Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi

Chương 5

Ngày thứ năm sau khi chết.

Hình Dục vẫn ngủ trong phòng tôi, như kiểu sống hẳn trong đó luôn vậy.

Ba mẹ tôi và chị tôi đến, cười nói vui vẻ cùng Hình Dục bàn về quy trình đính hôn, dù phần lớn là họ tự bàn với nhau.

Hình Dục giữ im lặng, đôi mắt u ám nhìn vào, một lúc sau, đột nhiên hỏi:

“Lâm Tả Ức sao không tới?”

Ba mẹ và chị tôi đều ngạc nhiên một chút. Sau đó mẹ tôi cười khan hai tiếng, vẻ mặt bình thản nói:

“Con bé từ trước tới giờ rất ngông cuồng, chúng tôi cũng không quản nổi nó.”

“Ai mà biết nó lại đi đâu chơi bời, chẳng ở nhà bao giờ.”

Tôi đứng bên cạnh, không khỏi bĩu môi. Không phải là không quản được, mà là căn bản họ chẳng bao giờ quản.

Mẹ tôi khi sinh tôi và chị tôi, gặp phải tai nạn sản khoa, suýt nữa đã c.h.ế.t trên bàn mổ. Kết quả, chị tôi bị bệnh tim, còn tôi lại khỏe mạnh.

Người ta nói, sinh đôi thường là kẻ thù, một người đến trả nợ, một người đến đòi nợ. Trường hợp của tôi, rõ ràng tôi là người đến đòi nợ.

Ông bà nội tôi vốn dĩ đã không ưa mẹ tôi, lấy đó làm lý do, cứ mỗi lần gặp là lại chê trách mẹ tôi vô dụng, toàn sinh ra đồ bỏ đi.

Mẹ tôi đem tất cả sự oán hận này đổ lên đầu tôi. Bà cho rằng chính tôi đã cướp đi dưỡng chất của chị tôi trong bụng mẹ, làm cho chị tôi từ khi sinh ra đã chịu khổ, cũng khiến bà bị ông bà nội trách móc.

Vì vậy, tôi phải nhường chị tôi mọi thứ.

Chị tôi đau khổ trong bệnh viện, tôi thì ngay cả nhà cũng không xứng đáng được về.

Họ căn bản không biết tôi sống ở đâu, càng đừng nói tới tôi hiện giờ đang ở đâu.

Hình Dục chỉ “ồ” một tiếng, không nói gì thêm.

Chị tôi trong mắt lóe lên một tia ghen tỵ, sau đó liền nép vào Hình Dục, tựa vào vai anh.

“A Dục, chắc là Tả Ức vẫn đang giận em.”

“Đều tại em không tốt, cơ thể yếu đuối, làm liên lụy Tả Ức, nếu không có em, nó chắc chắn sẽ sống vui vẻ hơn.”

“Nếu Tả Ức cũng thích A Dục như vậy, em sẵn sàng nhường cho nó.”

Lời của chị tôi vừa nói ra, mẹ tôi càng thêm tức giận, vội vàng nắm tay chị tôi, vỗ về nhẹ nhàng.

“Tư Vũ, con đừng nghĩ linh tinh, con là người có phúc nhất rồi.”

“Tả Ức là cái đồ nuôi ong tay áo, ngay cả trong bụng mẹ còn tranh cướp con, làm sao có thể cướp luôn chuyện hôn nhân của con?”

Khi mẹ tôi nói vậy, trong mắt bà lộ rõ nỗi thương tiếc, ôm chị tôi vào lòng, vỗ về nhẹ nhàng.

“Nếu nó không đến, thì càng tốt. Không có nó thì đỡ phiền phức.”

Chị tôi co rúm người trong vòng tay mẹ, yếu ớt nức nở.

“Nhưng… dù sao bọn con cũng là chị em cùng một mẹ sinh ra, khi kết hôn, con vẫn mong có sự chúc phúc của em ấy.”

Nói xong, ánh mắt chị tôi lóe lên sự tìm tòi, lén lút liếc nhìn Hình Dục.

Hình Dục lại cúi đầu, chăm chú nhìn điện thoại, không biết đang suy nghĩ gì.

Tôi đi tới trước mặt họ, làm một trò nghịch ngợm, thổi một hơi lạnh vào tai chị tôi.

“Lâm Tư Vũ, chị đang nói dối.”

“Rõ ràng là chị đứng nhìn tôi chết, mà vẫn giả vờ không biết.”

“Chị thật là xấu xa.”

Nói xong, tôi đưa tay về phía mẹ tôi, thì thầm đầy tiếc nuối:

“Mẹ ơi, vòng tay của mẹ… ấm không?”

Được mẹ ôm, cảm giác thế nào nhỉ?

Chắc hẳn là giống như lúc bà ngoại ôm tôi lúc trước.

Ừm, chắc là vậy.

Bình Luận (0)
Comment