Đường Hoàn đồng ý gặp Tiểu La Bối thật sự không có ý gì khác, chỉ là nghe Tông Hách nói đứa nhỏ này cũng là quý tộc, nhưng tính cách có vẻ hơi lệch, thích đánh đấm, rất dễ lớn lên thành kiểu tiểu b**n th**. Nếu đối phương đã gọi cậu là "ca ca" thì gặp mặt một chút cũng không vấn đề gì.
Không ngờ đối phương lại hẹn gặp ngay tại quán cà phê mà cậu từng định mời một minh tinh đáng yêu ra gặp. Phong cách của quán rất kín đáo mà vẫn sang trọng, có gu, Đường Hoàn vừa bước vào đã bật cười. Nửa năm trôi qua, cảnh còn người mất. Quay lại nơi này, cậu chỉ cảm thấy mọi chuyện trước đây thật quá hoang đường.
Khóe môi Đường Hoàn luôn treo nụ cười khiến Quý Ngạn đứng bên cạnh không hiểu nổi. Đường Hoàn nhìn ánh mắt tò mò của cậu ta, nhịn cười nói:"Lúc cậu chưa đến, tôi đã từng một mình tới đây hẹn hò rồi."
Quý Ngạn gật đầu, "Quả thật là nơi rất hợp để hẹn hò."
Đường Hoàn cười bảo: "Không phải hẹn hò với nguyên soái, là với một tiểu khả ái mà tôi từng thích. Lúc đó tôi định theo đuổi cậu ấy, đáng tiếc sau đó bị nguyên soái đại nhân cử người bắt về, chưa kịp gặp mặt đã bị kéo vào danh sách đen. Cậu ấy chắc suốt đời cũng không biết người định hẹn gặp là tôi, tiếc thật sự."
Quý Ngạn trố mắt há mồm, trong lòng thầm nghĩ: Gan của ngài cũng to thật, nguyên soái mà không tát chết ngài thì đúng là chân ái rồi.
Đường Hoàn nhớ lại chuyện xưa mà vẫn buồn cười, cũng có chút tiếc nuối, "Lúc ấy tôi còn nạp khá nhiều tiền cho cậu bé đó nữa, không vì gì cả, chỉ thấy dáng vẻ thú hóa của cậu ta đáng yêu, vuốt lông rất sướng tay."
Quý Ngạn nhìn cậu mà không biết nên nói gì, ánh mắt đầy bội phục: Chỉ vì... nhiều lông?
Đường Hoàn vẫn cười vui vẻ, "Tiếc là khẩu vị tôi bây giờ đổi rồi. Mấy kiểu mềm mại dễ thương như vậy không còn là gu nữa. Tôi yêu nhất vẫn là kiểu như Đại Tráng - sau này lớn lên lại thành nguyên soái siêu ngầu như thế, đúng là đỉnh cao!"
Quý Ngạn âm thầm thở phào, cuối cùng cũng đúng là tình yêu chân thật.
Không lâu sau, cửa bị phục vụ đẩy ra, Đường Hoàn mỉm cười quay đầu lại nhìn, muốn xem cái người tên Robbie kia rốt cuộc trông như thế nào. Nghe giọng thì chắc là một thiếu niên ngạo nghễ khó thuần.
Vậy mà khi Robbie từ sau lưng phục vụ nhảy ra, Đường Hoàn chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Má ơi, đứa nhỏ này thần kinh không ổn thật!
"Ca ca ~" Đường Đình Diệp vui vẻ chạy đến, nhào vào người Đường Hoàn như một đứa trẻ dính người. Đường Hoàn đen mặt: "Sao lại là cậu?"
"Em chính là Điên Cuồng Robbie mà!" Đường Đình Diệp cười toe toét như trẻ con. Chỉ trước mặt Đường Hoàn, cậu mới cười như thế này. Mọi vẻ trầm ổn quý tộc thường ngày đều tan biến, bám chặt lấy anh trai không buông tay: "Ca, em nhớ anh lắm! Lo lắng cho anh nữa! Sao anh không liên lạc với em?"
Đường Hoàn dở khóc dở cười nhìn đứa em trai từ trên trời rơi xuống: "Xin lỗi, anh quên mất."
"Không sao, em tha thứ cho anh. Chỉ cần anh còn nhớ là mình có một đứa em tên Tiểu Diệp, vậy có nghĩa em là người quan trọng nhất trong lòng anh rồi." Đường Đình Diệp dụi đầu vào vai Đường Hoàn đủ kiểu, rồi ngồi xuống bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn cậu, y như một con mèo con đang chờ được v**t v*. Đường Hoàn bật cười. Đứa nhỏ này nhìn sao cũng không ra vẻ lạnh lùng quyết đoán như hôm đó nữa.
Cậu không nhịn được đưa tay xoa đầu em trai một cái, "Gặp anh mà vui vậy hả?"
"Đương nhiên! Anh là tuyệt nhất mà!" Đường Đình Diệp cười tít mắt, tựa đầu vào vai anh trai, lí nhí nói: "Muốn mang anh về nhà cơ."
Đường Hoàn bật cười, "Khó đấy, bây giờ thân phận của anh là bảo mật, ra ngoài gặp người ta dễ bị soi mói lắm. Sau này nếu muốn gặp thì cứ đến phủ nguyên soái."
"Ừm! Em mở cơ giáp anh tặng ra nghịch nha!"
"Đừng! Chói mắt lắm!"
Cái con gấu trúc sắt to đùng kia, trong lòng Đường Hoàn hoàn toàn cự tuyệt!
Đường Đình Diệp nhíu mày, "Không mà, dễ thương lắm, kiểu sát khí đáng yêu nhất luôn đó."
"Ha ha..." Đường Hoàn cười gượng hai tiếng, thật sự không biết phải nói gì.
Thẩm mỹ của đứa nhỏ này... sao mà giống Tông Hách thế chứ, đúng là... không giống ai.
Sau buổi trò chuyện trưa hôm đó, Đường Hoàn về kể lại cho Tông Hách nghe: "Anh biết Robbie là Tiểu Diệp từ trước rồi phải không? Còn nói cái gì mà quý tộc có thể kết giao, sao không nói thẳng là em trai tôi luôn đi?"
Tông Hách: "Ừ."
"Ừ là có ý gì?" Chỉ cần có chỗ nào khó giải thích, nguyên soái đại nhân liền trả lời một chữ cho có lệ.
Tông Hách nghiêm túc nói: "Tôi chuẩn bị trở lại quân đội, bắt đầu chấn chỉnh nội bộ."
Khóe miệng Đường Hoàn giật giật, đề tài chuyển nhanh đến phát ngộp.
Tông Hách vẫn rất nghiêm túc: "Về sau tôi có thể sẽ ở quân bộ thường xuyên."
"Ừm?"
"Nếu tôi không về kịp, tôi sẽ cho người tới đón em. Duy nhất cần chú ý là không được livestream."
Đường Hoàn giả vờ nghiêm túc: "Tôi tự ở nhà cũng được mà."
"Không được," Tông Hách nói thẳng: "Em không được rời khỏi tôi."
Đường Hoàn nhịn cười: "Yên tâm đi, tôi đi liền."
Tông Hách: "......Tôi không rời khỏi em."
Đường Hoàn bật cười thành tiếng, "Anh thừa nhận nhanh dữ vậy! Tưởng anh còn làm bộ mấy câu cơ."
Tông Hách ôm cậu vào lòng: "Không có gì phải giấu. Tôi để tâm đến em còn hơn cả em để tâm tôi."
Đường Hoàn híp mắt lại, cảm động ôm cổ Tông Hách, chủ động hôn lên môi anh một cái. Cái tên đại mèo này, đúng là biết cách nói trúng tim người ta!
Mọi chuyện trước kia coi như gió bay qua, quá khứ không cần truy cứu nữa.
Tông Hách nói sẽ trở lại quân đội thì rất nhanh đã đến lúc thực hiện. Hoàng thất vô cùng coi trọng việc này, chuẩn bị tổ chức họp báo lớn, giao toàn quyền chỉ huy đội vệ hoàng gia và lực lượng bảo vệ Đế Tinh cho Tông Hách.
Bộ quân phục mới cũng nhanh chóng được chuyển đến nhà. Đường Hoàn nhìn thấy Tông Hách mặc thử, không kìm được ôm mặt đầy phấn khích, quá đẹp trai! Tông Hách sinh ra là để mặc quân phục! Quả thực là một hormone biết đi!
Tại lễ tiếp nhận chức vụ, bệ hạ chính thức giao quân quyền cho Tông Hách.
Cố Ngạn Khải giữ chức tổng tham mưu trưởng. Trước đây từng có nhiều kẻ đồn đoán rằng Tông Hách bị thương là vì công cao lấn chủ, bị hoàng thất "xử lý". Bây giờ thì mặt ai cũng bị đánh bôm bốp. Hoàng thất đã dùng hành động thực tế để chứng minh - quan hệ giữa họ và Tông Hách vẫn vô cùng tốt đẹp!
Tin tức này vừa công bố, toàn Đế Quốc dậy sóng, xúc động nói: "Cột trụ của đất nước đã trở lại!"
Tại buổi họp báo, truyền thông chụp được ảnh toàn thân Tông Hách trong quân phục, dân chúng toàn Đế Quốc liền thi nhau tải ảnh, dán lên phòng, tuyên bố: Có nguyên soái ở đây, không sợ gì hết!
Đường Hoàn cũng không kiểm soát nổi tim đập thình thịch, không nhịn được chia sẻ lại tin tức đó, kèm một dòng bình luận: "Đàn ông nhà tôi đúng là siêu đẹp trai!"
Fan tức tốc phản ứng: "Lúc chưa công bố thân phận thì giấu kỹ như cái màn thầu! Một cái mắt cũng không cho thấy! Giờ thì lộ diện ân ái đến mức này!
Có nghĩ đến cảm xúc của tụi tui không hả? Quăng cẩu lương làm gì?!"
Là một KOL chưa bao giờ nhường fan, Đường Hoàn liền lên tiếng khiêu khích: "Ghen à? Cắn tôi đi ~"
Fan: "......"
Cái thể loại người này... sao tụi mình không kéo đen cậu ta đi cho rồi?!
Đùa vui là thế, nhưng việc Tông Hách quay lại nhận chức cũng khiến nhiều người nhận ra điều bất thường. Như việc chiến sự ở biên giới các nước đang ngày càng căng thẳng, giờ lại để anh trở về, rõ ràng là một tín hiệu cho thế giới ngoài kia: Tông Hách vẫn còn sống, đừng manh động!
Buổi trưa nắng đẹp, Đường Hoàn nằm trên võng trong sân nhà Tân An, thoải mái nhìn hệ thống của mình, vừa ngắm nắng vừa nói đùa với Tông Hách , người đang ngồi dưới gốc cây hưởng thụ hiếm hoi ánh mặt trời:"Nếu chiến tranh nổ ra, em cũng có thể giúp anh. Tương lai em có thể triệu hồi đội Bạch Hổ, đội Sư Tử, đội Gấu Chó, đội Khủng Long gì đó."
Tông Hách bật cười, bình thản nói: "Không cần."
Đường Hoàn nhìn đám thú cưng nhỏ bé của mình, cũng cười theo. Cậu không phải không muốn kề vai sát cánh cùng bạn đời, chỉ là... cánh tay của người kia rộng đến mức đủ để che cả bầu trời. Cậu chẳng cần phải làm gì cả.
Cuộc đời này, như vậy là quá đủ rồi.
Từ khi tin tức về việc Tông Hách hồi phục được truyền ra nước ngoài, cộng thêm việc Đường Hoàn có khả năng triệu hồi sinh vật cổ của Địa Cầu, hai vợ chồng nhà này vừa đứng chung một chỗ đã khiến mấy nước khác cũng phải lo sốt vó. Lực lượng của Đường Hoàn khiến họ nhớ đến một nhân vật truyền kỳ: người từng sở hữu sức mạnh Nhân Hoàng, có thể hiệu triệu thần thú, tung hoành khắp các dải ngân hà một trăm năm trước, được gọi là Vua Tinh Đạo. Nghe đồn ông ta có thể triệu hồi cả ngàn quân thú, một mình đối đầu cả một binh đoàn. Nếu Đường Hoàn cũng thuộc dạng này, thì hai vợ chồng kia mà nổi giận lên thì ai dám chống lại Đế Quốc Ende?
Sau khi nghe được tin đồn này, hoàng thất lập tức cho người đến gặp Đường Hoàn: "Muốn kiểm tra một chút cấp độ tinh thần lực của ngài."
Đường Hoàn đang ở nhà rảnh rỗi, mà người bên hoàng gia lại đích thân đến tận nơi, cậu cũng khó lòng từ chối: "Kiểm tra thì kiểm tra "
Kiểm tra tinh thần lực rất đơn giản, không cần dùng dị năng, chỉ cần đội một thiết bị cảm ứng tinh thần lực lên đầu, ba phút là có kết quả. Đường Hoàn hơi lo lắng. Trước đây cậu từng bị trúng độc, không biết tinh thần lực có hồi phục hoàn toàn chưa. Ngoài ra, cậu cũng tự hỏi: Hoàng gia muốn mình mạnh, hay là không muốn mình mạnh?
Tông Hách ngồi bên cạnh thấy cậu căng thẳng, tưởng cậu lo lắng nên nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, em mà chỉ cấp C, anh vẫn yêu em."
Khóe miệng Đường Hoàn giật giật: "Cảm ơn anh. Em đã thức tỉnh dị năng rồi, sao có thể chỉ cấp C?"
Tông Hách bị đâm đau một nhịp, ngừng lại một chút rồi chữa cháy: "Lúc em chưa thức tỉnh thì có thể chỉ là cấp C, nhưng anh cũng không chê em."
Đường Hoàn nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ: "Lúc anh nằm trên giường không động đậy nổi, em cũng cưới anh đấy."
Tông Hách: "......"
Vốn định an ủi, kết quả giờ thành cãi nhau.
Vị bác sĩ hoàng gia đến kiểm tra đã ngoài năm mươi, nhìn hai người cãi nhau mà vẫn thấy vui vẻ, bèn cười: "Hai vị đúng là tình cảm tốt quá."
Đường Hoàn im lặng. Cái ông chú này đúng là thành kiến nặng thật. Rõ ràng họ đang giận nhau, lại còn đang giận kiểu không ai chịu nhường ai nữa. Nghĩ lại thì, hai vợ chồng, cãi nhau cũng là yêu thương thôi nhỉ?
"Trời ơi, là cấp S!" Vừa thấy kết quả, bác sĩ sửng sốt kêu lên. Nếu cấp S mà dùng để triệu hồi sinh vật, thì chắc chắn là loại quái thú khủng khiếp cỡ bự!
Bác sĩ giờ hoàn toàn tin rằng mấy con thú cưng đáng yêu mà Đường Hoàn thả ra mỗi ngày chỉ là che mắt. Thật ra, cậu có thể triệu hồi cả bầy quái thú cơ bắp cuồn cuộn!
Đường Hoàn cũng hơi bất ngờ, chẳng lẽ độc trước đây hoàn toàn được giải rồi?
"Tông Hách, hình như em... giỏi thật đấy!"
"Ừ, chỉ là lực điều khiển không chính xác."
"Em đã cố hết sức rồi, anh yêu cầu cao quá!"
Tông Hách nghiêng đầu nhìn cậu, không hiểu sao đang nói lại chuyển qua giận? Anh vội vàng dỗ dành: "Không ghét bỏ em."
Đường Hoàn bĩu môi, liếc nhìn tên ăn nói vụng về này, thừa lúc bác sĩ không chú ý liền ra hiệu tay với anh: "Tui đó!"
Tông Hách tức tối đè cậu xuống, hôn một cái rõ kêu!
Đường Hoàn mặt đỏ ửng, chỉ chỉ bác sĩ đang thu dọn đồ bên cạnh, tỏ vẻ:người ta còn ở đây đó, có cần thế không?!
Tông Hách thấy cậu đỏ mặt né tránh, càng muốn hôn thêm cái nữa. Lúc này, bác sĩ đột nhiên cảm khái nói: "Con của hai người chắc chắn cũng là cấp S! Tương lai là thiên tài!"
Vừa nghe nhắc tới "con", đầu óc Đường Hoàn lập tức bay đi, nhân cơ hội hỏi luôn vấn đề cậu vẫn luôn để tâm: "Con của bọn cháu... sẽ là thú nhân sao?"
Bác sĩ cười đáp: "Khả năng cao là vậy. Theo phân tích khoa học, con sẽ thừa hưởng thể chất mạnh hơn trong hai người. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của tôi," ông bác sĩ tự tin khẳng định, "chắc chắn là một chú hổ con lông sặc sỡ. Nếu không đúng, tôi cũng thấy lạ."
Đường Hoàn hít sâu một hơi, tim đập mạnh một cái, ngẩng đầu nhìn Tông Hách cao hơn mình cả nửa cái đầu, vẻ mặt nghiêm túc kéo tay anh: "Đi!"
Tông Hách ngẩn ra: "Đi đâu?"
"Còn hỏi! Đi bệnh viện! Em muốn sinh một đứa giống y như Đại Tráng!"
Tông Hách: "......"
Bên trong nhà, Lâm bá đang đi loanh quanh nghe tới câu đó liền run tay đánh rơi cả hạt dưa. Còn chưa kịp phản ứng thì Tông Hách đã gọi lớn: "Phi hành khí đâu rồi? Mau! Chuẩn bị ngay! Nguyên soái ra ngoài!"
Tông Hách: "......Mọi người có thể nghe tôi nói một câu không?"
Trong mắt nguyên soái đại nhân, sinh con bây giờ là quyết định thiếu lý trí.
Hai người vừa mới bước vào giai đoạn yêu thương mặn nồng, nếu sinh con lúc này, Đường Hoàn sẽ bị phân tâm mất. Anh đâu có muốn bị giành mất sự chú ý!
Đường Hoàn ôm cánh tay anh, kéo ra ngoài: "Anh có ý kiến? Không quan trọng nha!"
Hoàng gia có bệnh viện chuyên lấy gen và nuôi dưỡng trẻ con, phục vụ riêng cho hoàng tộc và các quý tộc cấp cao. Bảo mật và trình độ y tế đều thuộc hàng top của cả Đế Quốc. Đường Hoàn kéo Tông Hách vào đây, vừa vào tiền sảnh đã có người nhận ra họ, kích động gọi viện trưởng tới!
"Tôi tôi tôi đến đây!" Viện trưởng bác sĩ tay run rẩy vì quá xúc động. Ngày xưa cha ông ta từng đỡ đầu cho Thái tử, giờ nếu có thể đỡ đầu cho con nguyên soái thì đúng là rạng danh tổ tiên!
Đường Hoàn hơi lo, bác sĩ tay run thế này có ổn không đó? Lỡ lát nữa lấy gen sai thì chết!
"Hai ngài, ký tên trước nhé!" Viện trưởng cầm sẵn hai tập giấy tờ đưa cho họ. Để tránh việc trộn huyết thống, việc tạo con đều phải do hai vợ chồng trực tiếp đến ký, nộp giấy đăng ký kết hôn, xác nhận đồng thuận... Sau khi hoàn tất thủ tục mới được phép lấy gen để nuôi dưỡng đứa bé. Đây là quy trình nghiêm ngặt nhất trong toàn hệ tinh hệ.
Đường Hoàn cầm bút ký ngay, quay sang thấy Tông Hách có vẻ không tình nguyện, liền giục: "Anh ký nhanh lên đi! Sắp có đứa con đáng yêu giống Đại Tráng rồi, không thấy kích động hả?"
Tông Hách mặt không cảm xúc: "Không kích động."
Đường Hoàn xụ mặt: "Vậy anh bồi thường cho em một đứa con!"
Tông Hách biết tiếp theo thể nào cậu cũng nói kiểu "anh làm em mất đứa con", mấy câu này mà để người ngoài nghe thì dễ gây hiểu lầm. Anh thở dài bất đắc dĩ: "Ký. Muốn con thì để Lâm bá nuôi."
Đường Hoàn cười tít mắt: "Thật ra em cũng muốn có một cô con gái, nhưng tưởng tượng tới cảnh nó mọc lông giống anh thì thôi."
Tông Hách nhướng mày: "Sao vậy?"
"Nếu là con gái mà lại có bộ lông đen xen vàng như anh, vậy khác gì mèo đen mafia Siberia?"
Trong lời Đường Hoàn, mèo đen mafia Siberia là giống mèo chiến đấu đến từ Nga, có thể nặng đến mười tám ký. Nếu màu lông sáng sủa thì còn dễ thương, nhưng dài quá mà mặt dữ thì đúng là hung thần, ai nhìn cũng sợ.
Bộ lông của Tông Hách mà là con trai thì ngầu, chứ con gái thì... huhu, đứa nhỏ đó chắc không ai dám cưới!
Tông Hách không biết mèo Siberia mafia là giống gì, nhưng nghe miêu tả đã thấy đáng sợ, lại bắt đầu hứng thú: "Em nói vậy thì anh lại muốn có một cô con gái."
"Đừng! Cầu xin anh đừng nghĩ tới chuyện đó! Không may mắn chút nào!"
Đường Hoàn cắt ngang ý tưởng kỳ quặc của anh, thấp giọng hỏi viện trưởng: "Giới tính có thể tự chọn không ạ?"
Viện trưởng rất tiếc trả lời: "Không thể."