Sau Khi Tôi Chết, Omega Bạc Tình Phát Cuồng Rồi

Chương 60

Emigna mà nghị viện can thiệp thành công vô cùng quý giá, trước khi chắc chắn an toàn, họ không dễ dàng xuất hiện.

Thiết bị gây nhiễu đặc biệt của nghị viện khiến mọi người không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy, vì trước khi có kết quả kiểm tra, không ai có quyền biết danh tính thực sự của cô.

Nhưng Bạch Nhược Vi lại cảm thấy người này vô cùng quen thuộc.

Mùi hoa Quỳnh thoang thoảng len lỏi khiến tim cô lập tức treo lên.

“Người có cấp độ dị năng không đủ, không thể dễ dàng đo được. Sẽ bị..."

Giây tiếp theo, người đó đã đặt tay lên máy một cách vững vàng.

Máy đo im lặng trong hai giây, sau đó một nguồn sức mạnh khủng khiếp bắt đầu bùng nổ với tốc độ kinh hoàng. Kỷ lục mà Bạch Nhược Vi vừa lập ra trên thiết bị lập tức bị vượt qua.

Tiếng nổ lớn của sóng năng lượng dội vào tâm trí của tất cả những người sở hữu dị năng. Ngài Bạch chống gậy, mặt tái xanh, bất ngờ đứng bật dậy khỏi ghế. Lý Ninh Chi suýt quỳ xuống.

So với những con người cấp cao có dị năng, người thường không được may mắn như vậy. Tống Niệm Sơ cảm thấy chóng mặt, làn sóng năng lượng vô hình khiến cậu ta không thể nhúc nhích. Thậm chí ngay cả việc muốn nôn, cậu ta cũng không làm được.

“Sẽ bị... phản phệ...”

Chưa kịp nói xong, những từ còn lại đã bị Bạch Nhược Vi chậm rãi thốt ra.

Nghị trưởng Trần mỉm cười, vẫy tay, loại bỏ thiết bị gây nhiễu khó chịu.

“Xin giới thiệu với mọi người, Tống Thức Chu, một emigna hiếm có.”

Giọng nói của Nghị trưởng Trần nhỏ dần, dường như so với những lời trước đó, câu sau này không đáng nhắc tới.

“Có được một đứa con gái như vậy...”

Là niềm vinh hạnh của cô và bà ấy.

May mà Tống Lam Y không nhận được lời mời tham dự buổi tiệc. Tống Phùng Ngọc siết chặt tay, trong khi Tống Niệm Sơ run rẩy, chân mềm nhũn gần như quỳ xuống đất.

Tống Phùng Ngọc kéo mạnh vai cậu ta,

“Phế vật.”

“Đứng dậy!”

Chiếc ly tinh xảo rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ chói tai, nhưng bị tiếng nhạc jazz lười nhác che lấp, không ai phát hiện ra.

Sắc mặt của Bạch Nhược Vi thay đổi.

Chị ngẩng đầu lên, Tống Thức Chu trong vòng vây của mọi người, thần sắc mơ hồ nhìn vào đôi tay của chính mình.

Người có cấp độ dị năng mạnh nhất đảm nhận vị trí phó nghị trưởng là chuyện tất nhiên.

Nhưng, đây là cái gì vậy?

Chị bật cười hai tiếng không tin nổi.

Chị biết Nghị trưởng Trần đích thân xuất hiện, có nghĩa là vị trí phó nghị trưởng sẽ không dễ dàng trao cho chị. Chị đã nghĩ người sẽ cạnh tranh với mình là Lam Trì, nghĩ rằng Lam Trì chưa chết.

Tống Thức Chu ngày hôm qua còn gọi điện cho chị, hôm kia vừa từ chối lời cầu hôn của chị trước mặt bao nhiêu người.

Giờ đây, một lần nữa, cũng trước mặt bao nhiêu người, Tống Thức Chu lại trở thành cấp trên của chị.

Giám sát viện nắm giữ mạng lưới tình báo toàn bộ Nội Thành, mọi thứ trước mặt giám sát Bạch đều không thể trốn tránh.

Chị chỉ cảm thấy thế giới này đã phát điên.

Từ lòng bàn tay truyền đến một cảm giác nóng rực, thực ra cảm giác này không phải lần đầu tiên xuất hiện. Tuyến thể của Tống Thức Chu không phát triển đầy đủ, mỗi lần kiểm tra sau khi cô ấy trở về Nội Thành, cô đều cảm thấy kỳ lạ tương tự.

Tống Lam Y chưa bao giờ bận tâm đến sự bất thường của cô. Bà không hề hy vọng tuyến thể của Tống Thức Chu có thể hồi phục, vì vậy phương pháp điều trị mà bác sĩ Lâm đề ra luôn là an toàn.

Giờ nhìn lại, Tống Lam Y không quan tâm đến tuyến thể của cô, hay thực sự quan tâm đến mức cố ý giấu giếm, thì cũng khó nói được.

Cô cũng cảm nhận được nguồn năng lượng khủng khiếp đó. Trước đây cô thường nói tiểu thư Bạch có khả năng dời núi lấp biển, có lẽ cô đã nói sai. Tống Thức Chu cười nhạt. Bạch Nhược Vi có khả năng dời núi lấp biển hay không cô không rõ, nhưng sức mạnh vừa được phát hiện từ thiết bị đo đạc kia lại thật sự... khiến người ta sợ hãi.

Giống như một luồng khí hận dày đặc.

Tô Tử Khanh từng hỏi cô, nếu một ngày thức dậy phát hiện mình mọc thêm đôi cánh thì sẽ có phản ứng gì. Tống Thức Chu suy nghĩ một lát, rồi đáp, còn có phản ứng gì nữa, ngày hôm sau làm gì thì làm nấy, nhiều nhất là đôi khi không tuân thủ luật giao thông.

Tô Tử Khanh bị câu trả lời của cô chọc cười, nói rằng cô đúng là một người tẻ nhạt, không chút trí tưởng tượng nào.

Không có trí tưởng tượng sao?

Tại sao bây giờ cô vẫn có cảm giác như vậy?

Cô rút tay ra khỏi thiết bị đo, cảm giác nhớp nháp khó chịu từ từ ập đến, giống như rút tay ra khỏi một thanh chocolate dính nhớp vậy. Cô không hề cảm thấy ngạc nhiên bởi nguồn sức mạnh này, bởi vì cô biết rằng mình và chúng đã cùng tồn tại với nhau rất lâu rồi.

Giống như một cuốn bí kíp truyền đời vô giá cuối cùng cũng được ai đó phủi bụi, nhưng điều đó không có nghĩa là trước khi bị phát hiện, nó không có giá trị.

Cô không biểu lộ cảm xúc gì, đôi mắt màu hổ phách từ từ lướt qua mọi người xung quanh.

Khung cảnh rất quen thuộc.

Chỉ vài ngày trước, trong một phòng tiệc tương tự, thậm chí những người tham dự cũng chẳng khác gì bây giờ. Khi đó cô cũng như lúc này, bị vây quanh giữa mọi người, chịu đựng ánh mắt tò mò của họ.

Khác biệt là, vài ngày trước cô xuất hiện với tư cách vợ của tiểu thư Bạch. Những ánh mắt vừa cung kính vừa sợ hãi đó không phải vì cô, mà là vì tiểu thư Bạch phía sau cô. Nhưng giờ đây, sự sợ hãi và hoảng loạn trong mắt những người này lại thực sự là vì cô.

Rất sảng khoái sao?

Tống Thức Chu cười nhạt.

Cũng tàm tạm.

Kể từ khi cô được Tống Lam Y đón về Nội Thành, những lời đồn thổi không rõ ràng vẫn luôn quấn lấy cô. Người ta nói cô là họ hàng xa của nhà họ Tống, nói rằng cô là thái tử thực sự đã lẽ ra phải chết nơi đất khách hai mươi năm trước. Họ nói cô nên tự hiểu bản thân, biết mình không bằng Tống Phùng Ngọc thì đừng ra ngoài làm trò cười.

Nhưng bây giờ, có vẻ như cô thực sự đã chứng minh được bản thân.

Trần Đinh chặn vai cô lại.

“Đứa trẻ ngoan, về nghỉ ngơi trước đi, những việc còn lại, để ta sắp xếp.”

Tống Thức Chu cúi đầu.

Mùi hương nhè nhẹ của hoa quỳnh từ lúc nào đã tràn ngập phòng tiệc. Đối với người khác, đây là sự khiêu khích và chiếm đoạt đến từ một emigna cấp cao. Nhưng là người duy nhất từng có sự giao lưu pheromone với Tống Thức Chu, Bạch Nhược Vi lại theo bản năng muốn đuổi theo.

Nói gì cũng được.

Tống Thức Chu dường như cũng cảm nhận được điều gì đó. Cô mặc một chiếc áo sơ mi giặt sạch bình thường, tay áo xắn cao đến khuỷu tay, những đường cơ mỏng và gọn gàng hơi hiện lên.

Mia chặn bước chân của Bạch Nhược Vi lại.

“Tiểu thư Bạch, chờ một chút."

Chị thực sự không biết nên biểu lộ cảm xúc như thế nào (Mia: mỗi ngày sống trong những câu chuyện điên rồ của các người, tôi thật sự...).

“Tin tôi đi, một lát nữa tiểu thư Tống sẽ tìm cô nói chuyện riêng."

“Nhưng bây giờ, rõ ràng không phải lúc để cô đến đó.”

......

Nếu Tống Thức Chu nghe thấy lời này, chắc chắn cô sẽ nghĩ rằng Mia nói rất đúng.

Phòng nghỉ cách phòng tiệc không xa lắm, Trần Đinh thân mật ôm eo cô. Có vẻ như cảm nhận được sự kháng cự từ người trước mặt, cuối cùng bà ấy cũng buông tay ra.

Tống Thức Chu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của người phụ nữ trước mặt, có vài nét giống với mình. Trần Đinh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong đó tràn đầy sự áy náy và tình yêu sâu đậm, nhưng Tống Thức Chu lại cảm thấy có chút không thoải mái.

Phòng nghỉ không lớn lắm, nhưng đã có khá nhiều người đứng bên trong.

Đều là những gương mặt quen thuộc.

Cha mẹ nhà họ Lục, cậu con trai út Lục Đại Bảo của họ, cùng với chị gái của cậu, Lục Kỳ.

Thư ký Tôn lên tiếng,

“Tội danh bắt cóc trẻ sơ sinh, ngược đãi trẻ em của vợ chồng nhà họ Lục năm xưa đã được xác minh. Đây là thông báo tiếp nhận vụ án của giám sát viện, xin hãy xem qua."

Sau hai mươi năm gặp lại, cha mẹ nhà họ Lục không ngờ lại trong hoàn cảnh như thế này.

Vài tháng trước họ đã bị tiểu thư Bạch đuổi ra khỏi khu 14, trải qua bao ngày tháng gian khổ, đến nay đã gần trăm ngày. Nhưng chừng đó khổ cực vẫn chưa đủ để bù đắp cho những đau khổ mà Tống Thức Chu đã phải chịu sao?

Trần Đinh, “Chưa đủ.”

“Những gì các người đã làm với con gái tôi, sao có thể trả giá chỉ trong ba tháng ngắn ngủi được?”

Một câu nói khiến vợ chồng nhà họ Lục xấu hổ không còn chỗ trốn.

Khí thế mờ nhạt tỏa ra từ người Trần Đinh khiến Lục Đại Bảo không nhịn được mà bật khóc. Tên nhóc mập này vẫn chẳng có chút triển vọng nào. mẹ Lục quỳ xuống trước mặt Tống Thức Chu, cố gắng nắm lấy tay cô.

“Thức Chu, mẹ...mẹ là mẹ con mà, dù sao mẹ cũng đã nuôi con. Đừng nhẫn tâm như vậy, con thực sự muốn nhìn chúng ta bị tống vào tù sao?!"

Tống Thức Chu từ tốn rút tay ra khỏi tay mẹ Lục.

Thư ký Tôn cười nói,

“Phu nhân Lục xin hãy cẩn trọng lời nói. Nghị trưởng Trần mới là mẹ ruột của tiểu thư Tống, còn bà, ngay từ đầu đã biết rõ thân phận của tiểu thư Tống. Đã không bao giờ đối xử với cô ấy như con gái ruột, thì sao có tư cách gọi mình là mẹ chứ?”

Thư ký Tôn cười với vẻ hơi châm chọc.

“Thật sự là làm vấy bẩn hai chữ mẹ rồi.”

Vài người đỡ mẹ Lục dậy, nhưng trên mặt họ không giấu nổi vẻ chán ghét.

“Đây là nghị viện, không phải nơi nào người ta dùng cực hình để ép cung. Bà nên cẩn trọng lời nói thì hơn.”

Cha Lục nhìn thấy vậy, liền quỳ xuống trước Trần Đinh.

“Tiểu thư Trần, Tiểu thư Trần, những chuyện năm xưa đều là lỗi của chúng tôi. Chúng tôi chấp nhận mọi phán quyết của nghị viện, nhưng cậu bé... thằng bé đang ở tuổi đi học. Chúng tôi thế nào cũng được, nhưng không thể ảnh hưởng đến nó được.”

Ông ta đẩy Lục Kỳ lên.

“Trước đây con không phải là người thân với tiểu thư Trần nhất sao? Nói giúp chúng ta một câu đi, cầu xin cô ấy tha thứ cho chúng ta."

Lục Kỳ đứng yên, không nhúc nhích, đôi mắt đẹp không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm về phía cô.

Họ gọi cô là Tiểu thư Trần.

Tiểu thư Trần.

Lục Kỳ bật cười khẽ.

Em ấy cảm thấy cái tên này thật hay.
Bình Luận (0)
Comment