Sau Khi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang, Tôi Đăng Xuất

Chương 57

Từng ngày trôi qua. Ban ngày, Úc Thanh Hoàn nằm dài trong văn phòng của Tư Đình, nhìn Enigma vừa làm việc vừa lầm bầm than thở. Tư Đình thường nhân lúc rảnh tay luôn viện cớ "nạp năng lượng" để động tay động chân với trợ lý Alpha của mình. Đến tối về nhà, Úc Thanh Hoàn lại ngồi trên sofa bồi Lăng Chu làm bài tập.

Được dì giúp việc Trương dốc lòng bồi bổ, cân nặng của Omega tăng lên nhanh chóng, rất nhanh đã thoát khỏi dáng vẻ suy dinh dưỡng trước kia. Ngoài cải thiện về phương diện ăn uống, Lăng Chu còn bắt đầu sử dụng phòng tập thể hình vốn bị bỏ quên trong nhà. Tinh lực dồi dào của Omega khiến Úc Thanh Hoàn không khỏi cảm thán: Thanh xuân thật tốt đẹp biết bao.

Vài ngày trước là sinh nhật mười tám tuổi của Lăng Chu, vì vậy Úc Thanh Hoàn đã xin nghỉ một ngày ở chỗ Tư Đình, đưa Lăng Chu đến biệt thự ngoại ô chơi cả một ngày hôm đó.

Chỉ một tháng ngắn ngủi, Omega như lột xác thành một con người khác, không còn dáng vẻ rụt rè sợ sệt như hồi đầu mới gặp, thậm chí còn cao thêm nửa centimet.

Nghe tin Omega cao lên, Úc Thanh Hoàn như bị sét đánh ngang tai, lục phủ ngũ tạng đều vang lên tiếng giòn tan vỡ nát.

Omega mười tám tuổi còn cao lên được, vậy sao cậu lại không thể?!

Thế nhưng Úc Thanh Hoàn đã nhanh chóng gạt đi ý nghĩ đó. Khi qua đời ở thế giới hiện thực cậu chỉ mới mười chín tuổi, vì vậy cơ thể cậu mãi mãi dừng lại ở tuổi mười chín, không cao thêm cũng là chuyện bình thường.

Biết đâu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ quay trở về, cậu có thể cao thêm một hai centimet cũng nên.

Chỉ số hắc hóa của Lăng Chu vẫn không thay đổi, chỉ dừng lại ở mức 1 điểm nhưng độ hảo cảm đã tăng lên tới 65. Vì thế Lăng Chu cũng trở nên càng lúc càng dính lấy Úc Thanh Hoàn. Trước kia Omega còn giữ khoảng cách một mét với cậu khi ngồi làm bài tập, hiện tại cậu ta đã trực tiếp bưng đệm ngồi giữa khoảng trống giữa Alpha và bàn trà. Tuyến thể dưới vòng cổ mơ hồ ẩn hiện, tỏa ra hương bạch trà nhàn nhạt như đang câu dẫn người ta cắn một miếng.

Úc Thanh Hoàn cảm thấy khoảng cách này thực sự quá nguy hiểm, nhưng kỳ dễ cảm của cậu đang đến gần, dây thần kinh ẩn ẩn đau nhức, mà tin tức tố của Lăng Chu lại có hiệu quả làm dịu những cơn đau buốt trong đầu cậu.

Sau khi thuốc ức chế mất đi tác dụng, việc trải qua mỗi kỳ dễ cảm lại càng gian nan hơn trước. Lúc này Úc Thanh Hoàn chẳng khác nào một con cá thiếu nước, mà tin tức tố của Lăng Chu lại chính là nguồn nước mà cậu khát khao nhất. Úc Thanh Hoàn thực sự không thể mở miệng bảo Lăng Chu ngồi cách cậu xa một chút được.

Omega nhìn ra được sự nhượng bộ của Alpha nên càng thêm can đảm lấn tới, vòng cổ cũng được nới lỏng hơn, lộ ra quá nửa tuyến thể, gần như là dâng lên tận miệng Alpha mong đợi bị cắn một ngụm.

Đôi khi Úc Thanh Hoàn sẽ nằm ngủ trên ghế sofa, Omega chỉ cần cậu có mặt trong phòng khách với cậu ta là đủ, không cần cậu phải làm gì khác. Mỗi khi tỉnh lại Úc Thanh Hoàn thường thấy trên người được đắp một chiếc chăn nhỏ thoang thoảng hương bạch trà, tuyến thể của đối phương đang ở rất gần, hương thơm nồng nàn xộc vào mũi khiến đầu óc Úc Thanh Hoàn mơ màng trong thoáng chốc.

— Omega này đang quyến rũ cậu.

Mỗi lần trong đầu vừa nổi lên suy nghĩ ấy, Omega trước mặt sẽ quay đầu lại nhìn cậu, đôi mắt tràn đầy lo lắng như chú chó nhỏ, "Anh Thanh Hoàn, anh khó chịu sao?"

Úc Thanh Hoàn nhức đầu, khẽ nhắm mắt lại.

Một lần nữa mở ra, trong mắt cậu đã thanh tỉnh không ít, "Không sao, anh vẫn ổn. Em tiếp tục làm bài tập đi."

Trên chăn có mùi bạch trà rất nồng, Omega trước mặt cũng đang toả ra mùi bạch trà nức mũi, những mùi hương ấy đè nặng lên bốn phía xung quanh Úc Thanh Hoàn, khiến cậu có cảm giác như bị giam cầm, không thể cử động được.

Cậu khẽ thở dài một hơi, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Omega không quay lại làm bài tập ngay. Lăng Chu nhìn Alpha đang nhắm mắt dưỡng thần, đoán rằng Alpha sẽ không nhận ra nên càng ngắm cậu một cách táo bạo hơn.

Tóc đen của Úc Thanh Hoàn lòa xòa rũ xuống trán, hàng mi cong dài đọng vài giọt nước li ti. Ánh mắt Omega dõi theo sống mũi thẳng tắp của Alpha rồi dừng lại ở đôi môi hồng hào mềm mại. Trong phòng khách không khí ấm áp, hai má của Úc Thanh Hoàn hồng hồng, trông như trái đào căng tròn mọng nước.

Giữa làn hương bạch trà dày đặc, Omega ngửi được một chút mùi quả cam nhàn nhạt thoáng qua. Lăng Chu khẽ kéo vòng cổ xuống, chỉ cảm thấy tuyến thể nóng rực, răng nanh cũng ngứa ngáy theo.

Thật muốn cắn anh Thanh Hoàn một miếng...

【Độ hảo cảm của phản diện +5.】

Chuyện như vậy xảy ra quá nhiều lần, trên người Úc Thanh Hoàn lúc nào cũng phảng phất hương bạch trà, mỗi ngày cậu đều phải xịt gần nửa chai thuốc khử mùi tin tức tố mới dám lái xe đi làm.

Tối qua cậu ngủ rất say, Omega đã bế cậu về phòng. Nghe Aivis kể lại, đoạn đường vốn chỉ một phút là đi xong, vậy mà Omega lại lề mề suốt mười phút mới chịu đặt cậu xuống giường.

Lúc tỉnh dậy Lăng Chu đã đi học, Úc Thanh Hoàn vào phòng tắm, cố gắng tẩy sạch mùi bạch trà dính trên người, kết quả là khi đến công ty thì đã muộn mất một tiếng rưỡi.

May mà chuyện đi trễ về sớm với cậu đã thành thói quen, không cần quẹt thẻ, cũng không bị trừ lương.

Mặc dù đã tắm suốt nửa tiếng và xịt gần hết một chai thuốc khử mùi nhưng khi Tư Đình nhìn thấy cậu vẫn lập tức sa sầm mặt. Enigma khóa trái cửa lại, đẩy cậu ngã xuống sofa rồi dùng mũi đánh hơi từ đầu đến chân cậu một lượt. Xác nhận trên người Alpha vẫn còn mùi bạch trà, Enigma lập tức mất kiểm soát, hắn siết chặt cổ tay cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng nhóc đó lại để dính mùi trên người cậu rồi!"

"Tên đó đã làm gì với cậu?!"

Tư Đình mất khống chế, hoàn toàn không nói lý lẽ, chỉ liên tục "giày vò" Úc Thanh Hoàn, nhất quyết dùng hương tuyết tùng để át đi mùi bạch trà một cách sạch sẽ. Hắn để lại đầy dấu hôn trên người Alpha, trên cổ tay còn có vết trói bằng cà vạt.

Một lúc sau, Enigma không còn thoả mãn với việc hôn hít nữa, thậm chí còn ép Úc Thanh Hoàn ăn hết một quả cam. (*)

Cuối cùng, Alpha mệt rã rời ngã xuống sofa, cà vạt trên cổ tay tuột ra, rơi xuống đất.

Trước khi thiếp đi, Úc Thanh Hoàn không nhịn được mà nghĩ:

— Cậu không muốn đi làm nữa.

Sofa thực sự không phải một chỗ lý tưởng để nghỉ ngơi, Úc Thanh Hoàn tỉnh lại chỉ thấy cả người đau ê ẩm, tất cả là do Enigma kia quá lỗ mãng, áo sơ mi cọ qua làm ngực cậu đau rát, dù Tư Đình đã bôi thuốc nhưng hiệu quả chẳng là bao.

Thấy cậu tỉnh, Tư Đình lập tức bỏ dở công việc trong tay, bước tới trước mặt cậu. Người nọ ban đầu còn đứng nhìn cậu từ trên cao, sau đó chầm chậm ngồi xổm xuống, gương mặt đầy vẻ không hài lòng vì "trên người Úc Thanh Hoàn vẫn còn mùi bạch trà". Enigma không yên tâm lại một lần nữa kiểm tra "vết thương" trên người cậu.

Một Tư Đình mất khống chế thực sự quá nguy hiểm.

Dù quạt thông gió trong văn phòng đã mở, mùi tuyết tùng trên người hắn vẫn cay nồng nức mũi.

Úc Thanh Hoàn nghĩ thầm: Tốt nhất mình nên xin nghỉ trốn về nhà, kẻo đến chiều người này lại mất kiểm soát thì nguy.

Thế nhưng khi cậu vừa đứng dậy, tay chân bất thình lình trở nên nặng trịch, toàn thân nóng rát như phát nổ, cơn đau dữ dội ập tới khiến cậu không thể chống đỡ được ngã xuống.

Cậu được một vòng tay rắn chắc kịp thời đỡ lấy.

Trước mắt là một mảng máu đỏ rực, bên tai là tiếng gọi gấp gáp của Tư Đình. Trước khi mất đi ý thức, Úc Thanh Hoàn mơ hồ nhìn thấy một vầng sáng màu xanh lam quen thuộc.

— Đau quá.

Cảm giác như lại bị xe đâm một lần nữa.

...

Trước giờ tan làm mười lăm phút, Úc Thanh Hoàn mới tỉnh lại từ cơn hôn mê. Những dấu vết ân ái trên người đã biến mất, hương tuyết tùng bám trên da thịt cũng tan đi sạch sẽ. Tư Đình ngồi ngay bên cạnh cậu, đặt một chiếc laptop trên đùi đang làm việc. Khi Alpha tỉnh lại, ánh mắt Enigma nhìn sang mang theo sự lo lắng và dè dặt, không dám lại gần cậu dù chỉ một chút.

Úc Thanh Hoàn chú ý thấy trên cổ Tư Đình đang đeo một chiếc vòng cách ly tin tức tố, che đi toàn bộ tuyến thể sau gáy, hương tuyết tùng cũng hoàn toàn bị giấu đi.

"Cậu, khụ..." Úc Thanh Hoàn được kịp thời đưa cho một ly nước ấm để thông giọng. Tư Đình lúc này đã không chịu được nữa, đi đến ngồi xuống bên cạnh Alpha.

Alpha uống hết ly nước, Enigma nhanh tay lau đi giọt nước bên khoé môi cậu. Úc Thanh Hoàn cúi đầu nhìn cổ tay mình, phát hiện dấu hằn do cà vạt để lại cũng đã biến mất, cậu hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Cậu còn đau không?"

Úc Thanh Hoàn lắc đầu. Có lẽ cậu nên hỏi Aivis về những chuyện xảy ra sau khi cậu ngất xỉu, nhưng không hiểu sao Aivis hiện giờ đang ngoại tuyến. Cậu đưa tay chọc nhẹ lên má Tư Đình: "Cậu bị sao vậy? Còn biết tử tế đeo cả vòng cách ly nữa kìa."

Enigma nắm lấy cổ tay cậu, áp nhẹ vào lòng bàn tay ấy lên mặt mình, giờ phút này trông hắn ủ rũ đến đáng thương. Úc Thanh Hoàn rất kiên nhẫn, cậu im lặng chờ Tư Đình ổn định lại tâm tình, rồi nghe đối phương nói: "Xin lỗi, tôi lại để bản thân mất kiểm soát."

Nhìn dáng vẻ hối lỗi của Tư Đình, Úc Thanh Hoàn không khỏi sửng sốt.

Nếu là trước kia, dáng vẻ như vậy của Tư Đình có lẽ sẽ khiến cậu rất vui, điều này tương đương với việc Tư Đình lại trở về trong phạm vi kiểm soát. Nhưng lúc này nghe đối phương xin lỗi mình, không hiểu sao cậu lại cảm thấy không hề vui vẻ.

Trong lòng cậu dâng lên một nỗi áy náy mơ hồ.

Cậu còn một nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành, mà Tư Đình lại vì cậu mà không ngừng xin lỗi và nhún nhường, thậm chí phải tận mắt nhìn cậu tiếp xúc thân thể với người khác.

Lẽ nào để Tư Đình rời khỏi cậu mới là điều tốt cho hắn sao?

Một mối tình mà một bên phải chịu đau lòng, phải hạ thấp mình như thế, liệu còn cần tiếp tục hay không?

"Tư Đình, hay là chúng ta..." Alpha vừa mở miệng, phát hiện cổ họng đã nghẹn đắng. Cậu chạm tay vào chiếc bình thủy tinh được đeo trên ngực Enigma, nhẹ nhàng vu.ốt ve mảnh ngọc bên trong qua lớp kính thủy tinh, nước mắt bỗng nhiên nghẹn ngào rơi lã chã.

Lời định nói ra đã biến thành một câu khác: "Cha mẹ tôi đều đã mất, trong nhà chỉ còn một đứa em gái thôi."

"Tôi không thể cứ thế chết đi ở thế giới này, bỏ lại con bé." Giọng Úc Thanh Hoàn nghẹn ngào, nước mắt lăn dài từng giọt, "Con bé... nó mới mười ba tuổi, vẫn còn học cấp hai."

"Nếu tôi không thể quay về... con bé phải làm sao đây?"

Nói đến câu cuối, Alpha đã xúc động không nói nên lời.

Tư Đình ôm chặt Úc Thanh Hoàn vào lòng. Hắn đã đeo vòng cách ly, tin tức tố sẽ không còn dính lên người cậu nữa. Tình cảm của họ sẽ trở nên kín đáo, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

Enigma nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Alpha: "Úc Thanh Hoàn, chỉ năm tháng thôi, tôi đợi được. Cậu chỉ cần chuyên tâm làm nhiệm vụ, đừng bận tâm đến tôi. Tôi sẽ dùng chính năng lực của mình để cùng cậu trở về nhà."

Úc Thanh Hoàn ngẩng đầu, nước mắt mờ mịt nhìn Enigma với ánh mắt tràn đầy cảm động, như muốn nói: "Cậu có thể hiểu chuyện đến mức này, quả thật khiến người ta cảm động đến phát khóc."

Thế nhưng ngay giây tiếp theo, Enigma vừa dùng tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, vừa thấp thỏm hỏi: "Đeo vòng rồi, tôi có thể tùy ý hôn cậu được không? Đây là lần đầu tôi làm bé ba, chưa có kinh nghiệm."

Úc Thanh Hoàn: "?!"

Cái gì mà bé ba...

Cậu với Lăng Chu đâu phải hẹn hò.

Úc Thanh Hoàn tức giận véo eo Enigma đang nói năng vớ vẩn, rồi đẩy gương mặt chuẩn bị hôn lên dấu nước mắt của cậu ra. Alpha rút khăn giấy để trên bàn rồi lau vội lên mặt mình, "Cậu lại ăn nói bậy bạ cái gì đó."

Cậu vừa lau xong, Tư Đình đã ngồi quỳ bên cạnh cậu, đôi mắt nhìn cậu toàn là nỗi xót xa.

"Cậu lại đang suy viễn linh tinh gì nữa đúng không?" Úc Thanh Hoàn không nhịn được đưa tay xoa rối mái tóc Tư Đình, thấy Enigma với đầu tóc tổ quạ ngồi đó, cậu bất giác cong môi, bật cười qua làn nước mắt.

Enigma đặt một tay lên gối cậu, dịu dàng hỏi: "Cậu phải một mình nuôi em gái, có vất vả lắm không?"

"Bộ dạng hiện tại của cậu... là độ tuổi lúc cậu qua đời đúng không? Tôi ở bên cậu hơn nửa năm nay, gương mặt cậu chưa từng thay đổi."

Chưa chờ Úc Thanh Hoàn trả lời, Tư Đình đã nhẹ giọng nói tiếp: "Cậu còn trẻ như vậy, một mình nuôi em gái nhất định là rất vất vả."

Nước mắt Úc Thanh Hoàn suýt nữa lại rơi, cậu không muốn mất mặt mà khóc thêm lần nữa, đành siết chặt nắm tay, để móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay mình.

Enigma từng chút một tách các ngón tay cậu ra, thành kính đặt lên lòng bàn tay ấy một nụ hôn, "Cậu rất yêu em gái, cũng giống như tôi yêu cậu vậy. Nhưng em gái là người nhà của cậu, tôi sẽ không ganh tị với con bé."

"Tôi sẽ giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ này." Tư Đình trịnh trọng hứa hẹn.

Ba phút sau, Úc Thanh Hoàn nhận được một cuộc gọi. Đầu dây bên kia báo rằng Lăng Chu bị trật chân trong giờ thể dục, hiện đang ở bệnh viện.

Enigma ân cần đề nghị được đưa Alpha tới bệnh viện thăm Omega bị thương. Trên đường đi, Tư Đình vẫn luôn giữ nụ cười "lễ độ".

Nhưng đến khi nhìn thấy Lăng Chu, sắc mặt hắn lập tức thay đổi nhanh hơn lật sách, âm trầm như bầu trời sắp đổ cơn mưa đá.

Omega ban đầu tội nghiệp nhìn Úc Thanh Hoàn, sau đó phát hiện ra Tư Đình bên cạnh liền rụt cổ lại đầy sợ hãi.

Úc Thanh Hoàn quay sang nói với Tư Đình: "Cậu về trước đi, lát nữa chú Dương sẽ tới đón bọn tôi ở cổng bệnh viện."

Tư Đình: "............"

Enigma gần như nghiến nát cả hàm răng mới có thể miễn cưỡng nặn ra một chữ "Được."

Trước khi xoay người rời đi, khóe mắt Enigma bắt được một cái liếc lạnh lùng từ phía Omega,  hoàn toàn khác xa với dáng vẻ "đáng thương" ban nãy.

Tư Đình bĩu môi: "Shhhh, đồ trà xanh chết tiệt."

————

 

Bình Luận (0)
Comment