Chứng kiến những điều vượt xa dự liệu này, Lục Ngôn yên lặng rất lâu.
Thời gian vẫn tiếp tục trôi.
Sau khi thai nhi này bị lấy ra khỏi bướu thịt, toàn bộ R’lyeh rung lắc dữ dội.
Từng khe rãnh lớn xuất hiện trên mặt đất.
Cột đá đổ sập, rơi từ trên cao xuống.
Vì mất đi thai nhi, những dây rốn màu trắng kia rơi thẳng vào trạng thái cuồng bạo.
Chúng nó biến từ màu trắng thành xúc tu màu đỏ, mọc ra vảy lạnh buốt bên ngoài.
Xúc tu xuyên thủng qua từng tín đồ, hút sạch chất dinh dưỡng thành cặn bã.
Dưới cơn hỗn loạn, Giang Nguyệt hét lớn: “Đưa nó cho tôi!”
Lục Thành ôm chặt thai nhi này trong lòng: “Không được! Tôi mới là người mang đứa trẻ ra! Đừng hòng bỏ tôi lại!”
Gã hiểu rõ bản thân chẳng có gì đáng để vào mắt ngoại trừ năng lực biết trước này.
Ở tại đường cùng R’lyeh này, chỉ có thai chết gã đang ôm mới tạo được một đường sống.
Các tín đồ hoảng hồn khiếp hãi.
Mực nước không ngừng dâng cao, sắp ngập đến mũi người.
Hai tay Giang Nguyệt đã hóa thành cánh chim, đôi chân cũng biến thành móng vuốt sắc bén tựa vuốt ưng.
Nàng ta nhíu mày, túm vai Lục Thành bay lên trời.
Một tín đồ thấy chim bay trên bầu trời, giơ cánh tay lên la lớn: “Hội trưởng ơi! Cứu tôi với!!!”
Thế nhưng Giang Nguyệt chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua gã.
Cuối cùng chỉ có lác đác vài người quay về tàu.
Thuyền trưởng La Nghị khua xúc tu đen nhánh vớt thương gia từ đáy biển lên.
La Nghị là lính thủy đã xuất ngũ, sau khi vớt thêm được mấy người quen mặt còn muốn quay về cứu người tiếp, lại bị Giang Nguyệt bóp chặt bả vai.
Giang Nguyệt nói: “Đủ rồi, nơi này sắp chìm!”
Không chỉ thành phố sắp chìm nghỉm mà những dây rốn đỏ như máu đó cũng bay ra theo, muốn đoạt lại đồ của chúng nó.
Từng đợt sóng nước lớn ập vào khoang tàu.
Tàu thiếu thủy thủ, một mình La Nghị khởi động tàu săn cá voi, tốc độ khá chậm chạp.
Tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng con tàu này cũng hoạt động.
Động cơ phát ra tiếng ầm ầm, chạy thoát khỏi R’lyeh.
Dù đám dây rốn không có mặt nhưng tất cả mọi người vẫn cảm nhận được sự không cam lòng xuất phát từ nội tâm chúng qua động tác khua khoắng cuồng loạn dữ tợn kia.
La Nghị nhìn thành phố từ từ chìm xuống trước mắt với vẻ mặt rúng động.
Mãi lâu sau vẫn không thốt lên thành lời.
Tới đêm khuya tàu săn cá voi mới quay về vùng biển lặng.
Sau quãng thời gian yên ắng ngắn ngủi, thương gia nói: “Đã trả giá đắt như vậy, bây giờ là lúc chia chiến lợi phẩm phải không? Ngay từ lúc đầu tư chúng ta đã bàn bạc xong rồi.”
Ánh mắt ông ta bị lấp đầy bởi sự tham lam.
Lục Thành ngẩn ngơ: “Chia chiến lợi phẩm? Chia thế nào?”
Lúc này Lục Thành mới tốt nghiệp Đại học xong.
Nếu không có thiên phú đặc biệt kia thì gã vốn sẽ chẳng đủ tư cách tham gia hành động của Hội Biển Sâu lần này.
Một người mù một mắt khác trả lời: “Dĩ nhiên là chia Thần của chúng ta rồi.”
Lục Thành ôm chặt đứa bé trong lòng theo phản xạ, lẩm bẩm: “Các người không thể làm vậy… sẽ phải trả giá đắt.”
“Giá đắt? Nếu có…” Thương gia cất tiếng cười trầm thấp: “… thì lúc cậu cắt nó ra, ép nó chào đời đã phải trả giá rồi.
Thế nhưng bây giờ chẳng phải cậu vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt chúng tôi sao?”
Lục Thành hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Giang Nguyệt.
Đây là người duy nhất gã có thể tin được lúc này.
Do sử dụng thiên phú quá độ, Giang Nguyệt vẫn chưa thu được lông vũ trên người vào.
Nàng ta bọc kín mít cơ thể dưới lớp áo đen, nói bằng giọng bình thản: “Chúng tôi cần ‘Thần’ chứ không phải ‘Thần’ hoàn chỉnh.
Thứ chúng tôi theo đuổi là sức mạnh kiểm soát chứ không phải kẻ thống trị tới từ vực sâu.”
Nàng ta vươn tay về phía Lục Thành: “Giao nó ra đây đi.”
Ở dưới biển Lục Thành còn có tư cách đàm phán với Giang Nguyệt, nhưng tại phòng phẫu thuật chật hẹp này, gã không đủ sức phản kháng.
Lục Thành không cam lòng lắm, tuy nhiên vẫn giao đứa bé ra.
Có điều, khi định ôm đứa bé đi, Giang Nguyệt bỗng phát hiện một dây rốn mới đã mọc ra từ chỗ rốn thai nhi và nối vào người Lục Thành.
Dây rốn này tham lam hút lấy máu thịt của Lục Thành như ký sinh trùng, cung cấp cho cơ thể mẹ.
Lục Thành hết sức ngạc nhiên.
Lúc ở đáy biển hoảng loạn quá nên gã không hề phát hiện mình bị quái vật đâm thủng làn da rồi.
Càng bất ngờ hơn là khi được máu thịt con người nuôi dưỡng, tiếng tim đập yếu ớt bỗng vang lên trong lồng ngực thai nhi lẽ ra đã chết lưu này.
Khuôn mặt vốn mông lung của nó bỗng xuất hiện hình dáng ngũ quan, cuối cùng còn hé miệng khóc lớn oa oa.
Lục Thành cảm nhận được cơ thể mình yếu đi, lập tức hoảng sợ quá đỗi: “Mau lấy nó ra đi! Lấy đi!!!”
Giang Nguyệt nhíu mày định chặt đứt dây rốn này, vậy nhưng dây rốn đỏ thẫm còn vững chắc hơn dây rốn màu trắng vô số lần.
Chặt bằng dao mà cứ như chém vào sắt thép.
Giang Nguyệt mắng nhỏ: “Chết tiệt.”
Vì không thể tách ra nên Lục Thành đành phải để bản thân bị trói chung với thai nhi trên bàn phẫu thuật.
Lục Ngôn đứng cạnh bàn phẫu thuật quan sát với vẻ mặt vô cảm, tựa hồ đang xem câu chuyện của người khác.
Em trai nói khẽ bên tai anh: “Cảnh tượng kế tiếp khả năng sẽ hơi tàn nhẫn.”
Lục Ngôn từng thực hiện rất nhiều ca phẫu thuật, đã miễn nhiễm với cảnh tượng máu me.
Anh còn chẳng hề chớp mắt.
Một ông lão đi ra từ chỗ tối.
Bộ râu của lão ta dài sắp chạm đất.
Lúc này, lão đang cầm một quyển sách cổ đỏ như máu trên tay.
Đây là một Thiên Khỉa Giả rất nổi tiếng thời kỳ đầu, danh hiệu “Vu Sư”.
Vu Sư nói: “Theo như sách cổ ghi lại, thứ quan trọng nhất trong đây chính là bảy trứng cá ở dạ dày.
Bảy trứng cá này đều có khả năng trở thành thể sinh mệnh lớn mạnh.
Tương lai sẽ là những người thống trị thế giới.”
Ông lão chầm chậm rút con dao đá khắc hoa văn kỳ dị ra: “Còn thứ này hẳn là vật chứa ấp ủ chúng nó.”
Lão ta vừa nói vừa cắt dạ dày thai nhi ra.
Máu đen lập tức phun trào, rơi xuống ướt sàn nhà dưới bàn phẫu thuật.
Thai nhi hé miệng gào khóc thảm thiết.
Tiếng khóc lượn lờ quanh phòng phẫu thuật yên ắng, đánh sâu vào lòng người.
Tiếng khóc lớn này khiến Vu Sư phun ra một ngụm máu đỏ tươi, độ bệnh biến tăng lên mất kiểm soát.
“Ngài không sao chứ?”
“Không sao, chỉ bị cắn trả chút thôi.” Vu Sư trả lời.
Một lát sau, trứng cá bị lấy hết ra khỏi dạ dày.
Bảy trứng cá có dạng trong mờ, ở chính giữa là một đốm đen như mầm mống cá non đang bơi lội.
Song khi vừa tiếp xúc với không khí, hoạt tính của những trứng cá này lập tức trôi đi vùn vụt.
Thậm chí trứng héo rút còn tỏa ra mùi khó ngửi phát tởm như mùi cá chết.
Thương gia kinh hoàng nói “Chuyện gì thế này?! Mau nghĩ cách đi!”
Vu Sư nhìn qua trứng cá, lập tức quyết đoán nhấc dao lên chém xuống tứ chi thai nhi.
Một quả trứng cá bị nhét vào phần thịt chưa thành hình, tình trạng chuyển hướng xấu cuối cùng cũng dừng lại.
Vu Sư nói: “Xem ra những quả trứng này vẫn chưa được ủ chín, cần phôi thai làm môi trường nuôi cấy.
Chúng ta hấp tấp quá! Vốn những trứng cá này có thể tự nở nhưng giờ mất gần hết hoạt tính rồi.
Sau này chỉ còn cách ấp nở thủ công thôi.”
Lão ta tỏ ra đau lòng.
Một lúc sau, Vu Sư học theo đúng hướng dẫn, bắt đầu tách rời thai chết này.
Xem động tác thành thạo thì chắc hẳn trước kia lão từng làm bác sĩ hoặc đồ tể.
Lão moi đôi mắt nhỏ xíu yếu ớt của thai nhi ra.
Lão mổ phanh ngực thai nhi, lấy mất trái tim màu vàng kim.
Lão cắt đứt chiếc lưỡi của thai nhi.
Từ đó, tiếng khóc phiền lòng bên tai rốt cuộc cũng biến mất.
Lão tách rời tai thai nhi rồi cắt đi cổ họng nó.
Cuối cùng đào bộ não của nó ra.
Cảnh tượng hệt một buổi hiến tế thảm thiết.
Làm xong mọi việc, cơ thể Vu Sư bắt đầu co quắp với tư thế dị hợm.
Lão cong gập lưng dưới một góc độ hoàn toàn phi lý, tự vươn tay bóp cổ mình, trông như một quả cầu xoắn xuýt vào nhau.
Vu Sư kêu rên đau đớn khổ sở: “Cứu tôi! Cứu tôi với!”
Giang Nguyệt tiến lên muốn bẻ thẳng cơ thể ông ta… nhưng vô ích.
Một tiếng xương gãy vang lên, lão Vu Sư tử vong trong tư thế quái dị, nụ cười hãy còn đọng trên gương mặt.
Cảnh này khiến không ít người chứng kiến rét run người, đặc biệt là Lục Thành vừa mới tốt nghiệp Đại học.
May mà không xảy ra thêm hiện tượng bất thường nào khác ngoài cái chết của Vu Sư.
Hội Biển Sâu lấy ba quả trứng cá.
Ngoại trừ thuyền trưởng La Nghị, những người sống sót còn lại cũng chia nhau, mỗi người lấy một quả.
Thai nhi trên bàn phẫu thuật đã ngừng thở từ lâu, hệt như phế liệu đã qua sử dụng.
Máu ấm chảy tới tận bên mặt Lục Thành.
Gã nhìn sang Giang Nguyệt, run giọng hỏi: “Bây giờ có thể cầm nó đi chưa? Tôi sợ.”
Giang Nguyệt khẽ mỉm cười: “Dĩ nhiên.”
Dưới lớp áo choàng dài màu đen, một chiếc mỏ chim rất dài mọc ra trên mặt Giang Nguyệt.
Nàng ta há miệng nuốt thai chết này vào bụng mình.
Dù là phế liệu cũng không được lãng phí.
Giang Nguyệt ăn uống cũng không khác mấy loài chim, nuốt thẳng vào chẳng cần nhai nuốt.
Nàng ta duỗi dài cổ, hai cánh dang rộng.
Thời gian lại tiếp tục chuyển dời.
Lục Thành đã trở về từ chuyến đi biển gần một tháng, vậy mà đêm nào cũng gặp ác mộng.
Gã chỉ là một người yêu thích Thần Bí Học, vừa bất hạnh vừa may mắn thức tỉnh thiên phú 66.
Gã muốn chứng minh rằng Thần tồn tại thật, lại chưa bao giờ ngờ mình sẽ bị liên lụy vào sự thật tàn khốc như vậy.
Thế nhưng số phận vẫn chưa buông tha cho gã.
Hai tuần sau, có người gõ vang cửa nhà Lục Thành.
Mới đầu gã tưởng nhân viên giao cơm hộp nhưng khi mở cửa ra, trông thấy người tới, khí lạnh chợt bốc lên sau lưng gã.
Giang Nguyệt đặt tay trên bụng, nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Tôi mang thai.”
Chưa tới một tháng mà bụng Giang Nguyệt đã to ra như mang thai mười tháng.
Vài ngày sau, đứa bé ra đời, Lục Thành đặt tên cho nó là “Lục Ngôn”.
Vẻ ngoài của đứa bé này không khác gì đứa bé loài người bình thường.
Hai người cẩn thận chăm sóc nó như một cặp vợ chồng bình thường.
Mãi tới khi đứa bé bắt đầu học nói.
Lục Ngôn một tuổi nhìn về phía Giang Nguyệt, nói: “Chim.”
Rồi nhìn về phía Lục Thành, nói: “Mắt.”
Đôi mắt Giang Nguyệt bỗng sáng lên vẻ kinh ngạc mừng vui.
Lục Ngôn vừa ra đời đã hiểu biết, sở hữu thiên phú 6 – Biết Tuốt.
……
……
Cảnh tượng trước mặt vỡ tan thành bọt biển.
Giây phút đó, Lục Ngôn quay về chỗ cũ.
Rõ ràng đang ở dưới nước, vậy mà Lục Ngôn lại cảm thấy khó thở.
Anh không thể không há to miệng thở dốc: “Ta nhớ rõ đến năm năm tuổi ta mới biết nói.”
Sống trong sợ hãi từ nhỏ dẫn tới phản ứng của Lục Ngôn với những thứ xung quanh đều chậm chạp hơn thường.
Ba tuổi anh mới có ký ức, năm tuổi mới học nói thành công.
Thiên phú Biết Tuốt thì thức tỉnh sau khi tiếp xúc với vật ô nhiễm.
Trước mặt Lục Ngôn vẫn là xác rồng khổng lồ kia.
Em trai trôi nổi nhẹ bẫng, bơi quanh anh như một con cá.
Hắn nở nụ cười nhàn nhạt: “Vậy nên em mới nói… em sẽ bảo vệ anh trai.”
Những gì Lục Ngôn thấy là chuyện xảy ra trước khi thế giới này được khởi động lại.
Anh ra đời từ bụng Giang Nguyệt, do không có “em trai” ép xuống nên đã sớm phơi bày thiên phú, bị dạy dỗ như đứa con đỡ đầu của Hội Biển Sâu.
Lục Ngôn lớn dần, giá trị ô nhiễm trên thế giới cũng tăng theo.
Cục diện toàn cầu càng ngày càng hỗn loạn, trung tâm phòng chống đành phải triển khai luôn phần sau của kế hoạch Mồi Lửa, thành lập căn cứ người sống sót.
Nhờ có Lục Ngôn, Hội Biển Sâu đã thành lập một căn cứ lớn mạnh không kém gì trung tâm phòng chống, đạt được quyền hành tối cao.
Theo Biết Trước của Lục Thành, Lục Ngôn vốn nên thành Thần.
Thế nhưng cá vua đầu tiên ký sinh trong cơ thể anh lại làm phản.
“Em trai” sử dụng thiên phú Cắn Nuốt này cắn nuốt Lục Ngôn, đồng thời thừa kế toàn bộ di sản của thân xác này.
Hắn thay thế Lục Ngôn trở thành vị Thần mới, một lần nữa quay về biển sâu – cố hương chung của bọn họ.
Vài chục năm sau, con người bị tiêu diệt, vật ô nhiễm thống trị thế giới.
Nếu không có Đường Tầm An đánh đổi tất cả ngược dòng thời gian thì đây chính là dáng hình cuối cùng của thế giới.
Hoang tàn, đổ nát, không có sự sống, dĩ nhiên cũng không thấy hy vọng.
Nhưng nhờ vào kỳ tích ngoài dự đoán này, thế giới quay về rất nhiều năm trước, bắt đầu từ thời điểm con tàu săn cá voi nồng nặc mùi máu kia lần đầu tiến vào R’lyeh.
Thời gian có thể lùi lại, song không thể mạt sát được sự tồn tại của Thần.
Hắn ở tại tòa thành dưới biển này, sử dụng cách thức của chính mình, quan sát Lục Ngôn không rời.
Đó là sự khởi đầu của tất cả.