Sau Khi Tỏ Tình, Trúc Mã Thẳng Nam Cong Bằng Tốc Độ Ánh Sáng

Chương 46

Giây phút da thịt chạm nhau, trong lòng Hàn Giang Ngộ dâng lên một luồng nhiệt nóng bỏng.

Hắn không kìm được ôm Thượng Thiên Tê vào lòng, siết chặt lấy cậu, áp trán mình vào trán cậu, khàn giọng nói:

"Nợ trước đã, đợi đến ngày cậu thật sự chấp nhận tôi, tôi sẽ đòi lại."

Vùng da giữa hai hàng lông mày còn lưu lại hơi ấm ẩm ướt của nụ hôn, hàng mi cong dài của Thượng Thiên Tê run rẩy, cậu mở mắt ra, giây tiếp theo đã bị Hàn Giang Ngộ ấn vào ngực.

Hai cánh tay siết chặt lấy lưng và eo cậu mạnh đến kinh ngạc, hơi thở đặc trưng của Hàn Giang Ngộ phảng phất bên cánh mũi, bị ấn vào ngực hắn, dường như cậu nghe thấy tiếng tim đập nhanh và mạnh mẽ.

Dái tai Thượng Thiên Tê lặng lẽ ửng đỏ.

Hai người cứ ôm nhau như vậy một lúc, rồi mới tách ra.

Hàn Giang Ngộ nói: "Tê Tê, chúng ta chuyển ra ngoài trường ở đi."

Thượng Thiên Tê ngẩn ra. Cậu quả thực có ý định chuyển ra ngoài ở, nhưng ban đầu cậu định là tự mình ra ngoài ở.

Lúc đó, cậu cân nhắc rằng Hàn Giang Ngộ có thể không muốn gặp lại cậu nữa, còn Liễu Kha và Vu Phàm trong ký túc xá, nếu biết cậu là đồng tính luyến ái, có lẽ sẽ khó xử khi ở chung. Chi bằng tự mình chuyển ra ngoài.

Nhưng bây giờ ý của Hàn Giang Ngộ là, muốn cùng nhau chuyển ra ngoài ở sao? Nhưng mà...

Hàn Giang Ngộ dường như hiểu được nỗi lo lắng của cậu: "Chỉ có hai chúng ta, thuê một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách. Cậu yên tâm, nếu cậu không muốn, tôi sẽ không ép cậu ngủ chung giường với tôi."

"Tìm một căn hộ gần trường, như vậy chúng ta đi học, cậu đi làm thí nghiệm, thời gian đều không bị ảnh hưởng."

"... Được." Thượng Thiên Tê hơi quay mặt đi.

Cậu hơi lo lắng về tình huống của mình, hôm qua ở phòng karaoke cậu đã mất bình tĩnh bỏ đi, sau đó lại cãi nhau với Hàn Giang Ngộ trong ký túc xá, lúc ra ngoài lại gặp Liễu Kha và Vu Phàm.

Cũng không biết hai người họ đã nghe được bao nhiêu, bây giờ có phải đã biết rõ tình hình của cậu rồi không.

Hai người họ cũng là trai thẳng chính hiệu, hình như đều không thể chấp nhận đồng tính luyến ái. Đột nhiên phát hiện ra người sống chung một mái nhà với mình là gay, liệu họ có cảm thấy bị lừa dối không?

Họ sẽ nhìn cậu như thế nào? Sau này, có phải ngay cả bạn bè cũng không còn nữa.

Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu cậu.

Hàn Giang Ngộ nắm lấy tay cậu, đề nghị: "Tê Tê, trước khi tìm được nhà, chúng ta về ký túc xá trước đã."

Thượng Thiên Tê suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu.

Dù sao cũng đã gần hai năm quen biết, dù sao cậu cũng chưa biết thái độ của Liễu Kha và Vu Phàm đối với cậu sẽ như thế nào, trực tiếp tuyên án tử hình cho tình bạn của họ, hình như quá ích kỷ rồi.

Cậu không muốn trở nên quá nhút nhát, bị sự sợ hãi khống chế.

Hơn nữa, ngay cả người đã gây ra bóng ma tâm lý cho cậu như Hàn Giang Ngộ, cậu cũng đã có dũng khí cho cả hai một cơ hội, thì còn gì là không thể đối mặt nữa.

Hàn Giang Ngộ còn đang định an ủi cậu, không ngờ Thượng Thiên Tê lại đồng ý ngay, hắn mỉm cười, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho cậu.

"Cậu đặt phòng mấy ngày? Chúng ta ở đây thêm vài đêm nữa hay là về trường luôn?"

Đã quyết định về rồi thì về sớm hay muộn cũng chẳng sao. Thượng Thiên Tê nói: "Chúng ta thu dọn đồ đạc, về luôn đi."

"Được, nghe theo cậu hết."

Hai người bắt đầu thu dọn đồ đạc, lúc nhặt quần áo, Thượng Thiên Tê liếc thấy Hàn Giang Ngộ cẩn thận cất chiếc đồng hồ không đeo trên cổ tay vào hộp quà, rồi lại v.uốt ve dây đeo trên cổ tay với vẻ mặt hơi ngẩn ngơ.

Thượng Thiên Tê ngước mắt nhìn đôi mắt thoáng buồn của hắn, tim khẽ run lên.

Cậu vội vàng dời mắt đi.

Lúc vứt bỏ món quà này, Thượng Thiên Tê đã quyết tâm từ bỏ việc thích Hàn Giang Ngộ.

Nhưng cứ dây dưa mãi cho đến hôm nay, ngày mà cậu quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với Hàn Giang Ngộ, thì Hàn Giang Ngộ lại nói hắn cũng thích cậu.

Nếu hắn nói thật, nếu họ thích nhau, chỉ là nhận thức sai lệch khiến họ vẫn luôn không hiểu được lòng nhau, cứ thế mà cắt đứt liên lạc, thì nhiều năm sau, họ sẽ quên đi, hay nói đúng hơn là nỗi tiếc nuối này sẽ càng khó nguôi ngoai?

Thượng Thiên Tê không biết được. Chỉ là nhìn thấy bộ dạng thất thần của Hàn Giang Ngộ, cậu cảm thấy, việc lựa chọn cho cả hai một cơ hội, ít nhất sẽ không phải là quyết định khiến cậu hối hận.

Thượng Thiên Tê vẫn rất tò mò, thứ đã bị cậu vứt bỏ, rốt cuộc làm sao lại đến tay Hàn Giang Ngộ.

Nhưng cậu suy nghĩ một chút, rồi lại không hỏi.

---

Sau mười mấy tiếng ở bên ngoài, hai người cuối cùng cũng về đến ký túc xá.

Đứng trước cửa ký túc xá, Thượng Thiên Tê vẫn hơi lo lắng. Liễu Kha thì không sao, y khá điềm đạm, ôn hòa, nhưng Vu Phàm thì khó nói, trước giờ cứ nhắc đến đồng tính luyến ái là amh ta lại rất kích động, cậu lại giấu giếm lâu như vậy, không biết Vu Phàm có muốn đánh cậu không.

Hàn Giang Ngộ nhận ra sự bất an của cậu, hắn cười, cúi đầu ghé sát tai cậu nói:

"Tê Tê, cậu cứ yên tâm đi."

"Nếu bọn họ thật sự muốn làm gì cậu, thì phải hỏi qua nắm đấm của tôi đã." Giọng điệu hung dữ, hoàn toàn là thái độ ngang ngược kiểu ai đúng ai sai do tôi quyết định.

Thượng Thiên Tê đẩy mặt hắn ra: "Là tôi sai trước, cậu không được như vậy."

Tuy nhiên, nếu Hàn Giang Ngộ đã nói như vậy, thì Liễu Kha và Vu Phàm chắc chắn đã biết rõ tình hình của cậu rồi.

Thượng Thiên Tê hít sâu một hơi, đẩy cửa ký túc xá.

Liễu Kha và Vu Phàm đều ở đó.

Cậu vừa bước vào, tiếng động đã thu hút sự chú ý của hai người.

Liễu Kha đóng sầm máy tính lại, bước nhanh đến, theo bản năng nắm lấy cánh tay Thượng Thiên Tê: "Tiểu Tê, cuối cùng cậu cũng về rồi."

"Cậu có biết mọi người lo lắng cho cậu thế nào không? Sao lại uống rượu rồi bỏ đi, còn không về cả đêm."

Hình như y hơi kích động, trong lời nói lại mang theo chút trách móc và quan tâm của người lớn tuổi, khiến Thượng Thiên Tê vừa ngạc nhiên vừa thở phào nhẹ nhõm.

Cậu dùng đầu ngón tay xoa nhẹ má, không hề phản kháng trước lời trách móc của Liễu Kha, ngược lại còn ngoan ngoãn nói: "Xin lỗi, đã làm anh lo lắng rồi."

Liễu Kha cũng nhận ra mình hơi mất bình tĩnh, liền thu lại biểu cảm, nhưng vẫn nắm tay cậu: "May mà Hàn Giang..."

Chưa kịp nói hết ba chữ Hàn Giang Ngộ, giọng Liễu Kha đột nhiên dừng lại, y nhìn Thượng Thiên Tê, rồi lại nhìn Hàn Giang Ngộ.

Y phát hiện cả hai đều mặc quần áo mới, tuy màu sắc và kiểu dáng hơi khác nhau, nhưng đều là áo hoodie rộng thùng thình kết hợp với quần dài, vóc dáng chênh lệch rõ rệt nhưng nhìn lại rất xứng đôi.

Nếu thật sự cãi nhau rồi, Thượng Thiên Tê chắc chắn sẽ không về cùng Hàn Giang Ngộ, cũng sẽ không mặc quần áo giống hắn.

Nhưng bầu không khí giữa hai người dường như lại có chút khác biệt so với trước đây, không được tự nhiên cho lắm.

Liễu Kha cân nhắc một chút, y muốn an ủi Thượng Thiên Tê, nhưng dù không nhìn sang, y vẫn cảm nhận được một ánh mắt đầy áp lực đang nhìn chằm chằm vào tay mình đặt trên cánh tay Thượng Thiên Tê.

Như thể chỉ cần y dám chạm vào tay Thượng Thiên Tê, Hàn Giang Ngộ sẽ dùng ánh mắt giết chết y.

Muốn tiếp xúc với Thượng Thiên Tê dưới ánh mắt của Hàn Giang Ngộ, thật sự rất áp lực.

Nhưng y vẫn cố gắng phớt lờ những điều này, ánh mắt rơi trên hàng mi khẽ rũ của Thượng Thiên Tê, thấy sắc mặt cậu vẫn bình tĩnh, không có quầng thâm mắt, cũng không có dấu vết sưng húp vì khóc.

Có thể trở về, chắc là đã được Hàn Giang Ngộ dỗ dành rồi.

"Tiểu Tê, cậu và Hàn Giang Ngộ, bây giờ là quan hệ gì?"

Thượng Thiên Tê cứng người, cậu nên trả lời câu hỏi này như thế nào đây.

Bạn bè sao? Đúng, nhưng lại không hoàn toàn đúng. Quan hệ bạn bè đối với cậu và Hàn Giang Ngộ chỉ là giai đoạn nhất thời, sau này nếu không thể trở thành người yêu, thì chỉ có thể làm người dưng.

Hơn nữa, hôm qua cậu đã tỏ tình với Hàn Giang Ngộ, hôm nay Hàn Giang Ngộ cũng bày tỏ tình cảm với cậu, như vậy, có thể coi là bạn bè sao?

Cậu còn đang do dự thì Hàn Giang Ngộ đột nhiên lên tiếng.

"Tôi đang theo đuổi cậu ấy."

Giọng điệu rất thẳng thắn.

"Cái đệt!" Sự thẳng thắn của Hàn Giang Ngộ khiến Vu Phàm, người vẫn luôn đứng trong ký túc xá nhưng không nói gì vì ngại ngùng, rơi vào trạng thái bão táp trong đầu, anh ta tiến lên một bước, kinh ngạc nói: "Hàn Giang Ngộ, anh Giang, cậu thật sự làm thật à?"

Anh ta gãi đầu khó hiểu: "Không phải, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Không phải, không phải Thượng Thiên Tê thích cậu sao? Sao lại đảo ngược rồi, sao lại biến thành cậu theo đuổi cậu ấy rồi?"

Thượng Thiên Tê cứng đờ mặt.

Hàn Giang Ngộ lại tỏ vẻ bình thản.

Liễu Kha dùng khuỷu tay huých Vu Phàm một cái, Vu Phàm lập tức ôm bụng: "Ây da."

Nhưng hành động của Liễu Kha không ngăn được sự tò mò của Vu Phàm, anh ta vừa xoa bụng vừa nói lớn: "Anh Giang, cậu thật sự khiến anh em phải nhìn cậu bằng con mắt khác, sao, sao lại cong bất ngờ như vậy?"

Hàn Giang Ngộ chẳng muốn để ý đến anh ta, đẩy Thượng Thiên Tê ngồi xuống ghế, rồi ném balo lên giường.

Liễu Kha và Vu Phàm đi theo vào.

Vu Phàm xoa xoa da gà trên cánh tay, cảm thán: "Chuyện gì đang xảy ra thế này, bốn người trong ký túc xá, cong một lần cong luôn hai người, haiz, những ngày tháng chúng ta cùng làm trai thẳng xem như không thể quay lại được nữa rồi."

Thượng Thiên Tê hơi bối rối, cậu nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, đã làm phiền mọi người rồi, là tôi không tốt."

"Tôi không nên giấu mọi người."

Bốn người luôn có quan hệ tốt, bình thường có chút va chạm cũng không làm to chuyện, huống hồ gì phải xin lỗi đối phương vì một chuyện nhỏ nhặt, gần như chưa từng xảy ra.

Hôm nay Thượng Thiên Tê đã nghiêm túc xin lỗi hai lần.

Vu Phàm thấy vậy, lập tức thu lại biểu cảm khoa trương, anh ta dường như còn bối rối hơn cả Thượng Thiên Tê, đứng thẳng người, rồi xua tay mạnh: "Không phải không phải, tôi chỉ trêu thôi, không có ý trách cậu."

Anh ta gãi đầu: "Đồng tính luyến ái thì sao chứ, cũng không phải gặp ai cũng thích, ví dụ như, Tiểu Tê chắc chắn không thích tôi đúng không?"

"Sau này chúng ta vẫn chơi cùng nhau, giống như trước đây, không có gì khác biệt hết!"

Thượng Thiên Tê không ngờ Vu Phàm ngày nào cũng nhấn mạnh mình là trai thẳng còn nhiều hơn cả Hàn Giang Ngộ, lại có quan niệm thoáng như vậy, anh ta như biến thành người khác, EQ đột nhiên tăng vọt.

Nói xong, Vu Phàm len lén liếc nhìn Liễu Kha, thấy vẻ mặt Liễu Kha khá hài lòng, mới thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Giang Ngộ nhìn thấy tất cả, không nói gì.

Liễu Kha lại đi đến bên cạnh Thượng Thiên Tê, y dịu dàng xoa đầu cậu: "Tiểu Tê, đừng nghĩ nhiều quá."

Thái độ của Liễu Kha khiến Thượng Thiên Tê cảm thấy an tâm hơn một chút.

Y ghé sát vào cậu, nhỏ giọng nói bên tai cậu: "Tôi vẫn luôn nhìn thấy."

Thượng Thiên Tê hơi mở to mắt.

Liễu Kha đứng thẳng dậy, mỉm cười nhìn cậu, nói tiếp: "Tiểu Tê, cậu đã rất dũng cảm rồi."

Bình Luận (0)
Comment