Sau Khi Tôi Chạy Trốn, Bạn Đời Người Thực Vật Tức Giận Đến Mở Mắt

Chương 55

"Tông Hách, ngươi làm gì lúc ta đang ngủ?" Có quyền truy cập vào hệ thống của cậu, cũng chính là có quyền hạn bạn đời. Đường Hoàn trừng mắt nhìn Tông Hách đang bình tĩnh ăn cơm, thật sự không tưởng tượng nổi anh có thể làm chuyện đó.

"Chỉ chứng minh lại thân phận một chút thôi." Nguyên soái đại nhân ân cần gắp thức ăn cho cậu: "Ăn nhiều lên, gầy quá."

Đường Hoàn nhìn khóe môi người kia, hiếm khi thấy vẫn luôn vương nụ cười nhàn nhạt, tâm trạng tốt như vậy, cậu cũng chẳng buồn tính toán:"Thôi, miễn là anh vui là được."

Sau khi ăn no, Tông Hách lại ôm cậu hôn mấy cái liền, Đường Hoàn chỉ muốn trợn trắng mắt , cái con mèo to này, thật dính người!

Buổi chiều, Đường Hoàn đang chải lông cho Tông Hách thì La Bỉnh Quận gửi tin nhắn đến hỏi: "Chính phủ xác nhận rồi à?"

Đường Hoàn: "Ừ."

Tiểu La: "Gan to ghê đó nhóc."

Đường Hoàn: "Nghèo!"

Tiểu La: "Chơi game không nhóc? Gọi cả Robbie đi nè "

Tông Hách cảm thấy lúc Đường Hoàn chải lông mà còn làm việc riêng, liền bất mãn hỏi: "Ai đấy?"

Đường Hoàn lập tức giải thích: "Bạn thân bình thường thôi, hỏi em có muốn chơi game chung không."

Tông Hách nhướn mày hỏi: "Ngươi muốn chơi không?"

Thật ra thì Đường Hoàn cũng hơi động lòng. Buổi sáng ngủ cả buổi, giờ không có việc gì, chơi một chút cũng được, thư giãn mà.

"Em chơi với anh."

"Hả?"

Tông Hách lập tức hóa thành hình người, bắt đầu xin tài khoản game.

Đường Hoàn thấy anh nghiêm túc, cũng không cản, lên game xong kéo La Bỉnh Quận vào, sau đó gọi thêm Điên Cuồng Robbie. Ba người vừa vào game, La Bỉnh Quận hỏi: "Chơi giải trí hay leo rank?"

Điên Cuồng Robbie không trả lời, nhưng La Bỉnh Quận đã nhìn ra , nhóc con này chắc chắn là fan cứng của Đường Hoàn, cậu nói đánh cái gì là hắn theo đánh cái đó, không có ý kiến.

Đường Hoàn ngượng ngùng nói: "Chờ chút, em kéo thêm một người nữa."

La Bỉnh Quận: "Lại tìm được cao thủ hả?"

Đường Hoàn liếc Tông Hách một cái, cố nhịn cười: "Anh ấy mới chơi lần đầu."

La Bỉnh Quận: "Trẻ sơ sinh à!"

Đường Hoàn trầm ngâm một lúc , vấn đề này thật sự khó trả lời.

Nhìn Tông Hách tự đặt cho mình cái tên '1111', Đường Hoàn bực quá, chỉnh luôn tên lại thành: "Quỳ xuống, gọi ba đi!"

Tông Hách: "......"

Tông Hách chưa từng chơi game thật, nhưng anh rành chiến thuật, kiểu trò này chỉ cần làm quen một chút là nắm được ngay. Vừa vào đã lạnh lùng nói:"Nghe ta chỉ huy."

La Bỉnh Quận vừa nghe giọng anh nói liền câm nín luôn, như thể người vừa gọi anh là trẻ sơ sinh không phải là mình vậy.

Đường Hoàn lại thấy anh không ba hoa, còn có phần không quen.

Lần chơi này, Đường Hoàn và La Bỉnh Quận vẫn chỉ chạy theo phía sau, cả trận mơ hồ, còn Tông Hách chỉ huy Robbie xử lý luôn phần bản đồ đáng lẽ năm người phải chia nhau. Lượng sát thương gây ra đúng là phá trời.

Đến ván thứ hai, Tông Hách vẫn một mình giết gọn kẻ địch. Đường Hoàn bám theo anh cũng chẳng biết anh đang ở đâu, anh bảo cậu nằm thì cậu nằm, bảo trốn đâu là cậu trốn đó. Cả trận không ai đánh trúng nổi Đường Hoàn. Đánh xong, Tông Hách hỏi: "Chơi với anh thấy vui không, hay là chơi với bọn họ vui hơn?"

Đường Hoàn hiểu ngay , ghen rồi đấy!

"Nói thật thì, chơi với anh chẳng có tí k*ch th*ch nào."

Tông Hách: "?"

Đường Hoàn chán chường nói: "Bị bảo vệ suốt, đến một viên đạn em cũng chưa bắn, cả trận cứ mơ màng, không biết chuyện gì đang diễn ra, đối phương đã chết hết. Em biết làm gì đây? Em cũng tuyệt vọng lắm chứ bộ."

"Được anh bảo vệ không tốt à?"

Đường Hoàn nghiêm túc nói: "Tốt, nhưng mà... em cũng muốn có chút cảm giác hồi hộp nữa."

Tông Hách dịu dàng: "Được, anh chiều em."

Ván thứ ba, Tông Hách mặc kệ luôn, để Đường Hoàn vừa vào đã bị đánh chết.

"Đủ hồi hộp chưa?"

Đường Hoàn tức đến muốn khóc: "Hồi hộp! Mẹ nó chứ hồi hộp thiệt!"

Tông Hách nghiêm túc hỏi: "Còn muốn hồi hộp nữa không?"

Đường Hoàn nghiến răng: "Không! Vậy là đủ rồi!"

Tông Hách bật cười: "Vậy tốt rồi. Được bảo vệ thấy sao?"

"Cực kỳ tuyệt!"

Tông Hách hài lòng, tiếp tục dẫn theo "Điên Cuồng Robbie" càn quét chiến trường. Đường Hoàn thấy hơi buồn, không biết có phải ảo giác không, nhưng cậu cảm thấy hai người kia hình như đang ganh đua xem ai giết được nhiều hơn.

Đêm đó, ai cũng nhớ rõ cái tên "Quỳ xuống, gọi ba đi".

Trên mạng đều đang bàn tán , rốt cuộc người này là ai?

Đây là acc phụ của cao thủ nào?

Chơi xong, La Bỉnh Quận lén hỏi: "Cái 'Quỳ xuống gọi ba đi' đó là người nhà cậu hả?"

Đường Hoàn: "Ừ, của tôi đó."

La Bỉnh Quận: "Cậu chơi ngông thật."

Đường Hoàn cười khẩy: "Xí! Gọi là khí chất!"

Sáng hôm sau, trên mạng vẫn rần rần câu hỏi: "Quỳ xuống gọi ba đi là ai?"

Người này chơi cùng "Điên Cuồng Robbie", rất nhanh sau đó La Bỉnh Quận và Đường Hoàn cũng bị tra ra. Ba người từng livestream cùng nhau, nhiều người xem nhận ra ngay. Điên Cuồng Robbie là acc phụ của Đấu Chiến Thắng Phật, ai cũng biết rồi, nên nhiều người đoán "Quỳ xuống gọi ba đi" cũng là acc phụ của một cao thủ nào đó mà Robbie dẫn tới.

Đường Hoàn lén lút than thở: "Ngày nào bị các ông biết người đó là nguyên soái đại nhân, chắc mấy ông ngơ người luôn cho coi."

Tông Hách thay đồ quân phục, từ trên lầu bước xuống, sắp ra khỏi nhà.

Đường Hoàn mỉm cười tiến đến, giúp anh cài huân chương, ánh mắt dịu dàng: "Em hình như có thể triệu hồi hổ rồi, có nên gọi một con hổ thật về không ta?"

Tông Hách cúi đầu, hôn lên trán cậu một cái: "Em có anh rồi, còn cần con hổ nào khác làm gì?"

Đường Hoàn cười, chìa ra hình ảnh con hổ cho anh xem: "Anh không thấy nó oai lắm sao? Nuôi một con trong nhà chơi với mèo con, nó nghe hiểu em nói, cần thiết thì có thể bảo vệ em nữa."

Tông Hách nhìn thoáng qua, chê bai: "Một con mèo mập thôi mà."

"...... Hiểu rồi, nguyên soái đại nhân đúng là chanh tinh chính hiệu, ngày nào cũng ghen, thấy cái gì cũng ghen, ghen đến mức nhỏ giọt."

"Ừ."

Đường Hoàn câm nín, thế mà lại thừa nhận một cách đàng hoàng!

"Cho em một con cái được không?"

"Không được, trong nhà chỉ có một con hổ là anh!"

Đường Hoàn mỉm cười tiễn anh ra cửa: "Được rồi, nghe anh, không nuôi hổ nữa."

Kết quả, lúc Tông Hách về đến nhà, liền phát hiện trong nhà có thêm một con sư tử nhỏ!

Dám dối gạt cả quân sự! Tông Hách nhìn con sư tử bằng ánh mắt đầy sát khí, dọa nó tè ra quần.

Nghe nói Tông Hách đã về, Đường Hoàn chạy ra đón, vừa thấy con sư tử nằm thẳng cẳng ra đất vì sợ, cậu vội vàng chạy tới, đau lòng gọi tên nó: "Cẩu Đản Nhi!"

Tông Hách cau mày: "Dơ quá, mau thu lại đi!"

Đường Hoàn đau lòng vừa vuốt lông cho Cẩu Đản Nhi vừa nói: "Còn không phải anh dọa nó à!"

"Thứ này không thể bảo vệ em được đâu, chẳng đáng tin chút nào." Tông Hách bước lên phía trước, con sư tử run rẩy cả người, anh hừ lạnh một tiếng, lộ rõ vẻ khinh thường.

Đường Hoàn đành phải thu con sư tử nhỏ vào. Thảm thật! Bị dọa đến mất kiểm soát luôn, khí thế của Tông Hách thật sự khủng khiếp quá rồi!

Tối hôm đó, nguyên soái đại nhân với khí chất tám mét tám ôm cậu vào lòng, dụi dụi sau cổ Đường Hoàn, cúi đầu nhẹ nhàng cắn một cái. Hiểu rõ ý anh, Đường Hoàn lập tức đỏ mặt , không cắn sau cổ thì cũng là cắn yết hầu, cái con mèo to này đúng là có tật xấu!

Buổi sáng, khi Đường Hoàn còn chưa tỉnh ngủ, trên mạng đã lan truyền một tin chấn động: Thái tử và Thái tử phi chính thức hủy bỏ hôn ước!

Nghe nói là hai người đã bàn bạc đàng hoàng và chia tay trong hòa bình, không ai làm gì có lỗi với ai, đơn giản chỉ là không còn tình cảm. Hơn nữa, hiện tại Thái tử phi đang trong thời gian để tang, mẹ mới mất, cha thì đang bệnh nặng, tinh thần anh không đủ để tiếp tục duy trì một mối quan hệ không còn tình cảm, vì vậy anh chủ động đề nghị chia tay, mong cả hai về sau đều sống tốt, vẫn làm bạn.

Tin tức này trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi nhất của toàn Đế Quốc. Thái tử phi mấy năm nay thành tích ưu tú, không gây tai tiếng gì, ngoại trừ đẹp trai ra thì gần như không làm chuyện gì lớn. Mỗi lần hai người xuất hiện cùng nhau đều rất nghiêm túc, thậm chí còn không có một màn tình cảm nào công khai, đúng là chẳng nhìn ra được có chút cảm giác gì giữa hai người.

Nay đã từ hôn, ai nấy đều tò mò: Ở Đế Tinh, còn ai có thể làm Thái tử phi đây?!

Đường Hoàn vừa tỉnh ngủ đã nghe được tin, trong lòng chỉ có hai chữ: "Biết ngay."

Cậu biết người kia không thể cứ mãi làm Thái tử phi được. Hoàng gia còn phải giữ mặt mũi, cũng không muốn một món "hàng giả". Nhưng mà hiện tại, cậu đã kết hôn rồi, cúi chào ngài nhé , mấy chuyện này không liên quan đến cậu, sống cuộc đời của mình thật tốt là được rồi.

Sau khi ăn sáng xong, Lâm bá đưa cho Đường Hoàn hai tấm thiệp mời. Vừa nhìn thấy, Đường Hoàn đã đau đầu: "Lại nữa hả?!"

Cậu xem xong thì mặt mũi đầy mơ màng: "Viện Nghiên cứu Gen với Học viện Nghiên cứu Sinh vật Tiến hóa đều muốn mời ta đến. Nhưng ta có biết nghiên cứu gì đâu chứ. Ta là kiểu người nghiên cứu hay là người làm thầy giáo? Bọn họ đúng là quá coi trọng ta rồi."

Tông Hách nói: "Vậy thì đừng đi. Chăm từng đó mèo hoang cũng đủ mệt rồi."

Đường Hoàn nghĩ lại cũng đúng: "Lâm bá, phiền ngài giúp cháu từ chối, cháu bận lắm rồi."

Tông Hách nghiêm túc: "Đống mèo đó cũng nên xử lý lại một chút."

Đường Hoàn đưa tay ra xoa đầu Tông Hách: "Nguyên soái à, anh đã là bảo bối trưởng thành rồi, không thể chiếm hữu quá đáng vậy đâu nha."

Tông Hách nghiêng đầu né tránh: "Trước kia không trưởng thành à? Em lại nhớ Đại Tráng nữa đúng không?"

Vừa nhắc tới Đại Tráng, Đường Hoàn liền tủi thân: "Em nhớ Đại Tráng mà, anh biến thành thế này rồi, để em ôm chút đi."

Tông Hách không nói lời nào, rõ ràng là từ chối , như vậy yếu ớt, anh không muốn biến lại.

Đường Hoàn xụ mặt: "Anh làm mất con trai của em, vậy anh phải bù cho em một đứa."

Tông Hách đặt đũa xuống, nghiêm túc hỏi: "Em thật sự muốn có con à?"

Đường Hoàn vừa ăn bánh bao vừa trả lời đầy ẩn ý: "Nếu nó giống anh, thì em muốn."

"Nếu giống em thì sao?"

Đường Hoàn do dự: "Vậy... em phải suy nghĩ lại đã."

Lâm bá ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện thì bắt đầu sốt ruột:"Đừng quan tâm là thú nhân hay người thường, đều được cả! Con cái giống ai cũng được, nếu hai đứa không định nuôi, thì để ta nuôi!"

Đường Hoàn và Tông Hách liếc nhau, tặc lưỡi. Gấp gáp nhất rõ ràng là Lâm bá.

Không biết nên trả lời sao, hai người quyết định giả vờ câm điếc. Đường Hoàn dùng đũa chọc viên đậu phộng hầm: "Hôm nay anh không đến quân bộ à?"

"Còn đang trong kỳ nghỉ phép. Bình thường không phải tới, hoàng gia cũng chưa chính thức ra chỉ thị."

"Vậy vừa hay, không ai tìm thì ở nhà nghỉ ngơi đi, ăn nhiều vào."

"Ừ."

Lâm bá bước tới, mặt không cảm xúc nhìn hai người đang giả vờ điếc: "Ta nói thật, giờ chân tay ta vẫn còn nhanh nhẹn, vẫn có thể chăm con cho hai đứa. Hai đứa không định sinh thật à?"

Đường Hoàn rút khăn giấy lau miệng: "Tôi quyết định rồi, lát nữa sẽ quay video cho Cẩu Đản Nhi đăng lên mạng. Đảm bảo chưa ai từng thấy đâu."

Tông Hách: "Ừ."

Lâm bá: "......"

Hai cái đứa giả điếc này đúng là gọi mãi không tỉnh!

Ăn xong, Đường Hoàn thả Cẩu Đản Nhi ra ngoài, tiện thể thả hết mấy nhóc thích tắm nắng chạy loanh quanh một vòng.

Cậu lập tức phát hiện, từ khi sư tử con xuất hiện, toàn bộ đám nhỏ đều căng thẳng thấy rõ. Chỉ có Mộc Lan là mặt đầy ghét bỏ nhìn con thú mới đến.

Đường Hoàn cảm thấy như mình sắp chứng kiến cảnh con gái nhà mình lao lên vả con Cẩu Đản Nhi thành... đúng như cái tên.

Cẩu Đản Nhi lại ngơ ngơ ngáo ngáo, chẳng thèm để ý gì đến sát khí từ Mộc Lan, lăn cái ụ xuống đất, lười chảy cả nước dãi.

Đường Hoàn quay lại một đoạn video này, đăng lên Weibo: "Trong nhà có một đứa nhóc còn lười hơn cả Kim Tiểu Bàn "

Fans: Tập trung sai trọng điểm rồi! Ngươi là bạn đời của Nguyên soái! Sao không nói sớm?!

Biến đi! Tình địch!

Khi nào Nguyên soái đại nhân chính thức trở lại làm việc vậy? Nghe nói giờ chỉ là tạm quyền?

Sức khỏe ổn không? Sao không có thông báo chính thức gì cả?!

Đại Tráng có phải là con của hai người không, có phải không hả?!

A a a a a lại có thêm nhóc mới!!!

Sư tử kìa! Trời má! Đây là loài có lực tấn công mạnh nhất luôn đó, trên Trái Đất tụi nó bá lắm!

Tuyệt thật!

Tin tôi đi, khả năng chiến đấu của tụi nó cực khủng!

Không biết so với thú nhân sư tử thì có gì khác nhau?

Loại này chắc cũng được xem là mãnh thú ha.

Còn gì mà không triệu hồi được nữa không?!

Không hổ là phu nhân Nguyên soái, quá đỉnh!

Ê ê ê! Khi nào hai người kết hôn vậy?!

......

Đường Hoàn tự động lọc bình luận có ích, còn lại chẳng buồn đọc. Sau khi lướt qua một vòng, cậu ngồi thừ ra rồi nói với Tông Hách: "Em có dự cảm xấu, bọn họ sắp gán cho em cái hào quang 'bất bại' mà trước giờ vốn đặt trên người anh."

Tông Hách búng lưỡi, thở dài: "Vì chúng ta là vợ chồng hợp pháp thôi mà."

Đường Hoàn: "......"

Cậu không biết anh đang vui hay không vui. Mèo lớn quả nhiên khó hiểu hơn mèo nhỏ.

Nhưng nghĩ lại, ít nhất bây giờ trên mạng cũng không còn tranh cãi, không còn ai chửi cậu nữa. Cũng được xem là chuyện tốt. Không thể không cảm thán một câu: Có đặc quyền, thật đã!

Đúng lúc đó, thiết bị truyền tin của Tông Hách vang lên. Anh mở ra xem, rồi xin lỗi nói với Đường Hoàn: "Quân bộ có việc, anh phải đi một chuyến."

Đường Hoàn vừa mới thoát ra khỏi Weibo: "Đi đi. Có người tới đón anh hay vệ sĩ chở?"

Tông Hách nhéo nhéo má cậu: "Không giữ anh lại à?"

Đường Hoàn trợn mắt: "Giữ thì có ích gì? Quốc gia trước, gia đình sau. Quân bộ không phải chuyện nhỏ, đi nhanh đi!"

Khóe miệng Tông Hách cong lên, mỉm cười rời đi , có người bạn đời hiểu chuyện như thế này, còn ai dám mơ?

Vừa tiễn Tông Hách đi, Đường Hoàn đã nhận được tin nhắn của La Bỉnh Quận: "Tôi biết cái cỏ bạc hà cho mèo mà cậu nói là gì rồi, tôi triệu hồi được rồi!!!"

Đường Hoàn mừng rỡ trả lời: "Tôi muốn tôi muốn tôi muốn!"

La Bỉnh Quận khoe: "Muốn bao nhiêu? Bao nhiêu cũng có thể triệu hồi ra được hết!"

Đường Hoàn: "Mười vạn chậu, cảm ơn."

Tiểu La: "Xin lỗi, không có."

Đường Hoàn khinh bỉ: Ai vừa bảo bao nhiêu cũng triệu hồi được, nhận thua lẹ vậy?!

Đường Hoàn: "Cho tôi trước mười chậu!"

Tiểu La: "Tôi gửi cho cậu, đưa địa chỉ đây."

Đường Hoàn liền gửi địa chỉ nơi nhận hàng, không ngờ trưa hôm đó đã nhận được hàng rồi, tốc độ của La Bỉnh Quận đúng là siêu nhanh. Cậu nhìn mấy chậu cỏ bạc hà mọc um tùm mà không nhịn được nhắn lại: "Thiên vương đại nhân, thuê anh tới nhà tôi trồng cỏ, bao nhiêu tiền?"

Tiểu La: "Cút!"

Đường Hoàn thở dài: Thiên vương đúng là thô lỗ! Dám chửi người ta, vậy mà cũng là quý tộc nữa chứ!

Cậu bù thêm một câu: "Tui!"

Từ Mễ xem được lịch sử trò chuyện giữa hai người mà cạn lời: "Hai người các cậu đều là người nổi tiếng, lại còn là đại quý tộc, nói chuyện không thể chú ý đến thân phận mình một chút được sao? Sao mà... th* t*c vậy?"

Bị dán nhãn "th* t*c", nhân lúc Tông Hách chưa về, Đường Hoàn lén trải hết mấy chậu cỏ bạc hà trong phòng ngủ. Cậu vừa bày vừa tưởng tượng cảnh buổi tối Tông Hách nhìn thấy xong sẽ nhịn không được hóa thú, lăn qua lăn lại trên thảm... nghĩ đến thôi mà đã cười: "Hắc hắc hắc."

Tới chiều, trời sắp tối mà Tông Hách vẫn chưa về, Đường Hoàn bắt đầu sốt ruột: Sao còn chưa về, không phải nói sẽ lăn lộn sao?

Cậu gửi tin nhắn cho Tông Hách: "Anh yêu, khi nào anh về?"

Tông Hách: "Ăn tối ở quân bộ, chắc khoảng 10 giờ mới xong."

Bình Luận (0)
Comment