"..."
"Cậu nói gì?"
Thượng Thiên Tê nghi ngờ mình nghe nhầm, cậu theo bản năng cau mày.
Thấy vậy, Hàn Giang Ngộ nắm chặt lấy hai cổ tay Thượng Thiên Tê, kéo về phía trước ngực mình, hắn lại một lần nữa mở miệng, nói với giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Tê Tê, tôi thích cậu."
Hàn Giang Ngộ... thích cậu?
Là kiểu thích mà cậu đang nghĩ sao?
Thượng Thiên Tê có chút bối rối.
Nhưng, chỉ là một chút thôi.
Cậu nhanh chóng sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn, không còn suy nghĩ lung tung nữa.
Đối với cậu mà nói, điều này dường như đã trở thành hành động phản xạ có điều kiện.
Cậu đã nhiều lần hiểu lầm tương tự, chẳng hạn như khi Hàn Giang Ngộ mặc nhận cho bạn bè gọi cậu là "vợ Hàn Giang Ngộ", chẳng hạn như khi Hàn Giang Ngộ tự mình thân mật gọi cậu là "vợ yêu".
Cậu không chỉ một lần hiểu lầm, nảy sinh ảo tưởng không thực tế về Hàn Giang Ngộ, kết quả là tự mình rơi vào ngõ cụt, đến giờ vẫn chưa thoát ra được.
Sau này cậu sẽ không còn suy diễn và phỏng đoán quá nhiều về lời nói và hành động của Hàn Giang Ngộ nữa.
"Ồ, biết rồi."
Giọng điệu và biểu cảm của Thượng Thiên Tê đều nhàn nhạt, không hề bất ngờ, cũng không hề vui mừng.
Lòng Hàn Giang Ngộ chùng xuống, hắn có chút lo lắng: "Tê Tê, có phải tôi bị khàn giọng, nói không đủ rõ ràng không? Tôi nói, tôi thích cậu."
"...Tôi nghe rõ rồi mà."
"Vậy, cậu..." Hàn Giang Ngộ không biết phải diễn tả thế nào, phản ứng của Thượng Thiên Tê không chỉ nằm ngoài dự đoán của hắn, mà còn khiến hắn có một dự cảm chẳng lành.
"Cậu nói cậu thích tôi."
"Điều này tôi vẫn luôn biết mà, với tính cách của cậu, nếu cậu không thích tôi, ghét tôi, thì chúng ta cũng không thể làm bạn lâu như vậy được."
Thượng Thiên Tê từ từ rút cổ tay ra khỏi lòng bàn tay Hàn Giang Ngộ, cậu cởi áo khoác ra, rồi đi đến tủ quần áo của khách sạn, mở cửa tủ.
Lúc này Hàn Giang Ngộ thật sự lo lắng, hắn bám theo Thượng Thiên Tê, nói tiếp sau lưng cậu: "Không phải như vậy."
"Tê Tê, tôi thích cậu, giống như cậu thích tôi vậy."
"Tôi cũng thích cậu, là muốn ở bên cậu, là kiểu thích của tình yêu, Tê Tê, cậu hiểu không?" Hàn Giang Ngộ vội vàng giải thích rõ ràng.
Thượng Thiên Tê lấy chăn dự bị dưới tủ quần áo ra, nghe thấy lời của Hàn Giang Ngộ, cậu dừng động tác lại, rồi quay người, cẩn thận quan sát biểu cảm của Hàn Giang Ngộ.
Hàn Giang Ngộ bị ánh mắt chăm chú của cậu nhìn đến mức có chút căng thẳng, hắn như thí sinh bị đưa vào phòng thi, tham gia một kỳ thi quyết định vận mệnh của mình, mà giám khảo duy nhất trong phòng thi, chính là Thượng Thiên Tê.
Thượng Thiên Tê nhìn hắn một lúc, mới chậm rãi nói:
"Hàn Giang Ngộ, cậu muốn trả thù tôi sao?"
"Hả?" Hàn Giang Ngộ ngớ người, đầu óc nhất thời không xoay chuyển kịp, hắn không hiểu tại sao Thượng Thiên Tê lại nói như vậy.
"Tôi tỏ tình với cậu hôm qua khiến cậu thấy ghê tởm sao? Cậu coi tôi là bạn thân nhất, nhưng tôi lại thầm thích cậu, thậm chí còn có thể có những ảo tưởng không đứng đắn, đối với cậu mà nói, đó là lừa dối, là phản bội đúng không? Vì vậy, cậu thấy ghê tởm, tức giận..."
Thượng Thiên Tê không tự chủ được mà nói ra, cảnh tượng nhìn thấy chiều hôm đó đã trở thành bóng ma tâm lý rất lớn đối với cậu, cậu thậm chí còn mơ thấy nó nhiều lần, trong mơ cậu trở thành chàng trai bị Hàn Giang Ngộ mắng chửi, sau khi tỏ tình không nằm ngoài dự đoán mà nhận được sự chán ghét của Hàn Giang Ngộ.
"...Chỉ đánh mắng tôi có lẽ vẫn chưa đủ hả giận, cậu còn nghĩ ra cách này, cũng muốn lừa tôi xoay vòng vòng, rồi lại sỉ nhục tôi một trận, phải không?"
"Không phải như vậy!" Hàn Giang Ngộ vội vàng phủ nhận, hắn vội vàng nói: "Tôi tuyệt đối không có ý đó! Tôi hoàn toàn chưa từng nghĩ như vậy!"
"Tê Tê, cậu tin tôi đi! Tôi thề!" Hàn Giang Ngộ thậm chí còn vội vàng giơ bốn ngón tay lên: "Sao tôi có thể thấy ghê tởm thấy tức giận, tôi cũng không thể đánh mắng cậu, Tê Tê, có phải cậu hiểu lầm tôi quá sâu rồi không?!"
"Tôi bị điên rồi sao, sao tôi có thể làm như vậy được! Tại sao tôi phải lừa gạt sỉ nhục cậu, biết cậu thích tôi, tôi còn mừng rỡ không kịp nữa là!"
Thượng Thiên Tê nghiêm túc nhìn hắn, Hàn Giang Ngộ không phải kiểu người giấu giếm cảm xúc, nếu thật sự ghét ai thì sẽ thể hiện thẳng thắn qua lời nói và hành động, chắc không đến mức giả vờ thích để trả thù rồi lừa dối tình cảm đâu.
Nhưng, Hàn Giang Ngộ cũng không thể nào thật sự thích cậu được.
Hàn Giang Ngộ ra sức minh oan cho mình, sau đó dè dặt hỏi cậu: "Tê Tê, cậu tin tôi không?"
Thượng Thiên Tê gật đầu, cậu đặt chiếc chăn vừa lấy ra lên giường, rồi ra hiệu cho Hàn Giang Ngộ lại gần: "Cậu vào trong chăn ủ ấm một lát đi, ủ ấm nửa tiếng rồi đi tắm nước nóng."
Hàn Giang Ngộ ngoan ngoãn làm theo lời cậu, chui vào trong chăn, nhưng hắn không nằm xuống mà cuộn tròn trong chăn, ngồi bên mép giường.
Tuy rằng ở bên ngoài canh cả đêm, lạnh đến mức máu sắp đông lại, nhưng nhìn thấy Thượng Thiên Tê, thấy cậu tin tưởng mình, tim hắn lập tức được hơi ấm bao bọc.
Hắn mong chờ, dõi theo từng cử chỉ của Thượng Thiên Tê.
Hôm qua, hắn vừa mới nhận ra tình cảm của mình, hiểu được tình cảm của mình dành cho Thượng Thiên Tê, thì ngay sau đó lại biết được Thượng Thiên Tê cũng thích hắn.
Họ thích nhau.
Đây chẳng phải là một điều may mắn sao.
Hắn biết mình đã làm sai, khiến Thượng Thiên Tê bị tổn thương, nhưng may là vẫn chưa muộn, may là bây giờ hắn đã hiểu ra tất cả, hắn vẫn còn thời gian, còn cơ hội để bù đắp cho Thượng Thiên Tê, từng chút một chữa lành vết thương mà cậu phải chịu.
Quan trọng nhất là, họ tâm đầu ý hợp, có thể ở bên nhau, có thể ở bên nhau cả đời.
Hàn Giang Ngộ chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man, khi kéo suy nghĩ trở lại, hắn phát hiện ra điều gì đó không đúng.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Thượng Thiên Tê lại mặc áo khoác vào, chỉnh trang lại dung nhan trước gương lớn, sau đó ngồi xuống mép giường, cúi người buộc chặt dây giày.
"Tôi ra ngoài một lát, tiện thể xuống dưới gia hạn phòng, cậu có thể ở lại đây thêm một lúc nữa, nghỉ ngơi xong rồi hẵng đi cũng được."
Hàn Giang Ngộ mím môi, hắn cảm thấy giọng điệu nói chuyện của Thượng Thiên Tê dường như ngày càng xa cách, không hề có chút cải thiện nào dù họ đã thổ lộ tình cảm với nhau. Tuy nhiên, đây vẫn là vấn đề nhỏ, điều hắn quan tâm hơn lúc này là...
"Cậu muốn ra ngoài, đi đâu?"
"..." Thượng Thiên Tê im lặng một lát, cuối cùng vẫn quyết định không giấu giếm: "Lâm Tử Thanh hẹn tôi ra ngoài gặp mặt."
"Lâm Tử Thanh?!"
Hàn Giang Ngộ lập tức bùng nổ. Từ khi Thượng Thiên Tê cố ý xa lánh hắn, Hàn Giang Ngộ vẫn luôn theo dõi sát sao hành tung của Thượng Thiên Tê, hắn biết ngoài việc gặp nhau trong phòng thí nghiệm, Thượng Thiên Tê và Lâm Tử Thanh không hề gặp riêng.
Bây giờ Hàn Giang Ngộ mới hiểu, tại sao xung quanh Thượng Thiên Tê có nhiều người như vậy, mà hắn lại chỉ ghét mỗi Lâm Tử Thanh.
Vì Lâm Tử Thanh thích Thượng Thiên Tê.
Còn bản thân mình, Hàn Giang Ngộ dần dần nhận ra, hắn không phải mới bắt đầu thích Thượng Thiên Tê từ hôm qua, tình cảm của hắn dành cho Thượng Thiên Tê có lẽ đã có từ rất lâu rồi, thậm chí có thể nói... chỉ là hắn vẫn luôn không hiểu được tình cảm này, không phải là tình bạn đơn thuần.
Hắn thích Thượng Thiên Tê.
Lâm Tử Thanh là tình địch của hắn, sao hắn có thể không khó chịu với sự tồn tại của người này.
Nhưng Thượng Thiên Tê nói gì? Nói Lâm Tử Thanh hẹn cậu ra ngoài gặp mặt, mà cậu cũng đồng ý?
Sắc mặt Hàn Giang Ngộ đột nhiên thay đổi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, hắn cố gắng giữ bình tĩnh, gần như gượng ép nở một nụ cười cứng ngắc.
"Cậu biết Lâm Tử Thanh thích cậu chứ?"
"Biết," Thượng Thiên Tê buộc dây giày xong, liền đứng dậy, giọng nói rất bình thản: "Thì sao?"
Vừa dứt lời, còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị đ.è xuống giường.
Trước mắt Thượng Thiên Tê tối sầm, đợi tầm nhìn lấy lại được tiêu cự, cậu mới phát hiện ra mình đang bị đè trên giường.
Hàn Giang Ngộ nằm đè lên người cậu, hai lồng ngực áp sát vào nhau khiến cậu có thể dễ dàng cảm nhận được hơi thở gấp gáp của đối phương, mắt người này đỏ hoe, giọng nói vừa giận dữ vừa run rẩy:
"Chẳng lẽ chỉ có mình tôi, vẫn chưa đủ sao?"
Thượng Thiên Tê: "..."
Đây là ý gì?
Hàn Giang Ngộ gục đầu vào ngực cậu: "Hôm qua không phải còn nói thích tôi sao? Tại sao lại đồng ý đi hẹn hò với anh ta, chúng ta mới là người thích nhau, người nên hẹn hò là chúng ta."
"Thượng Thiên Tê, đừng đồng ý với anh ta, tôi xin cậu đấy. Tôi biết tôi đã làm sai rất nhiều chuyện, tôi sẽ từ từ bù đắp, cậu có thể phạt tôi, nhưng đừng làm vậy có được không, sao có thể như vậy được, người cậu thích là tôi, sao có thể để một người khác vào lòng nữa."
Thượng Thiên Tê: "..."
Cái quỷ gì vậy?
"Cậu nghĩ nhiều rồi, không phải hẹn hò, chỉ là bạn bè gặp mặt thôi." Thượng Thiên Tê nói với vẻ mặt vô cảm.
"Nhưng cậu cũng biết, anh ta thích cậu. Anh ta hẹn cậu gặp mặt, mục đích quá rõ ràng rồi còn gì."
Thượng Thiên Tê: "Vậy thì sao? Tôi không thể gặp anh ấy nữa à?"
Hàn Giang Ngộ thở gấp, hắn không kiểm soát được mà trở nên lo lắng, trong lòng chua xót: "Nhưng cậu thích là tôi, tôi thích là cậu, chúng ta nên ở bên nhau, chúng ta..."
"Hàn Giang Ngộ." Thượng Thiên Tê đột nhiên gọi tên hắn, Hàn Giang Ngộ liền im bặt, nhìn cậu chằm chằm.
"Hình như có vài chuyện chúng ta chưa nói rõ."
"...Ừ."
"Cậu đứng dậy trước đi."
Hàn Giang Ngộ có chút không muốn buông cậu ra, nhưng sau một hồi giằng co, vẫn làm theo lời Thượng Thiên Tê, tự mình ngồi dậy, rồi đỡ cậu ngồi dậy.
Thượng Thiên Tê nhìn hắn, Hàn Giang Ngộ lại có cảm giác bị xem xét, bị đánh giá, dù tham gia kỳ thi lớn cỡ nào hắn cũng chưa từng căng thẳng như vậy, lập tức thẳng lưng.
"Cậu nói, cậu thích tôi?" Thượng Thiên Tê hỏi hắn.
"Thích, tôi thích cậu." Hàn Giang Ngộ vội vàng nhấn mạnh, hắn sợ Thượng Thiên Tê có chút hiểu lầm: "Là muốn yêu đương với cậu, muốn làm người yêu của cậu. Tê Tê, cậu hiểu không?"
Nhưng lúc này hắn không nhận ra, câu nhấn mạnh của hắn, ngược lại càng làm Thượng Thiên Tê hiểu lầm sâu hơn.
Thượng Thiên Tê không trả lời trực tiếp, mà hỏi: "Thích tôi... không phải cậu là trai thẳng sao?"
"Tôi nhớ cậu rất ghét đồng tính luyến ái, thấy người đồng tính là bày ra vẻ mặt như muốn đá chết người ta."
"Cậu không bị rối loạn nhận thức giới tính chứ? Tôi là con trai, tại sao cậu lại thích tôi?"
Sự nghi ngờ của Thượng Thiên Tê càng khiến Hàn Giang Ngộ chắc chắn rằng hôm đó cậu đã nghe thấy, nhìn thấy cảnh hắn nói chuyện với tên gay chết tiệt kia, nhưng Thượng Thiên Tê nghi ngờ hắn, có lẽ không chỉ vì ngày hôm đó, mà còn vì cách hành xử thường ngày của hắn.
"Cậu khác với người khác. Tôi biết cậu là con trai, nhưng trong mắt tôi, giới tính không quan trọng đến vậy, tôi thích cậu, chỉ vì đó là cậu."
"Hơn nữa, tôi ghét đồng tính luyến ái, cũng không phải bẩm sinh, mà là có nguyên nhân khác."
"Nguyên nhân gì?" Thượng Thiên Tê truy hỏi.
Ánh mắt Hàn Giang Ngộ có chút lảng tránh, chuyện hồi cấp hai đó, hắn tuyệt đối không thể để Thượng Thiên Tê biết được.
"...Tôi không thể nói."
"Ừ, được rồi." Thượng Thiên Tê cũng không cố chấp, điều này khiến Hàn Giang Ngộ thở phào nhẹ nhõm.
Thượng Thiên Tê nhìn bàn tay Hàn Giang Ngộ vô thức đặt trên eo mình, cậu im lặng một lúc, rồi nói: "Hàn Giang Ngộ, cậu có thể đã nhầm lẫn giữa tình bạn và tình yêu."
Thực ra, Thượng Thiên Tê vẫn luôn cảm thấy khó tin.
Mặc dù Hàn Giang Ngộ trông không giống như đang nói dối để trả thù mình, nhưng nói thích cậu, cậu cũng không tin.
Sao lại trùng hợp như vậy, hôm qua cậu vừa mới tỏ tình, hôm nay Hàn Giang Ngộ đã đến nói với cậu rằng cũng thích cậu.
Rõ ràng hôm trước còn tránh né người đồng tính như tránh tà, nhấn mạnh mình là trai thẳng, hôm nay lại bẻ cong nhanh như vậy?
Thượng Thiên Tê đã tìm hiểu về chủ đề này, cậu đã xem vô số trường hợp bẻ cong trai thẳng mà cư dân mạng chia sẻ, không chỉ quá trình bẻ cong rất dài và đau khổ, mà trai thẳng bị bẻ cong còn có khả năng thẳng lại.
Cậu cũng không hề cố ý bẻ cong Hàn Giang Ngộ, vậy mà Hàn Giang Ngộ lại tự bẻ cong mình? Tự mình thức tỉnh?
Thượng Thiên Tê hiện tại rất thận trọng với vấn đề này, cậu không mấy tin tưởng lời nói của Hàn Giang Ngộ.
Hàn Giang Ngộ nói muốn ở bên cậu, muốn làm người yêu của cậu... điều này lại khiến cậu không khỏi liên tưởng đến lần trước ở sân vận động, khi biết cậu chuẩn bị yêu đương, Hàn Giang Ngộ nhất thời nóng vội cũng nói những lời như vậy, nói yêu đương với người khác không bằng yêu đương với hắn.
Vậy thì bây giờ, chẳng phải hắn cũng xuất phát từ mục đích và sự bốc đồng này sao.
Thượng Thiên Tê nói: "Chúng ta quả thật có tình cảm rất lâu dài và sâu đậm, với tư cách là bạn bè, chúng ta quả thật thân thiết đến mức bài xích người khác, sau khi ở bên nhau lâu như vậy, cậu có tính chiếm hữu rất mạnh với bạn bè của mình, tôi đều nhìn thấy."
"Vì vậy, khi thấy tôi có thể sẽ phát triển tình cảm khác, thiết lập mối quan hệ thân mật với người khác, cậu nhất thời không chấp nhận được, tôi cũng có thể hiểu."
"Nhưng, Hàn Giang Ngộ, dù sao thì cậu đối với tôi cũng là tình cảm bạn bè. Cậu không thể vì nóng vội, vì muốn ngăn người khác xen vào giữa chúng ta, vì muốn thỏa mãn tính chiếm hữu của mình, mà lừa dối bản thân, lừa dối tôi, nhầm lẫn tình bạn của cậu dành cho tôi thành tình yêu."
"Cho dù cậu cố ý hay vô ý, cậu không thấy hành động như vậy quá mức cực đoan, quá mức vô trách nhiệm sao?"
Thượng Thiên Tê không thể tưởng tượng được, nếu cậu tin lời Hàn Giang Ngộ, một ngày nào đó Hàn Giang Ngộ hồi tâm chuyển ý, phát hiện ra mình vẫn là trai thẳng, chỉ vì muốn giữ lại bạn bè mà miễn cưỡng bản thân, trong trường hợp đó, sẽ xảy ra chuyện gì.
Cậu đã vấp ngã một lần, tuyệt đối không thể vấp ngã lần thứ hai, cậu cảm thấy nếu xảy ra tình huống đó, cậu càng không thể chấp nhận được, vậy thì cậu phải làm sao, rất có thể cậu sẽ không bao giờ gượng dậy nổi nữa.
"Tôi..." Hàn Giang Ngộ mở to mắt, hắn không ngờ Thượng Thiên Tê lại nghĩ như vậy, hắn thật sự không thể tin nổi, muốn phủ nhận, nhưng vừa phát ra một âm tiết, liền cứng họng.
Thượng Thiên Tê vốn đã nghi ngờ tình cảm của hắn vì sự bốc đồng của hắn, nếu bây giờ hắn vội vàng phủ nhận, sự hiểu lầm của Thượng Thiên Tê đối với hắn có thể sẽ càng sâu hơn.
Hàn Giang Ngộ cảm thấy bây giờ mình đúng là tự làm tự chịu, hơn nữa còn có cảm giác như nuốt phải bồ hòn, có nỗi khổ không nói nên lời.
Là hắn đã nghĩ quá tốt đẹp, hắn lại còn nghĩ rằng họ tâm đầu ý hợp, có thể ở bên nhau, còn có cơ hội, từ từ bù đắp những tổn thương trước đây dành cho Thượng Thiên Tê.
Nhưng sự thật là, tâm đầu ý hợp chỉ là ảo tưởng của hắn, Thượng Thiên Tê căn bản không tin tưởng tình cảm của hắn.
Thượng Thiên Tê thậm chí còn không cho hắn cơ hội bù đắp.
Hơn nữa, sau khi dần dần kìm nén suy nghĩ bốc đồng của mình, hắn đột nhiên nhớ lại một chuyện khiến hắn vô cùng hoảng sợ.
Hôm qua, Thượng Thiên Tê không chỉ nói thích hắn.
Cậu còn nói, sau này, sẽ không thích hắn nữa.