Đối với người bạn đời như Đường Hoàn, đánh à? Đánh vợ là cầm thú!
Giáo huấn? Dạy dỗ cấp dưới thì nguyên soái đại nhân làm được, nhưng dạy vợ thế nào thì thật sự chưa từng trải qua.
Đối với người như Đường Hoàn, cậu không dám đụng vào. Mỗi lần thấy cậu nổi đóa, nguyên soái đại nhân chỉ còn một chiêu: Tránh được thì tránh!
Một người làm đến chức Thiên Can, chưa từng thua bao giờ như nguyên soái đại nhân, vậy mà lại thua tâm phục khẩu phục trước một mình Đường Hoàn, bực bội đến mức phải đi kiếm chỗ để biến lại thành người.
Đường Hoàn vẫn còn đang trong cơn phấn khích vì chuyện Đại Tráng biết nói, cứ muốn chọc cho nhóc nói thêm mấy câu nữa. Nhưng phát hiện tiểu tể tử đã chuồn mất, cậu lại vội đi tìm. Vừa bước ra cửa thì đã bị một thân hình cao lớn chặn lại. Đường Hoàn suýt đập trán vào vai đối phương, nét mặt đang vui vẻ lập tức nghiêm túc lại: "Tông Hách, anh về rồi."
Tông Hách hậm hực: "Ừ."
Thấy sắc mặt hắn không tốt, Đường Hoàn tưởng hắn mệt, liền nghiêng người nhường đường cho vào nhà: "Anh mệt thì nghỉ đi, tối nay ăn gì không? Em bảo người mang đến cho."
Tông Hách nghiêng người, chặn luôn đường ra của cậu, không cho đi: "Ăn."
Đường Hoàn chớp mắt, nguyên soái đại nhân hôm nay tâm trạng thật tệ, "Anh sao vậy? Ai chọc anh tức à?"
Tông Hách ánh mắt u ám nhìn khuôn mặt vô tội mờ mịt của Đường Hoàn:"Ừ."
Đường Hoàn nghiêm túc hẳn lên, phát huy tinh thần giúp đỡ lẫn nhau giữa vợ chồng, vỗ vai Tông Hách mấy cái thật lực, như truyền sức mạnh cho hắn:"Anh là nguyên soái của Đế quốc, trước mặt người ngoài thì phải giữ vững khí thế, phải mạnh mẽ kiên cường. Nhưng ở nhà thì không cần phải che giấu gì cả. Tức giận thì cứ nói ra, đừng nhịn."
Tông Hách: "..."
Trong mắt Đường Hoàn, Tông Hách là người đáng thương nhất. Ai ai cũng xem hắn như huyền thoại bất bại, người hùng không thể gục ngã. Mà người mệt mỏi nhất... chính là Tông Hách.
"Được rồi." Đường Hoàn giơ tay, xoa đầu Tông Hách như đang vuốt một con mèo lớn, làm rối tung mái tóc đen mượt, "Đừng giận nữa, em kể anh nghe tin vui, Đại Tráng biết nói rồi, chỉ số thông minh hoàn toàn ổn."
Khóe miệng Tông Hách giật giật, túm lấy tay Đường Hoàn, kéo thẳng cậu vào lòng, không muốn để cậu thấy bộ dạng sắp nổ tung của mình.
Đường Hoàn cảm nhận được thân thể đối phương đang siết chặt, môi hơi cong lên, nhẹ nhàng vỗ lưng Tông Hách: "Anh xúc động lắm đúng không?
Em biết anh vui mà, muốn vui thì cứ nói ra đi, đừng kìm nữa."
Tông Hách ép Đường Hoàn vào cửa, trán chạm l*n đ*nh đầu cậu, nghiến răng, tức tới mức muốn cắn người.
Đường Hoàn vẫn vẻ mặt hiểu chuyện, thông cảm với tâm trạng đối phương, nhẹ nhàng giơ tay lên, cố gắng bình tĩnh ôm lấy eo Tông Hách, "Nhưng mà nhóc đó không biết chỗ nào không vui, tự nhiên chạy mất."
Tông Hách cúi mắt nhìn vành tai đỏ ửng của Đường Hoàn, ánh mắt chuyển xuống môi cậu đang mím lại, càng lúc càng trầm xuống. Lúc Đường Hoàn định mở miệng nói gì thêm, Tông Hách hít sâu một hơi, không nhịn nổi nữa, cúi xuống khóa chặt cái miệng lắm lời ấy lại, cơn giận dồn nén cả ngày cuối cùng cũng có chỗ trút.
Không ai dạy hắn cách này, nhưng nguyên soái đại nhân cuối cùng cũng tìm ra phương pháp xử lý cảm xúc tiêu cực, hoàn toàn không cho Đường Hoàn cơ hội phản kháng.
Khi Đường Hoàn bắt đầu trợn mắt tức tối, Tông Hách mới chịu ngẩng đầu lên, vẫn ôm chặt cậu không buông, để cậu muốn trốn cũng không trốn được.
"Nghe Lâm bá nói, em muốn xin số liên lạc của anh?"
Đường Hoàn lườm hắn, cười lạnh: "Ha ha, thôi khỏi."
Tông Hách nhếch môi, tâm trạng khá hơn hẳn nhìn đôi môi đỏ hồng của Đường Hoàn, "Anh cho em."
"Không, em không cần! Anh đừng có cho!" Đường Hoàn tức đến độ đẩy mạnh người đang kẹp mình trong lòng, nhưng sau lưng lại là cánh cửa, cậu không trốn nổi. Trong nhà còn bao nhiêu người, nhỡ ai nhìn thấy thì sao, có còn hình tượng không?!
"Em muốn không?" Tông Hách nheo mắt, lại định cúi đầu.
Đường Hoàn cứng đờ người, tim đập thình thịch: "Muốn! Muốn! Em muốn!"
Tông Hách cười: "Muốn vậy thì lấy thôi?"
Đường Hoàn đỏ bừng mặt, giận run người, "Anh biết xấu hổ không vậy?! Quá đáng lắm rồi!"
Lâm bá từ trên lầu đi xuống, mặt không cảm xúc nhắc nhở: "Hai vị nếu có chuyện gì thì vào phòng rồi đóng cửa lại."
"Ừ." Tông Hách ôm eo Đường Hoàn quay người, đóng cửa.
Đường Hoàn che mặt, "Ừ cái gì mà ừ! Mọi người hiểu nhầm hết rồi còn đâu!"
Cuối cùng thì Đường Hoàn cũng lấy được số liên lạc của Tông Hách. Vừa thêm vào danh sách bạn tốt, cậu lập tức cảm thấy , quá khó rồi! Lấy được liên lạc riêng của nguyên soái Đế quốc, vậy mà cậu không hề cảm thấy tự hào chút nào.
Bị Tông Hách ấn vào cửa giày vò thêm một lúc, Đường Hoàn mới được thả ra. Đi lòng vòng trong nhà cũng không tìm thấy Đại Tráng, cậu đành thả Kim Tiểu Bàn ra, ôm nó trong lòng v**t v* cho đỡ buồn. Có mèo biết làm nũng, mới đúng là mèo ngoan!
Khi Đường Hoàn đang chải lông cho Kim Tiểu Bàn thì một con mèo to cao hơn hai mét, cổ lông dài gần quét đất lặng lẽ bước tới phía sau lưng cậu, phả một hơi: "Hù!"
Đường Hoàn giật mình co cổ quay lại, mắt sáng rực, lập tức nhào vào ôm lấy cổ đại miêu, trời ơi! Cái đồ yêu tinh này, chơi đủ rồi biết dỗ người ta bằng chiêu này hả? Nhưng tay cậu lại chẳng điều khiển nổi, tức muốn chết!
Tông Hách ngậm tay áo Đường Hoàn, lôi cậu vào phòng ngủ. Buổi tối, Đường Hoàn rất không có tiền đồ, rúc vào lòng đại miêu, vừa mắng Tông Hách là con mèo thâm hiểm, vừa ôm hắn không chịu buông, ngủ một mạch ngon lành.
Sáng sớm, Đường Hoàn nằm bò trên giường lướt Weibo, không hiểu lại có kẻ nào rảnh rỗi sinh nông nổi, lên Tieba đăng bài bàn tán chuyện cậu trông như thế nào. Rất nhiều người tò mò muốn thấy mặt thật của cậu, đa số đoán chắc là xấu lắm, kiểu như mắt láo liên, mũi tẹt, mặt đầy sẹo rỗ lại còn đầu trọc, chứ nếu đẹp trai thì mắc gì không lộ mặt mỗi lần phát sóng?
Đẹp mà không khoe ra thì còn gì là logic?
Đường Hoàn bật cười khinh khỉnh, bọn họ mới là xấu ấy chứ! Một lũ xấu phát tởm, gom lại đủ mở nguyên sổ hộ khẩu!
Nhưng cậu cũng chẳng cần vì mấy lời đó mà nổi cáu rồi lộ mặt ra làm gì, chính cậu còn chưa biết thân thể này chết kiểu gì, có kẻ thù hay không nữa kìa. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Trên mạng còn có không ít người để lại lời nhắn, ngỏ ý muốn hợp tác với cậu, đa phần là làm ăn buôn bán, cũng có vài công ty muốn mời cậu về làm việc, nghiên cứu gien gì đấy. Sợ cậu không thấy, có người còn thuê người cày bình luận, đẩy bài viết lên tận top. Đường Hoàn lặng lẽ đọc hết, mắt liếc qua một vòng, rồi vẫn tỏ ra như chẳng nhìn thấy gì, quay đầu post ngay một dòng lên Weibo: "Hôm nay chúng ta có nên phát sóng trực tiếp không ta?"
Bình luận lập tức bùng nổ: "Muốn muốn muốn!"
"Phát đi!"
"Xin đấy!"
"Nhanh lên đi , làm ơn á!"
"Xin chứng minh thân phận phát sóng đi!"
...
Nhìn như một đám yêu tinh chưa được cho ăn no, hết đứa này đến đứa kia há miệng gào khóc đòi ăn, Đường Hoàn cũng đang suy nghĩ không biết nên livestream cái gì. Có nên mua thêm vài con mèo nữa không nhỉ, đã có mèo thứ hai thì phải có mèo thứ ba chứ, bây giờ Đại Tráng đã hoàn toàn chấp nhận Kim Tiểu Bàn rồi, đúng là đến mức lười cả phản ứng. Vậy thì cậu có nên tiếp tục ôm về Hoa Tiểu Bàn, Quất Tiểu Bàn, Cao Tiểu Bàn, Thấp Tiểu Bàn nữa không?
Tông Hách rửa mặt xong, quay về thay đồ, vừa vào phòng đã thấy Đường Hoàn nằm sấp trên giường, ngón tay liên tục gõ vào khoảng không, rõ ràng là đang nghịch thứ gì đó mà anh không nhìn thấy. Trước đó anh đã chú ý rồi, Đường Hoàn với "Đại Tráng" , đứa nhóc kia , hoàn toàn không có đề phòng, bạn đời của anh rõ ràng còn đang giấu một bí mật nho nhỏ.
Đến khi nghe tiếng Tông Hách mở tủ quần áo, Đường Hoàn mới phát hiện anh đã quay lại, liền lập tức co người chui vào trong chăn, trốn biến đi.
Tông Hách có lúc đi đứng không phát ra tiếng động, nhất là khi không đi giày quân đội, y như một con mèo, chân dài hơn một mét, bước vài bước đã tới ngay phía sau cậu, không gây chút tiếng động nào. Đường Hoàn nghiến răng, chân dài đúng là đáng ghét thật.
Hành động vừa rồi trong mắt Tông Hách không khác gì con hamster giấu đồ ăn mà Đường Hoàn đang nuôi, thay đồ xong thấy Đường Hoàn vẫn chưa ló ra, Tông Hách kéo chăn giúp cậu, kéo mãi mới lôi được cậu ra ngoài.
Đường Hoàn dốc hết sức hất tung chăn ra, trừng mắt tức giận nhìn anh một cái, ý bảo: móng vuốt của anh bị sao à?
Tông Hách nhướng mày, nghiêm túc nói: "Anh sợ em lạnh."
Đường Hoàn trợn trắng mắt: quỷ mới tin!
Đúng lúc đó, trên Weibo có người bình luận: "Lâu rồi không thấy tiểu gấu mèo, nhớ nó quá!"
"Đúng đúng, Tẩy Xoát Xoát lâu lắm không xuất hiện rồi! Gọi nó ra đi!"
"Tẩy Xoát Xoát! Tẩy Xoát Xoát! Tẩy Xoát Xoát!"
"Hôm nay mới biết Tẩy Xoát Xoát là gấu mèo đó trời!"
...
Đường Hoàn đọc đến đây, mắt sáng rực lên, đăng ngay một dòng với tên tài khoản Ăn Cơm Ngủ Loát Đại Tráng: "Là một fan của thú cưng đáng yêu, tôi quyết định cho Tẩy Xoát Xoát lên sóng, hôm nay tụi mình cùng nhau nấu ăn nhé, tôi nấu cực kỳ ngon luôn, mấy bạn có muốn thử không?"
Bình luận lại dậy sóng một đợt gào khóc:"Không muốn! Mỗi lần xem là thèm nhỏ dãi, tôi xin anh hãy có tâm!"
"Thôi bỏ đi! Anh định để tôi cả ngày hôm nay không dám đụng đến cơm hả?"
"Xem anh nấu xong là tôi cảm giác mình đang ăn rác luôn!"
"Không coi không coi không coi, chỉ cần Tẩy Xoát Xoát ra là đủ rồi, đừng nấu nướng nữa!"
...
Tài khoản Ăn Cơm Ngủ Loát Đại Tráng phản hồi: "Được rồi, đáp ứng yêu cầu mãnh liệt của đông đảo fans, hôm nay 10 giờ rưỡi trưa tụi mình sẽ livestream nấu ăn, Tẩy Xoát Xoát sẽ ra giúp tôi rửa rau, không gặp không về nha "
Fans đồng loạt phát nổ: "Anh đúng là đồ xấu tính! Chắc chắn là vì ngoại hình xấu quá nên tâm lý mới vặn vẹo như vậy!"
"Nhưng mà tôi vẫn không nhịn được muốn xem, thèm quá rồi..."
"Đường Đường à, anh không yêu tôi sao? Sao lại cứ muốn hành hạ vị giác của tôi thế này?"
...
Đường Hoàn khinh bỉ cười thầm, tụi bây đúng là lũ chưa từng được ăn ngon, ăn uống toàn dịch dinh dưỡng thì làm sao hiểu nổi cơm ngon là gì, đầu lưỡi cũng teo tóp hết rồi. Cậu làm vậy là để giúp mấy người lấy lại cảm giác bình thường, cho các người biết ẩm thực Trung Hoa sâu rộng cỡ nào! Dựa vào 25 năm độc thân tự nấu tự ăn của cậu, tay nghề nấu ăn bảo đảm luôn!
Tông Hách đưa cho Đường Hoàn hai bộ quần áo, ném ngay trước mặt cậu:"Hôm nay anh phải vào quân đội, trưa sẽ về ăn cơm."
Đường Hoàn trở mình, cái đầu ngủ đến rối bù xù như tổ chim bật dậy: "Vậy em nấu cơm cho anh, có muốn ăn món gì không?"
Tông Hách không cần nghĩ, đáp ngay: "Thịt." Chỉ cần có thịt là anh thích hết.
Đường Hoàn nhún vai: "Được thôi, em sẽ cố gắng vỗ béo anh lên 300 cân."
Tông Hách tò mò hỏi: "Anh mà béo vậy, em không sợ anh đè chết em hả?"
Đường Hoàn cầm gối ném qua liền: nói mấy lời lưu manh kiểu này mà nói tỉnh bơ như nghiêm túc là sao chứ, đúng là hết nói nổi!
Tông Hách nghiêng đầu, vung tay đỡ lại cái gối, bất đắc dĩ: "Tính em đúng là quá ngạo kiều rồi, anh quen rồi." Còn nói rất tự hào nữa cơ.
Đường Hoàn đỡ trán, cậu còn biết nói gì nữa đây? Chỉ muốn bảo: anh vui là được.
Buổi trưa, Đường Hoàn quyết định làm thêm vài món ngon. Trong bếp mỗi ngày đều có người mua sẵn nguyên liệu, vì Tông Hách thích ăn thịt nên hôm nào cũng có đủ loại thịt khác nhau. Đường Hoàn chọn tới chọn lui, quyết định trưa nay sẽ làm bò xào tương cay, sườn heo kiểu Vô Tích, thêm món cậu thích là trứng cá long châu nấu đông, còn lấy thêm ít cánh gà chiên dương lặc, hôm trước thấy Tông Hách mê lắm, nên cũng làm thêm sườn dê chiên thì là. Tất nhiên, rau xanh thì không thể thiếu, thịt là phần của Tông Hách, rau là phần của cậu, còn cần có cả cơm gạo thơm nóng hổi nữa.
Dưới sự giúp đỡ của bếp trưởng, Đường Hoàn chọn đủ nguyên liệu, chất đầy cả một chiếc xe đẩy nhỏ.
Đúng 10 giờ rưỡi, Đường Hoàn bắt đầu phát sóng trực tiếp, bày nguyên liệu ra thành một hàng dài.
Người xem đầu tiên thì kinh ngạc: "Phòng bếp nhà cậu to dữ vậy trời!"
Sau đó thì bị đống nguyên liệu hấp dẫn, khóc ròng: "Xong rồi, lại một trận tàn sát vị giác nữa đây!"
Đường Hoàn cười tươi rói: "Tôi biết mấy bạn thích xem tôi nấu ăn mà, nên hôm nay tôi sẽ chiều các bạn."
Người xem vừa tức vừa vui, vừa chửi vừa ném quà tặng: "Rồi rồi, tùy cậu quyết định đi, ai kêu cậu có tài cơ chứ?"
Ngay lúc đó, Trung tâm An toàn Gien của Đế quốc nhận được hàng trăm báo cáo từ khắp nơi gửi về: ID phòng livestream "Phòng thú cưng dễ thương Địa Cầu" trên Tinh Võng bị nghi ngờ liên quan đến việc thay đổi gien giống loài, nô dịch trẻ nhỏ, đề nghị bộ phận liên quan lập tức điều tra.
Hàng trăm đơn khiếu nại lập tức khiến Cục An toàn Gien Đế quốc cảnh giác cao độ.
Lúc này, một quản lý của bộ cười nịnh nọt qua máy liên lạc: "Ngài cứ yên tâm, đã làm to chuyện thế này rồi, hắn chắc chắn không thoát nổi đâu."