Sáng sớm tinh mơ, trong đầu Đường Hoàn bỗng vang lên một giọng điện tử xa lạ, dọa cậu bật dậy ngồi phắt lên.
Nguyên soái đại nhân vốn đang bị thương về tinh thần lực, cần ngủ sâu để dưỡng sức, vậy mà lại bị chính bạn đời mình làm giật mình tỉnh giấc. Tông Hách cau mày khó chịu, nhìn bộ dạng hoảng hốt của cậu, đưa móng vuốt đặt lên trán cậu, nhẹ nhàng cọ cọ, như muốn nói: "Ngốc! Có ta ở đây, sợ cái gì chứ?"
Đường Hoàn cảnh giác nhìn quanh, nghi ngờ bản thân vừa bị ảo giác. Thấy trước mắt chỉ có mỗi chú mèo con, không thấy Tông Hách đâu, cậu mới thở phào: "Đại Tráng, ngươi tới từ khi nào vậy?"
Cậu dịu mặt xuống, nhẹ nhàng vuốt đầu mèo con, trấn an một chút rồi lại nằm xuống, ôm nó vào ngực để cả hai tiếp tục ngủ.
Nhưng ngay lúc này, giọng điện tử xa lạ kia lại vang lên lần nữa:"Địa Cầu Sủng Vật Hệ Thống thăng cấp thành công, hiện tại đổi thành Địa Cầu Động Vật Hệ Thống. Căn cứ vào giá trị nhân khí của chủ nhân để đổi động vật.
Trước kia chỉ có thú cưng dễ thương, giờ dựa theo tiến hóa và kích thước để phân cấp , từ động vật không xương sống đến động vật có xương sống.
Thứ tự đổi: Động vật nguyên sinh → động vật xoang tràng → ngành giun dẹp → động vật hình dây, động vật có đốt → động vật thân mềm → động vật chân đốt → cá → lưỡng cư → bò sát → chim và thú có vú.
Ngoài ra còn rất nhiều nhiệm vụ nhánh, mời ký chủ tự do khám phá."
Nghe xong, khóe miệng Đường Hoàn giật mạnh. Động vật nguyên sinh, nghiêm túc hả? Chính là mấy con kiểu trùng đế giày, trùng mặt trời, ký sinh trùng sốt rét?!
Rồi nhìn lại , mẹ nó! Hệ thống khấu hết toàn bộ điểm tích lũy của cậu! Đồ rác rưởi! Tự ý trừ điểm! Vô liêm sỉ!
Hệ thống này chẳng có ràng buộc gì, công năng cũng chỉ có một: nhân khí càng cao thì mở khóa được động vật mới. Trước đó cậu đã mở khóa tới con lạc đà không bướu, bước tiếp theo là định mua sư tử, tên đã nghĩ sẵn , Simba. Vậy mà bây giờ toàn bộ điểm tích góp bị ném vào nâng cấp hệ thống!
Cậu mở giao diện hệ thống, vừa thấy liền bật cười tức giận: Trùng đế giày với con giun thật sao?! Cậu cần mấy thứ này làm gì? Chẳng lẽ để người ta xem livestream mà kinh ngạc thốt lên:"Ai cha ~ một đôi đế giày hoàn mỹ quá ~"
"l**m cái đế giày này moah moah ~"
"Cưng ơi, trùng gì mà đáng yêu thế, lại gần thơm một cái moah moah ~"
"Oa ~ đầu và mông nó y hệt nhau, ta như thấy được gương mặt hoàn mỹ, mỹ lệ động lòng người ~"
... Tào lao! Ai mà nói ra mấy câu này chắc chắn đầu có vấn đề!
Nhưng nhìn tiếp phía sau, Đường Hoàn dần bình tĩnh lại. Về sau toàn là loài xịn, gần như bao gồm hết các giống loài trên Trái Đất, từ nhỏ tới lớn, còn có cả hổ Siberi, báo đốm châu Mỹ, voi châu Á, cá sấu Dương Tử, voọc mũi hếch, gấu trúc... Gấu trúc?!
Có cả gấu trúc!!
Đường Hoàn lại kích động ngồi bật dậy: Quá đỉnh luôn!
Tông Hách, đang ngủ trong ngực cậu, bị cậu làm giật mình, bật dậy, một móng vuốt ấn vào cổ Đường Hoàn, hàm răng nhếch lên, ánh mắt vàng lạnh lẽo như nhìn con mồi sắp bị xé xác. Nhận ra là Đường Hoàn, hắn rút móng lại, ria mép khẽ run, rồi đi đến mép giường, định bỏ đi , chẳng ngủ nổi nữa!
Đường Hoàn đưa tay ra nhéo đuôi mèo, "phác" một tiếng: "Này nhóc, định đi đâu hả?"
Tông Hách tức giận giãy giụa, cố bò ra khỏi vòng tay cậu. Với cái thân mèo nhỏ xíu hiện tại, hắn chẳng thể nào thoát ra nổi, lại không thể thật sự cào cậu. Trong đầu còn lóe lên ý tưởng biến lớn ngay để dọa cậu khóc, nhưng như thế thì cậu sẽ biết chuyện hắn vốn là mèo con. Bao nhiêu chuyện mất mặt lúc bất lực trước đó, nguyên soái đại nhân đây không muốn nhớ lại chút nào!
Thấy hai cái móng mèo con ra sức cào, tiếng sột soạt vang trên ga giường, Đường Hoàn cười gian, ôm chặt hơn, nghiến răng trêu: "Tiểu bảo bối, ngươi trốn không thoát lòng bàn tay ta đâu!"
Lông trên đầu Tông Hách lập tức dựng đứng. Còn dám trêu chọc hắn à?!
Thấy mình đùa hơi quá, Đường Hoàn mỉm cười bế hắn lên, vuốt nhẹ đỉnh đầu: "Rồi rồi, không đùa nữa, ngủ tiếp đi."
Mèo con bò đến mép giường, trông như muốn cách cậu xa một chút. Đường Hoàn nhanh chóng dịch qua bên, tỏ ý mình thật sự không trêu nữa, cho hắn ngủ.
Xem tiếp giao diện hệ thống, Đường Hoàn càng ngạc nhiên , có cả những sinh vật cổ đại tuyệt chủng như khủng long bạo chúa, hổ răng kiếm... Chỉ là số điểm cần để đổi thì cao ngất, tính bằng trăm triệu. Cậu hít sâu: chỉ cần nhìn thấy thì đã có hy vọng. Như người ta nói, phải có ước mơ, nhỡ đâu thành sự thật thì sao?
Mục tiêu trước mắt: có được một con gấu trúc!
Xem như vì gương mặt đáng yêu ấy, cậu cũng tạm bỏ qua cho trùng đế giày và con giun.
Bây giờ công nghệ tiên tiến, khác xa trước kia , không chỉ xem livestream qua màn hình và gõ bình luận, giờ còn có cả chức năng chạm, ngửi, nếm...
Ở phạm vi nhất định, mở tính năng này lên là người xem như lạc vào thế giới thật. Ví dụ cậu nấu ăn, khán giả sẽ ngửi được mùi thơm, cảm nhận được hơi nóng. Nếu ôm một con mèo vào khu vực livestream, họ thậm chí có thể sờ thấy lông nó mềm ra sao, thịt nó mũm mĩm thế nào. Với điều kiện này, chỉ cần cố gắng, cậu hoàn toàn có thể kiếm đủ nhân khí để mua gấu trúc!
Cảm nhận được khí thế chiến đấu từ trên đầu mình, Tông Hách ngẩng đầu, "A ô" một tiếng đầy nghi hoặc ,lại định giở trò gì nữa đây?
Đường Hoàn sững sờ nhìn chú mèo con. Đây là lần đầu tiên cậu nghe Đại Tráng kêu, trước giờ cứ tưởng dây thanh của nó có vấn đề. Nghe xong, cậu không nhịn được: "Phốc!"
Cậu ôm bụng cười ngặt nghẽo: "Ha ha ha ngươi là mèo mà lại không biết kêu 'meo'! A ô là cái gì? Ha ha ha ha ha ha ~~"
Tông Hách nhìn cậu bằng ánh mắt ngày càng trầm xuống, móng vuốt ấn lên miệng Đường Hoàn, đầu ngón tay thoáng ẩn thoáng hiện khí lạnh. Hắn là hổ! Không phải mèo! Bắt hắn kêu "meo meo" là có ý gì chứ?!
Chưa kịp phản ứng, hắn đã bị Đường Hoàn luồn tay vào nách, nhấc bổng lên.
Hai ánh mắt chạm nhau. Đôi mắt của Đường Hoàn, gần sát gang tấc, ánh lên nụ cười gian xảo. Tông Hách tức tối giơ móng, ấn mạnh vào miệng cậu, cười nữa đi! Cho ngươi cười! Lông hắn dựng phồng, hai tai mèo cụp sát về sau, "phi cơ nhĩ" , kiểu dáng báo hiệu độ nguy hiểm cao.
Đường Hoàn lại bị chọc cười, đặt mèo con lên đùi, xoa đầu: "Còn dám làm phi cơ nhĩ với ta cơ đấy, tiểu tử. Sao ngươi lại hung thế? Hung thêm cái nữa ta xem nào?"
Phải nói thật, kẻ không biết mới đáng sợ. Một nhân loại lạc hậu hơn ngàn năm như cậu lại là người đầu tiên dám xoa đầu nguyên soái mà vẫn sống yên lành tới giờ.
Tông Hách mặt không cảm xúc, trong lòng thầm ghi thêm một bút "Tìm đường chết" vào sổ đen.
Cậu cười đã đời, vuốt lại phần lông xù trên đầu hắn, vừa dỗ vừa trêu: "Bảo bối, muốn kêu thì phải 'meo', đừng 'a ô'. Mèo nào chẳng biết 'meo', meo một tiếng cho ba ba nghe thử."
Thấy hắn không động đậy, cậu bóp nhẹ móng mèo: "Dù là mèo con cũng yếu quá rồi. Sao tới giờ còn không biết kêu? Đến đây, học theo ta: meo meo meo meo ~"
Tông Hách mất kiên nhẫn, nhe răng: "A ô!"
Trong mắt Đường Hoàn, tiếng "a ô" non nớt ấy chỉ như một cú "nãi hung" , hung mà vẫn đáng yêu.
"Ha ha ha ~" Cậu không nhịn được ôm mèo con hôn mấy cái: "Ai nha! Đáng yêu quá đi, nhóc con ~~"
Tông Hách thở hắt ra, đơn giản là nhắm mắt lại trong vòng tay cậu để ngủ tiếp. Nhìn kỹ mới thấy, dưới lớp lông mềm, đôi tai mèo đã ửng hồng. Kiểu tính cách nóng nảy nhưng dễ mềm lòng này khiến nguyên soái vốn tin vào "quyền đấm là chân lý", "có thể đánh thì khỏi nói" cũng chịu thua. Hắn lặng lẽ thu móng, đặt hai chân trước chéo nhau. Đàn ông lớn không chấp nhặt với vợ. Lấy một người đến loài còn phân biệt không nổi thế này... thôi thì nhận mệnh.
Buổi chiều, Đường Hoàn bắt đầu chuẩn bị cho buổi livestream. Trước đó cậu đã đóng gói toàn bộ đồ dùng thú cưng, nhờ Lâm bá đợi cậu ổn định chỗ mới rồi gửi sang. Không ngờ hôn lễ chưa xong đã phải dùng lại đồ, thế là cậu lại lôi từ kho ra mấy thứ , chỉ lấy vài món đồ chơi nhỏ của mấy "nhóc lông", còn đồ cồng kềnh thì để nguyên, vì mai sẽ chuyển hẳn đến dinh thự nguyên soái ở Đế Tinh.
Phòng ngủ cũ giờ không dùng nữa, cậu trải một tấm thảm lớn xuống sàn, đặt thêm vài món đồ chơi và cái chậu cơm ,vậy là đủ.
Hơn mười ngày rồi không livestream, fan chẳng mong trò gì mới, chủ yếu là muốn ngắm mấy "nhóc lông". Hiểu rõ tâm lý này, Đường Hoàn quyết định đêm nay sẽ cho lên sóng thỏ tai cụp Robbie, cặp hamster Đại Mao và Nhị Mao, cùng chú vẹt Cockatiel lắm mồm , Tiểu Cockatiel. Còn gấu mèo mê nước và lạc đà không bướu thì để hôm khác livestream riêng.
Tối đến, ăn cơm xong, Đường Hoàn đúng giờ bước vào phòng livestream mang tên "Địa Cầu Manh Sủng" , cái tên đơn giản, thẳng thắn, nhìn phát là biết nội dung.
Cậu vừa online, số người xem đã bùng từ 0 lên 1,5 triệu chỉ trong nửa phút, và còn tăng nhanh.
Nhờ công nghệ cao, cậu áp lên mặt mình một lớp mặt nạ mèo mẻo siêu đáng yêu. Fan vừa thấy cậu liền gào lên: "Còn tưởng cậu bị con tiểu yêu nào câu mất rồi chứ!"
Đường Hoàn bật cười: "Câu được ta chỉ có mèo thôi, đúng không Đại Tráng?"
Mèo con đang ngủ ngoài khung hình ngáp dài, rồi thong thả đi ra cửa, quay về phòng ngủ. Cậu bĩu môi , nhóc lười này, chẳng chịu phối hợp gì cả!
Sau đó cậu đưa tay ra, lòng bàn tay hướng xuống, làm động tác như đang dùng dị năng triệu hồi. Cậu vẫn luôn nói với mọi người là mình có dị năng triệu hồi, nhưng chỉ triệu hồi được những loài thuộc "Địa Cầu Manh Sủng", nếu không sẽ khó giải thích và dễ bị kẻ xấu chú ý.
Giọng cậu nhẹ nhàng vang lên: "Tiểu khả ái của mọi người sắp online, nhớ kiểm tra và nhận nhé ~"
"Tiểu tỷ tỷ, hôn cái ~ mua!"
"Tiểu mỹ nhân, mua!"
"Tiểu ca ca, mua!"
"Daddy, cậu biết hát bài 'Ngôi sao nhỏ' không? Tôi biết! Ái tích ma lực xoay vòng vòng ~"
Ngay sau đó, một chú vẹt Cockatiel xinh đẹp xuất hiện, vừa ló ra đã nghiêng đầu, vênh váo hét to. Đường Hoàn lập tức hối hận , đáng lẽ để cuối cùng mới thả tên "ba hoa" này ra mới đúng!