Mọi người đều biết Lục Ngôn từng là bác sĩ của Tông Viêm.
Tổng thời gian hai người ở chung trong một căn phòng kín ít nhất phải hơn 24 tiếng.
Thật ra điều phỏng đoán của Đường Tầm An cũng hơi có lý.
Bởi lẽ nguyên nhân 01 lấy ra để yêu cầu dẫn theo Lục Ngôn chính là vì 07 muốn gặp.
Lục Ngôn trả lời với vẻ mặt không cảm xúc: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
Đường Tầm An: “Ừ.”
Hai người không nói thêm gì nữa.
3 rưỡi sáng, Lục Ngôn sắp ngủ đến nơi thì bỗng nghe thấy tiếng hệ thống ồn ào ──
[ Không phải chứ!? Không phải chứ hả????? Chỉ vì dọn chỗ cho các cậu mà tôi đã cố tình logout 6 tiếng đồng hồ rồi.
Kết quả cả hai chỉ nằm ở đây đắp chăn ngủ thôi á??! ] Hệ thống đau đớn khôn nguôi nói: [ Cậu cứ thế này thì đến bao giờ mới mang thai được bé rồng gâu gâu đây! ]
Lục Ngôn bị đánh thức, đầu đau nhói: “Mi phiền quá.”
Tiếng hệ thống hết sức tủi thân: [ Vừa yêu đương đã cảm thấy tôi phiền.
Về sau kết hôn có phải là muốn tôi chim cút luôn hay không? ]
Lục Ngôn không muốn trả lời vấn đề này lắm.
Bây giờ anh cần ngủ 4 tiếng mỗi ngày.
Vào những lúc cần thiết có thể thức trắng suốt 60 tiếng đồng hồ.
Thời gian ngủ của Đường Tầm An xem vẻ còn ngắn hơn.
Hiếm có dịp hai người cùng nằm trên một chiếc giường, ngủ rất say sưa.
Khi tỉnh dậy, Lục Ngôn cảm thấy mình ngủ đến mềm cả xương cốt.
Anh cúi đầu, đập vào mắt là chiếc đuôi rồng quen thuộc đang quấn lên eo mình.
Lục Ngôn nhịn một lát, cuối cùng không nhịn được, vươn tay gãi nhè nhẹ gốc đuôi Đường Tầm An.
Mặc dù phần lớn những chỗ trên đuôi rồng đều phủ vảy, tuy nhiên gốc đuôi này lại có một vùng mềm mại đệm thịt căng đầy, đàn hồi rất tốt.
Anh cào rất vui vẻ, lúc ngẩng đầu bỗng thấy Đường Tầm An đã mở đôi mắt vàng kim, ôm gối nhìn mình chăm chú.
Khiến anh ngại ngùng đến lạ.
Chiếc đuôi rồng màu đen khẽ rung trong tay Lục Ngôn, đầu nhọn ngóc lên thành một đường cong cong, hắn hỏi: “Không tiếp tục sao?”
Hệ thống: [ Hắn đang dụ dỗ cậu!! Đàn ông lớn tuổi đúng là không biết xẩu hổ mà!! ]
Lục Ngôn thu tay về: “Nên tới thành phố X rồi.”
Thật ra giao dịch với vật ô nhiễm là một quyết định hết sức mạo hiểm.
Chưa từng có tiền lệ trước đó.
Thế nhưng vì mấy chục nghìn người may mắn sống sót trên đảo Trường Gia và những Thiên Khải Giả khổ sở chèo chống đến tận bây giờ, dù biết rõ là nguy hiểm, tổng bộ cũng chỉ còn cách thử một lần.
Lục Ngôn cất giấy chứng nhận công tác của đồ tể đầu heo vào túi, mang theo vũ khí, thuốc an thần và thuốc đặc hiệu, ngoài ra còn có mấy chục quả hạch đào não hoa lúc trước gỡ từ trên cây xuống.
Anh chia nửa số hạch đào vào trong túi Đường Tầm An.
Hệ thống chợt lên tiếng: [ Nếu một người ôm theo nỗi sợ trong lòng thì sẽ trở nên do dự đến e dè.
]
[ Trước khi gặp cậu, Đường Tầm An không sợ gì cả.
Nhưng từ lúc gặp cậu, đã lâu rồi hắn chưa từng sử dụng Hoàng Trần dốc hết sức lực chiến đấu, bởi hắn sợ hãi.
Sợ độ bệnh biến cao quá, sơ sẩy chút thôi là sẽ biến mình thành quái vật ngay.
Hắn còn muốn nhìn cậu thêm vài lần nữa.
]
[ Tuy nhiên sau khi cậu một mình hoàn thành ‘Hành động Thần Quốc’, có lẽ Đường Tầm An đã bắt đầu yên tâm.
]
Lục Ngô sửng sốt: “Yên tâm gì?”
[ Yên tâm tin tưởng rằng dù hắn không còn nữa, cậu vẫn có thể mạnh mẽ kiên cường đối mặt với thế giới này mà không cần bất kỳ kẻ nào che chở.
]
Lục Ngôn khẽ nhíu mày: “Vì sao bỗng nhiên đề cập tới chuyện này?”
[ Chỉ bỗng nhớ ra rằng nếu tôi không nói, hắn cũng không nói thì cậu sẽ mãi mãi không biết… Vào vài chục năm trước khi cậu ra đời, có một người đã vượt qua thời gian yêu cậu đậm sâu.
]
*
Tại khu 3.
Michael tiện tay đăng một tấm ảnh selfie, mấy chiếc lông vũ vàng kim dưới cánh chim trắng sáng lấp lánh trong ánh mặt trời.
Lần làm nhiệm vụ ở trang viên Croman đã nhổ gần hết sạch lông vũ vàng kim của anh ta.
Michael cảm thấy cánh mình xấu kinh khủng, vậy nên không cập nhật trạng thái suốt một thời gian dài.
Sau khi chụp xong, Michael bỏ điện thoại xuống, tự làm cho mình một chiếc bánh Stargazey Pie.
Khi cầm điện thoại lên lần nữa, không hề bất ngờ khi thấy nhắc nhở 999+.
Ngài Michael đẹp trai quá đi mất!!
Chồng ơi em yêu anhhhhh! Em phải sinh thiên sứ nhỏ cho anhhhhh!
……
Lướt lướt thêm chút, một bình luận của anti fan nhảy ra.
Không phải chứ? Khắp thế giới nhiều Thiên Khải Giả như vậy, ngày nào họ cũng chăm chỉ làm việc.
Bạo Quân khu 1 hàng xóm còn công tác 82 năm ròng rã chưa từng ngơi nghỉ.
Michael mới xong có mỗi nhiệm vụ đã nghỉ ngơi tận nửa năm? Thế mà cũng gáy được à??
Michael mở giao diện trang cá nhân của người này, chọn block một cách thành thạo.
Anh ta nhìn thoáng qua, phát hiện phần mô tả của tên này ghi: Bảo vệ BạoQuân tốt nhất thế giới.
Michael: “… Fuck! Tôi và lão Đường là bạn tốt nhiều năm, mối quan hệ này các người muốn châm ngòi là được à?”
Lại nói tiếp, Thiên Khải Giả tên Lục Ngôn đến từ khu 1 kia cũng đăng ký tài khoản mạng xã hội.
Michael xem trạng thái của “Lục Ngôn” hằng đêm, vui mừng phát hiện độ hot của đối phương chỉ bằng đúng một nửa mình.
Ngay lúc này, một thông báo bỗng bật lên trong điện thoại anh ta.
Dù đam mê lướt mạng thì app Michael cho phép hiện thông báo cũng chỉ có một, đó chính là app bộ Hành Động Đặc Biệt.
Thông báo kiểu này chứng tỏ rằng có nhiệm vụ gì đó cần anh ta tham gia.
Sau nhiệm vụ Trang viên Croman lần trước, Michael nghỉ ngơi khoảng 2 tháng, tham gia tang lễ của Uriel xong thì làm cá mặn tới tận bây giờ.
Anh ta cảm thấy bản thân quả thực nên nhận chút nhiệm vụ, chứ không sẽ bị làn sóng anti fan phốt không nỗ lực làm việc cho mà xem.
Chẳng qua, vừa xem xong tên nhiệm vụ, Michael lại không nhịn được hơi híp mắt: “… Lò Sát Sinh?”
–
Tại khu 1.
Trinh Thám mở cửa văn phòng Chu Khải Minh, nói: “Ông chủ ơi! Triển lãm game quốc tế XX kia mời công ty chúng ta tham dự buổi triển lãm.”
Chu Khải Minh quá đỗi vui mình: “Thật ư?! Tôi thấy trước bọn họ chỉ mời mấy công ty lớn như Blizzard Entertainment, Tencent, Soni, Nintendo,… các kiểu! Sao lại có chuyện tốt đến thế nhỉ?!”
Trinh Thám nói: “Game《Toàn Cầu Tiến Hóa》chúng ta mới phát hành kia đang bán rất chạy trên nền tảng Steam! Sản phẩm vùng lên tại làng game 3A trong nước đó ông chủ!”
Từ nhỏ Chu Khải Minh đã thích chơi game, lớn lên chẳng ngờ sẽ trở thành ông chủ công ty game kiêm nhà sản xuất game.
Ước mơ lớn nhất của anh ta chính là mang theo sản phẩm game 3A trong nước tới toàn vũ trụ.
Triển lãm game quốc tế XX luôn được xem như Oscar trong ngành.
Bất kể ra sao Chu Khải Minh cũng sẽ không từ chối cơ hội này.
Anh ta vỗ bàn một phát, đứng dậy: “Tốt quá rồi! Tôi đặt vé máy bay luôn đây.
Mà hội triển lãm năm nay được tổ chức ở đâu thế?”
“Ngay tại thành phố X thôi! Gần lắm!” Thái độ của Trinh Thám hết sức chân thành tha thiết.
Chu Khải Minh “Ồ” một tiếng: “Thế thì gần thật.
Mới đây tổng bộ cũng phát cho tôi nhiệm vụ hiệp trợ ở thành phố X.
Để tôi xem xem là gì rồi nhận chung một thể.”
Nói xong, anh ta rút điện thoại ra.
“… Cái đệt! Lò Sát Sinh??”
–
Tại thành phố A.
Nhạn Bắc ngồi trong một phòng tranh sáng ngời.
Mái tóc cực dài chui vào bình dịch dinh dưỡng bên cạnh, thỉnh thoảng lại hút một ngụm.
Mực nước ở bình dịch dinh dưỡng giảm dần xuống.
Mấy giờ sau thì cạn tới đáy.
Nhân viên công tác thấy cảnh này qua hệ thống giám sát, cầm theo bình dịch dinh dưỡng mới, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa ra, tránh quấy rầy Nhạn Bắc sáng tác.
Bà cẩn thận thay bình dịch dinh dưỡng mới.
Một đóa hoa nhỏ màu trắng nở ra ở ngọn tóc Nhạn Bắc.
“Dì Lý.” Nhạn Bắc bỗng nói: “Cảm ơn dì ạ.”
Phần lớn thời gian Nhạn Bắc luôn rất yên lặng, đặc biệt là khi vẽ tranh, gần như không thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, thậm chí còn không nhớ đến chuyện ăn uống.
Lý Bình sửng sốt, sau đó cười trả lời: “Cảm ơn gì chứ, dì cũng chỉ đang làm việc thôi.”
Không giống.
Có lẽ do lúc sáng tác, cảm xúc với người khác cũng cực kỳ nhạy bén nên Nhạn Bắc cảm nhận được sự khác biệt.
Có người chỉ làm tròn bổn phận với y, có người lại yêu thương y thật lòng.
Dẫu cho y đã hơn trăm tuổi, thời gian sống còn dài hơn cả tuổi của người chăm sóc y.
Thật ra trước khi được chọn làm liên lạc viên cho Nhạn Bắc, công việc nguyên gốc của Lý Bình là một giáo sư Đại học.
Tổng bộ tới tìm bà bởi vì bà trông hao hao mẹ của Nhạn Bắc.
Năm nay Lý Bình 47 tuổi, không có con cái.
Mười bảy năm trước, bà dẫn con mình đến công viên giải trí, gặp phải vật ô nhiễm Gấu Bông cấp B.
Bà được cứu ra, nhưng đứa con nhỏ của bà thì không thể tiếp tục lớn lên nữa.
Về sau chồng bà yêu cầu bà sinh thêm đứa nữa.
Lý Bình không muốn, vì vậy bà ly hôn, cũng không tái hôn.
Rất nhiều người nói bà ngốc quá, tự buộc cuộc đời chỉ có một lần của bản thân vào chiếc thuyền đắm.
Thế nhưng bà thật sự quá day dứt tự trách.
Nếu ngày đó bà không dẫn con trai đến công viên giải trí chơi thì có phải nó sẽ lớn lên mạnh khỏe không?
Bà coi Nhạn Bắc như con ruột của mình.
Thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ suy nghĩ, rằng con trai mình lớn lên chắc hẳn sẽ rất giống với Nhạn Bắc.
Đứa con bé bỏng của bà cũng thích vẽ tranh, bé sẽ cầm bút vẽ một bức chân dung với những nét điểm tô non nớt tặng bà làm quà sinh nhật.
Nhạn Bắc dừng vẽ tranh, quay người lại nói: “Dì nhắn cho tổng bộ giúp cháu, rằng cháu đồng ý với đề nghị tới thành phố X của họ.”
Mặc dù là thể thực nghiệm ra khỏi trung tâm bình phục tâm lý sớm nhất nhưng Nhạn Bắc lại rất hiếm khi giao lưu với các nhân viên công tác ở trung tâm phòng chống, cũng không nhận nhiệm vụ.
Tổng bộ hiểu rõ rằng kể cả khi được thả ra thì thể thực nghiệm cũng không thể chẳng oán trách chút nào.
Nhạn Bắc chỉ không nói ra mà thôi.
Giống như thể thực nghiệm số 5 – Nguyên Thần vậy.
Từ khi được thả ra khỏi khoang thực nghiệm, người này vẫn thích nhốt mình trong căn phòng nhỏ hẹp.
Mấy ngày liền không nói lấy một câu.
“Còn nữa, cái này tặng cho dì.”
Nhạn Bắc xé một tờ tranh màu nước, đưa cho bà.
Nhạn Bắc vẽ đủ mọi thứ.
Từ tranh sơn dầu đến tranh truyền thống, tranh màu nước,… chỉ cần có giấy và bút là được.
Chẳng qua nội dung tranh không phải Lục Ngôn thì cũng là phong cảnh, thỉnh thoảng lại có thể thực nghiệm 01, 02, 07.
Vậy mà người trong bức tranh này lại chính là bà.
Lý Bình nhìn tranh, từ từ ngồi thụp xuống đất, ôm tờ giấy, nước mắt bỗng rơi như mưa.
*
Tại thành phố X.
Máy bay tư nhân của Lục Ngôn đáp xuống sân bay, không hề bất ngờ khi bị một lũ ruồi bọ to kềnh vây quanh.
Mới qua mấy tháng, ruồi bọ ở đây hình như ngày càng nhiều hơn.
Khắp thành phố ngập một mùi tanh hôi khó mà miêu tả.
Mùi này giống như mùi ở quán thịt dê sáng nào cũng giết dê nằm trên con đường từ nhà tới trường của Lục Ngôn.
Những con dê mới giết mổ đó bị treo ngược trên móc sắt, vào mùa đông còn tỏa ra khí trắng nóng hôi hổi.
[ Do có Lò Sát Sinh nên thành phố X mấy năm nay không ngừng tiến hành sơ tán.
Bây giờ dân cư chỉ còn 1/5 so với cách đây ba mươi năm.
]
Lần trước tới thành phố X, Lục Ngôn cũng từng phản ánh tình huống nơi này với tổng bộ.
Đối phương trả lời hết sức tôn kính, lại mãi không làm ra hành động gì.
[ Thực ra cũng không tính là hoàn toàn không làm gì.
Đội ngũ Thiên Khải Giả tới ký hợp đồng lần này hơi bị xa hoa.
]
[ Đối thủ là 01, 07 và Lữ Tri.
Tuy nhiên ba vật ô nhiễm này đều rất ít khi xuất hiện bên ngoài, hai trong số đó còn là vật ô nhiễm mới xuất hiện trong năm nay, tổng bộ không hiểu rõ về trình độ của họ.
Ngoài ra thêm cả đám đồ tể ở Lò Sát Sinh và chó ở căn cứ Chó Săn nữa.
]
[ Nếu thích hợp… thì sẽ ra tay ngay tại hiện trường ký hợp đồng.
]
[ Nếu không thích hợp… thì cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn ký hợp đồng.
]
Lúc này, điện thoại của Lục Ngôn bỗng rung lên.
Anh lấy ra, phát hiện đây là thông báo nhiệm vụ từ app.
【 Nhiệm vụ mã hóa S-04】
【 Người chấp hành: Lục Ngôn (Cấp A – Hệ Tinh Thần)】
【 Đội hình tạo lập: S1 】
【 Thành viên đội ngũ: Đường Tầm An (Cấp S – Hệ Chiến Đấu – Đội trưởng); Odin (Cấp A – Hệ Chiến Đấu); Michael (Cấp A – Hệ Chiến Đấu); Bạch Thu Thực (Cấp A – Hệ Chiến Đấu); Nguyên Thần (Cấp A – Hệ Chiến Đấu); Tần Ác Du (Cấp A – Hệ Chữa Lành); Chu Khải Minh (Cấp A – Hệ Đặc Thù); Bạch Trạch (Cấp A – Hệ Tinh Thần); Nhạn Bắc (Cấp B – Hệ Phụ Trợ).
】
【 Tường thuật tóm tắt nhiệm vụ: Vì để Trường Gia thấy lại ánh mặt trời, chúng ta cần phải đưa được người tình nguyện số 9 – Diệp Lương Sơn về từ tay vật ô nhiễm Chó Săn.
Tuy nhiên yêu cầu phải sử dụng thiên phú của vật ô nhiễm Rắn Lớn Tám Đầu tiến hành giao dịch tại thành phố X.
】
【 Mục tiêu nhiệm vụ 1: Dẫn 04 – Chiêm Dĩ Hàn, 09 – Diệp Lương Sơn an toàn trở về.
】
【 Mục tiêu nhiệm vụ 2 (Cần được xác định): Giết chết Rắn Lớn Tám Đầu, Chó Săn.
】
【 Mục tiêu nhiệm vụ 2 (If): An toàn ký kết xong hợp đồng.
】