Sau Khi Tôi Bị Kim Chủ Đuổi Ra Khỏi Cửa

Chương 5


Trên đường về, chưa về đến nhà, Hứa Thư Minh đã bắt đầu hối hận.

Sao không hối hận cho được?
Nhìn nhà trọ mà cậu thuê mới biết cuộc sống hiện tại của cậu sa sút tới mức nào.

Ngôi nhà cũ kĩ nằm ngoài đường vành đai 4*, chưa kể lâu năm, bề ngoài còn khủng khiếp hơn, cứ như đang sống ở thập niên 80.

*Tiểu khu cũ như vậy thì an ninh không cần phải nói, chỗ nào có thể qua loa thì cứ qua loa, lối đi bên cạnh thùng rác chưa bao giờ sạch.

*đường vành đai 4/ 四环: là đường cao tốc đô thị.

Chỉ có camera mới lắp đặt là có thể hoạt động được, không phải góc nào cũng bao quát được.

Mặc dù phòng ốc như vậy nhưng chi phí cũng không thấp, còn tăng theo thời gian, tiền thuê nhà hàng năm đều leo thang, cung không đủ cầu.

Hứa Thư Minh đi đến dưới lầu tòa nhà của cậu, còn chưa bước lên bậc thang, cậu đã có cảm giác bị theo dõi.

Cậu quay đầu lại, trong *tiểu khu tối tăm, ánh đèn đường mờ nhạt hắt bóng cây xuống mặt đất tạo thành một cái bóng đen lớn hình bầu dục.

Đã quá khuya, trên đường cũng không còn người đi đường, chỉ có những chiếc ô tô ở ven đường như những con thú hoang ẩn nấp trong bóng tối.

Cậu không rõ phó tổng Lý hôm nay có đến không, cảm giác lo lắng này lúc nào cũng đi theo cậu, để bây giờ cậu nhìn thấy cái gì cũng khả nghi.

Nhất định là quá mệt mỏi, cậu nghĩ.

Nếu lúc này có một trăm vạn là tốt rồi.

Tối nay đã đi tìm một khách sạn có dịch vụ tốt nghỉ lại một đêm, ngày mai chuyển nhà ngay.

Tiếc là cậu đã từ chối viễn cảnh tươi đẹp ấy vì lòng tự tôn ngây thơ của mình.

Bây giờ phải trả nợ cho một phút nông nổi của mình, Hứa Thư Minh thở dài.

Cậu quay đầu đi lên bậc thang của nhà trọ.


Cửa nhà trọ vẫn là cửa vào kiểu cũ, đi vào là thang may.

Đợi đến khi thang máy đến, cậu vẫn không buông cảnh giác, lúc nào cũng lo lắng không biết phó tổng Lý nhảy ra từ góc nào.

Mãi cho đến khi thang máy đi lên, bước vào cửa nhà trọ, tim của cậu mới hoàn toàn về đúng vị trí.

Nhưng mà chẳng chờ cậu yên tâm hoàn toàn, trong căn phòng yên tĩnh điện thoại đột nhiên vang lên.

Hứa Thư Minh bị tiếng chuông bất ngờ vang lên dọa sợ hết hồn, tim đập thình thịch trong lồng ngực, cậu bị cảm giác sợ bóng sợ gió của mình làm bật cười, lấy điện thoại ở trong túi ra xem.

"Thư Minh, tối nay em đi đâu vậy? Khuya như vậy mới về nhà."
Tay chân Hứa Thư Minh lập tức bủn rủng.

Cậu ngã ngồi trên sô pha, cậu không dám tin, đọc lại tin nhắn một lần nữa, thật sự là phó tổng Lý, không phải cậu hoa mắt.

Hứa Thư Minh vừa nghĩ tới từ lúc cậu ở dưới lầu đi lên, phó tổng Lý đã ở trong một góc tối nào đó theo dõi, cậu đã cảm thấy sởn tóc gáy, có một nỗi sợ chiếm lấy cơ thể cậu.

Cậu lập tức đứng dậy, đi đến cửa sổ phòng khách, nhìn cũng không thèm nhìn lập tức kéo rèm lại.

Lúc này, điện thoại đặt trên bàn kính rung lên.

Hứa Thư Minh nuốt từng ngụm nước, cố nén cho ngón tay không rủn rẩy, mở ổ khóa điện thoại nhìn.

"Tại sao lại kéo rèm cửa rồi? Thư Minh, đừng tuyệt tình như thế, anh chỉ nhìn em một chút.

Không thấy em, anh cả đêm không ngủ được.

Em thương anh đi mà....!
Rốt cục, Hứa Thư Minh cũng tuyệt vọng, cậu mạnh tay tắt máy, chờ màn hình điện thoại tối đen mới vứt điện thoại trên ghế saloong, không dám nhìn tiếp.

Nơi này làm sao mà ở được? Hứa Thư Minh chán nản vùi mặt vào gối.

Tại sao không nhận khoản tiền kia? Hứa Thư Minh chưa từng tự trách bản thân như bây giờ.

Nhìn xem, chỉ vì một chút mặt mũi, mày bây giờ phải chịu sự giày vò như thế này.


Có cái gì con người muốn mà không cần tiền?
Không có tiền thì làm gì có lòng tự trọng.

Lòng tự trọng là thứ vô dụng nhất.

Hứa Thư Minh nằm trên sô pha, tắm cũng không dám tắm vì sợ tiếng đạp cửa vang lên.

Không biết từ lúc nào, Hứa Thư Minh bị đánh thức bởi tiếng khoan điện ồn ào quanh năm suốt tháng sửa chữa vào sáng sớm ở dưới lầu.

Cánh tay cậu trên ghế sô pha rơi xuống đất, đưa cậu từ trong ác mộng tỉnh lại.

Tia sáng mỏng manh buổi sáng sớm len lỏi qua rèm cửa sổ đi vào, Hứa Thư Minh xoa huyệt thái dương, không biết có phải do buổi tối ngủ không ngon nên bây giờ hơi đau đầu, cậu đi tới bên cửa sổ kéo mạnh cái màn cửa sổ.

Ánh sáng rực rỡ bên ngoài lập tức xông tới, Hứa Thư Minh bị ánh sáng chói mắt quay sang một bên, một lúc sau mới ý thức được điều không đúng.

Có bao giờ thấy mặt trời buổi sáng cao như này đâu?
Bây giờ là mấy giờ?
Hứa Thư Minh mới nhớ ra, cậu nhất thời kích động nên đã tắt điện thoại, sáng nay đồng hồ báo thức không hoạt động.

Nguy rồi!
Hứa Thư Minh vội vàng trở lại ghế sô pha tìm điện thoại của mình, tối hôm qua lúc ném điện thoại không chú ý đã vứt ở chỗ nào, lúc này mới tìm thật không biết tìm ở đâu.

Trong lúc rối rắm mới tìm thấy điện thoại từ trong khe hở của đệm ghế, cầm lên.

Bởi vì tối qua mạnh tay nên bây giờ màng hình điện thoại bị nứt như mạng nhện.

Móa, cái này gọi là nhà dột gặp mưa?
Hứa Thư Minh rên rỉ khởi động máy, lập tức lên mạng, quả nhiên có tin nhắn của tổ trưởng.

Cô hỏi cậu tại sao bây giờ chưa đi làm? Có phải bỏ ngoài tai những lời cô nói hôm qua?
Hứa Thư Minh biết cô tức giận, không kịp gội đầu tắm rửa, vội vã đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, cũng không kịp chọn quần áo, tiện tay cầm hai cái đổi để thay.

Nhanh như chớp chạy ra ngoài không mất năm phút đồng hồ.


Lúc thang máy xuống lầu, cậu gọi cho tổ trưởng.

Cú điện thoại đầu tiên tổ trưởng không nhận.

Hứa Thư Minh xem nhóm làm việc, nhóm thông báo có một cuộc họp buổi sáng, chín rưỡi bắt đầu.

Hứa Thư Minh nhìn thời gian trên màn hình, bây giờ là mười giờ mười lăm phút, cậu chắc chắn bỏ lỡ.

Hứa Thư Minh chỉ gửi được cho cô tin nhắn, thành khẩn xin lỗi, còn nói bây giờ mình đang đi trên đường.

Hứa Thư Minh sầu não nghĩ nên giải thích thế nào về việc đi trễ, nghĩ một lúc, cuối cùng sẽ nói sáng sớm bị cảm, xin lỗi.

Thật sự bị cảm, Hứa Thư Minh đã cảm giác khi ngồi lái xe.

Lúc mở cửa xe bị gió lạnh thổi, còn không có cảm giác gì.

Chờ đến khi mở điều hòa không khí bên trong buồng xe ấm áp, Hứa Thư Minh mới cảm thấy nặng đầu, bên trong đau nhứt.

Suốt mấy đêm qua, Hứa Thư Minh ăn ngủ không yên.

Tối qua còn qua loa ngủ ở phòng khách mấy tiếng, cho dù là người sắt cũng không chịu được.

Đến công ty, nghênh đón cậu chính là cái mặt dài hai thước của tổ trưởng.

Hứa Thư Minh liên tục cười làm lành, tổ trưởng cảm thấy thời gian qua tư tưởng của cậu có vấn đề, quyết không buông tha vấn đề này, nhất định phải giáo dục cậu.

Nhưng mà giờ làm việc có hạn, một lát sau, lại có một cuộc họp video, tổ trưởng chỉ có thể tha cho cậu một lần.

Hứa Thư Minh trở lại vị trí, thở dài một hơi.

Đi làm thật mệt mỏi? Không những chịu đựng cấp trên, còn phải xem sắc mặt của đồng nghiệp.

Nói chuyện với tất cả mọi người phải nhỏ nhẹ, nếu không chính là không lịch sự, không lễ phép.

Chỉ có sinh viên đang ở trong tháp ngà mới cảm thấy được đi làm là việc rất hãnh diện.

Chỉ những người từng trải mới biết, không cần ba năm, năm năm, đã bị một ngày làm việc máy móc mệt mỏi dọa sợ đến nỗi không dám bàn chuyện tương lai.

Làm gì có tương lai nào? Hóa đơn gửi đầu mỗi tháng, phải xem xét số dư tài khoản có đủ chi trả không, nếu không một khi quá hạn, hệ thống tín dụng cá nhân sẽ không thương xót ghi nợ một khoản tiền.


Cuộc sống bình thường cũng không dám chờ mong điều gì.

Mở ti vi nhìn thấy cuộc sống ngăn nắp xinh đẹp của người khác, tự nhìn lại mình mà cảm thấy tủi thân.

Hứa Thư Minh vùi đầu làm việc, ai ngờ hôm nay chính là ngày hạn của cậu, tổ trưởng trầm mặt đến tìm cậu.

"Hứa Thư Minh, cậu theo tôi."
Nghe thấy giọng điệu nghiêm túc như vậy, Hứa Thư Minh không khỏi nghiêm túc theo.

Cô đi rất nhanh, giống như sợ có người đuổi theo sau, không nghỉ một bước.

Một đường đến trước phòng làm việc của tổng giám đốc mới dừng lại.

"Đến trước mặt tổng giám đốc Hoàng, cậu nhất định phải giải thích thật tốt." Cô nghiêm túc bảo.

Hứa Thư Minh ngơ ngác, không biết chuyện gì xảy ra?
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt dường như không đành lòng.

"Xem xem lần này có người chịu giúp cậu hay không, cậu bây giờ có thể nhờ phó tổng Lý còn kịp." Cô nhẹ giọng nói, không cảm thấy lời mình nói có gì không đúng.

Hứa Thư Minh đột nhiên giương mắt nhìn cô chằm chằm, một người phụ nữ ngoài 30, không xinh đẹp và đã có một đời chồng, thế nhưng cô chưa từng nhắc đến.

Ở trên bàn làm việc của cô, lúc nào cũng để một bức ảnh của con trai mình.

So với Hứa Thư Minh cô còn cần công việc này hơn, Hứa Thư Minh một người ăn no, cả nhà không đói.

Nhưng cô thì không như vậy, cô cần ổn định, vì vậy, dù biết tất cả mọi chuyện, nhưng cô sẽ không nói gì.

Cô nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Hứa Thư Minh, có chút không vui mím môi, nghiêng đầu nhìn logo màu vàng trước phòng tổng giám đốc Hoàng.

"Cậu kiểm tra danh sách sai sót, có người không thông qua tôi, báo cáo sai sót của cậu với tổng giám đóc Hoàng.

Nếu không muốn mất việc, thì cúi đầu nhận sai."
"Mối quan hệ của tổng giám đóc Hoàng và phó tổng Lý rất tốt, lúc trước phó tổng lý được thăng chức là do tổng giám đốc Hoàng cất nhắc hắn, nếu phó tổng Lý mở miệng, tổng giám đốc Hoàng sẽ không làm khó cậu."
Cô nói tới đây, cũng coi như làm hết nghĩa vụ của cấp trên, chuyện còn lại cô không giúp được.

Cô thở dài một hơi nói:
"Cậu phải chuẩn bị tâm lý, tổng giám đốc Hoàng đang tức giận, nói chuyện cẩn thận."
Nói xong, cô gõ cửa lớn của văn phòng..

Bình Luận (0)
Comment