Điện thoại Lục Ngôn được cài đặt hệ thống định vị toàn cầu, trừ việc gặp phải vật ô nhiễm sẽ hết nhạy thì các phương diện khác đều hoạt động tốt.
Lục Ngôn cúp máy, ngâm trong nước hai phút thì thấy một bóng mờ lớn xuất hiện nơi chân trời.
Anh híp mắt lại, nói với hệ thống: “Hình như cánh của hắn dài hơn đúng không?”
Trước kia cánh rồng mở rộng dài khoảng ba đến bốn mét, bây giờ ít nhất phải hơn năm mét.
Hệ thống chân thành nhắc nhở: [ Đúng vậy, cân nặng cũng tăng lên.
Đây là kết quả tất yếu của tiến hóa.
Trọng lượng cơ thể rồng gâu gâu hiện giờ đã tăng tới 350kg, sau này cậu đi thang máy công cộng với hắn nhất định phải cẩn thận.
]
Bóng người màu đen chẳng mấy chốc đã đến nơi, đáp xuống trước mặt anh.
Theo trình tự thì bước tiếp theo hẳn là rồng ác ngậm công chúa đi.
Lục Ngôn ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt của Đường Tầm An.
Đôi mắt ấy mang màu vàng kim của ánh mặt trời, tràn trề sức sống.
Từ nhỏ Lục Ngôn đã quen với việc vừa dậy đã soi mặt mình trong gương nên không mẫn cảm với vẻ ngoài của người khác cho lắm.
Tuy vậy anh vẫn cảm thấy ngũ quan của Đường Tầm An như sinh ra để dành cho hắn, tạo một loại mỹ cảm mạnh mẽ tựa thanh đao sắc bén.
Vậy mà khi nhắm vào anh, thanh đao này luôn cẩn thận dè dặt, như sợ lưỡi đao cắt trúng khiến anh bị thương.
Hệ thống: [ Theo quan điểm của một số blogger tình yêu, nếu hai người nhìn nhau hơn 5 giây thì khả năng là yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Bây giờ cậu và hắn đã nhìn nhau hơn 10 giây, tôi cảm thấy đây là một tín hiệu nguy hiểm… Thôi được rồi, tôi thừa nhận mình hơi ghen xíu.
Con cái tôi đã xóa sạch, chúc các cậu hạnh phúc.
]
Lục Ngôn: “Chúng ta lấy đâu ra con cái?”
[ Con trai cả ngốc.
]
Lục Ngôn: “……”
Anh thừa nhận bản thân bị mặt Đường Tầm An hút hồn mất một lát, song do hệ thống luôn biết cách phá hư bầu không khí nên hiện giờ Lục Ngôn đã tỉnh táo.
Đường Tầm An ngâm nửa người vào trong nước, cánh sau lưng ướt sũng.
Hắn hỏi: “Anh có thể ôm em không?”
Lục Ngôn suy nghĩ một lát rồi đáp: “Ôm đi.”
Mặc dù ấn tượng không sâu sắc lắm nhưng Lục Ngôn nhớ rõ bản thân từng được ôm rồi.
Ví dụ như Bạch Thu Thực và Michael.
Anh cho rằng “ôm” Đường Tầm An nói là bay bay trên trời; kết quả đối phương lại dang hai cánh tay, kéo anh vào lòng ôm thật chặt.
Thì ra “ôm” là ôm kiểu này.
Đường Tầm An ngửi mùi trên người Lục Ngôn, không thấy mùi máu mới nhẹ lòng hơn hẳn.
“Hoàn thành nhiệm vụ rồi?” Hắn hỏi.
Lục Ngôn đáp: “Thánh Thần đã chết.”
“Mấy hôm trước vệ tinh gửi thông tin giám sát tới, kiểm đo được giá trị ô nhiễm cực cao bộc phát trong phút chốc tại Trường Gia, sau đó nồng độ giá trị ô nhiễm tổng thể liên tục giảm xuống, khiến cho khắp nơi bàn tán xôn xao.”
Ý chính của những cuộc bàn tán đấy là: Vị lão làng thần bí nhận ‘Hành động Thần Quốc’ lúc trước giải quyết được Thần Quốc thật rồi à?
Tuy rằng xác suất thấp, nhưng đây chính là cách giải thích duy nhất.
Lục Ngôn đã tưởng tượng ra mình sẽ gây ra oanh động lớn đến nhường nào khi nộp báo cáo nhiệm vụ của Ninh Hoài cho tổng bộ.
Dẫu sao thì trong mắt người ngoài, anh chỉ lẻ loi một mình, không tài nào hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này.
Lục Ngôn ngẫm nghĩ, nói: “Em muốn đến trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm gần đây nhất.”
“Sau đó thì sao?”
“Về nhà nghỉ ngơi hai ngày.”
Đây có lẽ cũng là nguyên nhân tổng bộ siêng năng tặng bất động sản cho Thiên Khải Giả.
Một người dù mạnh đến đâu cuối cùng vẫn phải về nhà.
Có nhà mới có sự ràng buộc.
Có thứ muốn bảo vệ mới còn mối bận tâm với xã hội loài người.
Đường Tầm An không hỏi thêm gì khác.
Thực ra, có thể thấy Lục Ngôn hoàn hảo quay về là hắn đã hết sức mãn nguyện rồi.
Hắn vỗ nhẹ cánh, giũ nước dính trên vảy cánh đi, vòng khuỷu tay mình ôm lấy đầu Lục Ngôn: “Vậy chúng ta tới trung tâm phòng chống trước, lát nữa gió sẽ hơi lớn.”
Đường Tầm An bay lên trời, tiếng gió vù vù ập thẳng tới.
Lục Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua, trước sau đều là đại dương mênh mông vô bờ.
Trên mặt biển thỉnh thoảng lại xuất hiện mấy chú cá heo nhảy khỏi mặt nước.
Do toàn bộ Trường Gia thất thủ nên chất lượng nước biển ở khu vực gần quốc đảo này rất tốt.
Bay trên trời rất kích thích, cảm giác như chơi nhảy dù.
Trái tim Lục Ngôn không khỏi đập nhanh hơn chút.
Hệ thống lập tức giận không nhịn nổi: [ Cái thứ chó má này nữa! Rõ ràng cách đó mấy km có thuyền, thế mà hắn cứ khăng khăng ôm cậu bay về! Người kiểu gì đây không biết! Tổng bộ có thể cử người quản hay không hả?! ]
Trụ sở trung tâm phòng chống gần bọn họ nhất nằm trên một hòn đảo.
Nước ở đảo này trong veo, đáy biển có rặng san hô.
Tại vị trí chính giữa có mấy tòa nhà cao tầng.
Đường Tầm An nói: “Bệnh ô nhiễm ở đại dương ngày càng nghiêm trọng nên tổng bộ đã lập ra một số trạm kiểm soát trên biển.
Chủ yếu là để tiện theo dõi vật ô nhiễm biển, có thông tin gì cũng tiện gửi về mặt đất trước tiên.”
Tại vùng duyên hải, lâu lâu lại có vật ô nhiễm biển lên bờ đi săn.
Những vật ô nhiễm có thời gian tiến hóa càng lâu càng khó đối phó.
Phòng chống bệnh ô nhiễm ở đại dương đã trở thành đề mục hàng đầu của toàn thế giới.
Đảo nhỏ này không có cư dân bình thường, tất cả đều là những nhân viên công tác liên quan.
Họ đã tu sửa một căn cứ tại trung tâm đảo.
Một nửa căn cứ là trung tâm phòng chống và khu sinh hoạt, nửa còn lại là xưởng sửa chữa tàu biển.
Nhân viên công tác tại xưởng là nghiên cứu viên đến từ viện nghiên cứu số 5, phụ trách sửa chữa những con tàu bị hỏng hóc.
Đường Tầm An đặt Lục Ngôn xuống đất một cách vững vàng.
Hệ thống tiếp tục nổi giận: [ Chắc chắn con rồng gian xảo này đang cố ý! Rõ ràng thả ở chỗ không người trên bờ biển là được, đây cứ nhất quyết phải đến cửa trung tâm phòng chống mới chịu thả cậu xuống cơ.
Bây giờ nhân dân toàn đảo biết hết cả rồi! ]
Lục Ngôn cảm thấy không đến mức như lời hệ thống nói.
Lúc này đang là 3 giờ đêm, dù trung tâm phòng chống kinh doanh 24/24 thì giờ này cũng chỉ có lác đác vài người trực ban.
Khi thấy người lạ tiến vào, nhân viên lễ tân lập tức vực dậy tinh thần: “Chào buổi tối hai vị ạ.
Đây là trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm đảo Thông Đài.”
Đường Tầm An lấy thẻ chứng nhận công tác trong ngực ra: “Cho hai phòng, phải liền với nhau.”
Trung tâm phòng chống tích hợp nhiều loại hình vì mục tiêu chung.
Họ bao ăn bao ở Thiên Khải Giả, còn không thu tiền.
Hệ thống cười khinh khỉnh một tiếng: [ Sao hắn thạo thế nhỉ? Chắc mấy chục năm nay dẫn không ít người đi đặt phòng chứ gì! ]
Vừa thấy ký hiệu “Cấp S” trên thẻ công nhân viên, nhân viên công tác lập tức giật mình tỉnh hẳn.
Cả bộ Hành Động Đặc Biệt chỉ có đúng một vị cấp S thôi.
Thái độ anh ta lập tức trở nên hết sức kính nể, cung kính đưa thẻ phòng tới: “Hai vị có nhu cầu gì có thể liên hệ quầy lễ tân bất cứ lúc nào.
Mã số của tôi là GX*****.”
Mặc dù chỉ là đảo nhỏ hằng năm chẳng có mấy Thiên Khải Giả ở lại nhưng điều kiện vật chất ở đây tốt đến bất ngờ.
Có phòng ngủ, phòng khách, vệ sinh riêng, thậm chí có cả một phòng bếp, bên trong là bộ chén đũa dùng một lần.
Bởi vì ở trên đảo nên mở cửa sổ ra sẽ thấy ngay bờ cát trắng tinh và biển cả xanh lam.
Hệ thống: [ Khi bệnh ô nhiễm chưa bùng nổ trên quy mô lớn, đảo này đón tiếp rất nhiều khách du lịch.
Về sau ra biển không an toàn nữa nên các khu đồng loạt cấm những chuyến du lịch biển, từ đây đảo du lịch cũng bị bỏ hoang.
Căn cứ này là khu du lịch được sửa sang lại, dĩ nhiên cơ sở thiết bị sẽ không tồi.
]
Lục Ngôn tắm rửa một lượt, thay đồ ngủ, sau đó đăng nhập vào tài khoản diễn đàn của mình bằng máy tính lễ tân cung cấp.
Với các nhiệm vụ danh tính thật thì chỉ cần tới trung tâm phòng chống là có thể đệ trình.
Còn nhiệm vụ ẩn danh lại cần sử dụng tài khoản của mình đăng nhập vào diễn đàn, đệ trình các tư liệu liên quan.
Sau khi xác nhận sẽ khen thưởng tương ứng.
Lục Ngôn lấy văn kiện phía Ninh Hoài tự tay viết ra, rà quét gửi tới hậu trường, đồng thời viết tóm gọn quá trình chấp hành nhiệm vụ.
Diễn đàn Thiên Khải khác với app công nhân viên bộ Hành Động Đặc Biệt.
Khi chọn ẩn danh, đến quản lý diễn đàn cũng không có quyền tìm đọc những tin tức liên quan.
Lục Ngôn suy nghĩ một lát, cuối cùng lựa chọn ẩn danh cấp 2, tức là không công bố thân phận người chấp hành nhiệm vụ với bên ngoài mà chỉ công bố với các quản lý cấp cao của tổng bộ.
Dù sao vẫn còn cần tổng bộ cử người đi giải quyết sương mù biển ở Trường Gia, chứ không đội Ninh Hoài sẽ bị giam tại đảo mãi.
Những Quyến tộc thế hệ mới đó có thể tiếp tục ở lại Trường Gia tiếp nhận cải tạo tư tưởng, nhưng những Thiên Khải Giả đội Ninh Hoài đã hao phí quá nhiều năm thanh xuân tại Thần Quốc.
Bây giờ là thời điểm họ áo gấm về làng.
Lục Ngôn viết được một nửa báo cáo, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Anh nhìn qua đồng hồ, 8 giờ sáng.
Muộn hơn dự tính của anh khoảng một hai tiếng.
Từ đây có thể thấy Đường Tầm An thật sự rất trầm ổn.
“Cửa không khóa.” Lục Ngôn nói.
Ngoài dự đoán, người tiến vào không phải Đường Tầm An mà là nhân viên công tác anh gặp lúc trước.
Anh ta cười hiền hòa.
Khi vào phòng đã lật tay khóa cửa lại.
Hệ thống nói khẽ: [ Mặc dù không có ý xấu với cậu, nhưng tên này không phải nhân viên công tác.
]
Người bên cửa cất lời, giọng nói vừa lạ lẫm vừa quen thuộc: “Bác sĩ Lục.”
[ Đây là Thẩm Khinh Dương dưới trạng thái ngụy trang.
]
Lục Ngôn gấp máy tính lại, hỏi với thái độ đề phòng: “Sao cậu lại tới đây?”
Kể cả khi rất giống người thì Thẩm Khinh Dương đằng trước đến cùng vẫn là vật ô nhiễm.
“Tôi chờ ngài ở gần đây suốt.” Thẩm Khinh Dương trả lời.
Y tiến lên hai bước, rồi lại chậm rãi dừng chân: “Nhìn ngài như không muốn gần tôi quá.”
Vẻ mặt y thoáng buồn thương, song lại lập tức nở nụ cười: “Bác sĩ ơi.
Tôi không giết người… Nhân viên công tác kia tan ca, giao ban xong rồi đi.
Tôi đóng giả thành gã quay về, nói rằng quên đồ.”
Lục Ngôn quan sát y tỉ mỉ: “Trông cậu có vẻ đã khỏi hẳn.”
Thẩm Khinh Dương trả lời: “Vâng, chỉ cần xúc tu liên kết với não của tôi không chết thì tôi sẽ vẫn sống.”
Bất kỳ vật ô nhiễm nào cũng sẽ giữ kín như bưng chỗ trí mạng trên người mình, vậy mà Thẩm Khinh Dương lại nói thẳng ra không thèm giấu giếm, cứ như đang tán gẫu bình thường.
Lục Ngôn hỏi: “Sao cậu biết tôi sẽ tới đây?”
“Đây cũng là một trong số những chuyện tôi muốn nói với anh.”
Thẩm Khinh Dương chầm chậm xòe tay trái ra.
Trong lòng bàn tay y là một con mắt màu nâu đậm phủ kín tơ máu đang sợ sệt.
Con mắt này gầm khẽ với giọng khàn khàn: “Tôi đã nói hết tất cả những gì mình biết cho cậu rồi, sao cậu còn không chịu tha cho tôi!?”
Lục Ngôn nhận thấy cảm giác quen thuộc ở con mắt này.
Anh mím môi, vẻ mặt lạnh dần.
Thẩm Khinh Dương mỉm cười nói: “Đây là thầy của tôi.
Tuy giá trị ô nhiễm của ông ấy không thấp nhưng sức chiến đấu lại quá yếu.
Tôi cân nhắc mãi mới tìm được biện pháp tiện dẫn theo ông ấy.
Chỉ cần ở trên người tôi thì thầy sẽ không phải lo về việc bị thương nữa.”
“Bác sĩ chỉ cần đâm thủng con mắt này là thầy sẽ biến mất mãi mãi rồi.” Giọng y trầm lắng tựa Siren mê hoặc: “Mặc dù thiên phú Biết Trước này rất được… nhưng nó không quan trọng bằng niềm vui của anh.”
Ngũ quan Thẩm Khinh Dương dần biến hóa tựa một cục đất sét plasticine, cuối cùng đắp nặn thành dáng vẻ vốn có của y.
Y nhìn vào đôi mắt Lục Ngôn, đáy mắt thấp thoáng ý cười, lại không chứa chút cảm xúc vui sướng nào: “Chúng ta giao dịch được không? Tôi cắt thầy tôi cho bác sĩ, chỉ cần anh ôm tôi một cái là được.”
“Hệ thống.” Lục Ngôn khẽ nói.
[ Thẩm Khinh Dương.
Danh hiệu: Bạch Tuộc Đen.
Giá trị ô nhiễm: 10400.
]
[ Thiên phú: Hấp Thu Sinh Mệnh, Biết Trước, Ngụy Trang.
]
[ Vì một số vấn đề ngoài ý muốn, Tiên Tri thành người sói tự bạo*, phát hiện kẻ phản bội thế mà lại ở ngay bên cạnh mình.
Tiếc rằng ông ta phát hiện quá muộn.
]
Người sói tự bạo
Từ ngữ mạng xuất phát từ trò Ma Sói, đây là trường hợp khi sang giai đoạn phát biểu sau bình minh, người sói lựa chọn tự tuôn ra thân phận người sói, rời khỏi trò chơi để không tiết lộ thông tin.
Người sói tự bạo rồi, giai đoạn phát biểu sẽ lập tức kết thúc, không thể nào tiến hành bỏ phiếu trục xuất nữa.
[Như cậu chứng kiến, vật ô nhiễm Lục Thành bị vật ô nhiễm Thẩm Khinh Dương cắn nuốt.
Nhờ đó, Thẩm Khinh Dương đạt được thiên phú Biết Trước.
Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, thiên phú này ở trong tay y hiệu quả còn cao hơn trong tay Lục Thành nhiều.
]
Dưới chân Thẩm Khinh Dương bao phủ một cái bóng màu đen rất lớn.
Ánh mặt trời buổi sớm chiếu ra bóng dáng y, đó là một chùm xúc tu đang múa may.
Một tầng hơi nước mỏng xuất hiện trên tay Lục Ngôn.
Anh lẳng lặng lấy dao găm bên eo ra, siết chặt trong tay.
Thẩm Khinh Dương đi về phía Lục Ngôn: “Bác sĩ ơi, tôi thấy anh tới đây cùng Đường Tầm An, gã còn ôm anh nữa.
Tại sao lại là gã chứ?”
— Tại sao lại là gã… mà không phải tôi?
Đây mới là điều y muốn hỏi.
Thẩm Khinh Dương bước từng bước một tới gần, giọng điệu dần trở nên kích động: “Tôi có thể chết vì anh, gã thì sao? Gã vốn chẳng hề xứng với anh!”
Lục Ngôn làm việc ở bệnh viện nhiều năm, biết rõ phải làm sao mới an ủi được cảm xúc kích động của người nhà người bệnh: “Cậu bình tĩnh chút.
Tôi cùng về với hắn là vì trên biển không có phương tiện giao thông nào khác.
Chúng tôi không có mối quan hệ nào ngoài đồng nghiệp.”
Thẩm Khinh Dương chỉ nhìn anh với vẻ mặt rất đỗi tủi thân: “Anh lừa tôi.”
“… Nhưng không sao.” Nụ cười lại hiện lên trên mặt y: “Ít nhất anh còn chịu lừa tôi.
Lúc trước anh có cơ hội giết thầy… vậy mà vẫn thả ông ấy đi, đây cũng là vì tôi đúng không? Tôi vui lắm, bác sĩ à.”
“Tôi biết… Để người khác nhìn thấy chúng ta ở bên nhau sẽ đem đến phiền phức cho anh.”
Một xúc tu đen nhánh chui ra từ dưới vạt áo Thẩm Khinh Dương, bên trên còn kẹp một phong thư.
Nó đặt phong thư này ở chiếc bàn bên cạnh Lục Ngôn.
“Đây là một chuyện khác tôi muốn nói với anh.” Thẩm Khinh Dương nở nụ cười bệnh hoạn: “Tôi sẽ chứng minh rằng chỉ mình tôi mới là người phù hợp với anh nhất.”
Nói xong những lời này, Thẩm Khinh Dương không chờ Lục Ngôn trả lời đã lùi về sau vài bước, biến về dáng vẻ nhân viên công tác.
Lục Ngôn chậm rãi thở ra một hơi.
Anh quay đầu lại, tầm mắt dừng trên phong thư bên cạnh.
Lục Ngôn đi tới, mở phong thư ra.
Bên trong chỉ có hai dòng chữ in.
【 49°51′S, 128°34′W 】
【 Tôi chờ người ở vực sâu.
】
*
Thẩm Khinh Dương mở cửa, lùi từ phòng Lục Ngôn ra ngoài.
Đi được vài bước, y đúng lúc gặp phải Đường Tầm An vừa ra ngoài về.
Trước đó Đường Tầm An nhận một phát 900 ngày nghỉ lễ tích lũy 82 năm, khiến cho nhân viên công tác ở tổng bộ suýt ngất xỉu.
Sau một phen cò kè mặc cả, Đường Tầm An vẫn nhận được kỳ nghỉ 900 ngày, nhưng cách vài hôm lại phải tham gia một cuộc họp ngắn kéo dài 30 phút, nghe tổng bộ báo cáo tiến độ công tác phòng chống bệnh ô nhiễm.
Một phần là để lương tâm của Đường Tầm An trỗi dậy, sớm quay lại làm việc.
Một phần khác là do sợ mất liên lạc với hắn, lúc quan trọng cần tìm thì không thấy người đâu.
Cả hai lướt qua nhau.
Đường Tầm An ngửi ngửi, bỗng nhiên nói: “Chậm đã.”
Thẩm Khinh Dương quay người lại, trên mặt là nụ cười, thái độ kính trọng: “Xin hỏi ngài Bạo Quân có gì căn dặn ạ?”
Đường Tầm An nhíu mày, nhìn thẳng vào khuôn mặt của Thẩm Khinh Dương, đồng tử trong mắt đã biến thành một chấm nhỏ.
Nếu người quen thấy cảnh này thì sẽ biết điều đó thể hiện rằng hắn đã tiến vào trạng thái chiến đấu.
Đường Tầm An vươn tay, nói bằng giọng lạnh lùng: “Cho tôi xem thẻ công tác của cậu.”