Đường Hoàn hớn hở bước tới, ôm ngay con mèo nhỏ lên, nụ cười rạng rỡ để lộ đôi lúm đồng tiền ngọt ngào. Cậu nheo mắt thành hình lưỡi liềm, đưa tay vuốt lớp lông mềm mượt của mèo con, kích động đến suýt khóc. Cảm giác này... trời ơi, ai nghiện mèo chắc chắn sẽ chịu không nổi! Cậu lại vuốt bụng nhỏ mềm mại kia, chậc chậc, miếng thịt nhỏ này cũng là cậu chăm từng chút một mà lớn lên, tự hào muốn xỉu.
Tông Hách dựng tai lên, hai vành tai đỏ ửng, tức giận đẩy cái cằm đang thò qua về chỗ cũ. Hắn vẫn còn đang giận đó! Vụ ly hôn còn chưa xong đâu!
Đường Hoàn cười, đón lấy bàn chân nhỏ xíu của mèo con, bóp bóp cái cảm giác mềm mềm đàn hồi ấy, rồi dụi mặt vào đỉnh đầu mèo cọ cọ, ấm ức nói như một ông bố: "Con à, ba nhớ con chết đi được!"
Tông Hách nhe răng, giơ vuốt ra phản đối: Ai là ba ai chứ?!
Đường Hoàn chẳng hề sợ, chỉ hơi cười, ghé sát mặt vào mặt mèo con: "Sao lại về rồi? Không phải đi rồi sao?"
Tông Hách lạnh lùng nhìn Đường Hoàn, người đàn ông mang nét thuần Á Đông hiếm thấy, tóc đen mắt đen sâu thẳm, toát lên khí chất trầm tĩnh mà không yếu đuối, vóc dáng mảnh khảnh, ngũ quan như tranh vẽ điểm một nụ cười dịu dàng. Khóe môi hơi cong lên để lộ đôi lúm đồng tiền nhạt bên mép, cả người tỏa ra một cảm giác yên bình dễ chịu. Tông Hách không kiềm được mà đưa mũi ngửi hương thơm trên người Đường Hoàn, mùi hương tươi mát, dễ chịu, hoàn toàn khác biệt với mùi máu tanh nơi chiến trường quanh năm bám theo hắn.
Đuôi Tông Hách run nhẹ một cái, mềm lòng. Đúng lúc ấy, hơi thở ấm áp từ đỉnh đầu truyền xuống, trán cảm nhận được sự mềm mại dịu dàng, Tông Hách đang giơ vuốt ra cũng đơ cứng giữa không trung, cuối cùng đành lặng lẽ thu lại, hai chân trước vòng lại trước ngực, bất đắc dĩ nghĩ: Lại thân nữa rồi! Mỗi lần phạm lỗi đều thân hắn, tên nhân loại đầy mưu mô này!
Đường Hoàn thật sự rất thích mèo. Nếu bắt cậu phải chọn sống chung với mèo hay với người suốt đời, cậu không cần suy nghĩ mà chọn mèo ngay!
Mèo yên tĩnh, sạch sẽ, lại biết giữ khoảng cách. Quan trọng nhất, mèo vĩnh viễn không phản bội chủ nhân, độ trung thành không thua gì chó.
Theo Đường Hoàn, mèo là sinh vật dễ thương nhất thế gian, là báu vật của nhân gian. Hơn nữa, cậu còn là người mê ngoại hình, nên chỉ nuôi "mỹ nhân mèo". Con mèo con trước mắt chính là đại mỹ nhân!
Đường Hoàn hôn một cái rồi thêm một cái l*n đ*nh đầu mèo con, ôm không muốn buông tay. Khi ra cửa, vừa đúng lúc gặp Lâm bá đi ngang qua. Nhìn thấy con mèo trong lòng Đường Hoàn, ông lộ vẻ vui mừng.
Đường Hoàn thắc mắc hỏi: "Lâm bá, hắn lại được đưa về à?"
Lâm bá cười giải thích: "Tiểu thiếu gia sau này sẽ không ở mãi nhà ta đâu, cha mẹ bận quá không chăm được thì mới gửi qua thôi."
Đường Hoàn mỉm cười xoa đầu mèo con: "Cũng được, trẻ con như vậy mà không được ở gần cha mẹ thì không tốt, lớn lên sẽ không thân thiết với họ.
À đúng rồi, cơ thể nguyên soái Tông Hách... sao rồi ạ?"
Lâm bá nheo mắt: "Cậu tự đi hỏi chẳng phải tốt hơn sao?"
Đường Hoàn cười khổ: "Lâm bá, ngài còn không hiểu lòng tôi sao?"
Lâm bá lắc đầu, vẻ mặt vô tội: "Chuyện của người trẻ các cậu, ông già như tôi không hiểu đâu, không can dự vô."
Đường Hoàn cạn lời. Lâm bá lại bắt đầu giở chiêu cậy già lấn mặt. Tuy tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn trông như ông lão tuổi xế chiều, nhưng cậu từng tận mắt thấy Lâm bá bổ một chưởng nứt cả cửa, lúc cần thì đi nhanh như gió, cực kỳ đáng sợ.
"Nếu ngài chưa ngủ, thì dọn phòng ngủ trước đi," Lâm bá vừa chỉnh lại chiếc khăn choàng quý ông tươm tất, vừa dặn dò Đường Hoàn bằng giọng từ tốn: "Vợ chồng mới cưới không thể cứ mãi ở riêng. Tới, qua xem phòng nguyên soái. Có hơi nhỏ chút, nhưng không sao, sau này dọn về Đế Tinh là ổn hết. Hai hôm tới cậu có muốn đặt mua gì thì bảo tôi đi mua."
"A?" Đường Hoàn ngơ ngác.
Lâm bá đã lanh lẹ mở cửa phòng ngủ đối diện. Từ sau khi Tông Hách bị bệnh, hắn vẫn luôn ở phòng trị liệu, còn phòng ngủ thì khóa suốt ba năm.
Đường Hoàn thật sự có hơi tò mò, liệu nơi ở của đại nguyên soái có gì khác người bình thường không. Cậu chỉ mới liếc qua đã rụt cổ lại: "Lâm bá, con thấy con ở phòng cũ là ổn rồi."
Không hổ là chiến thần của tinh tế. Phòng ngủ của nguyên soái đại nhân quả nhiên khác người. Trên tường dán đầy bản đồ thiên hà, trên bàn toàn là mô hình chiến hạm và cơ giáp, trần nhà còn là hình ảnh bầu trời sao mênh mông. Đường Hoàn hoa cả mắt, cảm giác đây không phải chỗ để ngủ mà là trung tâm chỉ huy chiến đấu, ngủ ở đây chắc cứ nơm nớp sợ địch tấn công lúc nào không hay.
Nghe ra Đường Hoàn từ chối, Tông Hách bực bội giãy giụa.
Đường Hoàn không hiểu chuyện gì, ôm chặt con mèo trong lòng, nghĩ thầm thằng nhóc này lại giận nữa rồi! Cậu nhẹ vỗ một cái vào mông mèo, muốn dỗ nó ngoan ngoãn một chút, mỉm cười nói: "Chuyện kết hôn vẫn còn đang bàn, ở riêng ra một thời gian thì tốt hơn."
Tông Hách bực mình khịt một tiếng, nghe mà khó chịu!
Đường Hoàn ngờ vực nhìn con mèo trong tay, như vừa nghe thấy một tiếng rít nhỏ đầy bất mãn.
Đột nhiên, con mèo trong lòng đạp mạnh hai chân sau, nhảy vọt ra ngoài.
Đường Hoàn chưa từng thấy thằng nhóc này nhảy nhanh đến thế, giật mình sửng sốt. Ngay sau đó, cậu thấy Đại Tráng đã phi thẳng lên giường Tông Hách, ngồi chễm chệ, còn liếc mắt một cái kiểu coi trời bằng vung.
Nếu là hổ thì ánh mắt này sẽ khiến người ta khiếp sợ. Nhưng với một con mèo con, thì chỉ khiến người ta muốn... đấm cho một cái. Khổ nỗi Đại Tráng lại không biết điều đó, còn dùng cái móng nhỏ vỗ vỗ vị trí bên cạnh mông mình. Trong mắt Đường Hoàn, như thể nó đang nói: "Chỗ này của tao rồi, mau qua đây ngồi!"
Đường Hoàn cạn lời, đi tới, tóm lấy da gáy của Đại Tráng xách bổng lên, giận dữ mắng: "Sao mày có thể tùy tiện chiếm đồ của người khác hả? Trẻ con không được học thói xấu!"
Tông Hách:!!!
Từ lúc bị xách cổ đem ra ngoài, bạn học Đại Tráng liền nổi cơn tam bành, không biết trốn đi đâu mất dạng. Đường Hoàn lục tung cả nhà lên tìm cũng không thấy, chỉ còn mỗi một nơi là chưa vào: phòng điều trị của Tông Hách.
Cậu đứng trước cửa, cứ lưỡng lự qua lại, không biết có nên vào không.
Đúng lúc này, thiết bị truyền tin vang lên một tiếng "Miêu", Đường Hoàn liếc mắt nhìn thấy người gửi tin nhắn là "Tiểu Khả Ái", đau lòng bấm mở. Đối phương oán trách hỏi: "Sao anh không tới?"
Đường Hoàn đau hết cả tim, trả lời ngắn gọn: "Xin lỗi, ở nhà có chuyện, không đi được."
Tin chưa gửi xong, đối phương đã thẳng tay block cậu.
Tim Đường Hoàn như bị ai khoét một nhát. Cậu đã tốn bao nhiêu tiền chen vào được fan group kín của Tiểu Khả Ái, lăn lộn hai tháng trời mới được người ta chấp nhận kết bạn, vậy mà giờ phút này... thời gian, tiền bạc, công sức... tất cả như ném đá xuống sông. Mà tất cả là tại Tông Hách!
Cửa phòng điều trị mở ra từ bên trong, Tông Hách ngồi trên xe lăn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Đường Hoàn đang đứng ở cửa: "Có chuyện gì?"
"À... Tôi đang tìm Đại Tráng." Đường Hoàn mặt lạnh lại trong một giây, không khí lúng túng đến khó chịu. Sau một năm làm vợ chồng, lại trải qua vụ "đòi ly hôn không thành" đầy căng thẳng, đây có thể xem là lần đầu tiên cả hai nói chuyện đàng hoàng. Tông Hách thật ra rất đẹp trai, từng đường nét đều không thể chê vào đâu, vì ở trong phòng trị liệu lâu, không tiếp xúc ánh sáng mặt trời nên làn da trắng bóc, so với ảnh trên mạng thì gầy đi nhiều, khí chất sắc lạnh cũng dịu xuống một chút, ngược lại càng làm nổi bật đôi mắt tuyệt đẹp kia - rực rỡ như ánh vàng, nhìn vào như thấy cả vũ trụ rộng lớn.
Đẹp một cách xa hoa, cao quý nhưng cũng đầy cảm xúc khiến người ta không đoán nổi trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Đường Hoàn bất giác nghĩ, sau này Đại Tráng lớn lên chắc sẽ giống biểu thúc của nó là Tông Hách, giống nhau ở chỗ đẹp trai, đôi mắt cũng có màu giống nhau.
Chiếc xe lăn của Tông Hách lăn qua cạnh Đường Hoàn, hắn hừ một tiếng đầy ghét bỏ: "Cái tên quê mùa như vậy, chậc, chưa từng thấy."
Đường Hoàn bĩu môi, nhìn bóng lưng Tông Hách mà tức muốn học máu. Đại Tráng quê chỗ nào?! Rõ ràng đẹp trai muốn xỉu! Tên nghe cũng mạnh mẽ, khoẻ mạnh, vừa nghe là biết không bao giờ bệnh vặt! Vậy mà dám chê gu cậu? Giỏi thì ly hôn đi! Kiếm người có "gu" hơn đi! Chỉ cần hắn mở miệng, khắp Đế Tinh này từ các cô tiểu thư đến các thiếu gia đẹp trai đều xếp hàng dài xin được gả vào phủ nguyên soái. Đã thấy gu người ta kém mà còn không chịu ly hôn, giữ lại làm gì? Để cúng Tết hả?
Đúng lúc ấy, Tông Hách đã đi tới trước thang máy ở hành lang. Nhưng vì đang ngồi xe lăn, tầm mắt thấp, mà đây lại là thang máy quân sự dành cho người trưởng thành , hệ thống nhận diện không nhận ra đồng tử của hắn, nên cửa chẳng mở ra. Tông Hách ngẩng đầu nhìn cửa, không biết đang nghĩ gì.
Đường Hoàn nhìn thấy liền sáng mắt, đi tới đá đá chân xe lăn, cười mỉa:"Nguyên soái, có phải anh không mở được cửa không? Cần tôi giúp một tay không?"
Thật ra cậu rất muốn nói: Nếu giỏi thì anh đứng lên mà đi! Có dám bước vài bước không?
Tông Hách bình tĩnh nhìn cậu: "Cúi xuống."
Đường Hoàn đặt tay lên lưng xe lăn của Tông Hách, cười toe toét cúi người xuống bên cạnh hắn: "Nguyên soái, nếu anh cần tôi giúp thì chỉ cần nói một câu là"
Tông Hách đột ngột nghiêng đầu.
Đồng tử Đường Hoàn co rút lại, trừng lớn mắt kinh ngạc nhìn người trước mặt , bị hôn rồi?!
Khóe miệng Tông Hách nhếch lên, tâm trạng tốt đến mức mở màn hình trí não, bấm một nút, thang máy liền "tinh" một tiếng mở ra, xe lăn tự động lăn vào trong. Trong ánh mắt ngơ ngác của Đường Hoàn, nguyên soái đại nhân oai phong tiến vào thang máy, sau một nụ hôn ngang ngược, cuối cùng cũng có thể quay đầu rời đi với tâm trạng cực kỳ thư thái.
Đường Hoàn như người mất hồn, trong đầu toàn là hình ảnh khóe miệng Tông Hách cong cong cười khi nãy. Mãi đến khi cửa thang máy đóng lại, cậu mới bừng tỉnh, tức giận đá mạnh một cái vào cửa: "Anh có bệnh à?! Không biết nói chuyện đàng hoàng mà cứ thích giở trò lưu manh!"
Sau khi bình tĩnh lại, Đường Hoàn lên lầu thì phát hiện... phòng mình biến mất rồi. Người hầu đang dọn dẹp, nhìn cách họ làm là biết định chuyển cả nhà đi nơi khác.
Cậu đứng ở cửa, mặt sầm xuống: "Đồ đạc của tôi đâu?"
Người hầu lễ phép đáp: "Đã dọn sang phòng nguyên soái cho phu nhân rồi."
Khóe miệng Đường Hoàn giật giật. Nhóm người này... làm việc cũng nhanh quá đi?!
Cậu quay đầu nhìn lại , chính là phòng của Tông Hách. Bên trong đã được dọn dẹp lại, những tấm bản đồ trên tường bị gỡ xuống, sàn nhà đổi thành màu vàng ấm, trải thêm một lớp thảm mềm. Tông Hách ngồi ở bàn làm việc cạnh giường, không biết đang xem gì. Dù biết Đường Hoàn đang đứng ngoài cửa, hắn cũng không ngẩng đầu, chỉ vỗ vỗ chỗ bên cạnh giường ra hiệu: lại đây ngồi.
Đường Hoàn chớp chớp mắt, bỗng thấy... động tác này quen quen.
Tông Hách thấy cậu vẫn đứng im, mới ngẩng lên nghiêm túc nói: "Vào đây, bàn chuyện ly hôn."
Đường Hoàn do dự một chút rồi cũng bước vào.
Tông Hách kín đáo quan sát cậu, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ: "Đóng cửa lại, đừng để người khác thấy."
Đường Hoàn nghĩ một lúc, cho rằng chắc nguyên soái ngại sĩ diện. Dù sao bạn đời cứ suốt ngày đòi ly hôn, mà truyền ra ngoài thì cũng chẳng hay ho gì. Vậy nên cậu nghe lời đóng cửa.
Tông Hách lại vỗ vỗ mép giường một lần nữa. Đường Hoàn đành chịu thua, bước tới ngồi xuống theo lời.
"Nguyên soái, tôi cảm thấy hai chúng ta không hợp..." Cậu chưa nói hết câu thì đã thấy Tông Hách , người vẫn ngồi xe lăn , đột nhiên đứng lên, chống tay lên bàn chắn lối ra, bao trọn cậu vào vòng tay, từ trên cao nhìn xuống, cảm giác áp lực cực lớn: "Em thấy chỗ nào không hợp, tôi sửa."
Đường Hoàn hoàn toàn đơ người: M* nó! Anh... anh đứng dậy được hả?! Vậy tại sao nãy giờ còn ngồi xe lăn?!