Cô Chung nói để cho anh suy nghĩ thật kỹ càng lời cô nói, nhưng Hứa Thư Minh thật ra không cần suy nghĩ, bây giờ anh chỉ có một con đường có thể đi.
Cô Chung rõ ràng có chuẩn bị mà đến, chỉ để đưa than ngày tuyết, khiến anh mang ơn.
Mà bước đi này của cô thật sự đúng đắn, Hứa Thư Minh bây giờ đã đến đường cùng bí lối.
Cùng lúc đó, khi Hứa Thư Minh nghe thấy Viên Sở Xuyên vì ham muốn của bản thân, cố ý kinh động cha mẹ của anh, trong lòng dâng lên nỗi hận chưa bao giờ có.
Anh hận mình vô dụng, tại sao không suy nghĩ chu đáo một chút, tại sao trong lòng lại mang ý nghĩ may mắn, nhưng trong lòng lại có một âm thanh nhỏ bé phản bác anh, chu toàn có ích gì, hôm nay tránh được, ngày mai hắn sẽ có kế hoạch khác đối phó anh, anh có thể trốn tránh một lần, lần tiếp theo thì sao?
Suy cho cùng, Viên Sở Xuyên vừa có tiền vừa có quyền trong tay, mà Hứa Thư Minh giống như bùn não trên đất, hắn có thể không cần tốn nhiều công sức, đã có thể chà đạp danh dự, chà đạp cuộc sống của anh, chà đạp hết tất cả những gì anh quý trọng!
Thế mà lúc trước anh còn có suy nghĩ ngây thơ ngu ngốc như thế! Còn tưởng rằng dựa vào hai tay của mình, là có thể dặt chân ở trên đời này, nhưng anh không biết, chỗ đứng này yếu ớt đến mức nào, không thể chịu nổi mọi mưa gió.
—— một người không quyền không thế dù đi đến đâu, đều mặc số phận cho người chém giết!
Tựa như lúc trước anh đối mặt với PTGĐ Lý, mặc dù chỉ là một phó tổng giám đốc của công ty nho nhỏ, nhưng anh lại không có một biện pháp để đối phó.
Nếu không nhờ Chung Văn Thiên, anh bây giờ đã bị bẫy cho không còn đường lui.
Cuộc sống đôi khi thật tàn nhẫn với những người như anh, anh cho rằng đã đủ xui xẻo, nhưng phía sau còn có những xui xẻo hơn đang chờ đợi anh.
Nhưng mà, anh không có tiền, không có quyền, càng không có chỗ dựa.
Ai cũng có thể coi thường anh, ai cũng có thể coi anh như một con kiến nhỏ bé hèn mọn trên đất.
Ai sẽ quan tâm đến phản kháng của một con kiến?
Hứa Thư Minh nghĩ đến cái chết thảm của mẹ và người bố hiện tại hoàn toàn không có tri giác, lồng ngực như có một con dao sắc bén lạnh lẽo đâm vào, từng dao từng dao một, như muốn đâm một cái vào trong tim cuả anh, tất cả oán hận và bi thương bật ra cổ họng, khiến anh không thể kiềm chế mà khóc.
Anh nhìn ảnh chụp của mẹ trong tay, mặc niệm nói, thật xin lỗi mẹ, con không thể lập tức đồng ý với mẹ sẽ về nhà ngay.
Con còn có việc phải làm, xin người chờ con, chờ con giải quyết tất cả mọi chuyện, rồi cùng người và bố một nhà đoàn viên.
Trong tấm ảnh, giọng nói nụ cười của mẹ, khuôn mặt mẹ nở một nụ cười hiền hậu, giống như trong quá khứ.
Anh nhìn một hồi, mới ngừng nước mắt cất ảnh chụp vào trong túi.
Cô Chung đã về thủ đô trước, anh đã đặt trước vé máy bay cho đêm nay, sau đó lên đường đến sân bay.
Bố đã được giao cho hộ lý chuyên nghiệp, ngồi chuyên cơ khác về bệnh viện thủ đô.
Cô Chung hứa với anh sẽ cho bố trị liệu tốt nhất, nếu như bệnh viện thủ đô cũng không còn cách thì sẽ được đưa đến Mỹ thử một chút.
Bởi vì thời gian gấp gáp, cô Chung nói thẳng với anh là bọn họ không có thời gian để chìm vào bi thương.
Bây giờ cô đã không về được nhà, cũng không thể tùy tiện gặp mặt con gái một lần, tình huống thật sự rất xấu.
Nếu như tình huống càng xấu thêm, cô cũng không có cách để gánh nổi chi phí chữa bệnh của bố Hứa.
Bọn họ đã đi đến bờ vực, một chút sai lầm, sẽ bị quăng xuống vách núi, thịt nát xương tan.
Hứa Thư Minh biết cô hi vọng mình sẽ cùng cô đi về thủ đô, nhưng Hứa Thư Minh không chút do dự cự từ chối.
"Không cần thiết, cô Chung, cô đến đây gặp tôi, tôi nghĩ chỉ là người chú ý đến hành tung của cô hẳn đều biết, tôi có hay không cùng theo cô trở về, cũng không phải là chuyện cần thiết."
Cô Chung vẫn rất do dự, mày cau lại, nhịn không được mà nói: "Thế nhưng mà —— "
"Cô Chung cứ về trước theo lời tôi nói đi, nếu như chuyện này không thành công, chúng ta nghĩ biện pháp khác cũng không muộn."
Cô Chung cũng là người nhanh trí, trong lòng rõ ràng chiêu này của Hứa Thư Minh là bí quá hóa liều, anh chỉ đang đánh cược hai chữ —— lòng người.
Lòng người phức tập khó hiểu cỡ nào, cô ở bên Chung Văn Thiên nhiều năm như vậy, cũng không thể đoán chuẩn xác được tâm tư của hắn.
Hứa Thư Minh có thể chứ?
Đây mới là điều cô Chung lo lắng nhất.
Hứa Thư Minh nhìn biểu cảm của cô, chỉ cười một tiếng: "Thử một chút chẳng phải là biết rồi sao?"
Cô Chung nghĩ, cũng đúng, được hay không được, sự tình đã đến mức này, thêm một bước cũng không sao.
Cô đã nghĩ thông, sảng khoái đứng dậy rời đi.
Hứa Thư Minh đúng giờ đến sân bay, lúc ngồi trên máy bay, trời đã tối đen hoàn toàn.
Anh mua vé khoang phổ thông, vị trí cực kì nhỏ hẹp, người ngồi vào chân cũng không thể duỗi thẳng.
Khoảng cách giữa các chỗ ngồi không cần phải nói, gần như là nối liền nhau, cánh tay rủ xuống là có thể áp vào sát cánh tày của người bên cạnh.
Bởi vì bay buổi tối, hành khách bên cạnh đã ngủ thiếp đi, phát ra tiếng ngáy to.
Hoàn cảnh chật chội như này, sợ là cô Chung cả đời này cũng chưa thử qua.
Hứa Thư Minh nghĩ thầm, nguy cơ của cô đối với anh chẳng là gì, dù phải ly hôn với Chung Văn Thiên thì cô cũng sẽ không luân lạc đến mức phải ngồi khoang phổ thông.
Nhưng anh lại nghĩ, đứng ở góc nhìn của cô Chung, có lẽ mất đi những điều vốn có của cô mới là điều khó chịu nhất đối với cô.
Điều này so với giết cô còn khó chịu hơn.
Cô đã không thể rời bỏ vòng xã giao của các quý bà, cô không có bạn bè bên ngoài vòng quan hệ này, cô đã sớm biến mình trở thành "Chung phu nhân", nếu như khiến cô khôi phục thân phận Thái Thiến Nghiên như cũ, cô có thể không biết làm thế nào.
Thái Thiến Nghiên có gì?
Thái Thiến Nghiên không đáng một đồng.
Máy bay hạ cánh, vừa đúng lúc sắp đến 0 giờ.
Sân bây vẫn vô cùng náo nhiệt, tất cả so với hai năm trước anh rời đi không có gì khác nhau.
Anh vừa đi ra sân bay, bắt một chiếc taxi rồi báo vị trí khách sạn.
Khách sạn đã được dặt trước, hành trình chỉ có mấy giờ, nhưng tinh thần của anh vô cùng mệt mỏi.
Đến khách sạn, anh tắm rửa rồi mơ mơ màng màng đi ngủ một giấc.
Buổi sáng ngày mới vừa bắt đầu, anh đã rời giường rửa mặt, thay một bộ đồ đi thăm bố.
Cô Chung vì anh tìm bệnh viện, điêu kiện chữa bệnh đều là hàng đầu trong nước.
Bệnh viện như vậy, rất khó khăn để sắp giường bệnh.
Nhưng cô Chung đã cấm rễ ở thủ đô nhiều năm, việc nhỏ như vậy đối với cô mà nói chỉ là nhấc một tay.
Hứa Thư Minh ở bệnh viện chăm bố cả ngày, nhưng bố vẫn trong tình trạng hôn mê, đối với vui sướng buồn giận của anh cũng không có phản ứng.
Anh không biết, những người nhà bệnh nhân lúc bác sĩ thông báo người nhà của họ trở thành ngươi thực vật, họ làm thế nào sống qua những năm thế chờ đợi dài đằng đẵng.
Mới một tháng ngắn ngủi mà anh đã cảm thấy thực sự tuyệt vọng.
Anh sợ lúc anh không chú ý, bố lại buông tay rời bỏ anh.
Anh đã không thể nói lời từ biệt với mẹ, nếu như bố cũng rời đi như thế, anh không biết những ngày tiếp theo anh làm thế nào để vượt qua.
Sự chờ đợi này là cực hình khắc nghiệt nhất trên đời, khiến anh cảm giác được nỗi khổ sở như bị đâm vào tim.
Anh ở bệnh viên chăm sóc bố năm ngày, cô Chung mới chậm chạp gửi tin đến: "Thành công."
Hứa Thư Minh nhìn thấy tin nhắn của cô, mới từ trong tận cùng tuyệt vọng lấy lại tinh thần.
Một lát sau anh mới hiểu được ý của cô Chung.
Anh đã từng bảo cô Chung là một việc.
Mới năm ngày, Viên Sở Xuyên đã ngồi không yên rồi?
Hứa Thư Minh bình tĩnh xem lại tin nhắn, ánh mắt tĩnh mịch, không ai có thể đoán được lúc này anh đang nghĩ gì, anh xem hết tin nhắn, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt bố đang ngủ say, xác nhận ông không có việc gì, mới từ trên ghế chậm rãi đứng lên.
Anh ra đến ngoài cửa, khép cửa phòng bệnh lại, anh mới mở khóa màn hình, bấm số gọi cô Chung:
"Alo? Cô Chung phải không?"
"Vâng, tôi tự đi."
"Không cần, tôi có thể xử lý được."
Nếu như, ngay cả một con chó bên người Viên Sở Xuyên mà anh không đối phó được, Hứa Thư Minh cúp điện thoại, từng bước đi đến ánh nắng chói chang bên ngoài bệnh viện, trong lòng quyết tâm nghĩ, —— vậy thì không bằng anh sớm dọn dẹp đồ đạc rồi chạy về Hồng Kông.
Cả đời làm bùn nhão dưới đất cho người ta tùy ý chà đạp, khỏi ở nơi này làm xấu mặt!.