Sau Khi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang, Tôi Đăng Xuất

Chương 4

Dù Kaiden cố chấp muốn đi theo, nhưng Úc Thanh Hoàn vẫn dứt khoát từ chối, một mình đi lên ký túc xá.

Chuyện cậu và Tư Đình đã bị đồn khắp khuôn viên trường. Ôn Hạ nghe tin, lúc này đang ngồi bần thần trong phòng khách, ôm lấy chiếc ly trống không nhấm nháp... không khí.

Vừa thấy Úc Thanh Hoàn bước vào cửa, cậu ta lập tức đặt ly xuống, vội vàng chạy lại, ánh mắt đầy lo lắng:

"Thanh Hoàn, cậu... cậu đã làm gì chọc giận Tư Đình vậy?"

"Hả?"

Ánh mắt Úc Thanh Hoàn dừng lại trên thân hình nhỏ bé của con chuột sa mạc nhỏ. Thấy Felix vẫn chưa có ý định xuất đầu lộ diện, cậu liền nhân lúc YoYo không phòng bị, vươn tay chộp lấy nó.

Hành động ấy khiến Ôn Hạ khẽ rùng mình, nhưng nhờ vào tiết học rèn luyện tâm lý ngày hôm qua, cậu ta đã có thể giữ mặt không đổi sắc mà tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Chính là... tôi nghe nói, người mà Tư Đình muốn bắt chính là cậu. Vừa rồi ở dưới lầu, tôi còn nhìn thấy hai người mà, hắn ta hung dữ lắm! Còn... còn bảo Kaiden khống chế cậu nữa, thật đáng sợ!" Ôn Hạ ôm ngực, mặt đầy sợ hãi.

Úc Thanh Hoàn xoa xoa bộ lông mềm mại cực kỳ của chuột nhỏ, còn mềm hơn cả Felix, "Tư Đình đáng sợ vậy sao? Tại sao mọi người đều sợ cậu ta đến thế? Không phải chỉ vì mấy trận tỉ thí thôi à?"

"Hắn..." Ôn Hạ hạ thấp giọng, "Hắn đánh cả dẫn đường!"

Úc Thanh Hoàn nhẹ nhàng ấn bụng YoYo, khiến nó vùng vẫy mấy cái, nhưng khi ánh mắt cậu chợt trở nên sắc bén, con chuột nhỏ lập tức ngoan ngoãn nằm yên. Lúc này Úc Thanh Hoàn mới thản nhiên nói tiếp:

"Trên chiến trường, không phân biệt dẫn đường hay lính gác, chỉ có kẻ địch hay không mà thôi."

"Nhưng... nhưng những lúc không ở chiến trường hắn cũng đánh nhau mà." Ôn Hạ mím môi, "Không phải tôi nghĩ dẫn đường thì nên được ưu tiên, chỉ là, một lính gác cấp bậc như Tư Đình mà ra tay với dẫn đường dưới cấp A... thật sự là bắt nạt người ta quá."

Úc Thanh Hoàn nghiêng đầu, tò mò hỏi:
"Thế cậu ta từng đánh cậu chưa?"

Ôn Hạ ngẩn người, "... Chưa từng."

Úc Thanh Hoàn đã chơi chán YoYo, buông nó xuống. Con chuột sa mạc được thả tự do lập tức chạy như bay về phía Ôn Hạ, bám lấy ống quần cậu ta leo lên, rồi chui tọt vào bên trong chiếc áo choàng ngắn. Úc Thanh Hoàn chớp mắt, lẩm bẩm:

"Cậu ấy cũng chưa từng đánh tôi."

"..."

Hai dẫn đường mắt đối mắt, cuối cùng Ôn Hạ thua trận, đành nhìn người bạn trông như ngây thơ vô hại kia mà dặn dò:

"Tóm lại, cậu phải cẩn thận."

Úc Thanh Hoàn thoải mái gật đầu.

Còn một khoảng thời gian khá dài mới đến giờ học buổi chiều, Úc Thanh Hoàn định trở về phòng ngủ một lát. Cậu và Ôn Hạ kết thúc cuộc trò chuyện, YoYo lại ló đầu ra khỏi cổ áo chủ nhân, đôi mắt tròn xoe cứ nhìn chằm chằm vào Úc Thanh Hoàn.

Cậu vốn định dọa cho nó sợ, nhưng nghĩ đến việc hai người chỉ mới quen nhau chưa được 36 tiếng, liền bỏ qua.

Úc Thanh Hoàn bước đến cửa phòng mình, vừa chạm vào tay nắm, cậu quay đầu lại lặng lẽ nhìn Ôn Hạ một cái đầy hàm ý.

Ngay khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, một con sư tử to lớn uy mãnh từ từ hiện ra trước tầm mắt của hai người.

Kaiden vung vẩy cái đuôi, ánh mắt lướt qua người Úc Thanh Hoàn rồi dừng lại ở vị trí của Ôn Hạ. Nó phát ra một tiếng gầm trầm thấp, dữ tợn đến rợn người.

Mặt Ôn Hạ tái nhợt như tờ giấy, chân mềm nhũn, tưởng chừng như hồn lìa khỏi xác.

Kaiden nhe răng, tiến lên một bước.

Ôn Hạ lập tức ngã nhào xuống đất.

Úc Thanh Hoàn nhẹ nhàng đặt tay lên trán Kaiden, giọng nói dịu dàng đến mức khiến người ta nổi da gà, "Được rồi, đừng dọa cậu ta."

Vừa dứt lời, ánh mắt hung tợn ban nãy của Kaiden liền dịu lại, nó chẳng thèm nhìn Ôn Hạ lấy một cái, quay đầu vào phòng, lững thững đi đến cạnh giường Úc Thanh Hoàn rồi nằm xuống.

Nó gác cằm lên mép giường, đôi mắt không rời khỏi Úc Thanh Hoàn, cách nó nhìn... như đang mời gọi.

Kaiden đang mời cậu lên giường cùng ngủ.

Úc Thanh Hoàn thoáng do dự, nghĩ đến việc ngoài kia còn có một dẫn đường vừa bị dọa gần chết, liền quay đầu quan tâm hỏi:

"Cậu ổn chứ?"

"Không sao không sao, tôi không sao, cậu... cậu cứ nghỉ ngơi đi." Ôn Hạ gắng gượng đứng lên, mặt đỏ rần. Cậu ta không thể tin nổi bản thân mình vừa chứng kiến điều gì.

Tinh thần thể của lính gác xuất hiện trong ký túc xá của dẫn đường không phải chuyện lạ, nhưng điều đó chỉ xảy ra giữa các cặp đôi đã là bạn lữ của nhau thôi.

Nếu sớm biết Tư Đình tiếp cận Úc Thanh Hoàn là vì tình cảm, cậu ta đã không dám buông lời hồ đồ như vậy rồi.

Ôn Hạ lùi lại từng bước, ép mình vào cửa phòng, cố gắng lấy lại khí chất mà khẽ ho hai tiếng, "Không sao, tôi ổn lắm."

Cậu ta tiêu đời rồi!!!

Ôn Hạ mặt mày u sầu trở về phòng mình.

Trong phòng, Kaiden không kiên nhẫn gầm nhẹ một tiếng. Nó thấy Úc Thanh Hoàn đứng mãi không chịu vào.

Úc Thanh Hoàn nhìn thoáng phòng Ôn Hạ lần cuối rồi đóng cửa lại. Cậu vừa cởi áo khoác vừa nói với Kaiden:

"Nhắm mắt lại."

Kaiden lập tức nghe lời.

Đợi đến khi Úc Thanh Hoàn thay đồ xong, leo lên giường và chui vào chăn, Kaiden mới từ từ mở mắt. Nó chồm đầu lại gần tay cậu, ý muốn được v.uốt ve.

Nhưng Úc Thanh Hoàn không đáp lại, ngược lại, vô tình thu tay vào trong chăn.

Tinh thần thể tuy là một phần của lính gác/dẫn đường, nhưng chúng lại không hoàn toàn giống chủ nhân. Tính cách của con người chịu ảnh hưởng từ hoàn cảnh, có thể thay đổi, có thể học cách che giấu bản thân.

Còn tinh thần thể, lại thường giữ lại bản chất thuần túy nhất.

Chúng được tạo ra từ một phần của chủ nhân, rồi trong những ngày dài sau đó, lại dùng chính bản chất nguyên sơ ấy để phản ánh nội tâm chân thật của chủ nhân mình.

Tư Đình có thể khống chế bản năng không tiến lại gần cậu. Nhưng Kaiden thì không làm được điều đó.

Và nếu Úc Thanh Hoàn tiếp tục nuông chiều nó như vậy, Kaiden sẽ truyền cảm xúc cho lính gác. Đến lúc đó, Tư Đình... sẽ sa lưới.

Úc Thanh Hoàn trở mình, đối diện với ánh mắt thất vọng đau buồn của sư tử lớn.

Cậu từ từ nhắm mắt lại.

Mười phút trôi qua.

Đuôi của Kaiden rũ xuống chạm đất, ánh mắt dính chặt lấy dẫn đường đang nằm trên giường. Từ nhịp thở đều đều của cậu, nó xác nhận được rằng dẫn đường đã ngủ say.

Cơn giận dữ và bất mãn đan xen, nó vừa muốn xé xác tên bạn cùng phòng của dẫn đường, vừa muốn cho nổ tung cả khu ký túc xá cho hả giận.

Ánh mắt của Kaiden lướt từ gương mặt xinh đẹp của người dẫn đường xuống chỗ nhô lên dưới lớp chăn, nó xác định cánh tay của người ấy đang đặt ở chỗ đó. Dẫn đường không chịu xoa đầu nó, nhất định là do bị bạn cùng phòng nói xấu. Ngay cả mèo nhỏ của người ấy cũng đang giận dỗi, nếu không thì sao lại chẳng ló mặt ra chơi đùa?

Kaiden bồn chồn ngồi đó, trong lòng không ngừng tính toán làm cách nào để được tha thứ, có lẽ nó nên kéo chủ nhân tới đây ngủ cùng dẫn đường, ủ ấm giường như cách mèo nhỏ hay làm?

Thế nhưng vừa nghĩ đến gương mặt lạnh băng của Tư Đình, Kaiden lại lắc đầu, lập tức gạt phắt ý nghĩ đó ra khỏi đầu.

Dựa vào chủ nhân là không được rồi.

Nhưng... có lẽ nó có thể tự làm?

Kaiden nhảy phắt lên giường với vẻ háo hức, vừa đặt hai chân trước lên nệm thì chỗ phồng dưới chăn khẽ động đậy. Một cánh tay trắng ngần, mịn màng như ngọc vươn ra, đầu tiên là vuốt nhẹ tai nó, sau đó xoa xoa đầu nó. Dẫn đường vẫn nhắm mắt, giọng nói khẽ khàng mơ hồ như đang làm nũng:

"Kaiden..."

"Ngoan nào."

Kaiden phát ra một tiếng gừ khe khẽ, rồi ngoan ngoãn nằm rạp trở lại bên cạnh giường. Sự bất an trong lòng nó lập tức tiêu tan. Cánh tay ấy sau khi rời khỏi đầu nó, không lập tức rút về mà nằm yên trên ga giường màu nhạt, càng tôn lên sắc trắng mịn màng của da thịt. Kaiden lập tức rúc đầu lại gần, đầu tiên là nhẹ nhàng cọ cọ, sau đó khẽ áp đầu xuống cánh tay ấy, như thể ngăn không cho đối phương rút tay lại.

May thay, dẫn đường cũng không có ý định đó.

Kaiden say mê ngắm nhìn gương mặt của Úc Thanh Hoàn, cánh tay dưới cằm nó tỏa ra hương thơm ngọt ngào dịu nhẹ, khiến lòng nó tràn đầy hạnh phúc.

Chỉ là dù Kaiden đã cố gắng dùng lực thật nhẹ nhàng, trên cánh tay ấy vẫn hiện lên một vệt ửng đỏ.

Khi Úc Thanh Hoàn tỉnh dậy, cậu khẽ vung vẩy cánh tay đã tê cứng. Thông qua báo cáo của hệ thống, cậu biết Kaiden lại dán mắt nhìn mình suốt một giờ đồng hồ, tinh thần thể này hình như chẳng cần nghỉ ngơi gì cả.

Cậu tiến vào không gian tinh thần, nhìn thấy Felix lúc này đang nằm ngửa phơi nắng trên bãi cỏ, bốn chân chổng lên trời, vô ưu vô lo, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng khò khè khe khẽ.

Úc Thanh Hoàn tùy tiện biến ra một quả cầu vải nhỏ ném tới cạnh mèo con. Đợi khi Felix tỉnh dậy, nó có thể tiếp tục ở lại trong không gian tinh thần chơi đùa, không cần ra ngoài gặp Kaiden.

So với việc cắn Tư Đình một phát, để Felix và Kaiden giao tiếp trực tiếp với nhau càng có thể trấn an tinh thần của Tư Đình một cách hiệu quả hơn.

Nhưng việc trị liệu cho lính gác chính là chìa khóa để Úc Thanh Hoàn kiểm soát Tư Đình, cậu không hề có ý định để mình rơi vào thế hạ phong trong tình thế giằng co này.

Úc Thanh Hoàn tiện tay ném một tấm chăn phủ lên đầu Kaiden, thấy Kaiden giãy giụa, cậu liền mở miệng: "Không được gỡ xuống."

Lúc nãy khi cậu thay đồ đã phát hiện ra rồi, con sư tử này căn bản không ngoan ngoãn như vẻ ngoài của nó.

Buổi chiều là tiết huấn luyện, các học viên phải thay sang trang phục nhẹ hơn. Nhưng do tiết học này chủ yếu dành cho lính gác, còn dẫn đường chỉ đứng hỗ trợ một bên, cho nên đồng phục huấn luyện của họ cũng chẳng nhẹ hơn là bao. Bộ quân trang màu bạch kim tôn lên vóc dáng hoàn mỹ, còn dây lưng màu vàng kim ôm sát lấy vòng eo thon gọn.

Thay đồ xong, Úc Thanh Hoàn kéo tấm chăn trên đầu Kaiden xuống, con mãnh thú đó liền đi vòng quanh cậu hai vòng, đầu áp sát eo cậu, cọ nhẹ một cái.

Phòng học là một sân huấn luyện riêng biệt, diện tích lớn gấp ba lần lớp học lý thuyết, trần nhà cũng được thiết kế cao hơn, chừng ba tầng lầu.

Giống như buổi sáng, vừa thấy Úc Thanh Hoàn và Kaiden xuất hiện, các tinh thần thể khác liền bỏ chạy tán loạn. Úc Thanh Hoàn quan sát một lượt, rút ra kết luận rằng có vẻ đám này đều từng bị Kaiden cho ăn đòn, ánh mắt nhìn nó đầy sợ hãi và cảnh giác.

Tư Đình vào cửa cùng lúc với giáo viên.

Mọi người xếp thành ba hàng, Tư Đình đứng ngay phía sau Úc Thanh Hoàn, ánh nhìn sắc bén của lính gác mãnh liệt đến mức không thể nào làm ngơ.

Tiết học chiến đấu đầu tiên của năm học thường là hoạt động tự do, nhưng trước khi bắt đầu thì vẫn theo lệ thông báo về kỳ kiểm tra đánh giá diễn ra vào ba ngày sau.

Địa điểm kiểm tra năm nay là rừng mưa, mục tiêu là hồ nước sâu ở trung tâm khu rừng. Mỗi đội tối đa bảy người, ít nhất phải có một dẫn đường, nếu không có dẫn đường thì đội bắt buộc phải có một lính gác cấp S làm trụ cột.

Về yêu cầu lập đội, chỉ riêng dẫn đường là không giới hạn khối lớp, có thể mời dẫn đường lớp khác gia nhập đội mình. Thời hạn đăng ký kết thúc vào 14 giờ chiều ngày kia.

Sau khi nói xong các điều cần chú ý, đến giờ hoạt động tự do. Mọi người tụm ba tụm bảy bàn luận, những lính gác quen biết nhau đã lập đội, đang thảo luận cách chiêu mộ thêm người để tăng chiến lực, bù đắp lỗ hổng trong đội hình. Lớp A thiếu dẫn đường, mấy năm trước cũng đều phải mượn từ lớp khác một hai người.

Chỉ có khu vực quanh Úc Thanh Hoàn và Tư Đình là quạnh quẽ như vùng chân không.

Theo lời Aivis, Tư Đình năm nào cũng đánh solo, chưa từng lập đội. Mọi người đều hiểu rõ tính cách của hắn, nên cũng không buồn mời mọc làm gì. Chỉ là thỉnh thoảng vẫn có dẫn đường lớp khác đến thử vận may, nhưng đều tay trắng trở về.

Năm nay có biến số, lớp A xuất hiện một dẫn đường mới, lại là một người chưa rõ thực lực. Mọi ánh mắt đều tập trung chuyển qua chuyển lại giữa Úc Thanh Hoàn và Tư Đình. Thấy Tư Đình không có ý định lập đội, ai nấy đều ngứa ngáy muốn qua hỏi thử ý định của Úc Thanh Hoàn.

Úc Thanh Hoàn nhàm chán định tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngời, trước mắt chợt phủ bóng một cái bóng, cậu ngẩng đầu nhìn người mới đến. Người này có tóc dài màu bạc được buộc tùy ý, đôi mắt xanh lục tinh khiết như bảo thạch, bộ quân trang màu bạch kim khiến cậu ta trông như một vị chỉ huy, lạnh lùng và điềm đạm.

Người đó đưa tay về phía cậu, "Chào cậu, tôi là Bách Ninh Dực."

"Úc Thanh Hoàn." Úc Thanh Hoàn bắt tay thiếu niên kia.

【Cảnh báo, giá trị hắc hóa của phản diện +10.】

Xem ra cậu vừa giẫm phải kíp nổ rồi.

Úc Thanh Hoàn rút tay lại, trong lòng lặp đi lặp lại cái tên này. Dựa vào kịch bản ít ỏi mà cậu đọc được, người này chính là vai công chính trong nguyên tác - một dẫn đường tóc bạc, tinh thần thể là cáo Bắc Cực, là một dẫn đường có thiên phú công kích hiếm thấy.

Là một dẫn đường tấn công, khả năng trị liệu tinh thần của Bách Ninh Dực khá yếu, đây chính là nguyên nhân khiến đội họ thất bại năm ngoái. Để bù đắp cho thiếu sót này, Bách Ninh Dực đến trước mặt Úc Thanh Hoàn, đưa ra lời mời dẫn đường mới: "Tôi có thể mời cậu gia nhập đội của tôi không?"

【Cảnh báo, giá trị hắc hóa của phản diện +10.】

Úc Thanh Hoàn hơi nghiêng người, vượt qua Bách Ninh Dực nhìn về phía góc phòng, Tư Đình sắc mặt âm trầm đang đứng đó.

Chỉ trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi, giá trị hắc hóa đã tăng thêm 20. Cậu cảm thấy mình nên rút lại câu nói trước đó "Tư Đình còn lâu mới trở thành phản diện thật sự", với tốc độ tăng này, e rằng ngày mai Tư Đình có thể khởi hành đi hủy diệt thế giới rồi.

Bình Luận (0)
Comment