Sau Khi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang, Tôi Đăng Xuất

Chương 11

Trong mắt các học viên lớp A, Tư Đình chẳng khác gì một con quái vật. Bề ngoài hắn chỉ là lính gác cấp S, nhưng thực lực lại vượt xa tất cả lính gác cấp S mà bọn họ từng gặp.

Điều quan trọng hơn, Tư Đình rất khó kiểm soát.

Hắn vô lý hơn mọi lính gác, hành động thường thấy nhất là tung cú đấm thép vào những kẻ khiến hắn khó chịu. Mà bây giờ kẻ khiến hắn thấy chướng mắt nhất không ai khác chính là Bách Mộ và Franz.

Hiện tại, dẫn đường của Tư Đình đã bị thương, Franz thấy được một tầng hận ý dày đặc trong ánh mắt hắn. Áp lực tinh thần mạnh mẽ đè xuống như ngọn núi lớn. Sư tử màu nâu vàng ngẩng đầu gầm lên một tiếng, sau đó lao đến như vũ bão đè con hổ Siberia xuống mặt đất.

Cơn giận không khiến Tư Đình lộ ra sơ hở, ngược lại chỉ càng khiến hắn mạnh mẽ và đáng sợ hơn.

Rõ ràng đồng đội có trong tay những vũ khí mạnh hơn nhưng vẫn lần lượt ngã xuống từng người một. Là mục tiêu công kích chính của Tư Đình, Franz đã bị thương không ít, mùi máu tanh ngập tràn khoang mũi, khiến hắn ta cảm giác như mình sắp không thở nổi nữa.

Ngay lúc đó, một giọng nói dịu dàng bất ngờ xuyên qua màn đêm, rơi vào tai Franz.
"Franz, bình tĩnh lại."

Franz hít sâu một hơi. Cả hắn ta và Tư Đình đều đã mất vũ khí, giờ chỉ có thể đánh tay đôi. Hắn ta hiểu ý Bách Ninh Dực, cũng hiểu rõ đây chỉ là một bài kiểm tra, thắng thua không phải điều quan trọng nhất.

Nhưng hắn ta vẫn muốn liều một phen.

Lúc Bách Mộ và lính gác khác đánh nhau đến mức cả hai đều bị thương nặng, Úc Thanh Hoàn vừa kiềm chế Bách Ninh Dực, vừa tranh thủ bắn hai phát súng đoạt lấy hai mạng.

Nhìn thấy đối thủ của Tư Đình giờ chỉ còn lại Franz, Úc Thanh Hoàn biết chiến thắng đã gần trong gang tấc. Điểm số của bọn họ đã vượt xa nhóm của Bách Ninh Dực, chỉ cần lấy được tinh thạch năng lượng nữa là xong. Cậu không muốn chờ đợi thêm một giây nào nữa, chỉ muốn nhanh chóng quay về ký túc xá tắm nước nóng cho sảng khoái. Thế là cậu không chút do dự cởi áo khoác, dứt khoát lao mình xuống đầm sâu.

Âm thanh "bùm" vang lên khiến ba người còn sống sót trên bờ đều sửng sốt.

Ánh mắt nguy hiểm của Tư Đình chuyển từ giữa hồ nước sang Bách Ninh Dực. Người sau lập tức phủi sạch trách nhiệm: "Là cậu ta tự nhảy xuống."

Franz bị đánh đến u đầu máu chảy cũng lên tiếng:

"Không liên quan đến Ninh Dực."

Tư Đình lườm hắn ta một cái, ánh mắt đầy chán ghét.

Ngay lúc Tư Đình chuẩn bị nhảy xuống hồ sâu để kéo Úc Thanh Hoàn lên, dẫn đường lại trồi lên mặt nước, nhìn Tư Đình dặn một câu:

"Tôi đi lấy tinh thạch, cậu cứ tiếp tục đánh đi."

Nói xong liền lặn xuống đáy hồ một lần nữa.

Nghe được câu này, ba người bên hồ gần như hóa đá.

Bách Ninh Dực nhìn chằm chằm mặt nước một lúc lâu, cân nhắc xem y có nên học theo sự can đảm liều mình của Úc Thanh Hoàn để nhảy xuống hay không. Nhưng từ xưa đến nay, việc lặn xuống hồ sâu lấy tinh thạch vốn đều là việc của các lính gác. Không ai quy định dẫn đường không thể xuống nước, chỉ là lời truyền miệng hết thế hệ này đến thế hệ khác rằng tốt nhất các dẫn đường không nên nhảy xuống.

Cuối cùng, Bách Ninh Dực vẫn từ bỏ ý định nhảy xuống. Y biết mình không còn hy vọng để chiến thắng nữa. Tư Đình mạnh hơn Franz là chuyện ai cũng thấy rõ. Úc Thanh Hoàn cũng vượt trội hơn y một bậc. Tinh thần công kích của cậu khiến đầu y đến giờ vẫn còn đau nhức và choáng váng, chưa kể Úc Thanh Hoàn vẫn chưa sử dụng toàn lực.

Chỉ là Franz vẫn chưa muốn nhận thua. Bách Ninh Dực là bạn trai của hắn ta, dĩ nhiên không có lý do nào để đứng ngoài nhìn. Vì vậy y dứt khoát vòng ra phía sau Franz hỗ trợ tấn công.

Khả năng bơi lội của Úc Thanh Hoàn cũng không tệ, nhưng trong thế giới của lính gác và dẫn đường cậu thường bị ảnh hưởng bởi Felix nên không thích xuống nước lắm. Hơn nữa nước trong hồ sâu lại rất lạnh, mới bơi được một lúc mà Úc Thanh Hoàn đã bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi.

Từ trên bờ nhìn xuống có thể thấy tinh thạch nằm ngay trong nước, nhưng thực ra nó nằm sâu ở dưới đáy hồ, mà xung quanh lại có một con cá voi sát thủ đang canh giữ.

Cá voi sát thủ vốn không nên xuất hiện ở nơi này, có thể thấy nó chính là tinh thần thể của một giáo viên nào đó.

Cá voi sát thủ nhận ra sự tiếp cận của Úc Thanh Hoàn, vốn định phát ra cảnh báo nhưng đột nhiên ngừng lại. Lần đầu tiên Úc Thanh Hoàn thấy được vẻ mặt "tiến thoái lưỡng nan" trên gương mặt của một con cá voi.

Không phải cậu chưa từng nghe nói về việc dẫn đường không nên lặn xuống đầm sâu, nhưng cậu vẫn cố tình làm trái lại. Một là để tăng thêm ấn tượng trong lòng Tư Đình, hai là muốn chứng minh thực lực của bản thân để trở thành cộng sự trong nhiệm vụ tương lai của Tư Đình, thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ bạch nguyệt quang. Vì vậy, cậu không hề do dự mà nhảy xuống, tin tưởng rằng những gì lính gác làm được, mình nhất định cũng làm được.

Nhìn thấy Úc Thanh Hoàn càng lúc càng đến gần, Fiona căng cứng cơ thể, không biết nên làm gì. Nhiệm vụ của nó là tấn công những lính gác định cướp lấy tinh thể năng lượng chứ không phải những dẫn đường muốn lấy tinh thể đó. Dẫn đường thường quá yếu ớt, chỉ cần một cái vẫy đuôi là có thể quất chết người ta rồi.

Thế nhưng, cứ thế mà giao tinh thể ra thì cũng đâu thể chấp nhận được. Fiona bơi lên phía trước, tính toán đẩy dẫn đường này lên mặt nước, rồi để đồng đội của cậu xuống đây đánh một trận với nó.

Nhưng khi Fiona bơi đến trước mặt Úc Thanh Hoàn, dẫn đường to gan này lại nhẹ nhàng giơ tay lên, đột nhiên Fiona cảm thấy mình hơi mất kiểm soát. Nó không còn muốn đuổi dẫn đường này đi nữa, ngược lại còn rụt rè dùng đầu cụng nhẹ vào tay cậu, nũng nịu đòi được vu.ốt ve.

Cả đời này Fiona chưa từng làm nũng như vậy!

Nó trừng to đôi mắt cá, vừa cố lấy lại lý trí, vừa dần dần chìm đắm trong cái vu.ốt ve dịu dàng của Úc Thanh Hoàn. Ở dưới nước dẫn đường không thể nói chuyện, đôi mắt mèo màu vàng kim xinh đẹp tràn đầy vẻ chân thành, như đang nói với nó: Làm ơn đi mà, để tôi qua một chút thôi~

Chuyện này đâu có khó khăn gì?

Fiona quay đầu, ngậm lấy tinh thể năng lượng cẩn thận đặt vào lòng bàn tay dẫn đường. Sau khi được vu.ốt ve thêm một lúc, nó lại dùng đầu đẩy nhẹ cậu, ra hiệu bảo cậu mau chóng lên mặt nước, nếu còn ở lâu sẽ ngộp thở thật đấy.

Dẫn đường nhếch môi cười khẽ, vẫy tay chào rồi bơi lên mặt nước.

Tất cả những người đang theo dõi trận chiến đều chết lặng.

Hầu hết tất cả những người có mặt ở đây đều từng xem qua đoạn ghi hình chiến đấu của Fiona. Đầm sâu là đề thi bắt buộc trong bài kiểm tra định kỳ mùa thu của mỗi năm, Fiona là "khách mời thường trú" ở nơi đó. Sự hung tàn của nó nổi tiếng khắp diễn đàn, suốt những năm qua, số lính gác không cần dẫn đường hỗ trợ mà có thể một mình đánh bại Fiona chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng chưa từng ai nói với họ Fiona lại ngoan ngoãn thế này trước mặt một dẫn đường?!

Các học viên năm hai sắp bước vào kỳ kiểm tra nhìn nhau đầy kinh ngạc, trong lòng suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm túc: Có nên giao nhiệm vụ đầm sâu cho dẫn đường trong đội mình hoàn thành không nhỉ?

Khi Tư Đình tiễn cả Bách Ninh Dực và Franz lên "thiên đường" xong, Úc Thanh Hoàn vẫn chưa lấy được tinh thể và ngoi lên khỏi hồ nước. Hắn bước đến bên bờ, lo lắng nhìn ánh sáng xanh chập chờn dưới đáy hồ.

Không còn đối thủ cạnh tranh, chiến thắng thuộc về đội họ là điều không thể bàn cãi. Nhưng việc Úc Thanh Hoàn không hề bàn bạc trước mà liều lĩnh nhảy xuống đầm sâu khiến hắn vô cùng bực bội.

Lỡ như Úc Thanh Hoàn chết thì sao?

Khó khăn lắm hắn mới tìm được một dẫn đường có thể trấn an mình.

Chờ lâu như vậy vẫn chưa thấy lên, có phải thật sự chết rồi không?

Nếu hắn vớt xác Úc Thanh Hoàn lên để trong phòng nuôi như cây cảnh, liệu có hiệu quả trấn an không nhỉ?

Chẳng lẽ hắn phải gặm một người chết mà sống hết những ngày tháng còn lại ư?

Lông mày Tư Đình nhíu chặt nhưng nhanh chóng giãn ra, hắn suýt quên đây chỉ là ảo cảnh, không thể chết thật được, nếu Úc Thanh Hoàn gặp nguy hiểm sẽ lập tức được truyền tống trở về.

Hắn quyết định lặn xuống kiểm tra.

Nhưng đúng lúc đó, Tư Đình nghe thấy tiếng nước động mỗi lúc một gần, xen lẫn trong đó là một mùi hương quen thuộc. Chưa bao lâu, một tiếng "ào" vang lên, dẫn đường trồi lên mặt nước, ngẩng đầu về phía hắn, vô số giọt nước bắn tung toé làm ướt hết mặt Tư Đình, thế mà người làm chuyện xấu lại chẳng có chút hối lỗi nào, ngược lại còn cười một cách tinh nghịch với hắn.

Ánh trăng rọi xuống mặt nước, theo từng gợn sóng mà lấp lánh ánh bạc. Những giọt nước lăn dọc theo mái tóc đen của Úc Thanh Hoàn, bám sát làn da trắng mịn, trượt xuống đến tận cằm. Rõ ràng toàn thân người này mang theo hơi lạnh của nước, nhưng khi đến gần lại khiến Tư Đình cảm thấy cả người nóng bừng. Mắt cậu có sắc vàng mờ ảo trong đêm tối, nhưng ánh sáng ấy lại chói loá lạ thường.

Tư Đình kéo Úc Thanh Hoàn lên bờ, chiếc sơ mi trắng ướt đẫm dán chặt vào da, tôn lên vóc người cậu rất rõ ràng. Rất gầy, nhưng chưa đến mức chỉ còn da bọc xương, tay Tư Đình nắm lấy cánh tay đối phương chỉ cảm thấy mềm mại đến kỳ lạ, đối lập hoàn toàn với sự săn chắc của một lính gác.

Ngoài vóc dáng ra, những chỗ bị thấm nước trở nên mờ mờ trong suốt, lại càng...

Tim Tư Đình đập loạn, tựa như muốn phá lồng ngực mà bay về phía kẻ gây họa này, hắn lập tức cởi áo khoác của mình, không cho Úc Thanh Hoàn kịp phản ứng liền khoác lên người cậu, che đi những hình ảnh sắc dụ kia.

Dẫn đường không hiểu hàm ý sâu xa trong hành động của hắn, chỉ giơ tay lên, mở lòng bàn tay để lộ tinh thể năng lượng lấp lánh ánh xanh quyến rũ dưới ánh trăng, phản chiếu vào trong đôi mắt đào hoa của cậu.

Úc Thanh Hoàn nhướng mày cười khẽ: "Dẫn đường yếu ớt sao?"

Đôi môi đầy đặn khẽ mở, khiến người ta chỉ muốn cắn một ngụm cho đã thèm.

Tư Đình không thèm dòm viên tinh thể một cái, thính giác luôn nhạy bén giờ cũng như biến mất sạch, trong mắt chỉ còn lại duy nhất đôi môi của dẫn đường, cổ họng khẽ động.

Bình Luận (0)
Comment