: "Được rồi, được rồi, có người mời ăn cơm tại sao không đi."
Nói xong những thứ này với Lương Trữ không còn chuyện gì khác, cô cúp điện thoại, Hàn Phi Nhứ tiếp tục uống canh, đũa của Diệp Minh Tâm lại không nhúc nhích một chút.
Hàn Phi Nhứ không rõ nội tình: "Sao chị không ăn, lại không có khẩu vị?"
Diệp Minh Tâm lắc đầu: "Không phải, vừa rồi Lương Trữ nói, lúc đầu mời em đi chụp bìa, chính là ý tưởng của vị Tổng biên tập kia?"
Tuy rằng không biết vì sao cô ấy lại nói cái này, Hàn Phi Nhứ vẫn gật đầu: "Đúng vậy."
"Hơn nữa sau khi phát hiện Phó tổng biên tập muốn thay thế em thì cô ấy lập tức sa thải một đám người, kể cả Phó tổng biên tập, còn thay em lấy hợp đồng về, cho dù Phó tổng biên tập đã làm chủ cùng Hàn Y Nhân ký hợp đồng?"
"Ừm, nhờ cô ấy."
Diệp Minh Tâm buông đũa xuống, nhướng lông mày: "Bây giờ, cô ấy muốn mời em ăn cơm, còn mời em ăn ở trên bãi biển cát hồng nổi tiếng là gợi cảm nhất trên thế giới?"
Hàn Phi Nhứ cười rực rỡ: "Thật là một người tốt, phải không?"
"Ha ha, đúng vậy" Diệp Minh Tâm giật giật khóe miệng, sau đó ngồi thẳng người, lập tức vỗ vỗ: "Chị cũng muốn đi đảo Hubble.".


Bình Luận (0)
Comment