Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 89


Hệ thống: [ Ký chủ, tôi nói với cậu này.

Căn cứ theo điều tra, những người chủ nuôi chó không chỉ hôn chó lúc nó bị thương mà dù nó không bị thương thì họ cũng sẽ hôn.

Toàn thế giới còn có 9% biến thái yêu chính thú cưng của mình.

]
[ Vậy nên muốn hôn một chú chó không thể đại diện cho điều gì! ]
“Vậy à?”
Lục Ngôn rơi vào trầm tư.
Vừa kết thúc nụ hôn thoáng qua trong phút chốc, giây tiếp theo, cả cơ thể anh đã bị đè ngã trên mặt đất.
Sàn rất cứng, va cho lưng anh hơi đau đau.
Đường Tầm An ép sát đầu bên cổ Lục Ngôn, hít hà từng hơi thật mạnh, thốt ra tiếng khò khè với âm lượng nhỏ từ trong cổ họng, đầu còn không ngừng cọ tới cọ lui.
Nếu chỉ vậy thôi thì vẫn chưa tới mức không thể nhịn nổi.

Nhưng ngay sau đó, Đường Tầm An chợt mở miệng.
Trí tuệ nhân tạo AI phát ra tiếng cảnh báo chói tai, nhân viên công tác canh giữ tại phòng giám sát dcs gần đó lập tức cuống cuồng tay chân.
Nghiên cứu viên Giáp điên lên: “Không phải nói đã an toàn rồi ư?! Sao lại thế này!? Các anh em, lấy súng gây mê tới đây mau!”
Khi Đường Tầm An há miệng, Lục Ngôn cứ tưởng mình sẽ bị cắn.
Kết quả đối phương chỉ thè lưỡi ra, bắt đầu liếm láp.
Gai ngược trên lưỡi Đường Tầm An cọ mạnh lên tai anh.

Đau thì chưa tới nỗi, nhưng mà ngứa.
Anh hôn lên vành tai Đường Tầm An, đối phương liếm lại tai anh.

Không sao hết, việc này rất công bằng.
Hệ thống rít gào trong đầu Lục Ngôn: [ Mịeeeee!! Cái thứ này rốt cuộc công bằng ở đâu?! ]
[ Rồng gâu gâu! Tôi gọi hắn là rồng gâu gâu!!! Trọng điểm ở chữ ‘rồng’ đằng trước! Không phải hai chữ ‘gâu gâu’ của chó đằng sau! ]
Lục Ngôn nhéo vảy chỗ gáy hắn, túm về sau như xách mèo con.
Nếu so sức lực trên thực tế thì 10 Lục Ngôn hiện tại cũng chẳng đủ cho Đường Tầm An đánh.
Thế nhưng Đường Tầm An lại bị chế ngự như thế đấy.
Hắn bị đè chặt cổ ấn trên mặt đất, chiếc đuôi rồng đằng sau đung đưa qua lại, vỗ cho mặt đất rung ‘uỳnh uỳnh’.
Có thể thấy được đồng tử màu đen trong con ngươi vàng kim của hắn trông như hình người nho nhỏ.


Hé ra răng nhòn nhọn.
Lục Ngôn không nhịn được tách khoang miệng hắn ra kiểm tra thử hàm răng.
Tuy không phải bác sĩ nha khoa nhưng lúc trước đi học anh cũng từng học qua chút chút.
Răng của Đường Tầm An rất khỏe mạnh, không hề giống răng già đã sử dụng 100 năm tẹo nào.
Vào lúc này, một đội nghiên cứu viên mặc đồ phòng hộ mang theo súng gây mê bỗng nhiên xông vào.
Cửa đột ngột bị đẩy ra, một tiếng la lớn vang lên — “Bác sĩ Lục!! Ngài hãy gắng chịu đựng, chúng tôi tới cứu ngài ngay đây!!”
Lục Ngôn quay sang nhìn, đúng lúc đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của nghiên cứu viên Giáp cầm đầu.
Giáp nhìn tình cảnh trong phòng, tiện tay che kín đôi mắt Tiểu Bính: “Thật sự xin lỗi ạ, quấy rầy rồi.

Lỗi của tôi, hai người cứ tiếp tục.”
Nói xong, anh ta lập tức muốn đóng cửa chạy lấy người.
Lục Ngôn gọi anh ta lại: “Từ từ, đưa thuốc cho tôi.”
Để tranh thủ bình phục càng sớm càng tốt, Đường Tầm An cần phải tiêm thuốc đặc hiệu mỗi ngày, hạ thấp độ bệnh biến.
Giáp lấy ống tiêm chứa thuốc đặc hiệu hôm nay từ trong tủ đông ra.
Tiểu Giáp chà xát lòng bàn tay: “Thuốc đặc hiệu này chưa được lưu thông trên thị trường.

Mặc dù là bán thành phẩm nhưng không nhiều tác dụng phụ lắm.

Nguyên liệu chính đến từ vật ô nhiễm ở đáy biển – sứa hải đăng* nhiễu sóng.

Số lượng đánh bắt được hàng năm siêu ít ỏi.”
*Sứa hải đăng (Sứa bất tử, tiếng Anh: Turritopsis nutricula) là một loại thủy tức giống sứa thuộc ngành Cnidaria, chúng có khả năng quay ngược vòng đời của mình từ thời kỳ trưởng thành trở lại thời kỳ sinh vật đơn bào và từ đó lại tiếp tục phát triển.
Chất lỏng trong ống nghiệm màu xanh lam xinh đẹp, như thể sắp sáng lên.
Tiểu Giáp: “À… ừm… ngài Đế Thính có cần hỗ trợ không ạ? Bình thường trước khi tiêm cho Bạo Quân chúng tôi luôn phải tiêm thuốc an thần, thuốc giãn cơ, thuốc mê, đồng thời mặc đồ phòng hộ thủy tinh công nghiệp, bước cuối cùng mới là tiêm thuốc đặc hiệu.

Bởi vì thuốc đặc hiệu đến từ vật ô nhiễm nên dù đã qua tinh luyện thì khi tiêm thẳng vào cơ thể người vẫn sẽ gây ra đau đớn.”
Tuy Lục Ngôn chưa bị tiêm vật ô nhiễm bao giờ nhưng bản thân anh lại từng dung hợp vật ô nhiễm rồi, anh biết cảm giác đó như thế nào.
Suy nghĩ một lúc, anh hỏi: “Đường Tầm An có tỉnh táo không?”
“Dạ có ạ, xong việc cũng sẽ có ký ức, tuy nhiên sẽ giống như người uống say, kể cả khi tỉnh táo thì vẫn không thể kiểm soát hành vi của chính mình… Di chứng là phóng đại mặt trái bên trong của tính cách.” Tiểu Giáp khoa chân múa tay: “Bây giờ ngài ấy rất dễ bị chọc giận.”
Lục Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua Đường Tầm An bị một bàn tay của anh ấn lên mặt đất, đang không ngừng vẫy đuôi.
Đối phương mím chặt môi, không nhìn ra cảm xúc gì.
Lục Ngôn nói: “Không sao.

Đúng rồi, tiêm vào nơi nào?”

Nghiên cứu viên Giáp cẩn trọng nói: “Khi tiêm những loại thuốc có tính kích thích cao hơn bình thường thì đều tiêm vào thịt.

Chúng tôi hay tiêm vào cơ delta.

Tiêm xong sẽ bôi thuốc cho ngài ấy.”
Lục Ngôn chỉ từng tiêm cho chuột bạch và thỏ, dù sao cũng không thể đoạt bát cơm của y tá được.
Anh nghĩ một lúc, nói: “Vậy cậu ở lại đi.”
Lục Ngôn không sử dụng thuốc an thần và những loại thuốc khác, anh rút thẳng thuốc đặc hiệu ra.
Tiểu Giáp căng thẳng nói: “Thế này có hơi nguy hiểm không ạ?”
Lục Ngôn cởi hai nút thắt trên áo Đường Tầm An, không ngoài dự đoán khi thấy vảy rồng đen tuyền dưới lớp quần áo.
Vảy rồng lan vừa tới vai, để lộ cơ delta với một số lỗ kim thấy được bằng mắt thường.
Tiểu Giáp xấu hổ vò đầu: “Thỉnh thoảng kim tiêm lại bị bấm gãy bên trong, chúng tôi không cố ý đâu ạ.”
Khi dùng kìm sắt kẹp ra, mũi kim tiêm đều cong queo hết.
Lục Ngôn ngừng thở, chậm rãi tiêm thuốc vào.
Chờ anh rút kim tiêm ra, Đường Tầm An lập tức sáp đầu tới, cọ cọ tay Lục Ngôn: “Ngôn Ngôn ơi… đau.”
Tiểu Giáp tỏ ra cực kỳ khiếp sợ: “Đờ mờ, thì ra ngài ấy nói được ư?!”
Nói xong, anh ta lại cảm thấy câu này sai sai, vội vàng bổ sung: “Không phải đâu ạ, chúng tôi biết ngài ấy nói được.

Tuy nhiên trong thời gian điều trị ngài ấy chưa từng nói câu nào.

Chúng tôi cho rằng thời gian này thuộc về trạng thái mất giọng.”
Lục Ngôn không đáp lời, đặt ống kim tiêm sang một bên, vuốt ve mái tóc Đường Tầm An: “Biết đau thì khỏe lại sớm chút.”
Tiểu Giáp vô cùng thức thời thu dọn xong xuôi, thử hỏi dò: “Tôi đi trước nhé ạ?”
“Ừ.”
Tiểu Giáp vốn định đóng cửa rồi, do dự một lát, sau đó lại ló đầu vào: “Dạ, dạ… ngài Đế Thính ơi.

Có cần tôi tắt camera cho hai người không ạ?”
Lục Ngôn đang định nói không cần, Tiểu Giáp nghĩ nhiều quá, song anh lại nhanh chóng nhớ ra một chuyện khác, vì vậy khẽ gật đầu: “Tắt đi.”
Tiểu Giáp: “Vâng.”
Thế nhưng giây tiếp theo anh ta lại đẩy cửa ra, xấu hổ nói: “Bác sĩ Lục ơi… thì…người thiểu năng phạm pháp.

Không phải tôi nói Bạo Quân thiểu năng đâu ạ, nhưng tình trạng của ngài ấy hiện tại quả thực khá là thiểu năng, không có năng lực tự chủ.


Vả lại hình như cũng… cũng không phù hợp cho lắm.

Tôi chỉ thuận miệng nhắc nhở thôi… nhưng mà… ừm… chuyện này… thật sự không nói được… Chúng tôi sẽ tìm người thu dọn.”
Hệ thống cười ầm lên một tiếng rung trời trong đầu Lục Ngôn.
Lục Ngôn: “… Anh nghĩ nhiều rồi.”
Trong giây lát, Tiểu Giáp bỗng không biết mình có nên biểu đạt chút tình cảm mất mát hay không.
Dẫu sao anh ta vẫn rất mong Đường Tầm An sẽ có một gia đình.
Cuối cùng Tiểu Giáp cũng đi rồi.
Lục Ngôn thả lỏng tay nhéo gáy Đường Tầm An, quả nhiên lại bị đè xuống đất.
Lục Ngôn thở dài, mặc cho Đường Tầm An củng tới củng lui trong lòng mình.
Hệ thống hắng giọng: [ Người xưa có câu: “Thương xót nam nhân chính là khởi nguồn bất hạnh của mỹ nữ”! Ký chủ! Cậu tỉnh táo chút đi!! ]
Lục Ngôn bưng lấy mặt Đường Tầm An: “Nhìn tôi.”
Vì vậy, cặp mắt màu vàng kim kia nhìn về phía anh, tuy nhiên vẫn chưa có tiêu cự.
“Thích tôi ư?” Lục Ngôn hỏi.
“Thích… Ngôn Ngôn.”
“Khi nào?”
Đường Tầm An suy nghĩ một lúc lâu, đáp: “Bắt đầu… từ 82 năm trước.”
Lục Ngôn hơi ngờ vực.
82 năm trước chính là năm 2039.
Đúng thực là anh đã trở lại quá khứ trong giấc mơ của Đường Tầm An, thế nhưng đối phương cũng từng nói rõ với anh rằng đó chỉ là giấc mơ của hắn.

Trong hiện thực hắn trải qua không tồn tại “Lục Ngôn”.
Song ngay lập tức, Lục Ngôn chợt nghĩ đến một khả năng khác.
Đường Tầm An 19 tuổi đã từng đưa Dụ Tri Tri – thể thực nghiệm số 0 tới tương lai.
Anh hỏi: “Nói cho tôi, chúng ta gặp nhau khi nào trong tương lai?”
Đường Tầm An từng nói với anh rằng hắn giấu Dụ Tri Tri tới ngày mình chết.
Hắn không trả lời Lục Ngôn ngay, sự đấu tranh xuất hiện trên mặt.
Lục Ngôn ghé mặt tới gần hắn, như Siren mê hoặc thủy thủ: “Nói cho tôi thời gian đi.”
Thậm chí Lục Ngôn còn sử dụng cả thiên phú Nói Mê theo bản năng.
Đường Tầm An lật tay, nắm lấy cánh tay Lục Ngôn, trả lời hết sức gian nan: “Không thể… không thể nói cho Ngôn Ngôn.”
“Vì sao?”
“Ngôn Ngôn sẽ khóc.”
Giọng Lục Ngôn trở nên lạnh lẽo: “Tôi không thích người không nghe lời.”
Đường Tầm An lập tức luống cuống, hắn cuộn đuôi qua eo Lục Ngôn, thốt ra tiếng kêu to nức nở.
Nước mắt bỗng chảy xuống từ khóe mắt hắn.
“Nói.”
Đường Tầm An rơi lệ trả lời: “Vào ngày 14 tháng 2… năm sau.”
Hôm nay là ngày 16 tháng 9.

Cách ngày đó còn có 5 tháng.
Từng giọt nước mắt lớn rơi lên mặt Lục Ngôn.
Vừa mặn vừa đắng.
Hệ thống im lặng một lúc lâu mới nói: [ Đây là nguyên nhân tôi không muốn các cậu ở bên nhau.

Hắn sẽ chết vào ngày đó, nhưng quãng đời còn lại của cậu còn rất rất dài.

]
“Tại sao hắn lại chết?”
[ Tôi không biết.

]
“Nhưng mi là Biết Tuốt.”
[ Tôi không thể biết những chuyện chưa xảy ra.

]
Lục Ngôn hỏi lại: “Vậy sao mi biết hắn sẽ chết?”
[ Bởi vì… đây là chuyện đã từng xảy ra.

]
Hệ thống ho khan một tiếng, bổ sung: [ Ý tôi là… quá khứ của Đường Tầm An.

Hắn biết mình sẽ chết vào ngày nào nên tôi cũng biết.

]
Lục Ngôn biết hệ thống gạt anh chuyện gì đó, tâm trạng bỗng trở nên hết sức phức tạp.
[ Hắn biết bản thân sắp chết, do đó không dám gần gũi với cậu quá.

]
[ Hắn sợ sẽ ảnh hưởng đến tương lai nên chưa từng chủ động đi tìm cậu.

Thế nhưng cả hai gặp gỡ vốn chính là sự sắp xếp tốt nhất của vận mệnh.

]
Thời gian, không gian, tử sinh… là những thứ siêu việt, nằm ngoài bất kỳ pháp tắc nào.
Lục Ngôn yên lặng một lúc lâu, nhìn vào đôi mắt màu vàng kim không tạp chất kia.
Anh nâng tay lên, lau đi nước mắt bên khóe mắt Đường Tầm An.
Sau đó đứng dậy, cúi đầu hôn lên đôi môi trắng bệch của hắn.

Bình Luận (0)
Comment