Có... con gái?!
Tin tức này như một quả bom nện thẳng vào đầu Đường Hoàn, không chút nương tay. Cả đêm cậu phấn khích đến mất ngủ. Con gái mà giống cha thì biết rồi đó , cha ruột là hổ lớn chính hiệu, vậy con bé chẳng phải là... cọp mẹ sao?! Sau này lớn lên liệu có ai dám lại gần không?
Tông Hách cái tính thế kia, ai còn dám bước chân vào nhà nữa? Nghĩ tới cảnh một anh chàng run rẩy bước vào rồi bị hai con hổ , một lớn một nhỏ , chụp hình "đánh dấu lãnh thổ", Đường Hoàn chỉ muốn ngất xỉu trước.
Trái ngược với Đường Hoàn, Tông Hách lại thấy chẳng có gì phải căng.
Ngược lại, trong mắt anh còn có chút hứng thú. Nghĩ tới cảnh có một bé gái mềm mềm, dễ thương, gọi mình là "ba ba", nguyên soái đại nhân cảm thấy... nuôi được.
Lâm bá cũng mất ngủ luôn. Giờ thì không phải một đứa, mà là hai! Vốn chuẩn bị đồ cho một bé, giờ mai phải đi sắm thêm đồ cho bé gái nữa. Lão ông già này cả đêm bận suy nghĩ cũng không chợp mắt nổi.
Sáng hôm sau, khi Tông Hách thức dậy, cả nhà vẫn còn im ắng. Làm cha rồi mà nguyên soái vẫn là người tỉnh táo nhất. Anh đánh thức Đường Hoàn.
Cậu quấn chăn kín mít, mắt nhắm nghiền, ôm gối không chịu rời giường:"Thôi khỏi chụp ảnh, ở nhà ngủ tiếp đi."
Tông Hách nhẹ giọng dỗ: "Ngủ trên đường cũng được. Chụp xong rồi mình về."
Đường Hoàn vẫn không chịu mở mắt. Tông Hách nhìn cậu một lúc, rồi cúi người bế nguyên cái chăn, ôm luôn cả cậu lên chiến hạm.
Tới giường trong khoang ngủ, Đường Hoàn vẫn cuộn tròn như bánh chưng, tiếp tục ngủ mê man, không mở mắt nổi.
Hai tiếng sau, sau khi nhảy không gian, họ tới được nơi được mệnh danh là thiên hà đẹp nhất của Đế Quốc ,Lam Sắc Tinh Hải.
Khi Đường Hoàn tỉnh dậy, nhìn qua vách pha lê trên chiến hạm, cậu trông thấy một bầu trời xanh thẳm bao la, giữa ban ngày mà vẫn có thể thấy từng dải sao lấp lánh ánh sáng bảy màu. Hiện tượng vũ trụ kỳ diệu này khiến một kẻ "quê mùa xuyên không cả ngàn năm" như Đường Hoàn ngẩn người, mắt sáng rỡ, nhìn mãi không chán: "Vũ trụ đúng là khéo tay ghê... Cảnh tượng này rốt cuộc hình thành kiểu gì vậy ta?"
Tông Hách vuốt lại mái tóc rối của cậu, dịu dàng nói: "Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là hôm nay chúng ta lưu lại một ký ức đẹp, chụp ảnh để sau này muốn khoe kiểu gì cũng được."
Đường Hoàn vui vẻ cười híp mắt, lúm đồng tiền nhẹ hiện ra, ngọt như rót mật: "Phải làm rình rang như vậy sao?"
Tông Hách nghiêm túc: "Chuyện có ý nghĩa thì phải lưu giữ. Cần thiết."
"Được! Nghe anh. Cuộc sống phải có nghi thức!" Đường Hoàn vui vẻ thay quần áo, chuẩn bị chụp ảnh kiểu đời thường , như vậy mới có cảm giác gia đình.
Nhiếp ảnh gia là người Tông Hách mời từ hoàng gia, tay nghề cực đỉnh, bắt góc siêu đỉnh. Mỗi bức ảnh đều như poster phim điện ảnh. Công nghệ bây giờ còn in ảnh ngay khi chụp, mỗi bức được Đường Hoàn nâng niu cất kỹ như báu vật. Chụp liên tục hai tiếng, họ gom được mấy trăm tấm ảnh, túi Đường Hoàn sắp nứt ra vì đầy ảnh. Cậu nhìn đồng hồ, sờ bụng, bắt đầu thấy đói.
Hai người bàn nhau ngưng chụp, về chiến hạm ăn trưa. Buổi chiều, Đường Hoàn theo Tông Hách tới quân bộ để xử lý công vụ, sau đó sẽ đến bệnh viện đón con. Chỉ cần nghĩ đến hai đứa nhỏ thôi là Đường Hoàn đã thấy tim mình mềm như bún. Nhưng nghĩ tới đứa con gái , con hổ nhỏ , thì lại muốn xỉu. Thật sự là cảm giác băng với lửa cùng tồn tại trong lòng.
Khi chờ Tông Hách làm việc trong văn phòng, Đường Hoàn chọn một tấm ảnh đẹp và đăng lên Weibo: "Ừm, đúng là gương mặt có tướng phu phu."
Một tấm ảnh siêu lãng mạn , Tông Hách ngồi, Đường Hoàn tựa người lên tay vịn, tay vòng qua cổ anh, cười ngọt ngào. Phía sau là biển sao vô tận.
Mắt đen và mắt vàng đối lập đặt cạnh nhau, như sinh ra là để ở bên nhau. Quả thật là có tướng phu phu.
Fan vừa hú hét vừa ăn "cẩu lương" (cơm chó). Đường Hoàn đúng là cao thủ phát đường, nhan sắc thì vô địch, mà còn dám đăng caption như vậy!?
Đường Hoàn khoái chí đăng thêm một tấm: "Chính là có tướng phu phu đó."
Fan: "...... Quá đáng lắm rồi đó! Ngươi còn nữa không?!"
Đường Hoàn mỉm cười đăng thêm vài tấm: "Tôi còn!"
Fan: "...... Thôi được. Để tụi tôi ăn cơm chó tiếp..."
Khi Tông Hách xong việc, trời đã tối. Đường Hoàn bất chợt thấy hồi hộp:"Tông Hách, mình đi đón con được chưa?"
Tông Hách trêu: "Không đi cũng được mà."
"Anh còn dám nói vậy hả?!" Đường Hoàn bị chọc một cái, hết lo. Nếu cha tụi nhỏ mà không thích chúng nó, không chịu đón về, chẳng phải tụi nhỏ sẽ sống như trẻ mồ côi sao?!
Hai người vừa định rời đi, thì Đường Hoàn nhận được cuộc gọi từ Lâm bá.
Bình thường ông không gọi lúc hai người ra ngoài, mà lần này thì không nhịn được nữa, hỏi luôn: "Hai đứa có đi bệnh viện không? Đón con không vậy?"
"Đi đi đi, tụi con đi liền!" Đường Hoàn cười khổ nhìn Tông Hách, "Lâm bá nôn quá rồi kìa."
Tông Hách thở dài. Lão già lớn tuổi thế mà còn sung sức ghê.
Lên phi hành khí rồi, Đường Hoàn chợt hỏi: "Em nghĩ có nên nói chuyện hai đứa nhỏ với mẹ anh không? Hoàng hậu đã biết rồi, chắc sẽ nói với bà ấy."
Tông Hách thản nhiên: "Tùy em."
Đường Hoàn nhếch mép cười gian: "Đúng ha. Để bà ấy biết con trai mình với một đứa quê mùa từ hành tinh rác rưởi sinh ra hai đứa cháu, giờ thì không thể quản gì được nữa."
Tông Hách xoa đầu cậu. Mẹ anh đúng là gặp khắc tinh. Người khác còn bị bà làm đau đầu, chứ Đường Hoàn chỉ cần một câu là khiến bà im re cả tháng. Đúng là khắc tinh trời định.
"Sau này Tết nhất lễ lạc, tụi mình gửi quà là đủ. Người không cần đến, lễ nghĩa đầy đủ là được. Còn lại, sống tốt cuộc đời mình."
Tông Hách "ừ" một tiếng, ôm Đường Hoàn, hôn lên trán cậu. Gia đình của họ, cuối cùng cũng trọn vẹn. Từ giờ sẽ càng ngày càng tốt.
Khi tới bệnh viện, trời đã tối hẳn. Chú viện trưởng đang cẩn thận ôm chiếc hộp vuông rộng một mét. Đường Hoàn gần đây mới hiểu, hai đứa nhỏ đang nằm trong cái "t* c*ng nhân tạo" này. Mặc dù bên trong không nhìn thấy gì, tim cậu vẫn đập thình thịch, xúc động muốn khóc.
Đây là con của cậu với Tông Hách, là máu mủ của họ. Cậu đã vượt ngàn năm thời gian, chết đi sống lại, vào một cơ thể vốn không có hy vọng sống, trải qua bao gian nan, cuối cùng mới đến được bên Tông Hách. Bao nhiêu nhân duyên mới tạo thành được tình yêu này? Giờ cậu có nhà, có con... cuộc sống thật sự tốt quá mức. Mắt cậu đỏ hoe. Chắc ông trời thương cậu khổ quá rồi, nên mới đền bù cho như thế này.
Tông Hách ban đầu không quá xúc động. Người muốn có con là Đường Hoàn, người cứ nhắc Đại Tráng là Đường Hoàn. Anh vẫn nghĩ cậu chỉ muốn bù đắp cho một nỗi tiếc nuối nào đó trong lòng. Không ngờ lúc nhìn thấy con, cậu lại rơi nước mắt thật.
Ánh mắt Tông Hách cũng dịu lại. Anh ôm cậu, nhẹ vỗ lưng, khóe miệng cong lên: "Đồ ngốc, mang con về nhà thôi."
"Ừm!" Đường Hoàn gật đầu mạnh. "Về nhà" , hai chữ đó là âm thanh dễ chịu nhất trong đời cậu. Có được gia đình này chính là may mắn lớn nhất của cậu.
Hai bé con còn nhỏ tới mức mắt thường không nhìn thấy. Sau khi mang về nhà, Đường Hoàn phải dùng kính hiển vi để nhìn vào "t* c*ng nhân tạo" xem hai đứa nhỏ. Dù chỉ là hai cái tế bào bé tí, mỗi ngày cậu cũng ngồi xổm ngắm nghía, chống cằm khen tụi nó dễ thương vô đối. Tông Hách đứng bên cạnh nhíu mày, bị ép nhìn theo. Nhưng anh thật sự không hiểu nổi cậu thấy cái gì đáng yêu ở đó. Nhưng thôi, chỉ cần Đường Hoàn vui là được.
Lâm bá thì mua về cả núi đồ cho trẻ con. Dùng được, không dùng được, ông cũng khuân sạch. Còn đặc biệt trang trí phòng cho hai bé , một phòng màu xanh lam, một phòng màu hồng nhạt.
Lúc nhìn thấy phòng màu hồng, Đường Hoàn vẫn thấy hơi khó xử. Nghĩ tới bé gái kia với bộ lông màu đen pha vàng sặc sỡ, đặt giữa căn phòng hồng kẹo ngọt... cậu chỉ muốn khóc.
Nếu là người thì còn đỡ. Dù giống ai cũng là tiểu mỹ nữ. Nhưng mà... cọp mẹ thì... biết bao giờ mới có người dám cưới đây?!
Trong lúc cả nhà hồi hộp chờ đợi, ba tháng sau, cuối cùng cũng đến ngày hai bé được "sinh ra".
Viện trưởng đích thân tới nhà mở rương. Hoàng đế và hoàng hậu cũng đến xem. Nhìn Tông Hách mặt lạnh như tiền, hoàng đế , anh họ anh , đẩy nhẹ một cái: "Cảnh này đáng kỷ niệm mà. Tẩu của ngươi đang quay phim đấy, cười cái coi."
Tông Hách xụ mặt: "Ca, không có lông."
"Hả?" Hoàng đế sững người, hiểu ra ý anh rồi bật cười. Trọng điểm của anh đúng là... kỳ quặc quá thể.
Hoàng hậu cố nhịn cười: "Em bé sơ sinh đứa nào cũng không có lông mà.
Carlos với Daryl hồi nhỏ cũng thế. Mấy hôm nữa là mọc đầy ngay. Mèo mà, lớn nhanh lắm."
Tông Hách bất lực lắc đầu. Họ không hiểu gì cả. Anh không chỉ có con trai, mà còn có một... cô con gái. Con trai không sao, con gái mà không có lông, trông như con chuột vậy!
Nghe xong, Đường Hoàn liếc anh một cái sắc như dao: "Anh dám chê con trai con gái mình à? Dựa vào đâu?!"
Tông Hách: gương mặt bất lực, thôi... tùy em.
Dưới sự chứng kiến của cả nhà Hoàng đế, hai đứa nhỏ chưa mọc lông, trông giống như hai con chuột béo ú màu sắc sặc sỡ bị biến dị, được đưa ra khỏi buồng ấp, đặt lên tấm đệm nhỏ. Bác sĩ xử lý sạch sẽ cho cả hai, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng xác nhận không có vấn đề gì, mới nhẹ nhàng thở phào:"Hai đứa nhỏ rất khỏe mạnh, đứa được ôm ra trước là anh trai, còn em gái thì nhỏ con hơn một chút. Bây giờ có thể phân biệt được ai là anh ai là em, sau này sẽ càng rõ hơn."
Đường Hoàn cũng thở phào theo. Cậu từng thấy nhiều mèo con sinh ra, lúc đầu đều chẳng rõ hình thù gì, chỉ cần gene tốt thì lớn lên sẽ càng ngày càng xinh. Rất nhanh thôi, nhà cậu sẽ có hai đứa nhỏ chạy lăng xăng khắp nơi.
Ba tháng sau, vào ngày quốc khánh của Đế Quốc, Đường Hoàn đăng một đoạn video lên Weibo: "Đoán xem, đứa nào là con trai ta với Nguyên soái, đứa nào là con gái tụi ta?"
Trên thảm lông xanh mượt có hàng chục con mèo đủ màu sắc chạy loạn xạ.
Trong đó có một con nổi bật hơn hẳn, fan chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đó chính là bản sao của Đại Tráng , lông đen xen lẫn ánh kim, mắt vàng kim, khung xương và thể hình lớn hơn mấy con khác, trông rắn chắc hơn, móng vuốt cũng to hơn một vòng. Nhìn là biết khỏe mạnh, nhảy lên là lông dài bay phấp phới, mượt mà lấp lánh. Khác với Đại Tráng duy nhất ở chỗ: đứa nhỏ này vẫn còn bú, người nhỏ xíu, chạy thì cái mông cứ lắc qua lắc lại, trông đầy mùi sữa. Nếu Đại Tráng là cháu trai của Nguyên soái thì con này lông giống hệt, chắc chắn là con trai ruột rồi.
Còn con gái thì sao? Cả Đế Quốc xôn xao truy tìm "bé gái" giữa đàn mèo, cuối cùng cũng tìm ra một con đang được Mộc Lan tỷ tỷ l**m lông. Lúc đầu không ai dám chắc nó là con gái của Nguyên soái vì lông hoàn toàn khác anh trai! Một con hổ loang màu bạc xám chưa từng thấy bao giờ , ai mà nghĩ đó là bé gái chứ? Bộ lông dài pha giữa màu bạc và xám tạo thành những vệt sọc dọc dài, loang lổ đan xen, dưới ánh mặt trời ánh lên ánh bạc dịu nhẹ.
Đôi mắt đen sâu, sáng trong linh động, giống hệt nét mặt Đường Hoàn.
Dân chúng Đế Quốc chỉ do dự một chút rồi đồng loạt hét lên: "Dễ thương quá! Chắc chắn là con gái rồi! Con gái! Con gái! Con gáiiiiii!"
Ngay sau đó, Đường Hoàn đăng thêm một video nữa: "Xem nè, Nguyên soái đại nhân sau một ngày bận rộn, lúc hoàng hôn về đến nhà, hai đứa nhỏ chạy ào ra đón ba."
Tông Hách trong quân phục bước vào cửa, thấy hai đứa nhỏ nhào ra, gương mặt vốn lạnh lùng cũng khẽ cong môi. Khi hai nhóc chạy đến, anh khom người xuống, tránh né đứa chạy nhanh nhất là con trai, rồi bế bổng cô con gái lên, cúi đầu hôn nhẹ l*n đ*nh đầu cô bé, mỉm cười khi cô bé dụi mặt vào má mình.
Còn cái cục bột đen ánh vàng dưới đất thì lùi lại hai bước, đột nhiên lấy đà, vèo một cái nhảy cao cả mét, leo lên đùi Tông Hách rồi bò tiếp lên vai. Nhóc bám lấy huân chương Nguyên soái trên vai ba mình, móng vuốt nhỏ giơ ra, móng nhọn cào cào: muốn lấy.
Tông Hách búng trán con trai một cái, nói: "Muốn? Tự mình đi giành lấy đi."
Cô em gái thấy anh trai đòi đồ thì cũng vươn móng vuốt gãi gãi, Tông Hách dịu dàng tháo huân chương xuống, không do dự một giây, đưa luôn cho con gái.
Đường Hoàn đổi tên Weibo thành "Nhà Ta Có Ba Con Hổ", đăng bài: "Ý Nguyên soái đại nhân là, con trai muốn gì thì phải tự mình đi giành, còn con gái chỉ cần muốn , miễn ba ba có , cho ngươi, cho ngươi, cho hết cho ngươi!
Nhỏ giọng hỏi một câu: 20 năm sau, có ai dám cưới con gái nhà ta không?"
Dân chúng Đế Quốc r*n r*: "Ờmmmm... phải xem con trai nhà tôi có chịu nổi không đã..."
Đường Hoàn dở khóc dở cười nói với Tông Hách: "Anh yêu, con gái mình xinh vậy mà sao vẫn không ai dám cưới con bé?"
Tông Hách một tay ôm con gái, đầu đội con trai, tay còn lại ôm Đường Hoàn vào lòng, bá đạo nói: "Vậy càng tốt, anh nuôi nó cả đời."
Đường Hoàn nheo mắt: "Anh rõ ràng từng nói hai đứa lúc mới sinh không có lông, xấu đến mức không muốn nhìn."
Tông Hách hừ một tiếng: "Khi nào? Anh không nhớ gì cả."
Đường Hoàn phì cười, ôm eo Tông Hách, nhón chân hôn lên đầu con trai, rồi hôn má con gái, cuối cùng thơm cả trán con mèo lớn trong nhà. Quãng đời còn lại có các người là đủ rồi.