Sau Khi Tỏ Tình Với Ảnh Đế, Tôi Nổi Tiếng

Chương 67

"Haha! Sảng khoái!!!"

Vừa dứt lời, âm thanh của chai bia vỡ vang lên. Mạch Cốc Trì để bia chảy xuống khóe miệng, cười thoải mái: "Lần này, tôi muốn xem Thôi Âu Ninh xoay chuyển tình thế như thế nào đây!!"

Đối diện, Hà Vi Phượng nhíu mày, lùi chân lại một chút để tránh những giọt bia bắn ra từ chai vỡ. Hà Vi Long nhìn thấy Mạch Cốc Trì vui vẻ thì cũng mừng lây.

Niềm vui của Hà Vi Long không phải vì Mạch Cốc Trì thế nào - hắn không phải GAY, cũng chẳng có cảm tình gì đặc biệt với Mạch Cốc Trì - mà vì nhờ cơ hội này, hắn có thể tiến gần hơn với Mạch Cốc Trì, từ đó thuận lợi hơn trong công việc sau này.

Mạch Cốc Trì nhảy lên nhảy xuống trên ghế sofa vài cái rồi ngồi xuống, hưng phấn lấy thêm một chai rượu, đưa cho Hà Vi Phượng: "Nào nào, Phượng tỷ, uống cùng tôi một ly nào."

Hà Vi Phượng nâng ly chân dài lên, nhún nhường chạm ly với anh ta, trong mắt không giấu nổi niềm tự đắc: "Lần này tôi làm lớn chuyện thế này cũng là nhờ có Mạch tiên sinh hỗ trợ không ít."

Mạch Cốc Trì cười sảng khoái, uống một ngụm rượu: "Đôi bên cùng có lợi, hợp tác vui vẻ."

Thấy Hà Vi Phượng và Mạch Cốc Trì trò chuyện hợp ý, Hà Vi Long nhanh chóng kéo tay áo chị mình, ám hiệu và nói nhỏ: "Chị, nhanh lên."

Hà Vi Phượng liếc mắt tỏ ý rằng mình hiểu, sau đó quay lại với nụ cười gượng, dù vậy cũng không che nổi vẻ kiêu ngạo: "Mạch tiên sinh, em trai tôi sắp debut từ chương trình tuyển chọn. Vào giới giải trí, chắc sẽ còn nhiều điều phiền đến Mạch tiên sinh chiếu cố thêm."

Về độ kiêu ngạo, ai có thể qua mặt Mạch Cốc Trì? Sự ngạo mạn của Hà Vi Phượng là từ nhan sắc và sự nuông chiều mà có, nhưng Mạch Cốc Trì sinh ra đã là thiếu gia nhà giàu, xem cô chỉ như một chú gà mái kiêu căng ngẩng cao đầu.

Bình thường, anh ta chẳng thèm để tâm, nhưng hôm nay vừa hợp tác xong với Hà Vi Phượng, hơn nữa tâm trạng anh lại đang vui, chuyện nhỏ nhặt này không đáng bận tâm, anh liền thoải mái nói: "Yên tâm, về sau trong giới có tôi che chở, hai người đều sẽ ổn thôi."

Hà Vi Long mừng rỡ không thôi.

Vốn dĩ, vì chuyện mất mặt của Mạch Cốc Trì trước mọi người trong chương trình, Hà Vi Long cứ tưởng rằng Mạch Cốc Trì sẽ đổ hết tội lên đầu mình. Ai ngờ, Mạch Cốc Trì chẳng mảy may để ý đến hắn mà tất cả sự chú ý đều dồn về phía Thôi Âu Ninh. Hà Vi Long cảm thấy mình thật may mắn, như thể vận may đã đạt tới cực đỉnh.

Hiện giờ, khi nghe chính Mạch Cốc Trì nói sẽ bảo vệ mình, làm sao mà hắn không vui cho được?

Hà Vi Long vội đứng dậy, cúi gập người cảm ơn: "Cảm ơn Mạch lão sư! Cảm ơn Mạch lão sư!"

Mạch Cốc Trì có chút men say, phẩy tay nói: "Chuyện nhỏ thôi."

Hà Vi Phượng vẫn giữ nụ cười nhún nhường.

Trong khi nhóm người họ trò chuyện vui vẻ bên này, thì ở bên kia, cuộc đối thoại giữa Thôi Âu Ninh và Thường Sâm lại trở nên ngày càng căng thẳng và không mấy thân thiện.

Lúc này, Thôi Âu Ninh im lặng không lên tiếng, Thường Sâm tiếp tục gợi ý trước đó: "Nếu Hà Vi Phượng dám đổi trắng thay đen, thì chúng ta cũng có thể lật ngược lại một chút. Tôi có thể tạo ra một ít chứng cứ giả, làm ra vẻ rằng chúng ta đã quen biết từ lâu, để người ngoài không nghĩ cậu là tiểu tam. Họ sẽ tin rằng tôi ở bên Hà Vi Phượng chỉ để che đậy cho chúng ta. Còn chuyện phá thai của Hà Vi Phượng thì căn bản là..."

"Khoan đã, khoan đã..." Thôi Âu Ninh thật sự không chịu nổi, ngắt lời Thường Sâm: "Thường tiên sinh, Thường tiên sinh, đợi chút đã."

Thường Sâm đành ngừng lại, đáp: "Thôi lão sư, xin mời."

Thôi Âu Ninh nói: "Thế này nhé... Thường tiên sinh, chúng ta cứ giải quyết việc nào ra việc đó thôi, chỉ cần xử lý xong vụ này là được, không cần phải bày vẽ thêm."

Thường Sâm hoàn toàn không để tâm đến lời từ chối của Thôi Âu Ninh, vẫn tiếp tục khuyên nhủ: "Thôi lão sư, đây không gọi là bày vẽ, đây là một kế hoạch nhất cử tam tiện."

Thôi Âu Ninh thẳng thắn từ chối: "Cảm ơn Thường tiên sinh, tôi không cần."

Lời từ chối thẳng thừng của Thôi Âu Ninh khiến Thường Sâm có phần không hài lòng. Dù hiện tại Thôi Âu Ninh được Cố Chiết Phong coi trọng, đóng vai chính trong một bộ phim sắp tới đầy triển vọng, nhưng xét về vị thế trong giới, anh vẫn còn kém xa so với Thường Sâm.

Một người từng được Thường Sâm giúp đỡ, lại dám từ chối thẳng thừng, không màng đến "thiện ý" của ông ta như vậy khiến Thường Sâm khó chịu. Dù vậy, ông vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói đã mang chút uy hiếp: "Thôi lão sư, hà tất phải từ chối chuyện tốt một cách vô ích? Trong giới này, càng có nhiều bạn bè thì càng có lợi, đúng không?"

Thôi Âu Ninh không quan tâm đến việc Thường Sâm có vui hay không, anh thản nhiên đáp lại: "Cảm ơn Thường tiên sinh, tôi tạm thời không cần."

Sắc mặt Thường Sâm lập tức trở nên lạnh lùng. Việc Thôi Âu Ninh liên tục từ chối không nể mặt khiến ông thực sự bực bội: "Thôi lão sư, nếu không xử lý việc này ổn thỏa, e rằng hậu quả sẽ rất khó lường. Chẳng lẽ anh muốn thấy mình thân bại danh liệt?"

Giọng điệu của ông ta đã mất đi sự lịch sự ban đầu, thay vào đó là lời cảnh cáo rõ ràng.

Thấy Thường Sâm bắt đầu tỏ ra không khách khí, Thôi Âu Ninh cũng không ngần ngại nữa.

Thôi Âu Ninh bật cười, nói: "Thường tiên sinh, ngài nghĩ tôi là kẻ ngốc sao?"

Thường Sâm cau mày, hỏi: "Ý của Thôi lão sư là gì?"

Thôi Âu Ninh đáp: "Một chuyện đơn giản, tại sao ngài cứ phải làm cho phức tạp như vậy? Ngài tự làm khổ mình, tôi không thích mệt mỏi như thế."

Thường Sâm đáp lại: "Vấn đề này vốn dĩ rất phức tạp."

"Không" Thôi Âu Ninh nói: "Thật ra cũng không phức tạp đến vậy. Chẳng qua là ngài muốn tận dụng cơ hội này để thắt chặt mối quan hệ với Cố Chiết Phong, đúng không, Thường tiên sinh?"

Thường Sâm cười nhạt: "Thôi lão sư đang đùa sao? Tôi chỉ đang giúp anh giải quyết vấn đề, nhắc đến Cố ảnh đế cũng chỉ là tình cờ mà thôi. Tôi còn nói rồi, chuyện này làm khó cho Cố Chiết Phong không phải là điều tôi mong muốn. Rốt cuộc đây là vấn đề của chúng ta. Sao qua lời anh, lại thành tôi lợi dụng Cố ảnh đế thế?"

Thôi Âu Ninh cũng cười: "Thường tiên sinh là người hiểu biết, tôi chắc không cần phải nói nhiều."

Thường Sâm lạnh nhạt đáp: "Không, tôi muốn nghe Thôi lão sư nói rõ."

Thôi Âu Ninh nhướng mày: "Được, vậy tôi sẽ nói."

"Xin mời, tôi đang chờ đây."

"Ngài nói nghe rất hay, một mũi tên trúng ba đích. Trông thì vừa giúp tôi gỡ rối, vừa có Cố Chiết Phong hậu thuẫn, lại còn giúp ngài đạt danh tiếng tốt đẹp. Nhưng thực ra, ngài là người được lợi lớn nhất, còn tôi và Cố Chiết Phong thì chẳng được gì."

"Thường tiên sinh hiểu rõ tôi mà, biết diễn xuất của tôi còn kém, chỉ gần đây mới tiến bộ nên mới được Cố Chiết Phong và Trần Hoành Ba để mắt tới. Dù vậy, với một người chưa qua thử thách thị trường như tôi, tôi vẫn chưa chắc mình sẽ đạt được sự mong đợi từ khán giả. Vậy nên ngài mới nghĩ đến cách quảng bá này, rằng chỉ cần tôi diễn tròn vai là khán giả sẽ cảm thấy ấn tượng."

"Cách làm này rất dễ khiến tôi dao động, tin rằng thông qua đợt quảng bá này có thể thu được lợi ích lớn hơn. Hơn nữa, đây không phải là quảng bá tiêu cực, chỉ là dùng một nguồn lực để hỗ trợ một nguồn lực khác. Do đó, ngài nghĩ tôi sẽ không từ chối."

"Nhưng thật ra, kéo tôi vào không phải điều chính yếu. Mục đích chính của ngài là mượn cơ hội này để đạt được một lần hợp tác với Cố Chiết Phong. Lý do không nhắm đến Cố Chiết Phong trước là vì anh ấy không phải là đối tượng dễ bị tấn công, và vì ngài biết Cố Chiết Phong rất thông minh, những thủ đoạn này dễ bị anh ấy nhìn thấu. Vậy nên ngài mới chọn nhắm đến tôi, vì so ra, tôi có vẻ dễ bị thao túng hơn, phải không?"

"Phương pháp của ngài trông có vẻ hợp lý, nhưng suy xét kỹ thì đầy lỗ hổng." Thôi Âu Ninh nhếch mép nói: "Cái gọi là "giúp tôi tẩy trắng", giúp Cố Chiết Phong giữ vững hình tượng, thực ra chẳng cần đến ngài. Chỉ cần thuận theo tự nhiên là đạt được. Ngài chỉ muốn lợi dụng sự thiếu tự tin của tôi để phục vụ cho mục đích riêng."

Thôi Âu Ninh tiếp tục, khẽ cười lạnh lùng: "Còn mục đích đó là gì... Hà Vi Phượng nếu thực sự thông minh, cô ấy đã chẳng cần đến ngài để thành công. Cô ta có nhan sắc nhưng lại quá ngây thơ, cho nên bị ngài đối xử như một món đồ trang trí. Cô ấy từ bỏ mọi lợi thế mà vẫn không được ngài toàn tâm tin tưởng, thậm chí khi vụ việc ngoại tình lộ ra, đứa con xuất hiện, ngài mới ra tay."

"Ngài đã nói, cô ta nghĩ mình che giấu giỏi, nhưng thực tế ngài đã nắm chứng cứ trong tay từ lâu. Vậy mà ngài không vạch trần cô ta, để thể hiện ngài là người cao thượng? Điều này chỉ quay lại với câu hỏi ban đầu: nếu là thật lòng, ngài có cưới cô ấy không? Và nếu cô ấy đã phản bội, ngài cũng không có nhiều tình cảm, vậy cớ gì phải bỏ công sức nuôi một người phụ nữ không thuộc về mình?"

Thôi Âu Ninh nhìn vào micro, lạnh nhạt nói: "Trừ khi cô ấy vẫn còn có giá trị với ngài."

Bên kia, Thường Sâm đột nhiên cứng người, hít một hơi khó khăn.

Thôi Âu Ninh điềm tĩnh nói tiếp: "Cô ấy hữu dụng cho ngài như thế nào, Thường tiên sinh hẳn là rõ. Ví dụ, mượn tay cô ấy để tạo dư luận, cho mình là kẻ bị hại trong khi thật ra là người hưởng lợi, đúng không? Nhất là khi ngài đang đối diện nguy cơ mất vị trí trong hội đồng quản trị?"

Thường Sâm siết chặt điện thoại, đáp: "Thôi lão sư, tôi giờ đã bị công chúng chỉ trích đến mức tan tành, vậy mà anh vẫn nghi ngờ tôi ác ý sao?"

Thôi Âu Ninh mỉm cười: "Tôi chỉ phân tích từ lời nói của ngài mà suy ra thôi. Tôi có thói quen nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra. Đây không phải là phỏng đoán ác ý, Thường tiên sinh không cần nổi giận."

"Và tốt nhất là những suy đoán này đừng là sự thật." Thôi Âu Ninh nở nụ cười lạnh lẽo, đôi mắt thoáng nét sắc bén: "Vì chuyện này bị chỉ trích không chỉ có mình tôi, mà còn cả Cố Chiết Phong."

"Ngài làm tôi bị chỉ trích, tôi thì không sao. Nhưng nếu ngài kéo Cố Chiết Phong vào..."

Thôi Âu Ninh khẽ cười một tiếng, âm thanh không lớn nhưng đủ khiến Trần Hoành Ba và Vương Kha đứng bên cạnh bất giác rùng mình, sững sờ nhìn anh.

Thôi Âu Ninh hơi nghiêng đầu, bóng tối bao phủ lên khuôn mặt lãnh đạm của anh: "Thường tiên sinh, đôi khi, con kiến mà ngài nghĩ nhỏ bé không hề tầm thường như ngài tưởng. Ngài nghĩ sao?"
Bình Luận (0)
Comment