Sau Khi Tôi Chạy Trốn, Bạn Đời Người Thực Vật Tức Giận Đến Mở Mắt

Chương 38

Lúc này, trợ lý của La Bỉnh Quận nói: "Tôi nghe nói phòng quay số 6 hiện không có người, ở đó là loại phòng kín, điều kiện ánh sáng và cách âm rất phù hợp, tôi đi xin chuyển địa điểm nhé?"

Từ Mễ không do dự: "Đi nhanh đi!" Đường Hoàn đã bảo đổi là đổi ngay, không cần nói nhiều.

Đến nơi, Đường Hoàn vừa nhìn đã gật gù hài lòn,phòng quay này đóng cửa lại thì không ai thấy ai bên trong.

La Bỉnh Quận thay thêm một bộ đồ khác, thấy Đường Hoàn vẫn đang ôm Mộc Lan dỗ dành, anh cũng thò tay tới vuốt lưng Mộc Lan, định dỗ dành theo. Không ngờ Mộc Lan lập tức gào lên mắng, bộ dạng vô cùng khó chịu, thậm chí còn định cắn anh.

La Bỉnh Quận giật mình rụt tay lại: "Thật sự doạ tôi luôn đó!"

Đường Hoàn dụi mặt lên đầu Mộc Lan, sau đó thu nó vào hệ thống để nó bình tĩnh lại. Rồi cậu thả Kim Tiểu Bàn ra: "Mộc Lan đang không ổn định cảm xúc, để tiểu mập mạp ra làm mẫu. Đứa nhỏ này tính tình tốt, ruột gan rộng rãi, thân thể cũng tròn vo."

Kim Tiểu Bàn mở to đôi mắt tròn xoe nhìn quanh, đôi tai lông mềm mềm rung rung, chỉ là hơi tò mò chứ không hề có chút sợ sệt nào. Đường Hoàn vuốt hai cái lên lưng nó, thầm nghĩ phải đặt cho nó một cái biệt danh chắc nịch, kiểu như "Đồng chí Thiết Ngưu" chẳng hạn,nghe là thấy vững chãi.

La Bỉnh Quận hào hứng ôm Kim Tiểu Bàn vào lòng, còn tranh thủ bóp nhẹ bụng nó một cái. Ngay lập tức, anh bị một lớp mỡ dày cùng lớp lông mềm mại chinh phục. Kim Tiểu Bàn chỉ liếc anh một cái, vì có Đường Hoàn bên cạnh nên cũng không tỏ thái độ gì, thậm chí còn rất hợp tác áp mặt vào vai La Bỉnh Quận.

Nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn đó, La Bỉnh Quận cảm động muốn rơi nước mắt, ôm nó chạy đi chụp ảnh luôn. Đường Hoàn chống cằm nhìn, thật ra rất muốn nhắc nhở đối phương,Kim Tiểu Bàn làm vậy là vì nó... quá lười để phản ứng.

Chụp ảnh với Kim Tiểu Bàn vô cùng thuận lợi. Đứa nhỏ này quá lười, đặt nó xuống đất, nó liền nằm bẹp bụng xuống sàn, bốn chân duỗi ra phía trước, hoàn toàn không nhúc nhích. Đặt nó thế nào thì nó cứ giữ nguyên thế đó.

Nếu không có đồ ăn dụ, nó thậm chí lười nhấc chân.

Chính vì tính cách đó mà Kim Tiểu Bàn lập tức trở thành bảo bối của cả tổ quay. Ai cũng muốn sờ, ai cũng muốn chụp. Có người còn chạy ra ngoài mua đồ ăn cho mèo sơ sinh, đủ loại hộp thịt, khô gà, bao lớn bao nhỏ đều nhét vào tay Đường Hoàn để cho Kim Tiểu Bàn.

Đường Hoàn dở khóc dở cười nhận lấy tấm lòng của mọi người, hỏi Từ Mễ và La Bỉnh Quận: "Tôi còn có một con vẹt và một con thỏ, hai người có muốn thử không? Không tính thêm phí đâu."

Cơ hội hiếm có như vậy, làm sao họ nỡ từ chối? Dù không chụp ảnh, chỉ cần nhìn thôi cũng vui rồi.

La Bỉnh Quận hai tay đặt lên vai Đường Hoàn, mặt mày nghiêm túc: "Từ nay chúng ta là huynh đệ! Giờ lập tức follow Weibo nhau! Tôi có một bát cơm, cậu có một nửa! Ba tôi cũng là ba cậu, fan tôi cũng là fan cậu, ai dám bắt nạt cậu, tôi đập chết hắn! Cậu mau đem hết manh sủng của cậu ra đây! Tôi muốn ôm hết, muốn sờ hết!"

Đường Hoàn nhìn anh với vẻ chán chường, câu cuối mới là trọng điểm đúng không? Cái kiểu huynh đệ này có còn biết giữ liêm sỉ không đấy?

Những con vật mà Đường Hoàn nuôi, trừ Mộc Lan ra, hầu hết đều rất thân thiện. Cứ có đồ ăn là sẵn sàng chơi cùng người.

Vừa thả con vẹt ra, nó đã líu lo: "Anh ơi,hôn cái nào! Mua!"

Nhân viên trong tổ đều vỗ tay tán thưởng, Từ Mễ cũng thấy quá đáng yêu, vừa cười vừa khen: "Nhà ai mà có con nhỏ đáng yêu vậy? Nhỏ xíu mà đã biết quyến rũ rồi!"

Đường Hoàn thật sự không muốn nhận cái câu "nhà tôi".

Cuối cùng, trong ánh mắt tha thiết của La Bỉnh Quận, Đường Hoàn cũng chịu thả Thần Thú Ca ra. Dạo gần đây nó ăn nhiều, béo lên không ít, lông xù hết cả, nhìn thoáng qua như có cả hai cằm. La Bỉnh Quận thấy nó tròn trịa lông xù, nghĩ chắc là hiền lành, liền lao lên ôm cổ nó.

Thần Thú Ca nghiêng đầu đánh giá La Bỉnh Quận một cái, rồi nhìn thẳng vào mặt đại minh tinh, "Tui!"

Đường Hoàn: "......"

Kết quả là, thiên vương La chính thức từ chối chụp ảnh cùng Thần Thú Ca. Chỉ một tiếng "tui!" của nó đã trở thành bóng ma vĩnh viễn trong lòng La thiên vương.

Trong lúc đó, ở phòng đấu giá hoàng gia Đế Quốc, nơi được xem là nhà đấu giá lớn nhất trong toàn Đế Quốc, đã gắn liền với danh tiếng hoàng gia thì hàng hóa ở đây chắc chắn giá trị ngút trời.

Người phụ trách phòng đấu giá đích thân bê một hộp quà sang trọng, bước tới cửa phòng VIP dành cho khách quý. Hít một hơi thật sâu, ông ta mới bấm chuông. Bên trong vang lên giọng nói điềm đạm: "Vào đi."

Người phụ trách mặt lập tức nghiêm túc, đẩy cửa bước vào, trịnh trọng đặt hộp quà lên bàn: "Nguyên soái, đây là món đồ ngài đã đấu giá thành công."

Ông ta không ngờ sẽ được tận mắt thấy nguyên soái Tông Hách. Mục đích nguyên soái tới đây chỉ vì món đồ duy nhất này.

Tông Hách mở hộp ra xem, khoé môi nhếch lên rất hài lòng. Đó là một đôi nhẫn, được thiết kế từ 200 năm trước, bởi một bậc thầy thiết kế trang sức từng được mệnh danh là thiên tài số một hệ sao này,Nguyên Tử Thương. Nghe nói, sau khi lên bản thiết kế, ông đã tìm người chế tác và mất 10 năm để hoàn thành.

Đáng tiếc, Nguyên Tử Thương còn chưa kịp trao nó cho người xứng đáng thì đã qua đời. Cặp nhẫn này sau đó được liệt vào hàng quốc bảo, trưng bày tại triển lãm châu báu Đế Quốc.

Lần này, có thể khiến cặp nhẫn xuất hiện tại buổi đấu giá cũng nhờ Tông Hách tìm đến biểu ca là hoàng đế, nhờ đối phương cho phép đưa ra bán.

Dù vậy, anh không hề chiếm tiện nghi thân phận, còn giấu luôn danh tính khi đấu giá. Dù giá có cao đến mấy, anh cũng phải lấy được nó.

Và cuối cùng, cặp nhẫn kim cương đó được anh mua với giá 1,3 tỷ. Dù sao, cha anh để lại cho anh khối tài sản khổng lồ, tiêu tiền vì bạn đời, anh chẳng tiếc.

Điểm đặc biệt nhất của chiếc nhẫn không chỉ ở kỹ thuật chế tác tinh xảo, mà còn là một viên đá thủy tinh màu lam đường kính khoảng một centimet, bên trong là hình ảnh Trái Đất,dáng vẻ của Trái Đất từ hơn ngàn năm trước, thời điểm vẫn tràn đầy sự sống.

Bằng mắt thường, có thể thấy rõ sắc xanh sống động trên bề mặt hành tinh, địa hình khái quát. Nếu phóng to, có thể thấy sông băng, núi non, thậm chí cả một bức tường thành kéo dài,nghe nói đó là một công trình cổ tên gọi là Vạn Lý Trường Thành. Thiết kế tinh tế đến mức siêu thực, khiến giá trị của chiếc nhẫn này tăng vọt.

Tông Hách biết Đường Hoàn rất yêu thích văn hóa Trái Đất, tin chắc cậu sẽ thích chiếc nhẫn này. Cho nên, bằng mọi giá, anh phải có được nó.

Lâm bá nhìn mà đau lòng: "Nếu công tước biết ngài bỏ từng ấy tiền mua nhẫn..."

Tông Hách đáp chắc nịch: "Ông ấy sẽ vui đến mức nhảy khỏi quan tài, vì Tông gia không còn lo tuyệt tự."

Lâm bá cạn lời. Không trách được phu nhân từng nói nguyên soái nhà mình tính tình vừa tệ vừa thô, nói chuyện chẳng lọt tai chút nào,mà đôi lúc... đúng là vậy thật.

Một lúc sau, Lâm bá nhỏ giọng: "Phu nhân vẫn rất yêu ngài."

Tông Hách cất hộp nhẫn đi: "Tôi chưa từng thấy hắn có gì không tốt, chỉ là không nhớ được nhiều chuyện thôi. Nuôi tôi lớn là ông, trong lòng tôi, ông mới là cha."

Mặt Lâm bá rõ ràng rạn ra vì cười, cảm động nói: "Câu này ngài đừng nói nữa, nói nữa là hại tôi giảm thọ đó!"

Tông Hách nhịn cười, không nói gì. Lão già này rõ ràng trong lòng đang vui muốn chết mà còn giả vờ nghiêm túc. Con người đúng là miệng một đằng, lòng một nẻo!

Lâm bá nhắc nhở thêm: "Chiếc nhẫn này nếu đeo trên tay, sẽ gây chú ý, nhất là lúc phu nhân livestream."

Tông Hách kiêu ngạo hừ một tiếng: "Càng tốt. Tôi muốn cho cả thiên hạ biết."

Lâm bá nhịn cười: "Phu nhân thật sự là một đứa nhỏ tốt. Tính cách hai người rất bù trừ cho nhau. Chỉ có điều... thân phận của ngài có thể sẽ gây phiền phức. Còn lại thì hoàn hảo."

Tông Hách nheo mắt, bá đạo nói: "Mặc kệ hắn!"

Thân phận ư? Không đáng quan tâm!

Sau khi cặp nhẫn được đấu giá thành công, mạng xã hội bùng nổ: Rốt cuộc là ai chi tới 1,3 tỷ mua quốc bảo?!

Có người nói người mua là đại quý tộc, cũng có người nói là thương nhân siêu giàu. Tóm lại, nếu không thuộc tầng lớp thượng lưu thì đừng mong đào đâu ra nổi số tiền ấy. Mọi người thi nhau bàn tán: người mua đôi nhẫn đó định làm gì? Giữ làm vật gia truyền? Hay đem trưng bày cho người khác chiêm ngưỡng?

Nguyên soái đại nhân tỏ rõ thái độ: Không phải mấy thứ đó.

Anh nhất định sẽ đeo chiếc nhẫn này lên tay bạn đời mình, để mọi người đều phải nhìn thấy.

Sau một ngày quay chụp vất vả, cuối cùng Đường Hoàn cũng xong việc. Cậu còn tranh thủ nhìn lại mấy tấm ảnh chưa chỉnh sửa,ngoài La Bỉnh Quận là gương mặt đại soái ca thì cậu chẳng thèm nhìn, toàn chăm chăm nhìn đám con "mèo con" nhà mình. Cái nào cái nấy đáng yêu chết người.

Đường Hoàn rất hài lòng, Từ Mễ cũng vậy. Đến lúc chia tay, cô còn cảm ơn và bắt tay cậu, hứa chắc nịch: "Lúc quảng bá nhất định sẽ đẩy mạnh tuyên truyền!"

Đường Hoàn lễ độ đáp: "Cảm ơn nhé."

Làm việc với người thông minh đúng là thoải mái.

Về tới nhà, Đường Hoàn còn chưa lên lầu, đã lăn thẳng ra ghế sô pha giữa sảnh lớn, định nghỉ ngơi một lúc rồi mới tính tiếp.

Tông Hách từ trên lầu đi xuống, ngồi cạnh Đường Hoàn, đôi mắt sáng rực nhìn chăm chăm vào cậu.

Đường Hoàn theo phản xạ ôm chặt gối ôm vào lòng, cảnh giác nói: "Hai con mắt mèo vàng kim của anh ấy, lúc nhìn người bằng kiểu đó y như hổ nhìn con mồi, anh tự biết nó đáng sợ cỡ nào không?"

Chưa nói dứt câu, Tông Hách đã thò mặt lại gần. Đường Hoàn giật mình, theo phản xạ liền nhét thẳng cái gối đang ôm vào mặt nguyên soái đại nhân.

"Có gì thì nói đàng hoàng! Thò mặt qua làm gì!"

"Em dám gia bạo tôi vậy luôn hả?"

"Ai mà gia bạo?!"

"Em đó!"

Đường Hoàn nhìn cái gối ôm mềm mịn trong tay, cái này mà gọi là gia bạo hả trời?

Lúc này, trán cậu bỗng cảm thấy lành lạnh. Đường Hoàn ngẩng lên,Tông Hách đang cầm thứ gì đó, vừa lúc dán vào trán cậu. Cậu chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Gì vậy? Không lẽ anh bắt được con sâu đem dán lên hù tôi? Nói trước nha, gan tôi không nhỏ đâu. Tôi dám ăn luôn đó, tin không?"

Tông Hách biết rõ cậu đang cố tình chọc ghẹo, nhưng vẫn bị ám ảnh chút hình ảnh Đường Hoàn há miệng nuốt sâu... Thôi không đùa nữa, anh kéo tay Đường Hoàn lại, không nói không rằng, đeo chiếc nhẫn vào tay cậu.

Đường Hoàn ngẩn người nhìn bàn tay mình,một chiếc nhẫn vừa lạ vừa đẹp đã nằm ở đó. Mọi thứ như không thật.

"Nhẫn?"

Tông Hách bá đạo đáp: "Đã đeo vào rồi là không tháo ra được. Coi như em đã kết hôn."

Đường Hoàn lúc này mới nghiêm túc nhìn kỹ. Ánh mắt cậu lập tức bị viên thủy tinh hình địa cầu ở giữa hút chặt, "Cái này là... Trái Đất?!"

Vòng ngoài của chiếc nhẫn được làm bằng thứ kim loại màu bạc nhạt, không biết là chất liệu gì, nhìn hơi giống bạch kim. Chính sự giản dị đó lại càng tôn lên viên đá thủy tinh lớn ở giữa. Nó đẹp đến lạ thường, giống hệt hình ảnh Trái Đất được vệ tinh chụp từ không gian mà cậu từng thấy khi còn ở thời đại trước. Đường Hoàn sững sờ vuốt nhẹ viên đá, mắt bắt đầu nóng lên.

"Chiếc nhẫn này chắc tốn không ít tiền nhỉ..."

Tông Hách mở chức năng phóng đại hình ảnh trên thiết bị cá nhân, đưa cho cậu xem rõ hơn. Vừa nhìn, Đường Hoàn liền thấy được cả hình ảnh Vạn Lý Trường Thành. Nước mắt cậu cuối cùng cũng rơi xuống.

Trái Đất chính là chấp niệm của cậu, là nơi níu giữ cậu với quá khứ. Cậu chưa từng nghĩ một người đàn ông mạnh mẽ lạnh lùng như Tông Hách lại có thể hiểu được điều đó. Anh không chỉ biết cậu thích gì, mà còn vì cậu mà làm nên chiếc nhẫn này.

"Cảm ơn anh. Em thật sự rất thích nó." Đường Hoàn đỏ hoe mắt, xúc động nâng tay ôm mặt Tông Hách, chủ động cúi đầu, trân trọng đặt một nụ hôn lên trán anh.

Từ giây phút đó, cậu biết mình phải học cách chuyển chấp niệm về Trái Đất sang chiếc nhẫn này. Quên đi quá khứ. Dùng thân phận Đường Hoàn của thời đại này, sống trong căn nhà này,và sống thật vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment