"Được, tùy cậu." Lâm Hi Tịch hít sâu ba hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Thôi Âu Ninh bỏ điện thoại vào túi, thuận miệng hỏi: "Còn có chuyện gì không? Nếu không thì tôi đi trước."
Lâm Hi Tịch cố gắng mỉm cười: "Không thể nói chuyện một chút sao?"
Biểu cảm của Thôi Âu Ninh mang theo chút nghi hoặc: "Chúng ta có gì để nói à?"
Lâm Hi Tịch nghĩ thầm: Không được tức giận, không tức giận, phải kiềm chế.
Nụ cười trên gương mặt hắn căng chặt như sắp khóc, nhưng giọng điệu vẫn giữ vẻ ôn hòa: "Không thì nói về chuyện cậu và Cố ảnh đế?"
Thôi Âu Ninh khẽ cười: "Sớm nói thẳng không phải được rồi sao? Sao lại phải vòng vo, cậu không mệt à?"
Lâm Hi Tịch thu lại nụ cười: " Cậu hiểu lầm rồi, tôi thật sự chỉ muốn nói chuyện phiếm."
"Được thôi, tùy cậu." Thôi Âu Ninh ngoài miệng thì nói vậy, nhưng hành động lại rất thẳng thắn: " Cậu muốn biết gì? Muốn biết tại sao tôi đắc tội Cố ảnh đế mà vẫn bình yên vô sự ngồi đây?"
Lâm Hi Tịch vẫn giữ vẻ khách sáo: " Tôi chỉ muốn quan tâm cậu một chút."
Sau đó còn bổ sung: "Làm bạn bè."
Thôi Âu Ninh thản nhiên đáp: "À, được thôi. Vậy để tôi nói cho cậu biết lý do. Tại sao à? Vì Cố ảnh đế yêu tôi đến mức không thể sống thiếu tôi, mỗi ngày không gặp tôi thì anh ta liền thấy buồn bực, khó chịu, hận không thể ngày ngày quấn lấy tôi."
* Nói đúng mà hem có người tin chứ lị..Lâm Hi Tịch bị câu nói kinh hoàng của Thôi Âu Ninh làm cho sững sờ, một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói, nhưng vẫn bị phá âm: "Thôi Âu Ninh, cậu điên rồi sao? Có thể nói chuyện đàng hoàng được không?"
Thôi Âu Ninh nhún vai: " Cậu xem, tôi nói cậu không tin, vậy còn gì để nói nữa."
Lâm Hi Tịch thầm nghĩ: Cậu chỉ cần nói cái gì đó hợp lý, tôi đã không đến nỗi không tin cậu.
Nhận ra tình huống hiện tại không hỏi ra được gì, Lâm Hi Tịch đành đứng dậy: "Thôi, tôi không làm phiền nữa."
"Nhớ nhắc Hà Vi Long cũng đừng đến quấy rầy tôi nữa."
Câu nói đột ngột của Thôi Âu Ninh làm Lâm Hi Tịch đứng khựng lại.
Lâm Hi Tịch xoay người hỏi: "Cậu có ý gì?"
Thôi Âu Ninh khẽ cười: "Nghĩa trên mặt chữ."
Cậu không quan tâm nhiều đến những chuyện như thế này, nhưng điều đó không có nghĩa cậu là kẻ ngu ngốc dễ bị chơi đùa.
Dù chưa rõ tại sao Hà Vi Long lại có ý kiến lớn với Thôi Âu Ninh trước đây, nhưng giờ cậu đã bắt đầu chấp nhận việc mình đã trở thành Thôi Âu Ninh mới. Vì vậy, một số chuyện cậu không thể né tránh được nữa.
Câu nói của Thôi Âu Ninh không chỉ là nhắc nhở Hà Vi Long mà còn là lời cảnh báo cho Lâm Hi Tịch.
Tôi không dễ đối phó như cậu tưởng, đừng làm những chuyện không nên làm.
Lâm Hi Tịch bị lời nói của Thôi Âu Ninh làm cho giật mình. Trước đây, khi giao tiếp với Thôi Âu Ninh, hắn cảm thấy người này không đơn giản như tưởng tượng, chỉ nghĩ Thôi Âu Ninh không ưa mình mà thôi.
Giờ nhìn lại, Thôi Âu Ninh biết hết mọi chuyện. Cậu chỉ không muốn nói ra mà thôi.
Nếu Thôi Âu Ninh lợi hại như vậy, tại sao lại luôn bị Hà Vi Long chèn ép? Chẳng lẽ cậu đang giả vờ yếu đuối để đánh lừa mọi người?
Mục đích của cậu là gì? Và làm sao cậu khiến Cố Chiết Phong sẽ buông tha cậu?
Càng nghĩ, Lâm Hi Tịch càng kinh hãi. Vội vàng đáp một câu "đã biết" rồi rời đi.
Hắn đi rất nhanh, đụng phải Lưu Nghi Vĩ đang đi vào phòng vệ sinh.
Lưu Nghi Vĩ bị đụng ngã lăn một vòng, mơ màng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Khi đã tỉnh táo lại, hắn thấy Thôi Âu Ninh đang ngồi một mình trong phòng tập thể thao, liền vui vẻ đi đến chào hỏi: "Thôi ca! Lại tập thể hình hả?"
Thôi Âu Ninh chỉ giơ tay lên đáp lại lời chào.
Lưu Nghi Vĩ đang lơ mơ, đi dép lê lẹp xẹp đến gần: "Anh thật đúng là chăm chỉ, ngay cả ông nội em cũng không có kế hoạch làm việc và nghỉ ngơi khỏe mạnh như anh..."
Lưu Nghi Vĩ bị cận thị, vì vừa rời giường mà không đeo kính nên không nhìn rõ. Khi bước vào phòng, cậu vô tình dẫm phải một chiếc tạ tay chưa được dọn gọn từ tối hôm qua.
Lưu Nghi Vĩ không nhịn được kêu to: "Chết tiệt!" chân cậu đạp trúng chiếc tạ 1kg và trượt ngã về phía trước.
Đầu gối cậu đập xuống đất trước, rồi cả thân người đổ về phía trước.
Cậu đầu tiên là quỳ gối xuống đất, sau đó ngã về phía trước. May mắn thay, trước mặt cậu là Thôi Âu Ninh, cằm đập mạnh vào đùi Thôi Âu Ninh. Dù đau điếng, nhưng ít ra cũng tránh được cảnh "chó ăn shi*" đầy đau đớn.
"A! Đau quá! Đau chết mất!!"
Lưu Nghi Vĩ đau đến nỗi nước mắt chảy ròng, cơn buồn ngủ tan biến trong tích tắc, kêu lên: "A đau quá!!"
Thôi Âu Ninh, với lớp da dày và thịt béo, chẳng mấy bận tâm đến cú va chạm đó, còn cười nhẹ nhìn Lưu Nghi Vĩ quỳ trước mặt mình: "Dù tôi biết cậu ngưỡng mộ tôi đã lâu, nhưng không cần hành lễ long trọng như vậy đâu."
Lưu Nghi Vĩ, mắt rưng rưng nước, xoa xoa cằm và đầu gối: "Thôi ca, lúc này rồi anh còn trêu em, anh làm ơn hãy làm người đi."
"Tôi đâu có trêu cậu, tôi chỉ muốn làm không khí vui lên thôi mà."
"Anh đang lấy niềm vui của mình đặt trên nỗi đau của người khác đấy, cảm ơn."
Thôi Âu Ninh cười nhẹ: "Người trẻ không cần bi quan như vậy, một chút đau đớn sẽ giúp cậu trưởng thành nhanh hơn. Lưu Nghi Vĩ đáp lại, giọng đầy mỉa mai: "Cảm ơn, em thật sự cảm nhận được an ủi rồi."
Thôi Âu Ninh vỗ nhẹ lên vai cậu: "Cũng giống như tình cảm, khi bị ngăn cách một chút thì sẽ càng giữ được lâu hơn. "Tiểu biệt thắng tân hôn" chính là ý đó."
Lưu Nghi Vĩ nghiến răng: "Nếu anh còn tiếp tục thế này, em sẽ bỏ qua mặt mũi Cố ảnh đế mà lao vào ngực anh sau đó hét lớn "Thôi Âu Ninh anh là kẻ phụ lòng!" để anh trải nghiệm niềm vui của tình cảm bị ngăn cách."
Thôi Âu Ninh không hề bị đe dọa, thậm chí còn phấn khích hơn: "Để tỏ lòng biết ơn, tôi có thể chỉ đạo diễn xuất miễn phí cho cậu đấy."
Lưu Nghi Vĩ ngập ngừng:... Cầu xin anh hãy làm người tử tế đi.
Lưu Nghi Vĩ gắng gượng "siêu hung dữ" mà nói: "Thôi Âu Ninh! Anh là tên đại phôi đản! Phụ lòng hán!"
Note: "Đại phôi đản" (大坏蛋) và "phụ lòng hán" (负心汉) là hai cách diễn đạt trong tiếng Trung, thường dùng để mắng chửi người khác, đặc biệt trong ngữ cảnh truyện tình cảm hoặc hài hước.Đại phôi đản (大坏蛋): có nghĩa là "đồ đại xấu xa", "đồ đểu", hay "đồ tồi tệ". "Phôi đản" (坏蛋) nghĩa là "xấu xa", "đểu cáng", và khi thêm từ "đại" vào trước thì nhấn mạnh mức độ tồi tệ hơn. Đây là cách nói khá thông dụng, mang tính hài hước hoặc châm biếm nhẹ nhàng. Phụ lòng hán (负心汉): chỉ "kẻ phụ tình" hoặc "kẻ bội bạc". Từ này thường dùng để ám chỉ người đàn ông không chung thủy, bội ước hoặc phản bội người yêu, không giữ đúng lời hứa trong tình cảm.Cả hai từ này thường được dùng trong truyện tiểu thuyết hoặc lời đối thoại giữa các nhân vật để diễn tả cảm xúc mạnh mẽ, đặc biệt trong các tình huống gây cười hoặc xung đột tình cảm.Thôi Âu Ninh lắc đầu: "Không được, kỹ thuật diễn của cậu còn kém lắm."
Có lẽ hôm nay tâm trạng Thôi Âu Ninh khá tốt, cậu nổi hứng muốn chơi đùa, bèn túm lấy tay Lưu Nghi Vĩ và kéo cậu lên vai: "Nào nào, chúng ta diễn thử một lần."
"Cậu khi hét lên phải thật sự chân thành cảm xúc." Thôi Âu Ninh chỉnh giọng, ánh mắt bỗng trở nên bi thương: "Anh... Anh đúng là! Anh đúng là tên đại phôi đản! Phụ lòng hán! Tôi sẽ hận anh suốt đời!"
Dù là một nam nhân to lớn, nhưng mỗi động tác của Thôi Âu Ninh lúc này lại tỏ ra vô cùng oán trách như một oán phụ: "Anh không xứng đáng được ai yêu! Anh sẽ phải xuống địa ngục mãi mãi!"
Thôi Âu Ninh quay lại nhìn Lưu Nghi Vĩ: "Thế nào, cậu học xong chưa?"
Lưu Nghi Vĩ, mặt không chút biểu cảm, đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Cậu nghĩ: Chắc chắn là mình vẫn chưa tỉnh ngủ, nên mới gặp được một Thôi ca lạ lùng thế này hôm nay.
"Không được, sư phụ đã dạy rồi, cậu không thể bỏ đi giữa chừng. Tới đây!" Thôi Âu Ninh ra lệnh, "Hôm nay không luyện xong thì đừng hòng đi đâu."
Lưu Nghi Vĩ cũng thuộc dạng người thích vui chơi, nên khi Thôi Âu Ninh nổi hứng, cậu cũng bị cuốn theo. Vì thế, cậu hừ hai tiếng, rồi nghẹn ngào khóc to: "Thôi Âu Ninh! Anh là kẻ phụ lòng! Anh là tên đại phôi đản! Anh đã nói trước chỉ yêu một mình tôi, vậy mà giờ lại muốn ở bên người khác!"
Lưu Nghi Vĩ còn bồi thêm một chút sáng tạo của riêng mình — dùng "tiểu phấn quyền" đấm nhẹ vào ngực Thôi Âu Ninh, vừa khóc vừa nói: "Thôi Âu Ninh! Đại hỗn đản! Tôi ghét anh!"
Đấm xong vẫn chưa đủ, cậu còn thẹn thùng chui vào lòng Thôi Âu Ninh đầy "thống khổ".
Thôi Âu Ninh tỏ vẻ rất hài lòng.
Dù kỹ thuật diễn của đồ đệ còn non, nhưng rõ ràng là một nhân tài đáng để bồi dưỡng.
Ngay khi Thôi Âu Ninh đang chuẩn bị diễn tiếp, cậu bất ngờ nhận ra có gì đó không đúng. Thôi Âu Ninh liếc qua một bên và thấy Cố Chiết Phong đang đứng ở cửa, mặt không chút biểu cảm.
Ngày thường, Cố Chiết Phong luôn xuất hiện trong bộ đồ tây màu tối, trông vô cùng nghiêm nghị và xa cách. Nhưng hôm nay, anh lại mặc đồ thể thao màu trắng, thứ mà Thôi Âu Ninh đã không ít lần phàn nàn: "Anh còn trẻ, có thể mặc gì tươi trẻ hơn được không? Đừng lúc nào cũng là vest, trông mệt mỏi lắm."
Thế mà hôm nay, Cố Chiết Phong lại thực sự mặc như thế.
Chỉ vì hai ngày nay anh chưa gặp Thôi Âu Ninh, nên anh đã quyết định mặc thứ mà Thôi Âu Ninh thích nhất để gặp cậu.
Dù điều đó khác xa so với hình ảnh quen thuộc của chính mình, anh vẫn chấp nhận.
Anh biết Thôi Âu Ninh thích tập thể hình vào buổi sáng, nên đã đặt chuyến bay lúc 3 giờ sáng, đến Cửu Long thành lúc 5 giờ sáng, thay đồ ngay khi về đến nhà rồi lao thẳng đến phòng tập.
Anh không kịp ăn, không kịp ngủ, chỉ vì muốn gặp Thôi Âu Ninh thật nhanh.
Thế nhưng, điều đầu tiên anh thấy lại là Thôi Âu Ninh... cùng một người đàn ông khác, đang nằm trong lòng cậu.
Và người đàn ông kia còn đang kêu: "Thôi Âu Ninh! Anh là kẻ phụ lòng! Anh đã nói chỉ yêu một mình tôi, giờ lại muốn ở bên người khác!"
Tuyệt lắm, Thôi Âu Ninh. Cậu làm tốt lắm.
Thôi Âu Ninh nhìn theo ánh mắt Cố Chiết Phong và thấy Lưu Nghi Vĩ đang nằm trong lòng mình.
Lưu Nghi Vĩ vẫn chưa nhận ra nguy hiểm đang đến gần, cậu còn đắm chìm trong niềm vui diễn xuất, quên mất nỗi đau nơi đầu gối và cằm. Nước mắt sinh lý do cơn đau ban nãy vẫn còn chảy xuống, khiến cậu trông như một đóa hoa lê đẫm sương.
Lưu Nghi Vĩ với khuôn mặt đẫm nước mắt, ngẩng lên nhìn Thôi Âu Ninh: "Thôi ca, anh đang nhìn cái gì vậy? Tôi muốn chia tay với anh, còn anh lại đang ngắm nam nhân khác sao? Không thể nào!"
Thôi Âu Ninh không hề để ý đến lời của Lưu Nghi Vĩ, ánh mắt hắn chậm rãi quay về phía Cố Chiết Phong đang đứng ở cửa với một luồng hắc khí đen ngòm bao quanh, dường như sắp trở thành thực thể.
Chuông cảnh báo trong đầu Thôi Âu Ninh reo vang: Xong rồi, sắp có chuyện lớn rồi.
Hắn nhanh chóng quyết định, đẩy mạnh Lưu Nghi Vĩ ra, lùi lại ba bước lớn, rồi trưng ra bộ mặt "Đừng đến gần, tôi và cậu không quen" nhìn về phía Cố Chiết Phong, khóc không ra nước mắt:
Bảo bối à! Không phải như em nghĩ đâu! Em nghe anh giải thích!!!
Lưu Nghi Vĩ ngơ ngác hỏi: "Thôi ca, anh làm gì thế?"
Cậu nhìn theo ánh mắt Thôi Âu Ninh và cũng thấy Cố Chiết Phong đang đứng đó.
Lưu Nghi Vĩ:...
Người nam nhân này, từ trước đến giờ vẫn luôn anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, tài mạo song toàn, dật đàn chi tài, ôn tồn lễ độ, đích thực là thục nhân quân tử. Với vẻ ngoài tươi mát tuấn dật, phẩm mạo phi phàm, vừa tài mạo song tuyệt, vừa kinh tài phong dật, lại phong lưu tài tử, nhã nhặn đầy nhân đức, thâm trí tuấn tú, lịch sự chu đáo.
Nhưng lúc này, anh ấy và Tử Thần nhìn không có điểm gì khác nhau.
Lưu Nghi Vĩ há hốc miệng, cố gắng kìm nén không bật khóc:
"Mẹ ơi!! Con muốn ch·ết!!! Mau đến cứu nhi tử của ngươi đi!!!"
Tôi rốt cuộc đã gây ra nghiệt gì mà lại đồng ý diễn kịch cùng Thôi Âu Ninh thế này a QAQQQQQ!!!