Sau Khi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang, Tôi Đăng Xuất

Chương 22

Úc Thanh Hoàn cảm thấy Tư Đình chuyện bé xé ra to. Cậu chỉ bị một vết thương bằng nắm tay ở thắt lưng, vậy mà lính gác lại kiên quyết không cho cậu xuống giường đi lại, chỉ cho phép sau bữa ăn được ngồi trên giường một đến hai tiếng.

Lính gác còn thu luôn thiết bị đầu cuối của cậu, không cho lên mạng tinh tế, không cho lướt diễn đàn, cũng không cho chơi game.

Mỗi khi Úc Thanh Hoàn không muốn ngủ, lính gác sẽ ngồi bên giường đọc truyện cho cậu nghe, toàn là mấy quyển tiểu thuyết ba xu như "Bá đạo Lính gác yêu tôi", "Lính gác phong lưu và Dẫn đường xinh đẹp", "Chín mươi chín lần bỏ trốn của Dẫn đường nhỏ nhắn", "Cuộc sống cưới trước yêu sau của Lính gác tàn tật và Dẫn đường tuyệt sắc"...

Chỉ trong vài ngày, Úc Thanh Hoàn cảm thấy đôi tai mình đã bị ô nhiễm nghiêm trọng.

Cậu thà ngẩn ngơ ngồi nhìn trần nhà suốt tám tiếng còn hơn để bị đầu độc bởi những thứ này.

Do thiết bị đầu cuối bị Tư Đình thu mất nên cậu không thể liên lạc với Trình Táp. Mỗi khi hỏi Tư Đình Trình Táp đang ở đâu, lính gác lập tức sa sầm mặt, bộ dáng như bị người yêu bội bạc, giận dữ chất vấn cậu: "Có phải cậu yêu tên đó rồi không?!"

Úc Thanh Hoàn thực sự muốn tạt nước lạnh vào đầu hắn cho tỉnh.

May mà đến ngày trở về, Úc Thanh Hoàn cuối cùng cũng lấy lại được thiết bị đầu cuối, còn lính gác hệ chó bị quên lãng mấy ngày nay cũng xuất hiện trước mặt cậu. Người nọ đáng thương đi theo sau bọn họ, định bắt chuyện với cậu nhưng mỗi lần đều bị Kaiden ngăn lại bên ngoài.

Trên đường rời khỏi thành phố Sadar bằng máy bay, Tư Đình mới kể rõ cho Úc Thanh Hoàn nghe tất cả nội tình. Nhiệm vụ lần này tuy ngoài mặt là điều tra chứng cứ nhưng thực chất họ là mồi nhử. Người của Hắc Tháp từ lâu đã mai phục quanh xưởng dược, không ngừng giở trò khiêu khích và chia rẽ ba người phụ trách, đồng thời điều tra ra vị trí nơi tài liệu quan trọng được cất giấu.

Vì vậy khi thân phận lính gác của Trình Táp bị bại lộ, ba người kia lập tức quay sang cắn xé lẫn nhau, ai cũng muốn đùn đẩy trách nhiệm cho người khác để tự cứu bản thân. Trong lúc hỗn loạn, một người trong số đó châm lửa đốt cả nhà máy, ngăn cản hai người còn lại trở về văn phòng xóa dữ liệu, đồng thời cũng muốn hủy sạch chứng cứ bất lợi cho mình. Còn về máy tính chứa dữ liệu, sáng hôm đó đã bị người ta động tay động chân rồi.

Thế lực đứng sau xưởng dược quá phức tạp, ba người kia cũng chỉ là kẻ bị giật dây. Những việc tiếp theo không còn phù hợp để học viên quân đội can dự nữa, toàn bộ sẽ giao lại cho Hắc Tháp xử lý.

Nghe xong, Úc Thanh Hoàn nghi hoặc nhìn Tư Đình từ trên xuống dưới.

Lính gác không hiểu: "Sao cậu nhìn tôi như vậy?"

"Tôi đang tự hỏi có phải người của Hắc Tháp ai cũng có bụng dạ khó lường như nhau không." Úc Thanh Hoàn nói xong còn tự khẳng định gật đầu một cái. Hành động ấy khiến vị phản diện này bất mãn, hắn lập tức đưa tay vò tóc cậu rối thành tổ quạ.

Úc Thanh Hoàn giận dữ tặng cho Tư Đình ba cái tát, sau đó giơ tay vuốt lại mái tóc rối tung của mình. Thật ra cậu cảm thấy hơi bất mãn vì Hắc Tháp đã đẩy học viên trường quân sự ra trước đầu ngọn sóng, cho đến khi nhận được số tiền chuyển khoản từ nhiệm vụ này.

"Coi bộ nhiệm vụ cấp S cũng không khó lắm." Úc Thanh Hoàn ghé sát lại Tư Đình nhìn bảng nhiệm vụ hiển thị trước mặt lính gác, cậu bất ngờ phát hiện điều gì đó. Cậu vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt sang trái, dừng lại ở cuối nhiệm vụ, lúc này mới phát hiện nhiệm vụ cấp S thực ra cũng được phân sao, lần này bọn họ tiếp nhận là nhiệm vụ cấp S một sao.

Cậu tiếp tục lướt xuống dưới mấy cái, phát hiện nhiệm vụ mà Tư Đình từng nhận trước đó đa số đều là nhiệm vụ cấp S bốn sao, năm sao. Nội dung nhiệm vụ sau khi hoàn thành sẽ bị xóa đi, trên màn hình chỉ còn sót lại phần thù lao được thưởng.

Úc Thanh Hoàn choáng váng vì những con số với hàng số 0 dài tít tắp.

Cậu rút ra được một kết luận: Tư Đình, có rất nhiều tiền.

Có lẽ vì ký chủ cuối cùng cũng nhận ra điều này, Aivis bổ sung một câu: 【Ký chủ, mấy bộ quần áo Tư Đình đặt riêng cho cậu trước đây mỗi bộ đều có giá hàng vạn tinh tệ.】

Úc Thanh Hoàn: "......"

Lúc này hai người họ cách nhau rất gần. Cảm nhận được sự trầm mặc của lính gác, Úc Thanh Hoàn nảy sinh nghi ngờ. Cậu ngẩng đầu nhìn Tư Đình, không ngoài dự đoán lại bắt gặp hắn đang nhìn cậu chằm chằm, như thể thế nào cũng không nhìn đủ.

Úc Thanh Hoàn duỗi một ngón tay, chọc nhẹ vào vai lính gác, tò mò hỏi: "Cậu đang ngơ ngẩn cái gì vậy?"

Lính gác cúi đầu xuống, trán hai người vì thế mà chạm khẽ vào nhau. Nhiệt độ cơ thể của Tư Đình từ chỗ tiếp xúc ấy truyền sang Úc Thanh Hoàn, ấm áp và nóng rực, lan toả vào tận trái tim.

Tư Đình thì thầm nói: "Thích."

Úc Thanh Hoàn sững sờ.

Ở một bên khác, Kaiden cũng chậm rãi tiến lại gần, đầu đặt lên đùi Úc Thanh Hoàn, cố gắng phát ra vài tiếng "gừ gừ". Lính gác tốt bụng hiếm thấy mà dịch lại cho cậu nghe: "Nó nói, nó cũng thích cậu."

Trước khi Úc Thanh Hoàn kịp phản ứng, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên môi cậu. Khác với những lần trước mang đậm sự chiếm hữu, nụ hôn lần này mang theo nhiều ý vị của sự yêu thích và thân mật hơn.

Đây là một nụ hôn rất dịu dàng.

Giống như mùa đông tan đi, ánh mặt trời bất ngờ ló dạng, mang theo chút ấm áp chạm khẽ làn da. Úc Thanh Hoàn cũng không ngờ, mình lại có chút... thích nụ hôn này.

Tư Đình cũng không tiếp tục lấn tới. Hắn chỉ dùng hai tay nâng lấy gương mặt Úc Thanh Hoàn, ánh mắt mang theo chút cầu xin nhìn cậu chăm chú: "Úc Thanh Hoàn, cậu có thể... thử thích tôi được không?"

—Thiên chi kiều tử.

Đó là danh xưng mà Úc Thanh Hoàn từng thấy mọi người đặt cho Tư Đình trên diễn đàn học viện.

Hắn là một trong số ít lính gác cấp S của học viện quân sự, còn trẻ tuổi nhưng thành tích đã nổi bật, chưa tốt nghiệp đã có thể cùng kề vai tác chiến với các lính gác của Hắc Tháp. Tương lai của hắn tiền đồ vô lượng. Ngoài thực lực mạnh mẽ, hắn còn sở hữu gương mặt điển trai, gia thế hùng hậu. Chỉ riêng thiết bị đầu cuối đeo trên cổ tay đã có giá trị lên tới bảy chữ số tinh tệ. Tư Đình có tất cả những điều khiến người khác phải ngưỡng mộ. Ít nhất từ bên ngoài nhìn vào, cuộc đời hắn đáng ngưỡng mộ như thế.

Thế nhưng, sau lớp vỏ ngoài rực rỡ ấy, vị lính gác này lại thích nửa đêm không ngủ nhìn chằm chằm vào dẫn đường hắn thích, thích trèo cửa sổ trèo ban công, thích nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi của cậu, còn từng nhìn vào ngăn kéo đầy q.uần l.ót của dẫn đường mà nói ra mấy câu vô liêm sỉ. Lúc điên lên còn thích cosplay, bắt cậu diễn vai chủ nhân, bản thân thì đóng vai... chú chó nhỏ đáng thương.

Ở bên người như vậy chắc chắn rất nguy hiểm.

Nhưng may thay, điều Úc Thanh Hoàn sợ nhất chưa bao giờ là nguy hiểm.

Dẫn đường khẽ cong đuôi mắt, mỉm cười đáp lại: "Được."

【Độ hảo cảm của phản diện +2】

Hơi thở của lính gác nặng nề hơn một chút, ánh mắt hắn kích hoạt đổi sang một chế độ khác. Vẻ vô tội và cầu xin biến mất không còn tung tích, thay vào đó lại là nỗi h.am mu.ốn điên cuồng.

Lính gác hệ chó bị đẩy ra ngồi một góc vẫn luôn âm thầm quan sát Úc Thanh Hoàn và Tư Đình. Trông thấy dẫn đường có vẻ đã đồng ý lời tỏ tình của đối phương, cuối cùng hắn ta cũng không nhịn được nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát ra tiếng khóc thút thít: "Hu hu..."

Tư Đình không hài lòng mà liếc hắn ta một cái, "Shhh..."

Chó nhỏ lập tức đưa tay che miệng mình, chỉ dám lặng lẽ rơi nước mắt không phát ra tiếng.

...

Trên suốt chặng đường trở về học viện bằng tàu điện, Tư Đình luôn cực kỳ cẩn thận bảo vệ phần eo của Úc Thanh Hoàn, không để bất kỳ ai lại gần. Nói thật thì hành động này rất dễ gây hiểu lầm, Úc Thanh Hoàn cũng có linh cảm chẳng lành nên mở diễn đàn ra xem thử, quả nhiên thấy ngay mấy tin đồn cậu có thai!

Cậu lập tức đạp người kia một cái, bảo hắn cút ngay.

Lính gác không hề muốn cút, nhưng có vẻ trời không chiều ý người. Một cuộc gọi bí ẩn gọi Tư Đình khẩn cấp rời đi. Trước khi đi, hắn còn mang theo vẻ mặt nghiêm trọng dặn dò Úc Thanh Hoàn một đống điều phải kiêng cữ, cộng thêm việc vết thương tuyệt đối không được dính nước, nói xong rồi mới lưu luyến ra ngoài.

Ba tiếng sau khi Tư Đình rời khỏi, chỉ số hắc hóa của phản diện tăng thêm 10. Úc Thanh Hoàn vốn định hỏi Aivis về chuyện đó, nhưng nghĩ đến cái kiểu úp úp mở mở không chịu nói của hệ thống thì cậu cũng thôi. Dù sao sự nghiệp của phản diện cũng không phải phạm vi mà cậu nên nhúng tay vào.

Tiết học cuối cùng kết thúc, Bách Ninh Dực thấy Tư Đình không có ở đó, lập tức bỏ rơi Franz và Bách Mộ, chủ động lại gần Úc Thanh Hoàn, hỏi cậu có muốn cùng y đi ăn tối không.

Úc Thanh Hoàn nhìn hai lính gác đáng thương đang đứng sau lưng Bách Ninh Dực, hỏi: "Cậu không ăn cùng họ sao?"

"Hai người đó là lính gác, không cùng tần số." Bạch Ninh Dực thả ra một đôi tai cáo, nhẹ nhàng vẫy vẫy dụ dỗ mèo con, "Tôi muốn đi ăn cùng cậu."

Hai lính gác nghe Bách Ninh Dực nói xong lại càng đáng thương hơn.

Úc Thanh Hoàn không cưỡng lại được sự cám dỗ, đưa tay chạm vào đôi tai cáo mềm mại, "Được thôi."

Bách Ninh Dực hớn hở nắm tay Úc Thanh Hoàn ra ngoài.

Theo lời Aivis, hiện tại bản thân Tư Đình đang bước vào một tình tiết quan trọng, tạm thời sẽ không quay lại học viện, vì vậy mèo con mới yên tâm đi ăn cùng cáo nhỏ.

Lần trước Tư Đình ngửi được mùi tin tức tố của Ôn Hạ, lính gác rất không vui, nếu lần này trên người cậu lại dính mùi của Bách Ninh Dực, Úc Thanh Hoàn không dám tưởng tượng Tư Đình sẽ nổi điên đến mức nào. Huống hồ, từ sau khi cậu bị thương, lính gác đã hơi có dấu hiệu rơi vào trạng thái cuồng hóa.

Cuồng hóa là một trạng thái cực đoan của lính gác, khi đó tất cả năm giác quan của họ sẽ mở đến cực hạn, hoàn toàn mất đi lý trí và khả năng kiểm soát. Trạng thái này thường xảy ra khi dẫn đường của họ bị thương nặng hoặc tử vong. Tuy lần trước Úc Thanh Hoàn đã kịp thời ngắt đi liên kết tinh thần với lính gác nhưng vết thương của cậu cũng đủ để kí.ch th.ích Tư Đình.

Nói chính xác hơn, tinh thần Tư Đình vốn đã không ổn định, đau đầu cộng với rối loạn âm thanh kéo dài, hơn nữa năm giác quan quá mức nhạy bén, tất cả đều khiến tính khí của Tư Đình ngày càng trở nên tệ hơn. Vì vậy khi đã nếm được trái ngọt, bất kỳ chút nguy cơ nhỏ nhoi nào cũng đủ khiến lính gác bất an bạo phát.

Úc Thanh Hoàn cảm thấy mình vẫn nên cẩn thận thì hơn, hôm nay sau khi trở về nhất định phải tắm rửa thật kỹ, rửa sạch tất cả mùi hương trên người.

Họ không ăn ở trường, Bách Ninh Dực vốn quen thuộc với từng nhà hàng quanh khu vực, biết chỗ nào ngon hơn, y kéo Úc Thanh Hoàn vào một trong số đó. Úc Thanh Hoàn ngẩng đầu xem, tên nhà hàng này chính là nơi Tư Đình từng gọi đồ mang về cho cậu.

Đúng vào giờ cơm, trong nhà hàng có không ít người, vừa bước vào mọi ánh mắt đã lập tức đổ dồn về phía họ. Úc Thanh Hoàn và Bách Ninh Dực đã sớm quen với những ánh nhìn như vậy, họ tự nhiên chọn một góc ngồi xuống. Bách Ninh Dực lật thực đơn, vừa xem vừa hỏi: "Thanh Hoàn, cậu có kiêng ăn gì không?"

Đúng lúc này, Bách Ninh Dực chợt thấy Úc Thanh Hoàn đang vươn tay về dĩa sơn trà đặt trên bàn, y giật mình vội vàng đè tay Úc Thanh Hoàn lại, đẩy dĩa sơn trà ra xa, nghiêm túc nói: "Dẫn đường mang thai không thể ăn sơn trà đâu!"

Phần lớn khách ăn trong nhà hàng đều là lính gác, dù Bách Ninh Dực đã cố tình hạ thấp giọng nhưng họ vẫn nghe rõ rành rành. Tất cả đều nhìn hai người đầy kinh ngạc, mấy người ở xa thậm chí còn giẫm cả lên ghế, rướn cổ xem ai là người đang mang thai.

Úc Thanh Hoàn: "......"

Úc Thanh Hoàn hít sâu một hơi, mỉm cười nói: "Tôi không mang thai! Tôi không có khả năng đó!"

Cáo nhỏ vô tội chớp mắt, nhìn mèo con đang tức giận đến xù lông, y nhẫn nhịn một lúc rồi không chịu được nữa, cúi đầu bật cười khúc khích.

Y cố tình! Úc Thanh Hoàn nghiến răng nghĩ.

Đúng là một con hồ ly xấu xa!

Úc Thanh Hoàn chộp lấy một viên sơn trà nhét vào miệng Bách Ninh Dực, hồ ly xấu xa bị nghẹn một cái chết khiếp, mèo con giành lại thế chủ động, cậu vui vẻ khẽ nhướng mày một cái.

"Mèo con xấu tính." Bách Ninh Dực uống một ngụm nước để nuốt trôi, đồng thời chọn vài món ăn phù hợp với khẩu vị của đa số dẫn đường. Đồ ăn được dọn lên, Úc Thanh Hoàn ăn rất ngon miệng, lúc này y mới yên tâm phần nào.

Họ trò chuyện một lúc về nguồn gốc của tin đồn "mang thai". Bách Ninh Dực lúc này mới biết Tư Đình làm vậy bởi vì Úc Thanh Hoàn bị thương, cáo nhỏ lập tức căng thẳng, hỏi vết thương của cậu có nghiêm trọng không. Sau khi mèo con liên tục khẳng định là "không nghiêm trọng", y mới an tâm phần nào.

Sau đó hai người lại nói một vài chuyện vặt vãnh khác, chủ yếu xoay quanh những loại vũ khí mới ra dành cho dẫn đường, nhỏ gọn linh hoạt, kiểu dáng cũng rất bắt mắt. Họ hẹn có thời gian sẽ cùng nhau đi xem.

Nói được một lúc, Úc Thanh Hoàn bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng tới đỉnh đầu, toàn thân sởn gai óc, lông tơ dựng đứng, áp lực tâm lý khiến đôi mắt cậu lập tức mèo hóa, biến thành mắt mèo.

Vừa quay đầu, Úc Thanh Hoàn trông thấy một bóng người quen thuộc lẽ ra không nên xuất hiện ở đây. Lính gác đang đứng ngoài cửa sổ, xuyên qua lớp kính trong suốt lạnh lẽo nhìn cậu chằm chằm.

Bách Ninh Dực cũng phát hiện lính gác ngoài cửa sổ, y lập tức nín thở, tai cáo bật ra ép sát phía sau, không dám nhúc nhích một chút nào.

Lính gác cong ngón tay, gõ một cái lên cửa kính.

Úc Thanh Hoàn cứng người quay đầu lại, gượng cười với lính gác ngoài cửa sổ, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Điều tồi tệ hơn là, đến lúc này cậu mới để ý trong tay còn lại của lính gác đang cầm một bó hoa hồng đỏ thắm, hình như... là chuẩn bị để tặng cho mình.

Hai mắt lính gác đỏ ngầu, không phát ra tiếng, chỉ mấp máy môi hỏi một câu:

— Ăn ngon không?

【Chỉ số hắc hóa của phản diện +5.】

【Cảnh báo! Chỉ số hắc hóa của phản diện quá cao!】

Bình Luận (0)
Comment