Cảnh hôn này hoàn toàn không có trong kịch bản.
Hoặc phải nói rằng, vốn dĩ có một cảnh hôn, nhưng không phải diễn ra như thế này.
Trong kịch bản gốc, Hách Dần Thư ôm lấy thi thể của Liên Chu, đau đớn tột cùng. Giữa cơn xúc động, nước mắt giàn giụa, hắn cúi xuống và hôn lên môi Liên Chu.
Là Hách Dần Thư hôn Liên Chu.
Chứ không phải Liên Chu bất ngờ mở mắt, mạnh mẽ chủ động tiến tới hôn cậu.
Nếu đổi thành đạo diễn hay diễn viên khác, có lẽ đạo diễn sẽ nổi trận lôi đình mà hét lên: "Dừng ngay, các người đang quay cái trò quái gì thế này?!" Nhưng tình huống hiện tại lại rất khác.
Đạo diễn là Trần Hoành Ba, người nổi tiếng với sự ngẫu hứng và phong cách "muốn sửa gì thì sửa tùy tâm trạng."
Và diễn viên chính lại là Cố Chiết Phong và Thôi Âu Ninh.
Suốt những tháng quay phim cùng nhau, mọi người đã hoàn toàn công nhận tài năng diễn xuất của Thôi Âu Ninh. Sự thay đổi đột ngột này không khiến ai đặt câu hỏi "Chuyện gì vậy? Sao không giống kịch bản?" mà ngược lại, tất cả đều nín thở chờ đợi xem Thôi Âu Ninh và Cố Chiết Phong sẽ diễn tiếp như thế nào.
Và họ đã không phải thất vọng.
Thôi Âu Ninh hôn Cố Chiết Phong xong, chậm rãi buông xuống, cơ thể trở lại với mặt đất lạnh giá. Bàn tay anh buông lơi vô lực, đôi mắt từ từ khép lại.
Nụ hôn vừa rồi như một giấc mơ không thực, ngọt ngào rồi tan biến. Trong vũng máu lạnh lẽo, vẫn chỉ là thân thể lạnh băng của Liên Chu.
Cố Chiết Phong cúi gằm, chôn sâu đầu vào cổ Liên Chu, nghẹn ngào kêu lên một tiếng cuối cùng:
"Liên Chu!!!"
Tiếng gào thét ấy làm lay động cánh hoa lê, khiến chúng rơi đầy mặt đất, giống như sự tàn lụi của một sinh mệnh.
Thôi Âu Ninh lại mở mắt, đứng dậy từ mặt đất. Lúc này mọi người xung quanh mới hoàn toàn bừng tỉnh, không ít người vừa lau nước mắt vừa vỗ tay không ngừng.
"Trời ơi, tôi thật sự đã khóc."
"Diễn xuất như vậy là của con người sao?"
"Khoảnh khắc ấy, tôi thật sự tin rằng Hách Dần Thư và Liên Chu đã từng tồn tại trên đời."
"Ôi trời, tôi yêu hai người họ quá!!"
"Tại sao kịch bản lại bi thương như vậy chứ? Tôi khóc đến sắp chết mất!"
"Thôi lão sư và Cố lão sư diễn thật sự quá tuyệt vời!"
Ngay cả đạo diễn Trần Hoành Ba, vốn nổi tiếng khó tính, cũng không thể ngăn mình lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt: "Thật là, cứ chọc người ta khóc mỗi ngày."
Vừa lau nước mắt, Trần Hoành Ba vừa bước tới, đấm nhẹ vào vai Thôi Âu Ninh: "Giỏi lắm, cậu ứng biến rất đẹp đấy!"
Anh vừa nhắc đến bộ phim là đã phấn khích, nước mắt còn đọng trên má cũng không kịp lau: "Cảnh cuối cùng đó thật sự quá đỉnh! Lúc ấy, tôi sẽ thêm hiệu ứng ánh sáng tan biến, để Liên Chu từ từ biến mất trong lòng ngực của Hách Dần Thư, chỉ còn lại lá thư rơi xuống vũng máu. Trời ơi! Quả là tuyệt vời! Thôi Âu Ninh, cậu thật sự là thiên tài!"
Thôi Âu Ninh chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Anh không thể nào giải thích với Trần Hoành Ba rằng đó chỉ là một sơ suất, xuất phát từ phản xạ nghề nghiệp của một diễn viên mà thôi. Nhưng đúng là hiệu quả mang lại không tồi chút nào, quả là một "vô tình cắm liễu, liễu lại xanh."
Trong khi Thôi Âu Ninh trò chuyện với Trần Hoành Ba, Cố Chiết Phong vừa hoàn thành cảnh quay cũng tiến tới bên cạnh, tay cầm điện thoại, nói chuyện: "Ừm, biết rồi... Được rồi, để tôi xem lại đã..."
Cố Chiết Phong đi đến trước mặt Thôi Âu Ninh đúng lúc cuộc gọi kết thúc: "Vậy nhé, tôi không hứng thú tham gia đâu. Cậu hỏi Bạch Chấn xem có người khác phù hợp không. Dù sao lần này Bạch Chấn cũng giúp chúng ta nhiều, đừng từ chối thẳng, hỏi thử xem Kha Vũ có đồng ý tham gia không."
"Được rồi, tôi cúp máy đây."
Thôi Âu Ninh thấy Chiết Phong cúp máy, thuận miệng hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Cố Chiết Phong giải thích: "Chương trình
Tuổi Trẻ Chúng Ta đang chuẩn bị quay số hồi tưởng cuối cùng. Họ muốn mời các thí sinh cũ và những khách mời đã từng tham gia quay lại chương trình. Bạch Chấn hỏi Lưu Khoa Tân xem liệu em có hứng thú quay không."
Thôi Âu Ninh tò mò hỏi: "Sao không mời anh?"
Cố Chiết Phong nhìn anh, mắt nháy ý bảo tự cảm nhận: "Anh còn nhớ anh đã gây rắc rối thế nào cho tổ chương trình không?"
Thôi Âu Ninh cười ngượng: "Thì đó là tạo ra lưu lượng và tăng nhiệt độ quan tâm chứ sao."
Vương Kha, vừa mang nước lại cho Thôi Âu Ninh, xen vào bằng một câu đùa: "Nếu đội đạo diễn chưa đồng loạt cạo trọc đầu thì có lẽ cũng là một điều tốt rồi."
Thôi Âu Ninh cười: "Thảm đến thế cơ à?"
Vương Kha nói: "Cứ để em kể cho mà nghe. Hậu quả mà anh gây ra làm chị em trong tổ chương trình phải thức trắng mấy đêm liền."
Thôi Âu Ninh chỉ biết nhún vai.
Chuyện quay chương trình
Tuổi Trẻ Chúng Ta kỳ cuối cùng, Thôi Âu Ninh không hỏi thêm Cố Chiết Phong xem có đi hay không, vì đó là lịch trình cá nhân của cậu. Dù cả hai đang là bạn bè thân thiết, cũng không cần thiết dính nhau như hình với bóng.
Hơn nữa, hiện tại còn có một vấn đề quan trọng hơn để giải quyết —
"Cái gì!? Cậu nói là Âu Ninh hôm nay trong khi quay phim, không nhờ bất kỳ sự trợ giúp nào mà tự mình diễn thoát khỏi vai diễn?"
Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt kinh ngạc của Tiết Tịch Doanh: "Không cần White crane*, cũng không có hôn sao?"
*Mọi người còn nhớ mấy chương đầu mình dịch là Bạc hạc hông, giờ lại thích để tên tiếng anh hơn.Mặc dù là bác sĩ và đã từng thảo luận về chuyện này rất nhiều lần, nhưng việc nhắc đến "nụ hôn trị liệu" trước mặt bạn bè nữ vẫn có chút ngại ngùng. Cố Chiết Phong đành nói, ngượng ngùng: "Đúng vậy, Âu Ninh đã lâu không tiếp xúc với White crane. Còn về chuyện hôn, chúng tôi có hôn, nhưng là sau khi Âu Ninh đã tỉnh táo, cho nên có lẽ không có mối liên hệ nhân quả nào ở đây."
Tiết Tịch Doanh hỏi: "Âu Ninh, cậu có nhớ cảm giác lúc ấy thế nào không? Làm thế nào mà cậu tự mình thoát ra khỏi vai diễn?"
Thôi Âu Ninh suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi cũng không thể giải thích rõ ràng, cảm giác này thật mơ hồ. Nó giống như là mình đang ở một nơi rất đen tối, sau đó đột nhiên có thể bước ra ngoài, là tôi tự mình thoát ra."
Tiết Tịch Doanh tiếp tục dẫn dắt: "Vậy trong quá trình đó, có điều gì đặc biệt khiến cậu chú ý không?"
"Đặc biệt chú ý..."
Thôi Âu Ninh nhìn thấy hình ảnh Cố Chiết Phong đầy nước mắt thoáng qua trong đầu: "À, tôi nhớ ra rồi! Lúc đó tôi nhìn thấy Chiết Phong khóc, không hiểu sao tôi ngay lập tức nhận ra người khóc đó là Chiết Phong, chứ không phải nhân vật Hách Dần Thư trong phim. Chính vì vậy mà tôi mới tỉnh lại."
Tiết Tịch Doanh lẩm bẩm một mình, rồi nhấn mạnh: "Nhìn thấy khuôn mặt khóc, lập tức nhận ra..."
Mặc dù Tiết Tịch Doanh rất thông minh, nhưng cô vẫn chưa thể hoàn toàn giải mã được câu đố này. Cô nghĩ một lát rồi nói: "Hiện tại tôi thu thập được một số thông tin, tạm thời chưa có phương án giải quyết tốt, sao không thử làm một thí nghiệm?"
Cố Chiết Phong hỏi: "Thí nghiệm gì?"
Tiết Tịch Doanh giải thích: "Âu Ninh đã trải qua một lần thoát diễn rồi, ngày mai khi các cậu quay phim, thử xem Âu Ninh có thể tự mình thoát diễn không. Nếu may mắn, có thể vấn đề sẽ được giải quyết."
Dù vậy, Tiết Tịch Doanh cũng biết rằng điều này không hẳn sẽ thành công, nhưng thử một lần cũng không sao.
Khi Tiết Tịch Doanh kết thúc cuộc gọi, Thôi Âu Ninh chợt nhớ ra một điều: "À, tôi nhớ một chuyện rồi."
"Chuyện gì vậy?"
Thôi Âu Ninh bất đắc dĩ nói: "Ngày mai không thể thử nghiệm được... Hai vai diễn của chúng ta phải phối hợp, hôm nay quay xong hết rồi. Tiếp theo, phải quay những cảnh còn lại của em trước, rồi sau đó đến lượt anh. Theo lịch quay, không có cảnh quay nào của anh nữa."
Cố Chiết Phong cũng nhớ ra chuyện này.
Ban đầu, cậu định để Thôi Âu Ninh nghỉ ngơi thêm, không ngờ đột nhiên có sự việc này, cuối cùng lại thành ra phải quay lại kế hoạch ban đầu.
Cố Chiết Phong nói: "Em sẽ nói với Trần Hoành Ba một chút, bảo anh ấy quay những cảnh của anh trước."
Thôi Âu Ninh vội vàng ngăn lại: "Đừng, đừng, đừng! Thay đổi lịch quay cũng không phải chỉ thay đổi thời gian của chúng ta thôi, còn liên quan đến các diễn viên khác và cả nhân viên đoàn phim. Đâu dễ dàng như vậy? Đừng làm phiền nữa."
Cố Chiết Phong ngậm miệng: "Vậy nếu không thay đổi thời gian của em, chúng ta chỉ có thể chờ cơ hội khác thôi."
Thôi Âu Ninh vuốt cằm: "Nếu không được, thì chúng ta có thể diễn thử trong phòng."
Đây quả là một ý tưởng hay.
Cả hai đều là người hành động, khi đã quyết định làm gì, họ liền bắt tay vào thực hiện ngay.
Tuy nhiên, khi bắt đầu diễn thử, vấn đề đầu tiên đã xuất hiện.
"Cảm xúc mãnh liệt hơn liệu có giúp anh nhập vai tốt hơn, hay cứ quay cái này đi?"
"Chỉ là anh không thích đoạn này, kiểu như... khóc lóc trời đất, gào hết sức mà vẫn mệt chết đi được."
"Vậy đoạn này đi."
"Đoạn này không được, áp lực quá lớn."
"Vậy anh muốn diễn cái nào?"
"Em xem thử đoạn này thế nào?"
"... Đây là một phân đoạn hài."
"Hài có gì sai, em coi thường hài à?"
"Em không diễn hài kịch."
"Vậy chính là muốn thử sao?"
"Anh muốn thử, hay là muốn mượn cơ hội này trêu chọc em?"
"Ôi trời Chiết Phong, đừng nói vậy mà, anh đâu phải loại người như vậy."
"Rõ ràng anh chỉ muốn trêu em, chẳng cần suy nghĩ, chuyển qua đoạn khác đi."
"Ai da..."
Hai người cứ thế tranh cãi một lúc lâu, cuối cùng quyết định diễn cảnh trong
Sắc Trời Vừa Lúc, hai huynh đệ tranh giành nữ nhân.
Cảnh này cũng khá thú vị.
So với những cảnh như đấu tranh giữa mẹ chồng và nàng dâu, hay giỡn cợt linh tinh, thì đây còn thú vị hơn nhiều.
Nhưng ngay sau đó, họ lại gặp phải vấn đề thứ hai...
"Lý Ninh, tôi biết cậu thích Tố Tố, nhưng người thích cô ấy nhất trước sau vẫn là..." Thôi Âu Ninh đột nhiên bật cười.
Cố Chiết Phong ngơ ngác nhìn anh.
Thôi Âu Ninh ngượng ngùng: "Xin lỗi, xin lỗi..."
"Lý Ninh, cậu..."
Thôi Âu Ninh lại bật cười: "Không phải... Anh không thể nói đúng lời thoại này..."
Cố Chiết Phong lặng người nhìn anh: "Đây là đoạn anh chọn đấy nhé."
Thôi Âu Ninh cười ngượng ngùng, không biết nói gì: "Không không không, không phải chọn đoạn mà là..."
Thôi Âu Ninh bối rối một lúc rồi nói: "Thật ra nếu em muốn diễn thì cứ diễn. Nhưng mà nếu anh cố diễn vì phải diễn, thì cảm giác thật khó diễn tả, kỳ quặc lắm."
"Kỳ quặc chỗ nào?"
"Chỉ là... thiếu không khí."
"Thiếu không khí?"
Thôi Âu Ninh suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói: "Cảm giác giống như là... khi đang làm chuyện đó mà bỗng phát hiện đối phương mặc cái bộ đồ Crayon Shin-chan vậy đó."
Cố Chiết Phong mặt không cảm xúc ném cái gối vào Thôi Âu Ninh.
Đi chế.t đi!