Vu Phàm cười nhạo chuyện này cả ngày.
Dù bị Hàn Giang Ngộ đánh cho một trận, anh ta vẫn chứng nào tật nấy, cứ ở lì trong ký túc xá, thỉnh thoảng lại giang hai tay ra, làm vẻ mặt khoa trương, bắt chước giọng điệu của Hàn Giang Ngộ, nói:
"Vợ~ ơi~ anh~ sai~ rồi~"
"Ha ha ha ha ha!"
Bắt chước xong, Vu Phàm lại ôm bụng cười ngặt nghẽo, hoặc nín cười đến mức đập giường.
Thượng Thiên Tê nửa ngày không thèm để ý đến Hàn Giang Ngộ, hôm sau dậy sớm đi thẳng đến thư viện.
Hàn Giang Ngộ gửi liên tục mấy chục tin nhắn trên WeChat, cuối cùng gửi một tấm hình chibi ôm đầu khóc, kèm theo dòng chữ:
"Tê Tê, cậu nhất định phải đến xem tôi thi đấu nhé, không có cậu tôi đánh không tốt. [Tủi thân.jpg]"
Thượng Thiên Tê nhìn chằm chằm vào tin nhắn một lúc, cuối cùng cũng thở dài, dọn sách vở, rời khỏi thư viện, đến nhà thi đấu bóng rổ trong nhà của trường.
Hôm nay là trận đấu giữa khoa Toán và khoa Máy tính, khi Thượng Thiên Tê đến nhà thi đấu, trận đấu đã diễn ra đến giữa hiệp.
Bình thường cậu không mấy hứng thú với những sự kiện thể thao này, việc đến xem bóng rổ hoàn toàn là vì Hàn Giang Ngộ.
Thượng Thiên Tê vừa đi về phía khán đài vừa nhìn xuống sân, dễ dàng bắt gặp bóng dáng của Hàn Giang Ngộ. Trận đấu đang diễn ra sôi nổi, Hàn Giang Ngộ đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay và quần đùi của đội bóng rổ.
Cùng với động tác chạy và chuyền bóng, các cơ bắp ở cánh tay và chân cuồn cuộn, gân xanh nổi rõ ở cổ và vai, toát lên vẻ ngoài tràn đầy sức mạnh và hormone của một chàng trai trẻ.
Liễu Kha và Vu Phàm hôm nay cũng có mặt, họ ngồi ở hàng ghế đầu của khán đài, vừa nhìn đã thấy Thượng Thiên Tê đến muộn, liền lớn tiếng gọi:
"Tiểu Tê, bên này!"
Thượng Thiên Tê đi tới, thấy bên cạnh hai người có hai ba chỗ trống, Liễu Kha vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, nhiệt tình gọi cậu: "Ngồi đây đi."
Vừa ngồi xuống, cậu đã bị Vu Phàm nhét vào tay một lá cờ nhỏ, Vu Phàm giục cậu mở ra.
Thượng Thiên Tê ngơ ngác mở lá cờ nhỏ màu sắc sặc sỡ ra, còn chưa kịp nhìn rõ chữ trên đó, đã bị Vu Phàm đẩy tay giơ lên trước ngực.
Vu Phàm hướng về phía sân hét lớn: "Hàn Giang Ngộ! Vợ cậu đến rồi kìa!"
"Vợ cậu đến rồi!!"
"Đến rồi!!"
"..."
Tiếng hét của anh ta còn to hơn cả tiếng còi, ngay lập tức thu hút sự chú ý của cả sân.
Thượng Thiên Tê sững sờ, cúi đầu nhìn, thấy trên lá cờ nhỏ viết rõ ràng:
[Hàn Giang Ngộ cố lên!]
Không hiểu sao, dù đã đủ xấu hổ rồi, Thượng Thiên Tê vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao với tính cách không đáng tin cậy của Vu Phàm, việc không viết mấy chữ kỳ quái đã là tốt lắm rồi.
Một ánh mắt nóng bỏng khó có thể bỏ qua rơi vào người cậu, Thượng Thiên Tê ngẩng lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt nồng cháy của chàng trai trên sân đang nhìn cậu chằm chằm.
Hai người nhìn nhau từ xa.
Thượng Thiên Tê chỉ cảm thấy như tai ù đi trong giây lát, những ánh mắt và âm thanh xung quanh đều trở nên mờ nhạt, cả thế giới chỉ còn lại Hàn Giang Ngộ đang nhìn cậu từ xa.
Tim đập thình thịch.
Thượng Thiên Tê mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Hàn Giang Ngộ, cố lên."
Không biết Hàn Giang Ngộ có nghe thấy tiếng cổ vũ của cậu hay không, nhưng khi cậu hoàn hồn, bóng dáng trẻ trung, kiêu ngạo đó đã lại chạy trên sân.
Cùng với một cú úp rổ đẹp mắt, Vu Phàm kích động suýt nữa nhảy dựng lên, vỗ đùi đen đét.
"Tôi đã nói chỉ cần Tiểu Tê có mặt, Hàn Giang Ngộ sẽ lấy lại phong độ mà!"
Nghe vậy, Liễu Kha mỉm cười dịu dàng với Thượng Thiên Tê, nụ cười có chút ẩn ý.
Thượng Thiên Tê lấy điện thoại ra, đang định chụp vài bức ảnh, thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người, đường cong của chiếc váy xoè chạm vào cổ chân Thượng Thiên Tê, một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng bay vào mũi.
Hai chàng trai bên cạnh lập tức im bặt, đồng loạt nhìn sang, Thượng Thiên Tê cũng hơi ngẩng lên, nhìn cô gái đang e dè đứng trước mặt mình.
Cô gái rất xinh đẹp, mặc áo khoác bông trắng tinh, bên trong là một chiếc váy dài mặc trong mùa thu đông, mái tóc dài buông xõa tự nhiên trên vai, khí chất đặc biệt dịu dàng, khiến người ta nhìn rất thoải mái.
Cô cầm hai ly trà sữa nóng, mỉm cười nhìn Thượng Thiên Tê.
Cô đưa một ly trà sữa cho Thượng Thiên Tê: "Cái này... là cho cậu."
Thượng Thiên Tê không quen biết cô, vì vậy cậu không đưa tay ra, nhìn cô, nhẹ nhàng từ chối: "Tôi..."
Thấy cậu có ý từ chối, cô gái vội vàng giải thích: "Là của đội bóng, mỗi người đều có một phần, chỉ là thừa ra một ly."
Mặt cô hơi ửng đỏ, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Thượng Thiên Tê nhận thấy có rất nhiều người xung quanh đang nhìn họ, túm tụm lại bàn tán xì xào, cô gái trước mặt càng thêm căng thẳng, tay cầm ly trà sữa hơi run.
Thượng Thiên Tê không nỡ làm cô mất mặt, không nói gì thêm, nhận lấy ly trà sữa, mỉm cười dịu dàng nói: "Vậy thì mình cảm ơn nhé."
Cô gái mừng rỡ, dường như đã chuẩn bị tinh thần để mất mặt trước mọi người, nhưng không ngờ Thượng Thiên Tê lại nhận trà sữa của cô, hai má ửng hồng, lắp bắp đáp: "Không... không có gì, cảm ơn... cảm ơn..."
Chưa kịp để Thượng Thiên Tê nói thêm gì, cô đã che mặt bỏ chạy khỏi khán đài.
"..." Thượng Thiên Tê nhìn ly trà sữa trong tay, vẻ mặt hơi buồn rầu.
Cả phương thức liên lạc cũng không để lại, cậu vốn định tìm cơ hội riêng để giải thích với cô ấy để tránh hiểu lầm, nhưng cô gái lại bỏ chạy mất rồi.
"Trời ơi," cô gái vừa đi, Vu Phàm liền chen qua chỗ Liễu Kha, túm lấy Thượng Thiên Tê, "Tiểu Tê, cậu đỉnh thật đấy."
"Cậu biết cô gái vừa nãy là ai không?"
"?"
"Hoa khôi lớp của Hàn Giang Ngộ đấy!"
"Tôi còn tưởng dạo này cô ấy hay đến nhà thi đấu là vì Hàn Giang Ngộ, hóa ra là để ý Tiểu Tê cậu rồi."
"Kỳ lạ thật, bây giờ những anh chàng đẹp trai kiểu chúng ta không còn được ưa chuộng nữa sao?" Vu Phàm không khỏi tự nghi ngờ.
Liễu Kha: "Anh bạn à, thời thế đã thay đổi rồi. Dù đẹp trai đến đâu, IQ cao đến đâu, mà tính cách không tốt thì cũng vô dụng. Cậu xem Hàn Giang Ngộ, tính tình như chó, suốt ngày mặt lạnh như tiền, khí chất u ám muốn chết, nhìn thêm cái là có thể bị gi.ết ch.ết, con gái nào mà thích cho nổi?"
"Nhưng Tiểu Tê nhà chúng ta thì khác, vừa đẹp trai, học giỏi, lại còn dịu dàng, biết quan tâm đến cảm xúc của người khác, đây mới là hình mẫu bạn trai lý tưởng chứ."
Vu Phàm tấm tắc hai tiếng, tán thành: "Cũng đúng, thảo nào Tiểu Tê nhà ta lại trở thành người đứng đầu bảng xếp hạng "Người trong mộng" của khoa."
Hai người đang nói chuyện rôm rả, thì bên cạnh Thượng Thiên Tê lại có người ngồi xuống.
"Thiên Tê."
Thượng Thiên Tê vừa mở ly trà sữa nóng ra uống một ngụm thì nghe thấy giọng nam quen thuộc bên tai, cậu theo bản năng quay đầu lại, sau khi nhìn rõ người đến, không khỏi ngạc nhiên nói: "Anh Lâm?"
Lâm Tử Thanh, đàn anh khóa trên của Thượng Thiên Tê, hai người cùng một giáo sư hướng dẫn, trước đây thường xuyên gặp nhau trong phòng thí nghiệm.
Thành tích của Lâm Tử Thanh cũng khá tốt, được giáo sư hướng dẫn yêu thích, năm học trước đã nhận được suất du học, đi trao đổi nước ngoài một năm.
Tuy Lâm Tử Thanh đã nhắn tin nói rằng y sẽ trở về, nhưng Thượng Thiên Tê không ngờ y lại về nhanh như vậy.
Gần một năm không gặp, Lâm Tử Thanh càng thêm trưởng thành, khí chất điềm đạm, tao nhã kết hợp với khuôn mặt tuấn tú, mang một vẻ quyến rũ của người trưởng thành.
Lâm Tử Thanh mỉm cười nhìn cậu: "Lâu rồi không gặp."
Thượng Thiên Tê chớp mắt: "Lâu rồi không gặp, anh về khi nào vậy?"
Lâm Tử Thanh: "Mới về trường hôm nay."
Thượng Thiên Tê: "Sao anh không báo trước với em, em còn chưa chuẩn bị quà tẩy trần cho anh."
Lâm Tử Thanh khẽ cười: "Cần gì quà cáp, em mời anh một bữa là được rồi."
Thượng Thiên Tê cũng cười: "Được, vậy khi nào anh rảnh, em sẽ sắp xếp."
Lâm Tử Thanh liếc nhìn sân bóng, ánh mắt thu lại rơi trên ly trà sữa trong tay Thượng Thiên Tê, nhớ lại lúc đi tới, nhìn thấy má Thượng Thiên Tê phồng lên khi uống trà sữa.
"Vừa nãy đi gấp quá, anh hơi khát, Thiên Tê, anh có thể uống một ngụm trà sữa của em không?"
"..." Thượng Thiên Tê ngẩn ra, cầm ly trà sữa lên, "Đương nhiên là được, nhưng em vừa mới uống một ngụm, nếu anh ngại thì em..."
Cậu còn chưa nói xong, ly trà sữa trong tay đột nhiên bị một lực mạnh cướp đi.
Hai người ngẩng lên nhìn, thấy chàng trai mặc bộ đồ bóng rổ mỏng manh đứng trước mặt Thượng Thiên Tê, nhìn Lâm Tử Thanh với vẻ mặt hơi u ám, rồi uống ừng ực ly trà sữa của Thượng Thiên Tê.
Hàn Giang Ngộ nhìn Lâm Tử Thanh với vẻ cảnh giác, thầm mắng một tiếng.
Trà xanh ở đâu ra thế này? Còn muốn uống trà sữa Tê Tê đã uống nữa chứ, đê tiện!
Hắn uống trà sữa một hơi, Thượng Thiên Tê không nhịn được kéo tay hắn: "Cậu không thấy nóng à?"
Hàn Giang Ngộ lúc này mới nhận ra trà sữa vừa uống vào nóng đến mức nào, cổ họng nóng rát, khó chịu vô cùng.
Nếu không phải không muốn bị Lâm Tử Thanh cười nhạo, hắn thật sự muốn phun ngay ngụm trà sữa đó ra.
Hàn Giang Ngộ cố gắng nuốt trà sữa xuống, nắm lại tay Thượng Thiên Tê, nhìn cậu với vẻ mặt đáng thương, nói: "Nóng."
Thượng Thiên Tê thấy mắt hắn đỏ hoe, cũng giật mình, cậu đứng dậy nâng cằm Hàn Giang Ngộ lên: "Há miệng ra."
Hàn Giang Ngộ ngoan ngoãn há miệng.
Thượng Thiên Tê quan sát một chút, thấy toàn bộ khoang miệng của hắn đều bị bỏng đỏ, vội vàng lấy trong cặp ra một chai nước khoáng, mở nắp đưa đến bên miệng Hàn Giang Ngộ: "Nhanh uống nước lạnh đi."
Thực ra cũng không đến mức đau không chịu nổi, nhưng Hàn Giang Ngộ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thượng Thiên Tê, lại thấy Lâm Tử Thanh bị hoàn toàn bỏ rơi, trong lòng vô cùng thoải mái.
Hắn cũng không nhận chai nước, vẫn nắm lấy cánh tay Thượng Thiên Tê, ngoan ngoãn há miệng, mặc cho Thượng Thiên Tê đút nước cho mình, dòng nước từ từ chảy vào khoang miệng, làm dịu cơn đau rát.
"Đỡ hơn chưa?"
Hàn Giang Ngộ gật đầu, ngay sau đó nói: "Trận đấu kết thúc rồi, đội bóng định đi liên hoan, Tê Tê, đi cùng nhé."
"Ừm..." Thượng Thiên Tê hơi do dự, cậu nhìn Lâm Tử Thanh.
Dù sao Lâm Tử Thanh cũng vừa mới về, lại còn cố ý đến tìm cậu.
Lâm Tử Thanh mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên cổ tay hai người đang nắm lấy nhau.
"Không sao, em cứ đi liên hoan với bạn bè đi. Anh cũng có chút việc phải làm, chuyện mời cơm, khi nào rảnh chúng ta nói sau."
Thượng Thiên Tê: "Vậy cũng được."
Hai người nói chuyện hòa hợp, nhưng sắc mặt Hàn Giang Ngộ lại khó coi đến chết.
Rốt cuộc là tên phiền phức nào cứ bám lấy Tê Tê không buông thế?
Tên này không phải là gay đấy chứ?