Sau Khi Tôi Chạy Trốn, Bạn Đời Người Thực Vật Tức Giận Đến Mở Mắt

Chương 50

Đường Hoàn còn chưa hề hay biết hiểm nguy đang kéo tới, vẫn mải mê cùng fan đấu trí đấu sức. Fan có thấy cậu đi nữa cũng không đuổi kịp, bị troll đến mức tức điên. Sau khi khiến cả đám fan phát cáu xong, Đường Hoàn mới thấy mệt rã rời, bèn ấn Đại Tráng nằm luôn lên bàn làm gối đầu.

"Mệt quá, không muốn nhúc nhích nữa, muốn về nhà..." Đường Hoàn dụi mặt vào cái "gối đầu" mềm mềm mụp mụp, hai chân dài duỗi thẳng tắp, nằm bẹp như trái cây dập nát không muốn gượng dậy.

Tông Hách quay đầu lại l**m l**m trán cậu: "Mệt rồi thì về thôi, nhóc con."

Đường Hoàn bực mình nắm đuôi anh: "Cái cách nói chuyện này với giọng điệu này, anh giống y chang biểu thúc của anh đó! Miệng độc!"

Tông Hách im lặng một lúc, rồi dùng móng vuốt ngoắc lấy ngón tay cậu, nghiêm túc nói: "Về đến nhà, có chuyện muốn nói với em."

"Ồ, có bí mật nữa hả?" Đường Hoàn cười nhéo nhéo miếng đệm thịt ngay trước mặt, "Được, về rồi anh kể. Thích bạn nữ nào trong lớp đúng không?

Có lén tặng bạn đó đồ ăn vặt không?"

Tông Hách mệt tim rút móng lại. Anh thật lòng mà, không muốn tiếp tục giấu thân phận nữa, phiền phức quá.

Lên phi hành khí, Đường Hoàn ôm Đại Tráng, đầu tựa vào lưng ghế, lim dim muốn ngủ.

Quý Ngạn hiểu ý, chỉnh ghế ngả ra thành giường, bốn ghế xếp thành một chiếc giường dài. Đường Hoàn nằm thẳng ra, ôm mèo vào lòng, ngáp một cái rồi nói: "Tiểu Quý, sắp tới nhà thì gọi anh dậy."

Tông Hách dùng móng kéo tấm chăn gần đó lại, Quý Ngạn lập tức đắp thêm cho anh hai lớp nữa. Tông Hách hài lòng cuộn mình trong lòng Đường Hoàn, cũng nhắm mắt theo.

Phi hành khí bay chậm lại, lướt rất ổn định. Quý Ngạn điều chỉnh nhiệt độ cho phù hợp, để Đường Hoàn ngủ ngon hơn. Vừa rời khỏi công viên chưa lâu, cậu đã ngủ say.

Một lát sau, Tông Hách đột nhiên mở mắt cảnh giác, nhẹ nhàng chui ra khỏi lòng Đường Hoàn. Quý Ngạn thấy thế, liếc mắt nhìn theo ánh mắt anh, rồi cũng cảm nhận được điều bất thường.

Người từng đối mặt nguy hiểm nhiều năm luôn có giác quan nhạy bén hơn người thường. Cảm giác đó giúp họ ngay lập tức nhận ra khi hiểm họa đang tới gần.

Quý Ngạn nhỏ giọng hỏi: "Nguyên soái, có cần đánh thức phu nhân không?"

Tông Hách lạnh giọng: "Ba phút nữa gọi cậu ấy dậy, cho cậu ấy hai phút thích ứng. Năm phút sau, phi hành khí sẽ bay ngang qua trạm đổi vận phế bỏ số 1002. Nếu bọn họ muốn ra tay, chắc chắn sẽ chọn chỗ đó."

Quý Ngạn gật đầu, mở nút bí mật trên cổ tay, một bộ chiến đấu phục đen tuyền lập tức hiện ra, toàn thân vào trạng thái sẵn sàng.

Tông Hách nhìn thoáng qua, cau mày: "Về sau đừng để cậu ấy thấy bộ dạng này của cậu."

Quý Ngạn:?

Tông Hách lạnh nhạt: "Dọa cậu ấy."

Quý Ngạn ngoan ngoãn cởi bộ đồ ra, không dám phản bác.

Tông Hách quay về chỗ nằm cạnh Đường Hoàn, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu đếm ngược trong đầu.

Ba phút sau, Quý Ngạn nhẹ nhàng lay cậu: "Phu nhân, dậy đi."

Đường Hoàn mơ màng mở mắt, giọng còn ngái ngủ: "Sao vậy?"

Quý Ngạn ngồi cạnh, dịu giọng nói: "Hai phút nữa phi hành khí sẽ bị tập kích. Ngài đừng sợ."

Đường Hoàn nhìn ra ngoài, cảnh vật chẳng có gì khác biệt. Nhưng nếu Quý Ngạn đã nói vậy, thời gian lại gấp rút, cậu không hỏi thêm gì cả. Cậu lập tức ôm lấy mèo con bên cạnh, xoa đầu nhóc, giọng trầm nhưng chắc: "Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."

Tông Hách: "..."

Đúng như dự đoán. Khi phi hành khí vừa tới gần trạm đổi vận 1002, mặt đất lập tức khai hỏa. Phi hành khí ngay lập tức tránh né làn đạn pháo từ phía dưới, rồi xoay vòng giữa không trung. Hai bên sườn bật ra đôi cánh thép, toàn bộ phương tiện biến hình thành chiến cơ.

Vị trí Đường Hoàn đang ngồi bị chuyển về trung tâm chỉ huy. Ghế ngồi tách ra, đẩy cậu vào khoang điều khiển. Đường Hoàn ôm mèo trong lòng, nhìn quanh với vẻ mặt mộng bức: "Má ơi... biến hình thiệt luôn?!"

Còn chưa kịp phản ứng, dây an toàn trên ghế đã tự động khóa chặt eo cậu, cố định vững như bàn thạch. Ghế điều khiển phía trước bật ra một phi công đầu trọc to con, mặt tỉnh như không, cười ha hả: "Phu nhân, cho phép tôi kích hoạt cơ chế tự chiến và phản công nhé?"

Đường Hoàn không nghĩ nhiều: "Cho!"

Còn không cho nữa thì ngồi đây đợi ăn đạn à?!

Nghe được mệnh lệnh, chiến cơ lập tức xoay vòng 180°, rồi bổ nhào thẳng xuống. Đường Hoàn chỉ cảm thấy đầu ong ong, vừa quay cuồng vừa thấy bên ngoài bùng lên ánh lửa rực trời. Tên đầu trọc huýt sáo một cái, hăng hái hét lên: "Báo cáo phu nhân! Đã xử lý xong đuôi theo dõi!"

Đường Hoàn chỉ muốn chửi thề, nhưng đầu óc quay như chong chóng, nói không nổi, chỉ biết nghĩ: Tên này hổ quá...

Chưa kịp hoàn hồn, thêm một loạt pháo tiếp theo phóng lên, vài chiếc phi hành khí cũ nát bay thẳng vào va chạm tự sát. Đường Hoàn mặt trắng bệch, gắt gao ôm lấy mèo trong lòng.

Chiến cơ lại xoay một vòng để né đạn, lần này là hơn bảy trăm độ, xoay đến nát óc. Đường Hoàn chưa từng được huấn luyện kiểu này, cuối cùng cũng chịu không nổi, nôn khan mấy tiếng, cả môi cũng tái nhợt.

Tông Hách thấy cậu như vậy, không chịu nổi nữa, giãy ra khỏi vòng tay cậu.

Đường Hoàn cố gắng giơ tay níu lấy anh, chỉ sờ được cái đuôi mềm. Cậu gấp đến nỗi la lên: "Có nguy hiểm đó, Đại Tráng!"

Tông Hách thở dài: "Thật ra, anh định chờ về nhà rồi mới nói rõ với em. Nhưng tiếc là giờ phải nói luôn rồi."

Đường Hoàn trừng lớn mắt, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Đại Tráng càng lúc càng lớn, trong chớp mắt biến thành dáng người cao hơn hai mét, lông đen xen kim, hình thể như mãnh hổ. Một tia sáng nhàn nhạt chớp qua, trên người xuất hiện bộ chiến phục màu đen của quân đội , Tông Hách đứng trước mặt cậu.

Đường Hoàn sững người, hoàn toàn ngơ ngác. Đại Tráng... biến thành Tông Hách?!

Chưa kịp hỏi gì, Tông Hách đã trầm giọng: "Mở khoang sau. Tôi muốn xuống."

Lúc này người điều khiển cuối cùng cũng nghiêm túc hẳn lên: "Nguyên soái, một mình ngài xuống quá nguy hiểm. Dưới đó tình huống chưa rõ ràng, hơn nữa ngài còn đang..."

Tông Hách mất kiên nhẫn, mắt nhìn đợt tấn công tiếp theo lại sắp tới, người phải chịu trận chính là Đường Hoàn, anh lạnh giọng nói: "Thi hành mệnh lệnh!"

"Rõ!" Gã đầu trọc cũng không dám lắm lời thêm nữa, khoang sau chiến cơ lập tức mở ra, Đường Hoàn trơ mắt nhìn Tông Hách từ cửa khoang nhảy xuống.

"Tông Hách!" Đường Hoàn không còn tâm trí để thắc mắc chuyện biến thân là gì, tim cậu như muốn nhảy vọt lên cổ họng, chỉ tiếc cậu đang bị khóa chặt vào ghế, đến đứng dậy cũng không nổi.

Quý Ngạn đặt tay lên vai cậu, trấn an: "Phu nhân cứ yên tâm, chỉ là chuyện nhỏ thôi, nguyên soái sẽ nhanh chóng quay lại, ngài nhắm mắt lại, đừng nhìn nữa."

"Gì cơ?" Đường Hoàn vừa lúc nhìn ra ngoài cửa sổ, định tìm bóng dáng của Tông Hách, giây tiếp theo đã bị Quý Ngạn che mắt lại.

Giọng Quý Ngạn rất nhẹ, giống hệt ngày thường dịu dàng ngoan ngoãn, từ tốn dỗ dành thần kinh căng cứng của Đường Hoàn: "Phu nhân, nguyên soái không muốn để ngài thấy cảnh đó, ngài cũng đừng nhìn."

Đường Hoàn dần bình tĩnh lại, ngồi yên để Quý Ngạn che mắt mình, không cần nhìn cũng biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Cậu thật sự không thể tưởng tượng được Tông Hách phải làm sao để một mình đánh thắng đám người kia, cậu chỉ lo, Tông Hách liệu có nguy hiểm gì không, có bị thương không. Trong tình huống này, muốn sống sót thì phải ra tay trước. Tông Hách không muốn để cậu thấy dáng vẻ anh giết người, cậu hiểu điều đó.

Quý Ngạn thấy cậu không giãy giụa nữa, lúc này mới buông tay, nhẹ giọng nói xin lỗi: "Thất lễ."

Đường Hoàn lắc đầu, cắn răng gồng mặt lên, cố ép bản thân bình tĩnh chờ đợi. Đúng lúc đó, chiến cơ đột ngột tăng tốc theo kiểu ánh sáng, vọt thẳng lên trên, gã đầu trọc hoảng hốt chửi thề: "Vãi đạn! Nguyên soái tăng tốc rồi! Ai bảo anh ấy nằm ba năm chân tay không cử động được!"

Đường Hoàn theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật ban nãy đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một màu đen kịt, toàn bộ chiến cơ như rơi vào môi trường chân không, Đường Hoàn lại sốt ruột tìm kiếm bóng dáng Tông Hách, Quý Ngạn vẫn giữ vai cậu, cố gắng làm dịu cơn lo lắng: "Phu nhân yên tâm, nguyên soái thắng rồi."

Đường Hoàn khẩn trương: "Ý là sao?"

Quý Ngạn mỉm cười: "Toàn bộ trạm đổi vận phía dưới, biến mất rồi."

Đồng tử Đường Hoàn co lại: "Tất cả đều... biến mất?"

Quý Ngạn gật đầu, vẫn giọng ngoan ngoãn: "Nguyên soái mà nổi giận thì hậu quả sẽ là hủy diệt. Hủy bao nhiêu còn tùy tâm trạng, mà hiện tại thì quá rõ rồi, anh ấy cực kỳ tức giận, giận đến mức xóa sổ luôn cả trạm đổi vận đang sửa chữa, không chừa lại gì hết."

Đường Hoàn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Có hủy hay không cũng không quan trọng, cậu chỉ lo... Tông Hách đâu?

Lại tiếp tục chờ thêm ba phút, Đường Hoàn cảm giác như sống từng giây dài bằng một năm, thấp thỏm nhìn chăm chăm cánh cửa khoang phía sau.

Cuối cùng, cửa khoang lại mở ra, bóng dáng lạnh lùng của Tông Hách xuất hiện, trên tay còn xách theo một người. Đường Hoàn mừng rỡ định gọi, nhưng liền thấy Tông Hách quẳng người kia xuống sàn như quăng bao đất, đối phương rên lên một tiếng, chứng tỏ vẫn còn sống.

"Tông Hách!" Đường Hoàn nhìn thấy máu trên người anh, tim lại vọt lên tận cổ, cậu giằng giằng cái khóa an toàn quanh hông, sờ mãi không rõ cấu tạo, mở không được!

Quý Ngạn nhanh chóng mở khóa giúp cậu, Đường Hoàn đứng dậy, hoảng hốt chạy tới. Không ngờ mới bị xoay vài vòng hồi nãy đầu vẫn còn choáng, chưa chạy được hai bước đã lao nghiêng đầu vào tấm thép bên cạnh. Tông Hách lập tức nghiêng người đỡ lấy cậu, siết chặt cậu vào lòng. Vừa ôm xong đã thấy trên áo người trong ngực dính đầy máu mình, Tông Hách nhíu mày, mắt đầy bực bội, không nói một lời nhận lấy khăn lông Quý Ngạn đưa, định lau cho cậu, tiếc là càng lau càng lem, sắc mặt Tông Hách càng lúc càng đen.

Đường Hoàn hiểu ý anh, khóe môi cong cong: "Không sao đâu, về nhà giặt là sạch thôi."

Tông Hách buông cậu ra, tự lau tay mình, cố tình giữ khoảng cách với Đường Hoàn.

Đường Hoàn mím môi, đưa tay nắm lấy tay Tông Hách: "Mùi đó đâu có giặt không hết, về nhà rửa là được. Em đâu phải mèo mũi thính, em đâu có ngửi thấy."

Tông Hách ngẩng đầu, đôi mắt màu vàng kim bình thản nhìn vào đôi mắt cười của Đường Hoàn, phát hiện cậu không hề sợ mình, cũng không có ý tránh né, lúc này mới ném trả cái khăn lại.

Chiến cơ lại chuyển về dạng phi hành khí, khoang nghỉ lập tức rộng rãi hơn nhiều. Tông Hách ngồi đối diện Đường Hoàn, chủ động nắm lấy tay cậu, siết chặt, không nói lời nào.

Đường Hoàn vẫn còn run trong lòng, mãi sau mới ý thức được mình vừa mới trải qua một cuộc ám sát, suýt chút nữa đã qua đời, lại còn bị chiến cơ quay mòng mòng, muốn ói mà vẫn chưa ói được. Cậu không nói gì, hai người cứ thế ngồi yên, không khí ngột ngạt đến khó chịu.

Quý Ngạn kiểm tra người mà Tông Hách mang về, phá tan bầu không khí:"Người này được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng không giống lính chuyên nghiệp, là nhắm vào ai vậy?"

Tông Hách lạnh nhạt mở miệng: "Nếu nhắm vào tôi, thì không ít người như vậy."

Đường Hoàn hoàn hồn lại, chỉ vào mình: "Chẳng lẽ là nhắm vào em?"

Tông Hách im lặng, ánh mắt ngày càng lạnh hơn.

Đường Hoàn nhìn anh, dần dần tỉnh ra: "Tông Hách, anh thật sự là... Đại Tráng sao?"

Sắc mặt Tông Hách thoáng thay đổi, ừ nhẹ một tiếng, không khí càng lúc càng xấu hổ.

Đường Hoàn mệt mỏi ngả lưng ra ghế, Đại Tráng đã từng cùng cậu ăn ngủ, cùng nhau tắm, từng được ôm trong lòng như con trai, từng bị vò nát thành quả cầu lông, từng yếu ớt nhảy cẫng lên mà cũng mệt rã người... giờ lại hóa ra là bạn đời giết người không chớp mắt. Đường Hoàn nghĩ lại đủ thứ chuyện trước đây, không trách được Đại Tráng và Tông Hách chưa từng xuất hiện cùng lúc, không trách được hai người họ trông giống nhau đến kỳ lạ.

Cậu từng nghi Đại Tráng là con riêng của Tông Hách, vậy mà không ngờ... chính là Tông Hách!

Trước đây bác Lâm còn bảo tinh thần lực của Đại Tráng yếu, đang dưỡng hồn, hóa ra khi ấy người đang dưỡng là Tông Hách, vì tinh thần lực không đủ để duy trì hình dạng trưởng thành, nên mới phải biến thành trẻ con.

Không trách Tông Hách vừa tỉnh lại đã không chịu ly hôn, không để cậu đi.

Không trách Tông Hách lại hiểu rõ cậu như thế. Đường Hoàn đau đầu ôm gối che mặt, muốn khóc cũng không khóc nổi, con trai, không còn nữa rồi.

"Có khi nào... em đang nằm mơ không." Rất lâu sau, Đường Hoàn mới buồn bã nói một câu như vậy.

Tông Hách im lặng hồi lâu: "Ừ, tôi cũng mong là vậy."

Hai người lại tiếp tục rơi vào im lặng, Đường Hoàn đắm chìm trong nỗi đau mất con Đại Tráng, Tông Hách thì bối rối không biết giải thích ra sao, đầu óc chỉ toàn là 800 kiểu chết dành cho kẻ dám thương tổn Đường Hoàn. Mãi cho tới khi về đến nhà, cả hai vẫn không nói thêm lời nào.

Chỉ đến khi phi hành khí hạ cánh ở sân bay, Tông Hách mới đứng dậy, mặt không biểu cảm, bế ngang lấy Đường Hoàn đang còn trong cơn sốc.

Đường Hoàn mở mắt, giãy giụa định tự đi: "Em tự đi được."

Tông Hách ngang ngược không buông: "Em đang khó chịu."

"Em đỡ nhiều rồi, có phải bệnh hiểm nghèo đâu mà!"

Tông Hách vẫn không buồn giải thích, bế Đường Hoàn xuống khỏi phi hành khí. Vừa thấy hai người trên người đều dính máu, bác Lâm lập tức chạy tới, lão già đầu tóc bạc trắng mà chạy còn nhanh hơn thanh niên: "Ai bị thương?"

Tông Hách lắc đầu: "Không ai cả, cậu ấy bị choáng, bảo Thích Hân Minh khám cho cậu ấy xem."

Đường Hoàn đưa tay bóp bóp đầu đang ong ong, cố ra vẻ cứng cỏi: "Tìm bác sĩ làm gì, em còn có dị năng trị liệu mà."

Tông Hách không nể nang: "Dị năng kiểu mèo què của em chẳng chữa được đâu."

Đường Hoàn cười khổ: "Anh còn lo hơn cả em nữa đấy."

Tông Hách bế cậu vào phòng điều trị: "Tất nhiên, anh còn lo cho em hơn cả em lo cho bản thân."

Nghe thì chẳng ngọt ngào gì, nhưng Đường Hoàn lại thấy lòng mình ấm áp. Đại miêu này tuy cứng đầu chuyện khác, nhưng riêng chuyện thích cậu thì lại không hề giấu giếm.

Quân y Thích kiểm tra cho Đường Hoàn xong, thở dài nói: "Bị hoảng loạn, cộng với bị lắc mạnh, không có gì nghiêm trọng, cho ít thuốc an thần, ngủ một giấc là khỏe lại."

Với bác sĩ quân y cỡ như Thích, kiểu tình trạng này chẳng đáng để khám, vừa mất thời gian vừa phí công. Thực ra người nên kiểm tra là Tông Hách mới đúng, xem sau khi sử dụng tinh thần lực lớn như vậy có bị phản ứng phụ gì không. Dù sao cũng là lần đầu tiên sau khi hồi phục, anh dùng dị năng với cường độ lớn như thế.

Thế rồi quân y Thích liền thấy nguyên soái đại nhân cẩn thận bế bạn đời mình trở về ngủ.

Quân y Thích im lặng, chỉ cần nhìn vẻ mặt nguyên soái đại nhân là biết: Anh hoàn toàn không sao, đã hồi phục hoàn toàn rồi!

Đường Hoàn mãi đến khi nằm trên giường mới cảm thấy an tâm. Nhìn Tông Hách cầm quần áo đi tắm, cậu cuối cùng cũng có lại cảm giác an toàn.

Nhưng nghĩ đến chuyện đứa con trai cưng đã nuôi hơn một năm chẳng còn nữa, cậu bỗng giận đến mức ngồi bật dậy, kéo hết quần áo của Tông Hách trong tủ ra, quấn vào khăn trải giường, bọc lại thành một tay nải. Má nó chứ! Cái con đại miêu kia vậy mà không nói với cậu một tiếng, đến một câu giải thích cũng không có, còn thản nhiên đi tắm như không có chuyện gì xảy ra!

Tông Hách vừa tắm xong bước ra liền bị Đường Hoàn ném thẳng một tay nải vào mặt!

Đường Hoàn không cho anh nói một lời nào, đẩy thẳng anh ra cửa, giận dữ giơ hai ngón tay: "Một, anh làm mất tiêu con trai em! Hai, anh làm mất tiêu con trai em mà ngay cả một câu giải thích cũng không có, thái độ của anh là sao? Anh nên tỉnh táo lại một chút, bằng không cuộc sống này khỏi sống tiếp!"

Tông Hách mơ mơ màng màng ôm tay nải Đường Hoàn dúi vào, còn chưa hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

"Anh đi đi! Chưa nghĩ xong nên giải thích thế nào thì khỏi quay về!" Đường Hoàn tức giận đóng cửa cái rầm, khóa luôn vài lớp, rồi nhanh chóng đổi mật mã.

Tông Hách đứng ngây ra đó ôm tay nải chừng mười mấy giây, cuối cùng cũng hiểu ra mình vừa bị bạn đời đuổi khỏi phòng ngủ. Mặt nguyên soái đại nhân lập tức đen như đít nồi, lạnh lùng ấn nút mở cửa, nhưng hệ thống thông báo: Quyền hạn đã bị thay đổi!

Tông Hách toàn thân cứng đờ, trừng mắt nhìn cánh cửa, cố gắng kiềm chế không dùng móng vuốt cào tan cửa. Anh mở máy liên lạc, lần đầu tiên giọng nói thiếu tự tin đến thế: "Sinh một đứa y hệt nữa không phải là được rồi sao?"

Đường Hoàn chỉ trả lời bằng một cái emoji gói hàng, Thần Thú Ca mặt lạnh lùng: "đi đi!"

Giống cái đầu anh! Không phải cùng một con thì sao gọi là giống được?

Quan trọng là thái độ, thái độ! Giấu cậu lâu như vậy, còn có ý nghĩa gì?!

"Nguyên soái!" Bác Lâm đứng lấp ló ở chỗ quẹo hành lang gọi nhỏ, "Vào thư phòng đi, tôi đã thay ghế sofa mới rồi, ngài có thể suy nghĩ một chút."

Tông Hách: "......"

Vào thư phòng, Tông Hách nghẹn đầy bụng tức, lập tức ra lệnh điều tra toàn bộ chuyện này từ đầu đến cuối: "Tôi muốn biết, ai là kẻ đứng sau giật dây."

Cấp dưới thấy anh tức như vậy, chẳng ai dám hỏi thêm, lập tức dẫn theo tên bị bắt về để thẩm vấn. Kết quả rất nhanh đã có, Leanne , thiếu tướng phụ trách tình báo và thẩm vấn , tự mình báo cáo: "Bọn chúng là lính đánh thuê trái phép, miễn có tiền thì cái gì cũng làm."

Leanne rất hiếm khi đùa cợt, nói chuyện có đầu có đuôi, rõ ràng mạch lạc.

Phạm vi của anh là thu thập và báo cáo tình báo, không thêm ý kiến cá nhân, phân tích hay quyết định xử lý thế nào thì không phải trách nhiệm của anh.

Tông Hách giận dữ nói: "Thời đại nào rồi mà còn loại tổ chức kiểu này? Nhổ tận gốc!"

Là một trong bốn phó tướng thân cận nhất của Tông Hách, Leanne theo anh nhiều năm, nên nói chuyện cũng không quá kiểu cấp trên , cấp dưới, anh thẳng thắn nhắc nhở: "Nguyên soái, mấy chuyện kiểu này không nằm trong phạm vi quản lý của quân đội Đế quốc. Chúng ta đánh ngoại xâm, còn sát thủ, lưu manh, lính đánh thuê các kiểu là thuộc về cảnh sát trị an."

Tông Hách lạnh giọng: "Vậy gọi La Nguy hỏi thử xem, nếu hắn không quản được thì ngậm miệng lại!"

Leanne mặt lạnh, lập tức gọi điện cho La Nguy, giọng phó quan lạnh như băng: "Lão đại nhà tôi vừa ra khỏi cửa đã bị tập kích, thủ phạm là lính đánh thuê, lão đại hỏi cậu có quản hay không. Nếu cậu không quản, ổng tự xử."

Đối phương thì nhẹ cả người, sảng khoái đáp: "Nguyên soái điều tra là được rồi, cần gì cứ nói, tụi tôi phối hợp hết mình."

Leanne cúp máy xong, mặt không cảm xúc lưu lại toàn bộ nội dung trò chuyện làm bằng chứng: "Việc bắt người tôi sẽ giao cho Mervyn, thông tin chi tiết sẽ sớm gửi cho ngài."

Tông Hách gật đầu: "Cảm ơn."

Leanne liếc nhìn tay nải trên ghế sofa, nét mặt lãnh đạm cuối cùng cũng hiện ra chút cảm xúc khác thường: "Nguyên soái cũng... cực khổ rồi."

Tông Hách: "......"

Bữa tối, Đường Hoàn dĩ nhiên không nấu. Ăn ngoài thì Tông Hách thấy không ngon, ăn đồ đầu bếp trong nhà nấu cũng không nuốt nổi. Miệng thì bảo không kén chọn, thực ra ăn vài miếng là bỏ dở.

"Hắn ăn chưa?" Tông Hách hỏi.

Bác Lâm ngơ ngác: "Ai cơ?"

Tông Hách mặt lạnh chỉ lên lầu.

Bác Lâm bừng tỉnh vỗ đùi: "À ngài nói phu nhân à, ngài tự lên hỏi đi chứ, hai người là vợ chồng mà, tôi là ông già biết gì đâu."

Tông Hách bực mình bỏ đũa, đi thẳng lên lầu, ấn chuông cửa phòng ngủ.

Quý Ngạn bưng một chén canh, vừa hay đi ngang, thấy Tông Hách liền khựng lại, do dự không biết nên quay về hay không.

Tông Hách ho khẽ một tiếng, ngượng ngùng nói: "Cậu quay lại đi."

Quý Ngạn ngoan ngoãn bước tới, chẳng hiểu hai vợ chồng cãi nhau mà anh ta lại bị lôi vào làm gì.

Đường Hoàn vẫn đang ngủ, rửa mặt xong gọi Kim Tiểu Bàn và Mộc Lan ra, ôm một con trong ngực, để một con trên đầu, trên giường vẫn còn dấu vết Tông Hách từng ngủ. Như vậy mới khiến cậu ngủ ngon. Cậu ngủ liền hai tiếng, vừa đúng lúc tỉnh dậy thì nghe thấy chuông cửa, liền với tay bấm nút intercom ở đầu giường: "Ai đó?"

Tông Hách nghiêm túc chỉ vào Quý Ngạn.

Quý Ngạn thức thời nói: "Phu nhân, ngài ra uống chút canh đi? Rồi ngủ tiếp cũng được?"

Đường Hoàn uể oải: "Cửa mở đó, vào đi."

Tông Hách nhận lấy bát canh trong tay Quý Ngạn, đẩy cửa bước vào, tiện tay đóng sầm lại, nhốt Quý Ngạn bên ngoài.

Quý Ngạn: "......"

Bình Luận (0)
Comment