"Sao! Cậu không đi gặp Văn Thiên!" Cô Chung nghe Hứa Thư Minh nói xong, bỗng dưng đang ngồi trên ghế đứng dậy.
Cô trợn tròn mắt, khuôn mặt dầy kinh ngạc nhìn Hứa Thư Minh đang ngồi đối diện, không rõ anh đang có ý định gì.
Mất mấy ngày trời mới chờ được một cơ hội, không đi gặp Chung Văn Thiên, lại còn ngồi ở đây ung dung uống trà.
Hứa Thư Minh nhìn sắc mặt của cô cười cười, để ly xuống, mời cô ngồi xuống lần nữa.
"Tôi không định gặp anh Chung, hôm nay đến đây cũng không phải vì anh Chung,"
Cô Chung không ngừng quan sát anh, bàn tay siết chặt lấy túi xách của mình, không nhịn được hỏi: "Vậy cậu muốn gặp ai?"
Hứa Thư Minh nâng đồng hồ lên nhìn thời gian, nói: "Người muốn gặp tôi."
Cô Chung vẫn bất an, bỏ lỡ cơ hội lần này quá đáng tiếc, cô không muốn dễ dàng từ bỏ cơ hội lần này.
"Thư Minh, cậu thật..."
Hứa Thư Minh lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười, anh nhìn thời gian cũng gần đến, đứng dậy nói với cô Chung: "Tôi không gặp hắn, nhưng cô phải đi gặp hắn.
Đi nhanh đi, thời gian không còn nhiều."
"Tôi?" Cô Chung cho là mình nghe lầm, sững sờ ngồi tại vị trí không nhúc nhích.
Hứa Thư Minh mỉm cười nhìn cô: "Vì sao không phải cô, trang phục hôm nay cô mặc đến đây cũng không tệ, trang điểm cũng thật đẹp, vừa vặn gặp anh ấy."
Cô Chung vội vàng xua tay, không ngừng lắc đầu nói: "Tôi không được, cậu chưa thấy thái độ của Văn Thiên đối với tôi, anh ấy bây giờ chỉ cần thấy tôi là bực bội, không được."
Hứa Thư Minh cảm thấy điệu bộ nhu nhược này của cô quá thật không khiến người ta quan tâm, tiêu chuẩn của Chung Văn Thiên rất cao, khi hắn thích bạn, yếu đuối chính là vũ khí của bạn, nhưng khi hắn không thích bạn, yếu đuối chính là vũ khí đòi mạng của bạn.
Khát vọng của tình yêu là sự sống, khát vọng của cái ác là cái chết.
Tính tình thật thất thường.
Anh rủ mắt, cúi đầu cầm lấy khăn giấy trên bàn đưa cho cô Chung, "Lau nước mắt đi."
Cô Chung ngạc nhiên nhận lấy khăn, nhưng không có lau, chỉ nói: "Không phải trước kia cậu nói tôi khóc ——"
Hứa Thư Minh nghe cô nói nhìn cô một cái, dáng vẻ thuận theo cười nói: "Trước kia khác bây giờ khác, bây giờ cô khóc chưa chắc anh Chung đã quan tâm, không bằng cứ nổi giận một trận."
"Nhưng bây giờ anh ấy đang bàn chuyện làm ăn với người khác, tôi không nên khiến anh ấy mất mặt." Cô Chung bắt đầu tỉnh táo lại, chầm chậm phân tích tính khả thi của chuyện này.
Nhưng nếu như Chung Văn Thiên mãi không [1]bước xuống sân khấu, thì làm sao nói chuyện hòa giải?
[1]chỗ này có thể hiểu là Chung Văn Thiên không chịu gặp cô Chung.
Hứa Thư Minh nhìn cô đã tỉnh táo lại, gật đầu nói: "Nhưng ở trước mặt người khác, cũng không thể thể hiện sự tức giận không phải sao? Dù gì cô cũng là vợ của anh Chung, trước mặt bạn bè anh ấy cũng không giống trước mặt cô.
—— chẳng lẽ cô không nghĩ rằng, trừ khi công khai, nếu không anh ấy sẽ không gặp riêng cô? Kết quả sẽ không còn tệ hơn, không bằng cứ bất chấp mà làm."
Cô Chung nghĩ đến tình cảnh hiện giờ, hít một hơi khí lạnh, cô che ngực, cố gắng nén sự sợ hãi, một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Hứa Thư Minh nói:
"Lá gan của cậu cũng quá lớn rồi!"
Hứa Thư Minh cười một cái, cái này có lớn gì đâu.
Là do cô Chung coi trọng Chung Văn Thiên quá mức.
Anh đưa cô Chung rời khỏi phòng riêng, sau đó chậm rãi đi về.
Dịch An Cư là quán trà nổi tiếng ở thủ đô, trang trí hiện đại trang nhã, tuy nói là quán trà, nhưng vì đáp ứng nhu cầu đặc biệt của khách hàng, cũng tăng thêm nhiều các hạng mục giải trí.
Các tầng bọn họ trang trí không giống nhau, tầng cao nhất để chiêu đãi khách quý, tầng ở giữa thì để tiếp đón các khách hàng phổ thông.
Trong các phòng riêng hai bên hành lang, trừ uống trà đơn thuần còn có thể chơi cờ chơi bài, có cửa phòng không đóng chặt, tiếng mạt chược ồn ào truyền qua khe hở, âm thanh hô hào vô cùng náo nhiệt.
Lúc này Vương Gia Kỳ từ một phòng riêng đi đến, khi nhìn thấy Hứa Thư Minh, trên mặt vô cùng kinh ngạc, gọi anh lại nói:
"Anh Hứa?"
Hứa Thư Minh nghe tiếng gọi của hắn nhìn qua, trên mặt cũng lộ vẻ ngạc nhiên: "Vương Gia Kỳ."
Lần này Vương Gia Kỳ nhiệt tình hơn rất nhiều, đầu tiên hắn nhìn Hứa Thư Minh từ trên xuống dưới một chút.
Hứa Thư Minh hôm nay ăn mặc rất xuề xòa, mặc một cái áo len màu xám nhạt và quần ka ki màu sắc nhạt nhõe, hôm nay gặp lại sau đại nạn, người càng có vẻ gầy yếu, sắc mặt rất tiều tụy, nhưng trông càng đẹp hơn với những đường nét thanh tú trên gương mặt, đôi mắt buồn rầu làm cho khí chất văn nhã thêm chút u buồn, càng khiến người ta không dời mắt nổi.
Hắn hừ lạnh trong lòng, trên mặt lại tươi cười đi về phía trước nói: "Anh Hứa đến thủ đô, lại không nghe nói gì."
Hứa Thư Minh chưa trả lời hắn, đứng tại chỗ lẳng lặng xem đồng hồ, mới mỉm cười nói:
"Sao anh lại không nghe nói, chẳng phải đang đến tìm tôi đây sao."
Vương Gia Kỳ bỏ bộ mặt tươi cười xuống, khôi phục vẻ lạnh lùng, nhướn mày nhìn Hứa Thư Minh:
"Anh Hứa, tôi không hiểu anh đang nói cái gì."
Hứa Thư Minh vẫn mỉm cười, đôi mắt nhìn Vương Gia Kỳ nói:
"Có phải anh rất coi thường tôi phải không."
Sắc mặt Vương Gia Kỳ trở nên khó coi, nếu là bình thường, hắn nhìn cũng không muốn nhìn Hứa Thư Minh.
Hắn lăn lộn trong ngành giải trí lâu rồi, mà trong ngành này là một vòng tròn của trai xinh gái đẹp, bọn họ như một đấu trường nhan sắc, mỗi năm đều có người nghĩ có thể đạp lên đầu Viên Sở Xuyên, nhưng cho đến hiện tại chẳng ph Viên Sở Xuyên vẫn là người thắng cuộc?
Nghĩ là có một gương mặt, là có thể vượt qua Viên Sở Xuyên?
Còn kém xa lắm.
Hứa Thư Minh cho rằng anh là ngoại lệ?
Hắn nhìn Hứa Thư Minh, giọng điệu lạnh lùng nói: "Anh Hứa, anh hiểu lầm rồi, tôi nghe nói trong nhà anh gần đây xảy ra chuyện, nếu cảm thấy trong lòng không dễ chịu, nên ở bệnh viện chăm sóc người nhà cho tốt, đừng ra ngoài tìm đại người nào để phát tiết.
—— mặc dù hoàn cảnh của anh thật khiến người ta đồng tình, nhưng thế giới này không chỉ xoay quanh một mình anh, cũng không phải người nào cũng có thể khoan dung với anh."
Sắc mặt Hứa Thư Minh phút chốc tái nhợt, anh nhìn chằm chằm mặt Vương Gia Kỳ, ánh đèn hành lang rọi xuống phản chiếu một bên mặt anh trong nháy mắt có chút vặn vẹo không rõ, một lúc lâu, mới nghe anh nhẹ nhàng nói:
"Tôi sẽ nhớ kĩ lời anh nói."
Vương Gia Kỳ lại cười khẩy, không thèm để ý chút nào nói:
"Tôi hi vọng lần này anh nhớ thật kĩ, lần trước tôi cảnh cáo anh, sao bây giờ anh lại đến thủ đô rồi?"
Hắn nói xong, mới giơ tay xem đồng hồ.
"Được rồi, thời gian không còn nhiều." Hắn giương mắt nhìn Hứa Thư Minh nói, "tôi không giống với anh Hứa bây giờ nhàn nhã, anh Viên còn rất nhiều việc chờ tôi làm, anh Hứa, tôi đi trước."
Hứa Thư Minh gật đầu nhìn hắn đi, chờ hắn đi một đoạn, mới mở miệng nói:
"Vương Gia Kỳ, cô Chung lần này cũng đến."
Vương Gia Kỳ nghe vậy bước chân dừng lại nhưng không quay đầu.
Hứa Thư Minh nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, đáy mắt u ám, chậm rãi nói:
"Tôi đánh cược với anh, thế nào?".