Sau Khi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang, Tôi Đăng Xuất

Chương 14

Tin tức tố của lính gác trong giờ phút này như chất lỏng đặc sánh bao trùm lấy Úc Thanh Hoàn, lính gác mất lý trí hoàn toàn không nghe lọt tai bất kỳ lời nào cậu nói, chỉ không ngừng khao khát va chạm làn da, quần áo trên người Úc Thanh Hoàn bị vò đến mức chẳng còn hình dạng.

Mưa bên ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, những hạt mưa hung hãn đập lên kính phát ra những tiếng lịch bịch dữ dội. Quần áo ướt sũng của Úc Thanh Hoàn rất nhanh đã được nhiệt độ cơ thể hong khô, nhưng điều đó cũng chẳng giúp cậu dễ chịu hơn chút nào.

Lính gác luôn miệng lẩm bẩm "giúp tôi với" nhưng không hề có ý phối hợp gì cả, ngoài việc liên tục hôn cậu, dụi vào cổ cậu thì chẳng làm gì khác. Không phối hợp đã đành, người này còn mạnh như trâu điên.

Sau một hồi tốn không ít sức lực, Úc Thanh Hoàn mới có thể đổi được tư thế giữa mình và Tư Đình: Tư Đình tựa lưng vào mép giường ngồi bệt dưới đất, còn cậu thì ngồi trong lòng hắn.

Lính gác lại bắt đầu không an phận luồn tay vào trong vạt áo cậu, đồng thời khẽ khàng hôn lên yết hầu cậu. Úc Thanh Hoàn vốn đã sợ nhột, bị hắn làm vậy càng khó thực hiện liên kết tinh thần một cách suôn sẻ.

"Ưm!"

Úc Thanh Hoàn liền đưa tay đẩy mặt Tư Đình ra, kết quả lính gác chủ động li.ếm vào lòng bàn tay cậu. Toàn thân Úc Thanh Hoàn run rẩy một cái, tức giận gọi: "Tư Đình!"

Cậu luồn năm ngón tay vào mái tóc đen nâu của lính gác rồi giật về phía sau, buộc hắn phải dừng hành vi xâm phạm bất lịch sự này lại.

Cùng lúc đó, Úc Thanh Hoàn chú ý thấy trong đôi mắt màu nâu của Tư Đình thoáng hiện sắc đỏ nhàn nhạt. Bị kéo tóc như vậy mà hắn chẳng hề lộ vẻ đau đớn hay không hài lòng, ánh mắt ấy chỉ chăm chú quan sát khuôn mặt của Úc Thanh Hoàn, từ lông mày đến đôi mắt, chậm rãi xuống dưới, cuối cùng dừng lại nơi môi cậu.

Tư Đình như thể bị mê hoặc, không kìm được nghiêng người tới gần muốn hôn lên đôi môi đang hé mở, nơi mà hắn đã thèm khát bấy lâu nay.

Nhưng hắn vừa nhích lại gần một chút thì da đầu lại căng lên, tay của dẫn đường vẫn giữ chặt tóc hắn, không chịu buông.

Tư Đình nhíu mày, dẫn đường không cho hôn, hắn rất... không vui.

"Tư Đình? Tư Đình!"

"Cậu có đang nghe tôi nói không?!"

Úc Thanh Hoàn lần đầu tiên gặp phải trường hợp do bạo loạn tinh thần khiến lính gác bị "điếc tạm thời" như thế này, thậm chí cậu còn bắt đầu cân nhắc có nên dùng tinh thần lực quất cho hắn một cái hay không.

Nhưng còn chưa kịp đưa ra quyết định, cảm giác mất trọng lực đột ngột ập tới. Trong cơn trời đất quay cuồng, Úc Thanh Hoàn bị đẩy ngã lên chiếc giường mềm mại, kế đó là một nụ hôn mang theo hơi thở nóng rực rơi xuống. Lính gác dùng tay đỡ sau gáy Úc Thanh Hoàn, trong thoáng chốc đã đoạt đi hơi thở của cậu.

Nụ hôn của lính gác hoàn toàn vô quy tắc, sau khi cưỡng ép mở ra hàm răng của dẫn đường, hắn càng không kiêng nể bắt đầu càn quét, bá đạo như muốn để hương vị của hắn ngấm vào từng tấc da thịt cậu, từ ngoài vào trong.

Úc Thanh Hoàn khó chịu phát ra một tiếng rên khẽ.

Không biết lại chạm vào dây thần kinh nào của lính gác đang phát cuồng, hắn mạnh bạo mơn trớn đôi môi cậu. Úc Thanh Hoàn buộc phải nuốt xuống một ngụm nước bọt mang theo tin tức tố của lính gác.

May mắn Úc Thanh Hoàn cuối cùng cũng tìm được cổng kết nối tinh thần, cậu dồn tâm trí đuổi theo tia sáng trong màn đen đặc.

Nhưng không may tiếng mở cửa đột nhiên vang lên từ phòng khách, toàn thân Úc Thanh Hoàn cứng lại, lính gác nhân cơ hội ấy mạnh mẽ mút lấy đầu lưỡi cậu.

Càng xui xẻo hơn, Ôn Hạ tiến lại gần, gõ nhẹ lên cửa phòng: "Thanh Hoàn?"

Liên kết tinh thần bị gián đoạn đột ngột, Úc Thanh Hoàn lập tức dùng tinh thần lực quất một cú vào lính gác đang cưỡng hôn mình. Tư Đình đau đớn ngã sang một bên, Úc Thanh Hoàn thoát khỏi ma trảo, nhanh chóng lăn sang bên trái, trườn đến cuối giường, hắng giọng rồi đáp: "Có chuyện gì vậy?"

Làm chuyện xấu bị phát hiện, hô hấp của Úc Thanh Hoàn trở nên gấp gáp, nhất là khi cửa phòng không hề khóa, nếu như Ôn Hạ đẩy cửa bước vào thì...

Úc Thanh Hoàn bắt đầu hối hận vì đã chọn ở ký túc xá.

May thay, Ôn Hạ không có ý định vào phòng, dẫn đường chỉ dịu dàng hỏi: "Tôi có mua ít trái cây, cậu có muốn ăn không?"

Lính gác phía sau như tức giận mà dính sát lại, ôm chặt lấy Úc Thanh Hoàn từ phía sau, sau đó há miệng cắn vào vai dẫn đường. Úc Thanh Hoàn siết chặt ga giường để cơ thể không phát run, "Không... không cần đâu, cậu ăn đi. Bây giờ tôi không muốn ăn, định đi ngủ một chút."

Da của Úc Thanh Hoàn rất mỏng, chẳng bao lâu đã bị cắn rách, những giọt máu nhỏ trào ra bị lính gác dùng đầu lưỡi chậm rãi cuốn lấy nuốt vào như trân bảo.

Những nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống bên vai, Úc Thanh Hoàn cắn chặt môi dưới, kiềm chế tiếng r.ên rỉ sắp bật ra.

"Vậy được, tôi để ít trong tủ lạnh, cậu cần thì lấy ăn nhé."

"Ừ."

Dẫn đường ngoài cửa đã rời đi nhưng không lập tức quay về phòng. Úc Thanh Hoàn nghe thấy tiếng Ôn Hạ đang rửa trái cây trong phòng khách, rồi lần lượt xếp từng loại vào đĩa, một lúc sau mới quay về phòng mình.

Ga giường dưới tay Úc Thanh Hoàn đã bị vò nát không còn hình dạng, cậu vừa thả lỏng một chút đã bị Tư Đình bắt được, cúi xuống hôn tới tấp một trận.

May mắn thay, liên kết tinh thần cuối cùng cũng hoàn tất.

Không gian tinh thần của lính gác là một vùng hoang dã đang đón trận mưa lớn hiếm hoi.

Nước mưa thấm vào đất, cỏ cây khô héo bỗng sống lại, lòng sông từng khô hạn trải dài đá vụn giờ đây lại có dòng nước chảy qua, Kaiden từ bên núi này chạy vút sang bên kia, mưa xối xả nhưng nó lại vô cùng thích ý.

Khi Tư Đình khôi phục lý trí, Úc Thanh Hoàn đã vì bị hắn giày vò quá mức thiếp đi vì mệt lả. Đôi môi của cậu còn lưu lại dấu vết bị "tàn phá" nặng nề, vừa đỏ vừa sưng, thậm chí còn có một vết rách nhỏ. Áo của dẫn đường đã bị giật vài cái cúc áo, làn da lộ ra bên ngoài đầy dấu tay của Tư Đình, chỗ rõ ràng nhất chính là dấu răng ở bả vai Úc Thanh Hoàn.

Tư Đình cúi xuống hôn lên vết cắn. Dẫn đường trong giấc mộng khẽ run, bật ra một tiếng rên nho nhỏ. Động tác ấy khiến Tư Đình vô cùng hài lòng, hắn cực kỳ yêu thích cảm giác chiếm lấy cơ thể Úc Thanh Hoàn, thấy dẫn đường vì sự đụng chạm của hắn mà rùng mình, run rẩy, tất cả đều khiến hắn phấn khích đến tột cùng.

Nếu có thể nhốt Úc Thanh Hoàn lại thì tốt biết mấy.

Úc Thanh Hoàn quá mong manh, có lẽ dùng ruy băng trói lại thì sẽ không dễ bị thương như vậy.

Đáng tiếc, bọn họ mới chỉ thành lập liên kết tinh thần tạm thời, vẫn chưa hoàn thành liên kết vĩnh cửu. Úc Thanh Hoàn vẫn chưa hoàn toàn thuộc về hắn.

Tư Đình hành động nhẹ nhàng, xuống giường đến tủ quần áo của Úc Thanh Hoàn, lục tìm một bộ mới cho bản thân. Nhưng hắn không tìm được bộ nào vừa với mình, dẫn đường quá gầy, quần áo mặc lên người hắn đều ôm sát khó chịu. Cuối cùng Tư Đình phải chọn bừa một chiếc áo thun rộng và quần thể thao.

Coi như bồi thường vì mượn quần áo, hắn dùng thiết bị đầu cuối đặt mua hơn chục bộ đồ mới cho Úc Thanh Hoàn.

Quần áo bị xé rách của dẫn đường được hắn gấp lại cẩn thận, bọc kỹ, đặt bên cạnh cửa sổ để lúc rời khỏi không quên mang theo.

Làm xong tất cả, Tư Đình không khách sáo chui vào chăn, ôm dẫn đường vào lòng. Hôn nhẹ lên chóp mũi Úc Thanh Hoàn, trong lòng hắn trào dâng d.ục v.ọng chiếm hữu mãnh liệt chưa từng có.

Bất kể dùng cách gì, dù phải trả giá thế nào, hắn nhất định phải khiến Úc Thanh Hoàn hoàn toàn trở thành người của hắn.

Trong không gian ảo.

【Giá trị hắc hóa của phản diện +2.】
【Độ hảo cảm của phản diện +15.】

Úc Thanh Hoàn cúi đầu kiểm tra cơ thể mình, chỗ nào cũng là dấu vết mà Tư Đình để lại, nặng nhất là vùng eo. Cậu lạnh mặt, hậm hực nói: "Tính là tai nạn lao động, tiền bồi thường hai trăm nghìn nhân dân tệ."

【Năm vạn.】Chủ hệ thống lạnh lùng đáp, 【Đừng tưởng tôi không biết là cậu cố ý dụ hắn làm vậy.】

Dăm ba roi tinh thần quất xuống, nó không tin Úc Thanh Hoàn không trị được Tư Đình.

Úc Thanh Hoàn mặt dày cãi lại: "Bằng chứng gì chứng minh là tôi cố ý?"

Chủ hệ thống không thể lưu trữ toàn bộ ký ức vì bị kiểm duyệt: 【......】

Úc Thanh Hoàn khoanh tay: "Không bồi thường thì tôi đi chết đấy, mấy người đi mà tìm người khác nhận nhiệm vụ này."

Không gian rơi vào im lặng, lâu như cả thế kỷ trôi qua.

Chủ hệ thống cuối cùng nhượng bộ con mèo nhỏ tà ác kia: 【Tiền đã chuyển vào tài khoản của cậu.】

Úc Thanh Hoàn nhìn số dư, hài lòng rời khỏi.

Khi mở mắt lại trong thế giới nhỏ, Úc Thanh Hoàn vừa ngẩng đầu đã đụng phải ánh nhìn tràn đầy chiếm hữu của Tư Đình.

Lính gác đáng ghét này ngày nào cũng trèo cửa sổ, chẳng có chút ý thức "nam nữ thụ thụ bất thân" (à không, là dẫn đường lính gác thụ thụ bất thân) gì cả, còn suýt làm cậu mất mặt trước Ôn Hạ, rồi sau đó cả ký túc xá sẽ biết cậu giấu một lính gác đang trong kỳ phát tình trong phòng!

Úc Thanh Hoàn tức đến mức giơ chân đá mạnh lính gác mặt dày kia văng xuống giường.

Ngã xuống đất, Tư Đình không giận chút nào, ngược lại cúi đầu bật cười đầy mãn nguyện.

Bình Luận (0)
Comment