Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi

Chương 24

25

Tay anh ấy run đến mức gần như không thể kiểm soát nổi. Những viên kẹo thủy tinh đầy màu sắc rơi vãi đầy đất.

Lúc này, linh hồn tôi đã tan biến đến tận chóp mũi.

Hình Dục tuyệt vọng đến cực điểm. Anh ấy từ từ quỳ xuống trước mặt tôi, giọng nói nghẹn ngào:

“Anh… nên cầu xin ai… mới có thể mang em trở lại bên anh đây…”

Mẹ tôi đã khóc đến mức không thành tiếng, ôm chặt lấy ngực, ngã quỵ xuống một bên, từng tiếng nghẹn ngào gọi tên tôi:

“Tả Ức… Con gái của mẹ ơi…”

“Lâm Tả Ức… Anh yêu em…”

Tai tôi cũng biến mất rồi.

Những tiếng kêu gào tuyệt vọng như loài thú bị dồn vào đường cùng của bọn họ dần dần biến mất.

Ý thức tôi hoàn toàn rơi vào hư vô.

Trước khi tan biến, tôi nghĩ — Thật tốt biết bao.

Cuối cùng, tôi cũng không phải nghe câu nói ghê tởm đó.

26

Tôi lại trở về địa phủ.

Mạnh Bà vẫn ngồi trước quầy, chậm rãi nấu bát canh vong tình. Thấy tôi quay lại, bà không nói gì, chỉ múc ra một bát, đưa cho tôi.

“Lần này nếm thử xem, có ngon không?”

Tôi đón lấy bát canh, hít sâu một hơi, rồi nhấp một ngụm.

Vừa nhắm mắt, định cố nuốt xuống, thì hương vị quen thuộc bất ngờ lan tỏa trên đầu lưỡi.

Tôi mở bừng mắt!

“Canh của… bà!”

Tôi bật cười, rồi nước mắt cũng rơi xuống.

“Bà ơi… bà học nhanh thật đấy…”

Tôi cười qua làn nước mắt, giọng nghẹn ngào:

“Con chắc sắp phải đi đầu thai rồi nhỉ? Bà chắc đi xa lắm rồi, con phải chạy theo kẻo không kịp mất…”

Một cơn gió nhẹ bất chợt thổi qua, cuốn bay chiếc mũ trùm đầu của Mạnh Bà.

Một gương mặt quen thuộc, hiền từ lộ ra trước mắt tôi.

“Bà?”

Tôi sững người, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Bà ơi?”

Bà dịu dàng xoa đầu tôi, giọng nói yêu thương vang vọng khắp địa phủ:

“Tả Ức thích uống canh của bà, thì bà sẽ mãi mãi nấu… mãi mãi nấu cho con…”

27

Sau khi tôi đi, mẹ dường như đã trở nên không còn bình thường nữa. Cuối cùng bà cũng không thể ly hôn thành công với bố, mà bị bố đưa về nhà, sống chung với Lâm Tư Vũ.

Lúc đầu, chị ấy còn khá vui vẻ.

Nhưng mẹ tôi… thực sự đã lẫn lộn đến mức không còn nhận ra ai nữa. Bà ngày ngày ôm lấy con búp bê xấu xí duy nhất tôi để lại trong nhà, vừa ôm vừa không ngừng gọi: “Tả Ức, Tả Ức…”

Bà nấu cơm cho nó, mua quần áo, tắm rửa, trang điểm… Dường như tất cả tình thương của bà đều dành hết cho con búp bê ấy.

Còn chị tôi, người sống ngay bên cạnh — thì lại trở thành phiên bản của tôi trước kia. Bị mẹ bỏ bê, ghét bỏ, và chịu đủ mọi lời mắng mỏ cay nghiệt.

Thậm chí, có những đêm khuya, mẹ tôi lén lút bưng một chậu nước lạnh, lẻn vào phòng chị ấy… rồi hất thẳng xuống giường, dội ướt chị từ đầu đến chân.

Bà vừa cười vừa mắng: “Tất cả là tại mày, đồ sao chổi! Là tại mày mà Tả Ức không thèm để ý đến tao nữa!”

“Đồ sao chổi! Đồ sao chổi!”

Những hành động như vậy không hề ít.

Dưới sự hành hạ ấy, bệnh tim của Lâm Tư Vũ lại tái phát. Ngày nào chị cũng trong tình trạng yếu ớt, xanh xao, nhưng chẳng ai đưa chị đến bệnh viện.

Chị cứ thế mà sống lay lắt, chịu đựng sự hành hạ lạnh lùng và những cơn giận vô cớ của mẹ tôi.

Ngày nào cũng chỉ biết khóc trong bất lực.

Bình Luận (0)
Comment