Sau Khi Tỏ Tình, Trúc Mã Thẳng Nam Cong Bằng Tốc Độ Ánh Sáng

Chương 16

Thượng Thiên Tê kinh ngạc: "Không phải cậu còn tiết học sao?"

Hàn Giang Ngộ ôm eo cậu, gần như siết chặt cậu vào lòng: "Chỉ là mấy tiết nước thôi ![1], tôi đã nhờ Lâm Mục ghi chép hộ rồi."

[1]: 水課: Buổi học nước. Đây là tiếng lóng, chỉ những buổi học nhàn hạ, ít nội dung quan trọng, dễ dàng đạt điểm cao mà không cần nỗ lực nhiều. "Nước" ở đây mang nghĩa là nhạt nhẽo, loãng.

Thượng Thiên Tê cảm thấy hơi ngại ngùng. "Quần áo này của cậu không thích hợp để leo núi, nếu còn thay đồ nữa thì sẽ lỡ xe buýt sang khu học xá khác mất."

Chuyện đã hẹn với người ta rồi, Thượng Thiên Tê không muốn vì mình mà trì hoãn, cậu cố gắng thuyết phục Hàn Giang Ngộ bỏ ý định đi cùng.

"Nếu cậu muốn leo núi, khi tôi về chúng ta lại đi cùng nhau, được không?"

Cậu càng nói như vậy, Hàn Giang Ngộ càng không vui.

Hắn lấy điện thoại ra: "9 giờ 10 phút, xe buýt không phải 9 rưỡi mới xuất phát sao? Vẫn còn kịp."

Hàn Giang Ngộ nhìn Lâm Tử Thanh, cười như không cười nói với y: "Tôi gọi thêm hai người nữa, anh không phiền chứ?"

Sắc mặt Lâm Tử Thanh hơi kỳ lạ, lần trước gặp Hàn Giang Ngộ, đối phương hành xử còn rất l.ỗ m.ãng, nhưng lần này, dường như đã thay đổi không ít.

Đương nhiên y không muốn để lại ấn tượng xấu với Thượng Thiên Tê, cũng không muốn cậu khó xử, nên nói: "Nếu kịp giờ thì đương nhiên là được."

"Nếu sang khu học xá khác, các anh định leo núi Linh Sơn à?"

"Đúng vậy."

Hàn Giang Ngộ mở danh bạ, gọi một cuộc điện thoại.

"Alo, anh Giang có việc gì?"

"Lấy cái áo khoác treo trên ban công của tôi, 10 phút nữa đến cổng Nam, chúng ta đi leo núi Linh Sơn."

"Cái quái gì vậy!" Giọng nói bên kia là của Vu Phàm, "Không phải chứ, sao cậu quyết định đột ngột thế, tôi còn chưa dậy nữa!"

Hàn Giang Ngộ: "Đi không?"

"Đi đi đi!" Vu Phàm vừa mặc quần vừa gọi Liễu Kha vẫn đang ngủ, "Vậy còn Tiểu Tê, cậu ấy vừa ra ngoài, không biết làm gì, vẫn chưa về."

"Cậu ấy đang ở chỗ tôi. Nhanh lên."

"Biết rồi biết rồi!"

10 phút sau, Liễu Kha và Vu Phàm đúng giờ chạy đến cổng trường, vừa nhìn thấy bốn năm người mà họ không quen biết, Vu Phàm huých khuỷu tay vào Hàn Giang Ngộ: "Này, chuyện gì thế này?"

Còn Liễu Kha nhanh chóng liếc nhìn mọi người, ánh mắt lướt qua Lâm Tử Thanh, cuối cùng dừng lại trên người Thượng Thiên Tê đang được Hàn Giang Ngộ bảo vệ như gà con.

Y tiến lên: "Chào mọi người, tôi là Liễu Kha."

"Đây là Vu Phàm," y chỉ vào Vu Phàm, "đều là sinh viên khoa Hóa, bạn cùng phòng của Thiên Tê."

"Ồ ồ, vậy đều là đàn em cùng khoa à."

"Đi thôi đi thôi, lâu rồi không có nhiều người cùng nhau đi chơi như vậy, cũng khá náo nhiệt."

Bầu không khí dịu xuống, tám chín người cùng nhau đi về phía cổng trường.

Hàn Giang Ngộ cởi áo khoác phao dài, thay bằng bộ đồ mà Vu Phàm mang đến, rồi khoác chiếc áo phao vừa cởi lên người Thượng Thiên Tê.

Hắn đưa cậu đến bên cạnh mọi người, hạ giọng, không nhịn được hỏi: "Sao cậu đi leo núi mà không gọi tôi?"

Thượng Thiên Tê đúng là hơi chột dạ: "Không phải cậu học nhiều sao?"

"Cớ, toàn là cớ." Hàn Giang Ngộ hơi tủi thân, tố cáo: "Thượng Thiên Tê, cậu nói thật với tôi đi, có phải cậu thay lòng đổi dạ rồi không?"

"Cái gì với cái gì, đừng nói bậy." Mặt Thượng Thiên Tê hơi nóng lên.

Hàn Giang Ngộ nhìn cậu từ trên xuống dưới, giọng điệu càng thêm chua chát: "Đến cả quần áo cũng mặc trang trọng hơn so với khi đi chơi với tôi, người không biết còn tưởng cậu đi hẹn hò đấy."

Thượng Thiên Tê thật sự muốn bịt miệng hắn lại: "Cậu đừng nói bậy nữa, tôi chỉ mặc ấm hơn một chút thôi."

"Rõ ràng là đẹp trai quá mức rồi."

Đứng giữa đám đông cũng có thể dễ dàng nhìn thấy, khiến người khác phải ngoái nhìn.

Nhưng người đứng bên cạnh cậu lại không phải mình, Hàn Giang Ngộ càng nghĩ càng thấy hình ảnh đó chướng mắt.

Người cùng Thượng Thiên Tê sóng vai, phải là hắn mới đúng.

Không chịu nổi sự mè nheo của Hàn Giang Ngộ, Thượng Thiên Tê cuối cùng nói: "Tôi không nói với cậu, là tôi sai, được chưa? Sau này tôi làm gì cũng sẽ nói với cậu."

"Vậy tôi có còn là bạn thân nhất của cậu không?"

"Ừa."

"Trái tim cậu có còn ở chỗ tôi không?"

"... Phải."

Hàn Giang Ngộ lúc này mới miễn cưỡng buông tha cho cậu, khôi phục lại tâm trạng.

Chàng trai vừa thấy Hàn Giang Ngộ quen mặt huých khuỷu tay vào Lâm Tử Thanh, nhỏ giọng nói: "Tôi đã nói là sao thấy quen quen mà, người đó chính là Hàn Giang Ngộ nổi tiếng của khoa Toán đấy."

"Nghe nói cậu ta là bạn thanh mai trúc mã với nam thần khoa Hóa của chúng ta, ngày nào cũng đi cùng nhau, nhìn thế này thì đúng là quan hệ tốt thật."

Lâm Tử Thanh im lặng.

"Nhưng tôi nghe nói Hàn Giang Ngộ là trai thẳng sắt thép, Tử Thanh, cậu không cần lo lắng đâu."

"Tôi thấy Thiên Tê nói chuyện với cậu hợp hơn, tính cách Hàn Giang Ngộ nhìn là biết rất mạnh mẽ, vừa nãy cậu ta đi về phía chúng ta với dáng vẻ và khí thế đó, tôi còn tưởng cậu ta muốn một mình đánh năm người chúng ta cơ."

"Làm bạn bè mà cũng bá đạo như vậy, không dám tưởng tượng yêu đương sẽ mệt mỏi đến mức nào."

"Tính tình Thiên Tê lại dịu dàng như vậy, cậu chủ động một chút, chắc chắn sẽ có hy vọng."

Lâm Tử Thanh nhìn bóng dáng hai người phía trước gần như dính chặt vào nhau.

Không tỏ rõ ý kiến.

---

Xe buýt chạy bốn mươi phút, khi cả nhóm đến chân núi thì đã mười giờ rưỡi.

Đường núi không rộng, chỉ đủ cho hai ba người đi song song, lại còn dốc, leo lên không dễ dàng.

Nhưng phong cảnh hai bên đường núi lại đẹp hơn Thượng Thiên Tê tưởng tượng rất nhiều.

Những cây không tên đã rụng lá, cành lá mảnh mai vươn ra, trên cành phủ một lớp sương trắng mỏng, nhìn từ xa, tạo cảm giác như tuyết rơi trên cành.

Dưới gốc cây chất đầy cành khô và lá rụng, vô tình dẫm lên sẽ phát ra tiếng xào xạc.

Đây là cảnh mùa đông lạnh lẽo tiêu điều của miền Bắc, nhưng vì tiếng cười nói của mọi người, nhiễm thêm âm thanh và hơi ấm, không khiến người ta cảm thấy buồn bã, ngược lại dâng lên một cảm giác ấm áp kỳ lạ.

Tuy mục đích là lên núi cầu nguyện, nhưng phong cảnh trên đường cũng rất hấp dẫn, mọi người vừa đi vừa dừng, thỉnh thoảng chụp ảnh lưu niệm.

Hàn Giang Ngộ muốn chụp ảnh cho Thượng Thiên Tê, đầu tiên là bảo cậu đứng trước một cây đại thụ, sau đó lại vẫy tay bảo cậu đi đến dưới gốc cây đào.

Vì thường xuyên chụp ảnh cho Thượng Thiên Tê, kỹ thuật chụp ảnh của hắn đã được tôi luyện rất cao, Liễu Kha và Vu Phàm cũng ầm ĩ đòi hắn chụp cho.

Hàn Giang Ngộ vốn không muốn chụp cho họ, nhưng Thượng Thiên Tê vừa nói một câu, hắn đành phải mặt nặng mày nhẹ gọi hai tên ngốc đó lại, bảo họ tạo dáng chụp ảnh.

Thượng Thiên Tê đứng bên đường đá cuội, mỉm cười nhìn cảnh tượng này.

Gọi họ cùng đến, thật ra cũng khá tốt.

Nếu toàn là người lạ, Thượng Thiên Tê sẽ khó mà thoải mái như vậy.

Cậu đang nhìn thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng hét, sau đó Thượng Thiên Tê cảm thấy vai mình bị va mạnh, cơ thể loạng choạng.

"A a a! Có rắn!"

"Mẹ kiếp! Làm gì mà om sòm thế, chỉ là một cành cây to thôi!"

"Ồn ào quá, đụng ngã người ta rồi!"

Thượng Thiên Tê vốn đang đứng bên đường đá cuội, bị va chạm đột ngột như vậy, hoàn toàn không giữ được thăng bằng, ngã thẳng xuống đất.

Trước mắt một bóng người lướt qua, giọng nói lo lắng vang lên trên đỉnh đầu: "Thiên Tê, cậu không bị thương chứ?"

"Đến đây đến đây, tôi đỡ cậu dậy."

Thượng Thiên Tê ngã xuống đất, không biết bị ai đỡ lấy cánh tay, người đó cố gắng đỡ cậu dậy, nhưng vừa cử động, mắt cá chân cậu đột nhiên truyền đến cơn đau nhói, đau đến mức cậu phải hít một hơi, mặt nhăn nhó lại.

"Có phải bị trẹo chân rồi không?"

"Nhanh nhanh, đừng cử động, đặt cậu ấy xuống."

Những người xung quanh cậu mỗi người một câu lo lắng, nhưng Thượng Thiên Tê lại đau đến mức ù tai, trước mắt cũng hơi tối sầm.

Cậu hơi ngước mắt nhìn, chỉ thấy hai người đang vây quanh mình bị một bóng người cao lớn đẩy mạnh ra, người đó quỳ một gối xuống trước mặt cậu, giọng nói gấp gáp:

"Tê Tê."

Hàn Giang Ngộ cẩn thận nâng chân phải của cậu lên, kéo ống quần lên, nắm lấy mắt cá chân cậu: "Là chỗ này sao?"

Được bao bọc bởi hơi thở quen thuộc, mắt Thượng Thiên Tê hơi nóng lên, cố gắng không khóc vì đau, nhưng giọng nói lại vô thức mang theo chút tủi thân: "Ừ."

"Đau."

Hai "thủ phạm" đứng bên cạnh, một người liên tục xin lỗi: "Xin lỗi Thiên Tê, tôi tưởng mình dẫm phải rắn!"

Người nam sinh đụng ngã Thượng Thiên Tê cũng vỗ vỗ tay: "Xin lỗi xin lỗi, tôi cũng không cố ý."

Sắc mặt Hàn Giang Ngộ u ám, hắn muốn nổi giận, nhưng tình hình của Thượng Thiên Tê thế này, hắn không còn tâm trí để ý đến người khác.

Mắt cá chân lộ ra rõ ràng đỏ một mảng, có dấu hiệu sưng tấy, Hàn Giang Ngộ kiểm soát lực đạo, xoa bóp vùng da đó.

Thượng Thiên Tê nắm chặt lấy áo hắn, trán tựa vào vai hắn, đau đến run người.

Hàn Giang Ngộ nhận ra cậu đang chịu đựng cơn đau, cơ thể run rẩy khiến hắn đau lòng như muốn nhỏ máu.

Tuy tức giận vì sự bất cẩn của hai người kia, nhưng hắn càng tức giận bản thân mình hơn, tại sao lại đi chụp ảnh, tại sao không luôn ở bên cạnh Thượng Thiên Tê.

Đây là lỗi của hắn.

Lâm Tử Thanh cũng đi tới, y gạt đám đông sang một bên, nhìn Hàn Giang Ngộ chậm rãi xoa bóp mắt cá chân cho Thượng Thiên Tê.

Hàn Giang Ngộ nhỏ giọng hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

Thượng Thiên Tê vòng tay quanh cổ hắn, cơn đau nhói dữ dội ban nãy đã giảm bớt, dưới bàn tay xoa bóp vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng của Hàn Giang Ngộ, cơn đau dần dần tan biến.

Cậu mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của Hàn Giang Ngộ, lông mày hơi cụp xuống, chăm chú nhìn vào vết thương ở chân cậu.

Lâm Tử Thanh nói: "Dưới chân núi có bệnh viện, mọi người cứ tiếp tục lên núi, tôi và Hàn Giang Ngộ đưa Thiên Tê đến bệnh viện xem sao."

Liễu Kha và Vu Phàm lập tức nói: "Chúng tôi cũng đi."

"Haiz, leo núi khi nào chẳng được, không biết tình hình của Thiên Tê thế nào, vẫn nên cùng xuống xem sao."

Thượng Thiên Tê mới phát hiện trong cơn đau, cậu đã vô thức ôm lấy cổ Hàn Giang Ngộ, đang định buông ra thì Hàn Giang Ngộ lại giữ tay cậu lại, kéo ống quần xuống che kín mắt cá chân, rồi im lặng ôm lấy cậu, cõng cậu lên lưng.

Đến lúc này, Hàn Giang Ngộ cũng không còn quan tâm đến việc bài xích Lâm Tử Thanh nữa, hắn ra hiệu với y: "Anh dẫn đường đi."

Thượng Thiên Tê nhớ tới lời họ vừa nói muốn đưa cậu đến bệnh viện, vội vàng nắm chặt lấy áo Hàn Giang Ngộ.

Không nói đến việc cậu cảm thấy có lỗi vì làm lỡ kế hoạch ban đầu của mọi người.

Quan trọng nhất là, Thượng Thiên Tê rất muốn lên núi cầu nguyện dưới gốc cây ước nguyện đó.

Nếu bây giờ xuống núi, với tính cách của Hàn Giang Ngộ, chắc chắn mấy ngày tới sẽ canh chừng cậu không cho cậu chạy lung tung.

Hơn nữa, mấy ngày tới cậu có rất nhiều tiết học, còn có thí nghiệm do giáo sư hướng dẫn giao, muốn tìm một cơ hội thích hợp như vậy để lên núi trước khi tỏ tình với Hàn Giang Ngộ sẽ không dễ dàng.

Hàn Giang Ngộ nhận thấy sự khác thường của cậu: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Thượng Thiên Tê nằm trên lưng hắn, trong lòng hơi sốt ruột.

Cậu ghé sát vào tai Hàn Giang Ngộ, nhẹ nhàng cọ cọ đầu vào hắn.

Cậu nhỏ giọng nói: "Hàn Giang Ngộ, tôi muốn lên núi."

Giọng nói chỉ có hai người nghe thấy được mang theo chút nài nỉ và dịu dàng, như một chiếc lông vũ rơi xuống trái tim Hàn Giang Ngộ.

Bình Luận (0)
Comment