Úc Thanh Hoàn định nói thêm nhưng A Mãng đã bưng chén thuốc bước nhanh vào phòng. Hắn ta thử nhỏ vài giọt mật ong vào thuốc để điều chỉnh vị đắng, mời Úc Thanh Hoàn nếm thử, sau đó lại nhỏ thêm chút nữa, mãi đến khi dẫn đường gật đầu hài lòng, hắn ta mới dùng muỗng múc từng chút một, cẩn thận đút thuốc cho Úc Thanh Hoàn.
Từ khi Heinrich giao nhiệm vụ chăm sóc dẫn đường cho mình, A Mãng chỉ thấy sắc mặt cậu ngày càng sa sút, trong lòng không khỏi dâng lên từng đợt áy náy. Đặc biệt là sau khi phát hiện Úc Thanh Hoàn không thích mấy món ăn mình đem tới trước đó, hắn ta càng cảm thấy tội lỗi đến mức không thể tha thứ cho bản thân.
Đợi dẫn đường uống xong thuốc, A Mãng liền giơ tay ra hiệu: [Xin lỗi.]
Úc Thanh Hoàn cũng không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu A Mãng xin lỗi mình, huống chi với những việc Heinrich đã làm, tên đó ném cậu cho A Mãng chăm sóc, tuyệt không phải để cậu sống dễ chịu hơn.
Cậu khẽ thở dài bất đắc dĩ, trong lòng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến khả năng phối hợp uống thuốc cho đàng hoàng.
Úc Thanh Hoàn nhẹ giọng an ủi:
"Anh chăm sóc rất tốt, chỉ là thân thể tôi quá yếu."
Nam quỷ bên cạnh lại làu bàu với giọng châm chọc:
"Chăm, sóc, rất, tốt! Không phải toàn nhờ tôi đi bóp cổ gọi hắn ta tỉnh lại sao?"
Úc Thanh Hoàn: "......"
Có cách nào bịt miệng người này lại không?
Chỉ là hiện tại A Mãng vẫn còn đứng bên cạnh, Úc Thanh Hoàn không tiện hơn thua với Tư Đình nên đành nhịn. Dẫn đường không muốn nằm bẹp mãi trên giường, cậu cảm thấy mình sắp biến thành một cây nấm mốc, liền dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn A Mãng, hỏi hắn ta có thể dẫn cậu xuống lầu đi dạo một lát được không.
A Mãng do dự rất lâu, cuối cùng vẫn thua trận trước ánh mắt đáng thương của cậu. Nắng trưa gay gắt, trước khi dìu Úc Thanh Hoàn ra ngoài, A Mãng vào kho lấy một chiếc dù lớn.
Cầm dù thì không thể làm thủ ngữ, thỉnh thoảng A Mãng muốn nói gì đó với dẫn đường, hắn ta bèn khẽ chạm vào cánh tay cậu, sau đó chỉ về phía nào đó, ra hiệu cho cậu nhìn.
"Anh trồng rau à?"
Úc Thanh Hoàn cúi người lại gần nhìn một chốc, cảm thấy thật mới lạ. Ở sa mạc cây cối rất khó sinh trưởng, mặc dù nơi này là một ốc đảo nhỏ, nhưng kiểu thời tiết ngày nắng cháy và đêm giá lạnh đủ sức gi.ết ch.ết những chồi non mong manh.
A Mãng gật đầu thật mạnh, tựa như còn rất nhiều điều muốn nói.
"Bây giờ tôi không khó chịu nữa, để tôi cầm dù cho anh."
Cậu nhận lấy cán dù từ tay A Mãng. Vệ binh ban đầu còn không muốn buông tay, nhưng hắn ta cũng rất muốn nói chuyện với Úc Thanh Hoàn, đành tạm thời đưa dù cho cậu rồi nhanh chóng làm thủ ngữ:
[Lúc đi mua nhu yếu phẩm, tôi mua cả hạt giống. Hạt giống đã được cải tiến, có thể sống được trên sa mạc. Đợi nó lớn, tôi sẽ nấu món rau xào cho cậu ăn, không cần chờ lâu đâu. Cậu phải dưỡng bệnh cho tốt.]
"Đây cũng là nhiệm vụ của anh à?" Úc Thanh Hoàn tò mò hỏi.
A Mãng gật đầu thật mạnh, sau đó nhận lại cán dù từ tay cậu, nghiêng phần lớn bóng râm về phía dẫn đường.
Bọn họ không đi xa, chỉ quanh quẩn dạo một vòng quanh khu nhà. Ở phía đông toà nhà mà Úc Thanh Hoàn đang ở còn có một dãy phòng nối tiếp nhau, nơi đó là chỗ ở của một số vệ binh và hai bạn lữ.
Thấy Úc Thanh Hoàn hiếm khi ra ngoài, mọi người đều muốn lại gần bắt chuyện, nhưng A Mãng vẫn luôn đứng chắn trước mặt cậu, liên tục phẩy tay xua đuổi, không để ai đến gần làm phiền dẫn đường đang bệnh.
Một lính gác cười trêu chọc:
"Bảo vệ kỹ ghê, trông như vợ nhỏ của hắn ta vậy."
Nghe đến đây, người đứng cạnh lập tức hoảng hốt huých cho hắn ta một cái thật mạnh, hạ giọng quát:
"Cậu điên rồi à, Thanh Hoàn là người của lão đại đấy."
Người kia vội vàng xin lỗi.
Úc Thanh Hoàn chỉ mỉm cười, không nói lời nào. Cậu cùng A Mãng đi dạo thêm tầm hơn mười phút, nắng nóng đến mức không chịu nổi nữa. Máy điều hoà cầm tay hình dạng quỷ kia thì đang giận dỗi, đi cách cậu một đoạn rất xa. Úc Thanh Hoàn đổ chút mồ hôi liền không muốn đi tiếp, A Mãng đỡ cậu về phòng, lấy một chậu nước sạch giúp cậu lau người.
Thay áo thun trắng và quần đùi đen, Úc Thanh Hoàn lười biếng nằm úp sấp trên giường, thả đuôi mèo ra. Có lẽ vì tâm trạng chủ nhân không tốt nên cái đuôi mèo cũng ủ rũ, trông mỏi mệt chán chường.
Lúc A Mãng bước vào phòng với cây quạt nan trên tay, hắn ta thấy đuôi mèo đen của dẫn đường khẽ động đậy, đầu đuôi từ từ nghiêng về phía hắn ta, nhẹ nhàng vẫy hai cái.
— Tựa như đang mời gọi.
Dù A Mãng biết dẫn đường tuyệt không có ý đó, nhưng hắn ta không tài nào ngăn được những suy nghĩ miên man trong đầu. Đôi chân của dẫn đường thon dài, trắng trẻo mịn màng phối hợp với đuôi mèo đen bóng. Sự đối lập màu sắc ấy khiến A Mãng cảm thấy cổ họng khô khốc, mũi cũng bắt đầu nóng lên.
【Giá trị hắc hóa của phản diện số 1 +1】
【Giá trị hắc hóa của phản diện số 1 +1】
【......】
Nam quỷ không buồn giận dỗi nữa, lặng lẽ bò lên giường, nằm bên cạnh đùi dẫn đường, phả ra luồng khí lạnh. Không lâu sau, Úc Thanh Hoàn không chịu được nữa, với lấy chiếc chăn mỏng đắp lên chân, nhưng cái đuôi mèo nghịch ngợm lại chui ra khỏi chăn, thỉnh thoảng vẫy đuôi nhè nhẹ về phía Tư Đình. Nam quỷ vốn chẳng có tí sức chống cự nào với loại dụ dỗ này, cứ cách vài giây lại đưa tay muốn bắt lấy cái đuôi kia.
Dù Úc Thanh Hoàn đã nhiều lần khước từ, nhưng A Mãng vẫn cố chấp kéo ghế ngồi cạnh giường, cầm quạt nan quạt mát cho cậu. Theo lời yêu cầu của Úc Thanh Hoàn, chiếc ghế ở cuối giường là "ghế chuyên dụng" của Tư Đình, còn A Mãng thì đặt thêm một chiếc ghế đẩu thấp ở bên giường. Vóc người cao to lực lưỡng của vệ binh ngồi lên cái ghế con bé tẹo kia trông vừa buồn cười lại vừa tội nghiệp.
Không hiểu sao cái đuôi mèo vẫn chưa rút lại được. May thay trong mắt Tư Đình thì nó là màu nâu đen, nhưng trong mắt A Mãng và những người khác, nó chỉ là một cái đuôi mèo thuần đen giống hệt Bách Tuế.
Có quỷ và vệ binh một trước một sau cùng nhau quạt mát, Úc Thanh Hoàn dần thấy mí mắt nặng trĩu, rồi cứ thế thiếp đi trên giường. Chiếc đuôi mèo cũng ngừng lắc lư dụ quỷ, ngoan ngoãn rũ xuống một bên.
A Mãng chú ý thấy một sợi tóc đen rơi xuống bờ mi của dẫn đường. Động tác trên tay hắn ta khựng lại, khẽ đưa tay nhẹ nhàng gạt sợi tóc kia đi. Dẫn đường nghiêng mặt nằm nghiêng, má bị đè lên gối đầu tạo thành một nếp thịt nhỏ, tư thế ngủ này A Mãng chỉ từng thấy ở mấy đứa trẻ con.
Nhưng... dễ thương lắm.
Hắn ta lại cầm quạt lên, chuẩn bị tiếp tục quạt cho cậu. Đúng lúc này cổ lại đột nhiên lạnh buốt, không chỉ là cổ, cơn lạnh ngắt lan ra cả sống lưng. Lông tơ toàn thân A Mãng dựng đứng. Hắn ta cứng đờ quay đầu lại nhưng không nhìn thấy gì, sau lưng chỉ có chiếc tủ áo bằng gỗ cũ kỹ.
A Mãng vội đưa tay mở tủ ra. Bên trong là quần áo được xếp gọn của dẫn đường, còn có cả... đồ lót. Ngoài ra không có gì đáng nghi.
Mặt A Mãng bỗng đỏ bừng như quả cà chua chín. Trong đầu lại hiện lên câu nói: "Vợ nhỏ của hắn ta."
Luồng khí âm hàn kỳ lạ hoàn toàn bị xua tan, chỉ còn sót lại cơn nóng bức sắp bùng nổ.
Hắn ta luống cuống nhìn bàn tay mình, bàn tay này không lâu trước đây còn khẽ chạm vào cánh tay dẫn đường, làn da cậu mềm mại trơn nhẵn, mang theo chút lạnh lạnh... rất... dễ chịu.
Càng nghĩ, mũi hắn ta lại càng khô nóng.
Chẳng mấy chốc, một dòng máu đỏ sẫm liền chảy xuống.
A Mãng hoảng hốt bịt lấy mũi mình, dáng vẻ lúng túng chạy khỏi phòng.
Tư Đình: "......"
...
Giấc ngủ này của Úc Thanh Hoàn không hề yên ổn. Thuốc A Mãng đưa cho cậu có tác dụng chữa trị không gian tinh thần, cậu uống một nửa đổ một nửa, không gian tinh thần không được trị liệu hoàn toàn, giờ đây đã đầy những vết nứt.
Cậu ngồi ở rìa ngoài cùng tại không gian tinh thần, hai con mèo một trái một phải dựa ở hai bên người Úc Thanh Hoàn. Felix chuyên tâm gặm ngón tay cậu, còn Bách Tuế thì cứ ngơ ngác nhìn mái tóc cậu, định li.ếm cho mấy sợi tóc vểnh lên kia nằm trở lại.
Bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, Úc Thanh Hoàn phẩy tay một cái, một màn hình sáng lập tức xuất hiện giữa không trung, bắt đầu phát lại ký ức của nguyên chủ Thanh Hoàn. Thân thể cậu dùng khi xuyên đến thế giới này chính là của bản thân mình, vì vậy tất cả ký ức của những người từng tiếp xúc với Thanh Hoàn đều đã bị thay đổi. Gương mặt Thanh Hoàn trong ký ức của họ đã bị thay bằng gương mặt cậu.
Sự xuất hiện của Bách Tuế là một sự cố ngoài ý muốn. Trước đó chủ hệ thống đã quên thay đổi ký ức liên quan đến mèo xiêm nhỏ này, mà hiện giờ Bách Tuế đang ở ngay trong không gian tinh thần của cậu, vậy thì cũng không cần phải đổi thành Felix nữa.
Bộ dáng thực sự của Thanh Hoàn đang hiện lên trên màn hình trình chiếu. Tuy chỉ giống Úc Thanh Hoàn khoảng năm phần, nhưng đôi mắt cậu ta mang đến cảm giác rất khác biệt. Đôi mắt đào hoa ánh vàng khiến đường nét trên gương mặt của Úc Thanh Hoàn mang theo vẻ yêu mị kèm theo một chút linh khí. Nhưng đôi mắt của Thanh Hoàn là hình dáng lá liễu rất rõ ràng, lúc không cười trông có vẻ lạnh nhạt nhưng khi mỉm cười sẽ tựa làn gió dịu dàng thoảng qua. Dù nhìn ai, ánh mắt cậu ta cũng luôn mang theo ý cười nhu hòa, khiến người ta cảm thấy ấm áp và đáng tin cậy.
Thanh Hoàn là dẫn đường cấp A hệ trị liệu, có khả năng trấn an tất cả các lính gác và vệ binh trong tổ chức. Chính vì sự xả thân vô điều kiện ấy, cái chết của cậu ta đến sớm hơn dự kiến. Thanh Hoàn luôn hy vọng mọi người ở nơi này có thể sống tốt hơn nhưng lại hoàn toàn bỏ qua sức khỏe của bản thân mình.
Đúng là... một dẫn đường ngu ngốc.
Úc Thanh Hoàn bực bội tát một cái vào đầu Bách Tuế. Mèo xiêm nhỏ rời mắt khỏi màn hình nhìn về phía cậu, khẽ kêu một tiếng đầy bi thương, rồi vươn lưỡi ra li.ếm nhẹ đầu ngón tay cậu.
Bách Tuế ngồi rất ngay ngắn, đối lập hoàn toàn với Felix bên cạnh đang nằm ngửa chổng bốn cái chân lên trời, bụng trắng phơi ra. Tinh thần thể mèo xiêm của nguyên chủ giơ một móng lên chỉ vào không gian tinh thần đầy vết nứt của cậu, "Meo~."
Ý là: ngoan ngoãn uống thuốc, sớm ngày khỏi bệnh.
"... Cậu là mẹ tôi hả?"
Bách Tuế lặng lẽ nhìn cậu, không meo tiếng nào, nhưng ánh mắt mèo kiên nghị mà u sầu kia như đang nói: "Nếu cậu chịu uống thuốc tử tế thì tôi làm mẹ cậu cũng được."
Bách Tuế đứng dậy, lấy đà nhảy một cái leo lên vai Úc Thanh Hoàn, nó vươn đầu lưỡi ra chuẩn bị li.ếm mái tóc cậu.
Dẫn đường lập tức hét lên "A!", một tay chộp lấy cái bụng mềm của mèo bắt xuống, lật ngửa nó nằm lên đùi mình. Bách Tuế bình tĩnh nhìn cậu với ánh mắt cao quý, dẫn đường tức đến mức nghiến răng, dứt khoát hất mèo xuống đất, "Không chơi với cậu nữa, đồ mèo thối!"
Úc Thanh Hoàn bừng tỉnh khỏi không gian tinh thần, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của Heinrich, không rõ y đã ngồi đó từ khi nào. Cậu bèn đeo lên gương mặt dịu dàng của Thanh Hoàn, dửng dưng nói: "Khó chịu quá, muốn nôn... thuốc của tôi đâu?"
Heinrich sửng sốt rồi lập tức phản ứng lại: "Tôi đi lấy ngay."
Tư Đình đứng cạnh đầy lo lắng, vừa vặn cúi người lại gần. Đúng lúc đó Úc Thanh Hoàn trở mình, môi hai người chẳng may chạm vào nhau. Úc Thanh Hoàn bất ngờ cảm thấy có thứ gì chạm vào eo mình, cậu trơ mắt nhìn Tư Đình từng chút từng chút ngưng tụ thành thực thể.
Bàn tay đặt trên eo cậu bỗng trở nên nặng trĩu.
Úc Thanh Hoàn: "..."
Lính gác mở to mắt đầy kinh ngạc, định nhào tới đè cậu hôn sâu, nào ngờ bị dẫn đường khéo léo nghiêng người né tránh. Úc Thanh Hoàn không kịp nghĩ nhiều, lập tức lăn một vòng qua người Tư Đình, vòng ra sau lưng hắn rồi đá lính gác xuống khỏi giường, sau đó chỉ tay vào gầm giường bảo: "Cậu mau chui xuống!"
"Úc! Thanh! Hoàn!" Tư Đình nghiến răng ken két bò lại trên giường, "Trông tôi hèn đến mức phải trốn dưới gầm giường sao?!"
Dẫn đường dùng hết sức bình sinh đè đầu lính gác xuống, gắng gượng nhét người kia vào gầm giường, còn ra lệnh cho Aivis nhanh chóng che lại hơi thở của lính gác, "Cậu nói năng linh tinh gì đó!"
"Mấy chuyện cậu đã làm không hèn thì là gì!"
Tư Đình tức điên: "Úc Thanh Hoàn!!!"
Đến khi Heinrich bưng thuốc lên lầu, Tư Đình mới miễn cưỡng chui xuống gầm giường. Mặt hắn tối sầm, thầm quyết định tối nay sẽ đi ám sát Heinrich, còn cả tên A Mãng chết tiệt kia nữa.
Không, vẫn chưa đủ! Ngoài hắn và Úc Thanh Hoàn ra, tất cả những người ở đây đều phải chết hết!
Ngay trước khi Heinrich mở cửa phòng, Tư Đình hạ giọng, gằn từng chữ từng chữ:
"Úc Thanh Hoàn... tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu!"
【Giá trị hắc hóa của phản diện số 1 +1】
【Giá trị hắc hóa của phản diện số 1 +1】
【......】
Úc Thanh Hoàn hít sâu một hơi, nằm lại ngay ngắn.
Heinrich mở cửa, bưng thuốc đi vào phòng. Ngay lúc định ngồi xuống, y lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Lính gác nở nụ cười nhẹ, đặt bát thuốc lên bàn, không nói gì trực tiếp thả tinh thần thể của mình ra.
Cáo sa mạc Der lập tức nhận lệnh, chui thẳng vào gầm giường.