【Đang khởi động thế giới nhiệm vụ......】
Tính cả lần này, Úc Thanh Hoàn đã nghe thấy câu nói này tổng cộng chín mươi tám lần. Nhưng khác với những lần trước, âm thanh lần này đã thay đổi. Điều đó đồng nghĩa với việc hệ thống cùng cậu đến thế giới mới không còn là hệ thống trước kia nữa.
Và sự thay đổi này bắt nguồn từ việc cậu đã đổi một nhiệm vụ mới.
Vì trong chín mươi bảy thế giới trước đó, Úc Thanh Hoàn thể hiện "quá mức xuất sắc", đến mức vai phản diện do cậu đảm nhiệm dù đã chết vẫn có sức ảnh hưởng kéo dài suốt một trăm năm. Đám nhân vật chính cùng con cháu đời sau của họ đều bị giày vò đến chết đi sống lại. Lãnh đạo Cục Quản lý Thời Không thật sự không nỡ nhìn thêm nữa, vung bút một cái, chuyển cậu sang nhánh nhiệm vụ "Bạch nguyệt quang", đổi mục tiêu từ "trở thành phản diện" sang "trở thành bạch nguyệt quang đã chết yểu của phản diện".
Bản thân Úc Thanh Hoàn không mấy để tâm đến nhiệm vụ là gì. Làm phản diện hay làm bạch nguyệt quang, chẳng qua chỉ khác nhau ở kịch bản mà thôi. Với yêu cầu của hệ thống chủ, Úc Thanh Hoàn sảng khoái đồng ý.
Đây sẽ là ba nhiệm vụ cuối cùng trong hợp đồng của cậu. Chỉ cần hoàn thành, cậu có thể trở về nhà.
Cùng với âm thanh "ting" vang lên, thông tin nhiệm vụ đã được tải xong. Trong bóng tối, giọng nói của hệ thống lại vang lên:
【MLP-001 xin được phục vụ quý ký chủ. Để đảm bảo quý ký chủ không làm nhiễu loạn cuộc đời của các nhân vật trong nguyên tác, trong quá trình truyền tải cốt truyện, tất cả các tình tiết không liên quan đến quý ký chủ sẽ tự động bị lược bỏ. Quý ký chủ có đồng ý nhận truyền tải không?】
"Đồng ý."
Lời vừa dứt, một lượng lớn tình tiết lập tức dội vào đầu cậu dưới dạng văn bản. Thế giới mà cậu sắp đặt chân đến là một quyển tiểu thuyết dẫn đường – lính gác. Với vai trò là bạch nguyệt quang của phản diện, cậu cần thiết tiếp cận phản diện, trở thành người quan trọng nhất trong lòng hắn, khiến hắn yêu cậu mà không tự biết. Sau đó, đúng lúc phản diện và nhóm nhân vật chính xảy ra xung đột lớn, cậu sẽ dùng cái chết của mình để đánh thức lương tri của hắn.
Úc Thanh Hoàn: "..."
Nếu vậy tốt nhất vai phản diện phải thật lòng hối cải đấy.
Dù Úc Thanh Hoàn đã tự nhủ rằng thế gian rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có thể xảy ra, nhưng kịch bản lần này vẫn khiến cậu không nhịn được mà bật cười.
MLP-001 rất rõ ràng Úc Thanh Hoàn đang nghĩ gì, mở miệng giải thích:
【Đây là kết quả tối ưu được tính toán từ nhiều phía. Giá trị hắc hóa của phản diện đầu tiên rất cao, chỉ khi trở thành bạch nguyệt quang trong lòng hắn, lời nói của cậu mới có trọng lượng.】
Úc Thanh Hoàn "ừm" một tiếng, sắc mặt không rõ là đồng tình hay không đồng tình. Cậu chỉ biết nếu kết quả tính toán này có sai, hậu quả cũng không phải do cậu gánh chịu. Cậu chỉ cần hoàn mỹ đóng vai bạch nguyệt quang, không để xảy ra sai sót nào thì dù kết quả ra sao, nhiệm vụ của cậu ở thế giới này cũng sẽ được tính là "đạt chuẩn".
Có lẽ Chủ hệ thống thật sự không lừa cậu, nhiệm vụ lần này đúng là đơn giản hơn thật.
"Thời điểm truyền tống là khi nào?"
【Phản diện vừa hoàn thành nhiệm vụ cấp S trở về. Do không có dẫn đường phù hợp, không gian tinh thần của hắn xuất hiện trạng thái bất ổn, bị nhốt lại trong trung tâm trị liệu.】
Úc Thanh Hoàn bắt được trọng điểm, nhướn mày hỏi: "Nhốt?"
【Một khi mất kiểm soát, hắn sẽ gây nguy hiểm rất lớn cho trung tâm trị liệu, giam giữ chỉ là biện pháp bất đắc dĩ.】
"Tôi có thể trị liệu cho hắn đúng không?"
【Có thể.】
Úc Thanh Hoàn không do dự thêm, trực tiếp lựa chọn truyền tống đến trung tâm trị liệu của Học viện Quân sự Liên bang số một. Lần truyền tống đầu tiên sẽ tự động bổ sung bối cảnh, cậu không cần viện cớ hay lý do giải thích cho sự xuất hiện của mình, đường dây thế giới sẽ tự động hoàn thiện điều đó.
Trong quá trình truyền tống, Úc Thanh Hoàn hỏi tên của hệ thống, Aivis. So với mã số công việc của nó, gọi tên hiển nhiên thuận miệng hơn nhiều.
Khi truyền tống kết thúc, một quầng sáng xanh lam dịu nhẹ lấy Úc Thanh Hoàn làm trung tâm, tỏa ra xung quanh rồi quang cảnh trước mắt dần dần hiện rõ. Aivis trực tiếp đưa cậu vào tận phòng bệnh nơi phản diện đang ở.
Căn phòng đơn điệu, trong tầm mắt chỉ toàn một màu trắng toát. Nơi này thậm chí không có lấy một chiếc giường. Trước mắt Úc Thanh Hoàn, phản diện bị trói cả tay chân, bị giam trên một chiếc ghế có đệm mềm. Vài sợi dây điện rơi rải rác nhưng có trật tự trên mặt đất, đầu dây nối vào một thiết bị giám sát sinh mệnh cao khoảng hai mét phía sau hắn.
Aivis giải thích vài thông số trên thiết bị cho Úc Thanh Hoàn, cho biết phản diện trước đó đã được tiêm thuốc an thần, hiện đang trong trạng thái thiếp đi.
Úc Thanh Hoàn quan sát lính gác ngồi trên ghế. Dù là lúc đang ngủ, đối phương vẫn mang theo một loại áp lực không thể xua tan, giống hệt như những lính gác cấp cao mà cậu đã từng gặp.
Không cần Aivis dạy, Úc Thanh Hoàn cũng biết cách chữa trị trạng thái bạo loạn tinh thần. Chuyện này cậu đã từng làm rất nhiều lần trước đây, thành thạo đến nỗi có thể nhanh chóng trấn an một lính gác chỉ trong thời gian ngắn. Cậu thường chỉ xoa dịu tạm thời, không trị tận gốc, để các lính gác phải hết lần này đến lần khác tìm đến cậu.
Cậu tiến lên một bước, còn chưa kịp triệu hồi, tinh thần thể của cậu đã không kìm được phấn khích mà nhảy ra khỏi không gian tinh thần.
Úc Thanh Hoàn từng đến thế giới dẫn đường–lính gác vài lần, tinh thần thể của cậu là một con mèo đốm chân đen, tên là Felix.
Sau khi xuất hiện, Felix trước tiên đi một vòng quanh chân Úc Thanh Hoàn, cọ đầu vào mắt cá chân của cậu. Mười giây trôi qua không nhận được cái vu.ốt ve chan chứa yêu thương nào, Felix lập tức trở mặt, meo một tiếng với Úc Thanh Hoàn rồi định quay về không gian tinh thần.
Úc Thanh Hoàn nửa ngồi xuống, bắt lấy Felix đang định bỏ về nhưng vẫn còn chần chờ do dự. Lòng bàn tay cậu đặt lên lớp lông mềm mại của con mèo nhỏ, vuốt dọc theo sống lưng, thỉnh thoảng còn gãi nhẹ dưới cằm mèo, đến khi Felix phát ra tiếng gừ gừ đầy mãn nguyện.
"Felix, giúp một tay nhé."
Felix nằm im tại chỗ, lặng lẽ nhìn Úc Thanh Hoàn, khuôn mặt mèo nhỏ tỏ rõ ý không muốn hợp tác.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Aivis nhắc nhở: 【Nếu không trị liệu ngay, hắn sẽ tỉnh lại. Mười phút nữa còn có y tá tới kiểm tra.】
"Cho tôi chuyển sang thế giới mới, không làm dẫn đường nữa."
Aivis: 【?】
Nhận ra tâm tư của Úc Thanh Hoàn, nét lười biếng trên mặt Felix biến mất, mèo nhỏ giận dữ nhìn chủ nhân của mình, nhân loại này chỉ biết lợi dụng nó!
Felix đứng dậy, đi về phía lính gác đang ngồi trên ghế, đôi mắt vàng nhạt nhìn đối phương một hồi lâu. Nó linh hoạt nhảy lên đầu gối của lính gác, cúi đầu ngửi nhẹ một lát, phát hiện mùi vị của lính gác này không khiến mèo khó chịu, cơn giận trong lòng mới dịu lại đôi chút.
Nó nhắm chuẩn một vị trí, từ từ dịch chuyển qua, sau đó há miệng, cắn mạnh một phát vào phần thịt gần gốc ngón cái của lính gác.
Aivis: 【......】
Răng nanh đâm vào da thịt của lính gác, tinh thần giao thoa chạm vào rồi rút ra ngay, ngắn ngủi như rót một cốc nước vào mảnh đất khô hạn đã lâu. Ít ỏi, nhưng vẫn có tác dụng.
Thuốc an thần thông thường gần như không có hiệu quả với Tư Đình. Ý thức của hắn tuy mơ hồ nhưng không hoàn toàn mất đi, hắn cảm nhận được có người vào phòng bệnh.
Người đó không lập tức tiến lại gần hắn. Tư Đình không cảm nhận được ác ý, cũng chẳng thấy thiện ý từ đối phương. Cho đến khi cơn đau nơi tay truyền đến, hắn mới chợt mở bừng mắt.
Bình minh vừa hé, gió lay tấm rèm mỏng trắng xóa.
Cảnh đầu tiên Tư Đình nhìn thấy là đôi mắt đào hoa xinh đẹp của đối phương, đầy câu hồn và mê hoặc. Đôi đồng tử màu vàng ánh lên vài tia sáng nhàn nhạt qua tấm rèm, vụn vặt nhưng lấp lánh. Mày cong như cánh chim, da trắng như tuyết, đôi môi hồng hào như cánh hoa đọng ánh sương mai, long lanh mời gọi.
Lại một cơn gió nữa thổi qua kéo tấm rèm lên cao hơn, ánh sáng rọi vào càng sáng tỏ. Người kia vì bị gió quấy rầy mà khẽ chớp mắt khó chịu, mái tóc đen mềm mại hơi rối lên, vô tình làm giảm bớt vẻ mê hoặc vốn có.
Tư Đình chưa từng gặp qua dẫn đường này.
Hắn dời ánh mắt xuống tay trái, con mèo nhỏ to cỡ bàn tay vẫn đang cắn tay hắn không buông. Khi thấy hắn nhìn sang, nó còn lười biếng đáp lại bằng một ánh mắt kiểu "Tôi cắn đấy, thì sao nào?"
Nhìn lại chủ nhân của mèo nhỏ, cậu vẫn còn ngơ ngác nhìn hắn, rõ ràng là đang tự hỏi "Sao hắn tỉnh rồi?" và "Giờ mình phải làm gì?"
Tư Đình hiểu ra ngay dẫn đường này tám phần là người mới, không biết cách chữa trị cho lính gác.
Hắn cau mày, vừa định mở miệng thì nghe thấy một tiếng gấp gáp: "Felix!", mèo nhỏ lập tức buông miệng ra, nhanh chóng chui về không gian tinh thần.
Cùng lúc đó, dẫn đường kia cũng chạy mất.
Không gian tinh thần dần ổn định lại, các chỉ số trên thiết bị cũng trở về mức bình thường. Đến khi nghe "cạch" một tiếng, vòng kim loại trói buộc tay chân lính gác tự động mở ra, hắn lập tức rời phòng bệnh, bắt đầu lùng sục khắp trung tâm trị liệu tìm tung tích của dẫn đường kia.
Từ lúc dẫn đường rời đi đến khi lính gác ra ngoài, tổng cộng chưa đến một phút. Thế nhưng mặc hắn tìm thế nào, người lạ đó như bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại một chút dấu vết.
Tư Đình đứng ngoài cửa trung tâm trị liệu, trong không khí đã không còn lưu lại chút khí tức nào của dẫn đường đó. Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, toàn thân tỏa ra hàn ý khiến những lính gác đi ngang vô thức tránh xa vài bước.
Chốc lát sau, Tư Đình xoay người quay lại trung tâm trị liệu, quen thuộc tìm đến phòng điều khiển, đưa thẻ căn cước ra. Đợi đối phương kiểm tra xong, cung kính trả lại, hắn mới nhàn nhạt nói: "Mở camera giám sát."
...
Còn ở khách sạn bên kia.
Aivis nhìn thấy ký chủ của mình lấy ra một con chuột máy đặt xuống đất, rồi trông thấy Felix vểnh tai, ánh mắt dính chặt lấy con chuột máy. Tiếp đó, nó co người lại, giơ lên một cái móng đen, lao đến vồ lấy món đồ chơi.
Gương mặt thuần lương vô hại trong phòng bệnh giờ đã biến mất. Giờ đây, Aivis thấy khóe môi Úc Thanh Hoàn hơi nhếch lên, hiển nhiên, cậu cực kỳ hài lòng với việc Felix vừa rồi đã cắn cho Tư Đình tỉnh dậy.
Úc Thanh Hoàn bước đến bên cửa sổ, từ vị trí của cậu có thể lờ mờ thấy cổng Học viện Quân Sự số một, phía sau là bức tượng thần Athena sừng sững.
Cậu thử hỏi Aivis: "Nếu có thể, ba ngày tới đừng để hắn tìm được tôi."
Aivis đáp: 【Không vấn đề.】