Giản Nại vốn đang ngủ say ở trong khoang phòng thì bỗng cậu nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài.
Cậu nghe thấy tiếng súng đạn liên tục vang lên, rất ồn ào.
Cửa sổ nhìn ra bên ngoài đã được đóng chặt, cậu không thể biết được ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Bên ngoài cửa phòng tiếng bước chân lộn xộn.
Giản Nại nghe được tiếng còi cảnh báo chói tai vang lên trong toàn bộ căn cứ, ngay cả ánh đèn trong phòng cũng chớp tắt liên hồi, biểu hiện mọi chuyện không hề đơn giản.
"Rầm rầm rầm"
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, từng hồi rồi từng hồi.
Giản Nại mang giày vào, khi đi tới gần mở cửa thì cậu có chút do dự.
Bỗng nhiên ——
Phía sau cửa sổ truyền đến tiếng nứt vỡ, giống như có thứ gì đó dùng xúc tua gõ lên cửa kính, cửa kính này được dùng trong quân đội, nhưng bởi vì sức lực của xúc tu quá mạnh mẽ nên trên kính dần dần xuất hiện vết nứt.
Theo vết nứt của cửa kính, Giản Nại thấy rõ ràng đó là thứ gì.
Đó là cái xúc tua có giác hút giống như con bạch tuộc, nhưng nó gớm ghiếc hơn nhiều, trên cái xúc tua được bọc thêm một lớp gai nhọn bên ngoài, lúc Giản Nại đang quan sát nó thì cái xúc tua kia mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau
Xúc tua dường như phát hiện được một con mồi thú vị nên khá kích động, nó điên cuồng giãy dụa đập phá lung tung!
Da đầu Giản Nại tê dại, thiếu chút nữa đã xụi lơ tại chỗ!
Giản Nại run rẩy dựa vào cánh cửa, đầu cậu trống rỗng, bỗng dưng bên ngoài truyền đến giọng nói: "Cậu Giản, tôi là phó quan đây, có chuyện xảy ra rồi, làm phiền cậu mở cửa, nguyên soái căn dặn tôi dẫn cậu tới khoang thoát hiểm để rời đi trước."
Giản Nại thông qua cửa màn hình, xác định đúng thật là phó quan đại nhân thì lập tức mở cửa ra.
Phó quan bước nhanh vào, hắn nhìn thấy quái vật xúc tua ở bên ngoài, giữ chặt Giản Nại nói: "Cậu Giản, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi."
Giản Nại tuy sợ hãi, nhưng cậu không phải là loại người ngáng chân đồng đội khi ở thời khắc mấu chốt, cậu cố nén sợ hãi hỏi phó quan: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Vừa nhắc vấn đề này sắc mặt phó quan nghiêm trọng hẳn lên.
Bọn họ đi ra ngoài, chứng kiến được cảnh tượng rất nhiều binh lính vội vã đi lại, mưa bom bão đạn ở bên ngoài chưa bao giờ dừng.
Đa số vật biến dị thì khổng lồ, nhưng vẫn có rất nhiều loài nhỏ bé, mà cửa phòng hộ của quân hạm đã bị ai đó ở bên trong phá hư, biến dị khổng lồ thì dễ xử lý, chứ mấy biến dị nhỏ nhỏ đó như con kiến con nhện thì là đáng sợ nhất.
Trên đường đi phó quan vừa che chở Giản Nại vừa nói: "Hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm, chúng ta có một khoang thuyền cứu hộ khẩn cấp, lát nữa cậu hãy ngồi vào khoang thoát hiểm quân dụng rời đi trước."
Giản Nại khẩn trương nhìn ông: "Hiện tại bên ngoài là như thế nào, chuyện gì đã xảy ra?"
Sắc mặt phó quan vẫn vô cùng nghiêm túc, ông nói: "Tình huống bên ngoài không ổn lắm đâu, có người ở đây dùng công cụ phá huỷ hệ thống tinh thạch phòng hộ, hệ thống này tạo ra uy hiếp khiến sinh vật biến dị không thể tới gần."
Giản Nại giật mình, cậu khó tin hỏi "Tại sao chứ!?"
Tại sao lại có người làm ra chuyện như vậy được?
Giản Nại nghĩ không ra.
Để cho sinh vật biến dị tới gần thì có nghĩa tất cả mọi người sẽ gặp nguy hiểm, chẳng lẽ người kia không biết sao?
Họ không muốn sống nữa thì hà cớ gì lại kéo người khác chết chung chứ.
"Cẩn thận!" Phó quan kéo cậu lại, để Giản Nại tránh công kích từ một loài chim biến dị, ông nổ súng bắn nó, giết con chim chỉ bằng một phát súng.
Giản Nại đứng tim.
Phó quan thấp giọng nói: "Trước mắt vẫn còn chưa điều tra ra được là ai làm, nhưng có thể khẳng định được rằng mục đích của đối phương chính là muốn tất cả cùng nhau chết."
Giản Nại thật sự đã khiếp sợ trước hàng loạt hành động của hung thủ.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, lúc Giản Nại đang suy nghĩ miên man thì thiết bị đầu cuối ở cổ tay bắt đầu vang lên không ngừng, tín hiệu ở nơi này phần lớn đã bị chặn lại, nhưng điện thoại của Lục Trạch Phong vẫn có thể gọi tới.
Giản Nại vừa đi, vừa nhận lấy cuộc gọi.
Chất giọng trầm thấp của Lục Trạch Phong truyền tới từ đầu dây bên kia, gọi tên cậu: "Giản Nại."
Giản Nại thở dốc, cậu lo lắng đáp: "Em đây ạ."
Lục Trạch Phong bên kia rõ ràng cũng không phải thực thái bình, thỉnh thoảng có oanh tạc cùng bạo thương thanh âm vang lên, nhưng là hắn cũng không để ý không màng, chỉ là dò hỏi Giản Nại nói: "Bên ngoài rất nguy hiểm, ta làm phó quan đi tiếp ngươi."
Giản Nại này sẽ chính mình cũng bị dọa có chút run run, nhưng hắn vẫn là cố nén sợ hãi dò hỏi nói: "Anh đang ở đâu?"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng súng đạn ầm ầm.
Cùng lúc đó, Giản Nại cũng cảm nhận được ánh sáng chói loá bên ngoài quân hạm, cậu nhìn xuyên qua lớp cửa kính thì thấy được một màn mà có lẽ suốt đời này cậu khó mà quên được.
Đó là hằng hà sa số, không thể đếm xuể các sinh vật biến dị và người biến dị đang từ bốn phương tám hướng hội tụ lại đây, đông đúc nhốn nháo, đông đến nỗi không còn thấy được mặt đất.
Chiến hạm của quân đội phải liên tục công kích mới có thể trì hoãn tốc độ của đám sinh vật kia.
Giọng Lục Trạch Phong truyền đến từ thiết bị đầu cuối: "Cứ chờ ở phòng của em, đừng đi ra ngoài, ở đó là an toàn nhất."
Giản Nại nhanh chóng trả lời nói: "Phó quan đại nhân đến chỗ em rồi, ông ấy tìm được em rồi ạ."
Giọng Lục Trạch Phong chợt đanh lại, như là hàm chứa lệ khí vô tận: "Ông ta vừa mới rời khỏi chỗ ta thôi."
Giản Nại kinh ngạc trợn tròn mắt.
Cậu không ngờ rằng mọi chuyện lại như vậy, nếu phó quan thật sự vừa mới rời khỏi chỗ của Lục Trạch Phong, thì người bên cạnh cậu ngay lúc này... là ai đây?
Giản Nại không dám tin nhìn phó quan bên cạnh mình.
Có lẽ gã cũng biết mình đã bị bại lộ, người bên cạnh Giản Nại nhìn cậu rồi nhếch miệng cười châm chọc.
Giản Nại cảnh giác, cậu hỏi ngay: "Ngươi là ai?!"