“Làm sao để biết chắc mình đang yêu người kia… Sếp có cảm thấy đau khổ nếu cô ấy thành một đôi với người khác không? Dễ hiểu nhất là sếp có sẵn lòng chủ động rời khỏi cô ấy, trở thành người dưng với cô ấy không?”
=================
“Cách để theo đuổi người yêu…”
“Tại sao hắn chỉ đối xử như vậy với mỗi mình ông…”
“Trái ớt tăng giá trị là nhờ ông…”
“Có phải hắn nghe được tin đồn ông thích đàn ông không…”
Người nói vô tình, người nghe cố ý, Cảnh Nhất Thành ngồi trước máy tính cả buổi chiều mà không làm được việc gì, tất cả trong đầu đều là những vấn đề Lý Niệm nói, hơn nữa hắn còn rơi vào tình trạng tự vấn.
Đối với Hứa Thừa Hạo, hai người bọn họ từ lúc mới chạm mặt đến càng về sau thì càng chẳng vui vẻ gì, còn Cảnh Nhất Thành cực kỳ căm ghét anh mỗi lần anh ngăn cản hắn đến gần An Nhu Vũ, thậm chí có nhiều lần hắn muốn móc súng ra bắn.
Có lẽ thay đổi xuất hiện từ thời điểm đối phương đột nhiên tuyên bố buông tay An Nhu Vũ, khi đó hắn hoàn toàn không tin, hơn hai mươi năm tình cảm cứ thế gạt sạch sao, ngược lại, hắn cảm thấy đối phương chắc đang bày âm mưu quỷ kế gì, còn nhiều lần chọc tức hắn.
Sau đó hắn nhặt được báu vật.
— Đối phương hiểu được hắn.
Đây đối với một người luôn khép mình trong bóng tối mà nói, một phút kia, bao nhiêu ngạc nhiên, mừng rỡ và kích động phun trào trong lòng, giống như nước lũ tràn ra khỏi đê, lấp đầy trái tim hắn, không để thừa một khoảng trống.
Hắn cảm thấy mình đã gặp được một tri kỷ khó cầu, cảm thấy mình cũng có thể có một người chiến hữu để dựa vào, để kề vai chiến đấu cùng. Cho nên hắn bắt đầu lấy lòng, thậm chí sau khi dò xét trái ớt thứ ba, hắn rút tất cả người theo dõi anh về, hắn muốn đem một chút tín nhiệm còn sót lại đưa cho anh.
Trước khi nghe những câu hỏi của Lý Niệm, Cảnh Nhất Thành cảm thấy những gì mình làm là không sai, bởi vì bạn tốt là ở chung như vậy, tín nhiệm như vậy – có tham khảo chi tiết rất nhiều từ Hứa Thừa Hạo và Lý Niệm – bọn họ thậm chí tiếp xúc tay chân còn thân mật hơn nhiều.
Mà bây giờ bỗng nhiên nghe tất cả vấn đề Lý Niệm nói, Cảnh Nhất Thành nhớ lại quá khứ, hắn phát hiện mình quả thật đã luôn bỏ công sức mà không cần hồi báo, thậm chí còn nhượng bộ đến mức tự làm hại cổ họng của mình, thiếu chút nữa trở thành một M (*) rồi.
(*) Masochist trong BDSM, người khổ dâm.— trước đây, người có thể để hắn làm những việc này chỉ có An Nhu Vũ.
Mọi người đều nói hắn đối xử với An Nhu Vũ như vậy là do tình yêu quá mãnh liệt, vậy hắn đối xử với Hứa Thừa Hạo như thế là do gì?
Chẳng lẽ trái ớt đã thật sự thay thế viên kẹo?
Cảnh Nhất Thành rơi vào trầm tư, rồi sau khi tan việc, hắn lôi trợ lý đi làm một buổi tọa đàm chuyên sâu.
Trợ lý: Run lẩy bẩy.jpg
Trợ lý lặng lẽ đánh giá vẻ mặt nghiêm túc của sếp, cậu bắt đầu thầm nhớ lại dạo này mình đã làm sai cái gì… Chắc là không có, mấy ngày nay cậu làm việc không có sai sót….
Ngay lúc trợ lý đang suy nghĩ lung tung, Cảnh Nhất Thành nghiêm túc mở miệng: “Cậu có người yêu không?”
Trợ lý: “???”
Cảnh Nhất Thành cau mày: “Chưa có?”
Trợ lý có chút ngơ ngác: “…Sếp, sếp muốn hỏi gì?”
Cảnh Nhất Thành trầm ngâm: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút, cảm giác yêu một người là như thế nào, hoặc làm sao để biết chắc chắn mình đang yêu người kia.”
Trợ lý càng ngơ ngác hơn, cậu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của sếp nhà mình một hồi lâu, rồi mới nhận ra đây có khả năng là cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông.
Không liên quan đến công việc thì dễ rồi, trợ lý thở phào nhẹ nhõm, cậu nói: “Thích một người có lẽ là cảm thấy cô ấy đặc biệt nhất, ở trong biển người mênh mông mà chỉ liếc mắt đã nhận ra cô ấy, cô ấy là sự tồn tại mà mình vĩnh viễn không thể coi nhẹ.”
“Làm sao để biết chắc mình đang yêu người kia… Sếp có cảm thấy đau khổ nếu cô ấy thành một đôi với người khác không? Dễ hiểu nhất là sếp có sẵn lòng chủ động rời khỏi cô ấy, trở thành người dưng với cô ấy không?”
Cảnh Nhất Thành rơi vào im lặng, không nói gì.
Trợ lý quan sát mặt hắn, tiếp tục nói: “Lúc trước, em có đọc qua sách tâm lý học về biểu hiện của yêu đương, sếp có thể đọc xem có giống không… Trong đấy có một điều là thể hiện cảm xúc, ví dụ như khi thấy cố ấy, sếp sẽ phấn chấn, sẽ kích động hoặc sẽ ghen tuông.”
Cảnh Nhất Thành trầm ngâm, so bì với Lý Niệm xem ai là bạn thân nhất có tính là ghen không? Chắc không tính đâu.
Trợ lý: “Còn có tặng quà, cũng chính là lấy lòng, tăng thiện cảm, có thể tặng quà tinh thần hoặc quà vật chất.”
Cảnh Nhất Thành tiếp tục im lặng. Hắn tặng dự án là vì bồi thường, coi như lấy lòng không? Chắc cũng không tính đâu.
Trợ lý: “Còn vì đối phương mà giúp đỡ giải quyết vấn đề người đấy phiền lòng.”
Cảnh Nhất Thành: “…”
Cái này thì đúng là không có lý do gì giải thích.
Cảnh Nhất Thành lại rơi vào im lặng, hắn cảm thấy từng hành động mình làm đều có lý do chính đáng, nhưng gộp chung hết một chỗ thì lại thấy cực kỳ giống hệt những gì trợ lý nói.
Trợ lý thấy sếp có vẻ khó xử, lên tiếng an ủi: “Nếu thật sự không thể xác định, sếp có thể xem xét một chút. Em tin nếu sếp đã phát hiện trong lòng khác thường, sinh hoạt chung với nhau chắc chắn sẽ không giống lúc trước.”
Cảnh Nhất Thành rốt cuộc có phản ứng: “Ừ.”
Cũng chỉ có thể như vậy.
——
Hứa Thừa Hạo hoàn toàn không biết thế giới mới của người nào đó đã mở cửa. Sau khi tan việc, anh trở về nhà ngay, chờ cây ớt kết trái.
Đây đã là lần kết trái thứ ba, thu hoạch nhiều hơn so với lúc trồng hạt giống 10%. Chậu bông lớn thu hoạch ba trái ớt dị dạng, vịt vàng nhỏ vẫn cho hai trái ớt hoàn chỉnh như cũ.
Lúc bỏ tất cả ớt vào hộp giữ tươi, Hứa Thừa Hạo tính toán một chút, từ đầu đến giờ, dù mới trải qua chín ngày, nhưng đã thu hoạch được năm trái ớt hoàn chỉnh! Tiến độ nhiệm vụ tương đương 50% rồi!
… Tỷ lệ kết trái thành công đã tăng lên 100%!
Nghĩ một chút cũng đủ làm ta vui vẻ.
Hứa Thừa Hạo sung sướng cài nắp hộp giữ tươi lại, nhưng anh nhớ tới gì đó, lại mở nắp hộp ra, đếm lại số ớt biến dị.
Số ớt biến dị nhiều gấp đôi số ớt hoàn chỉnh. Hiện tai, trong tay anh có sáu trái để dành, cộng với bốn trái cho nam phản diện ăn lúc trước là thành mười, cả lúc thu hoạch thì số ớt biến dị vẫn gấp đôi số ớt hoàn chỉnh.
Ớt biến dị giữ lại cũng không có ích gì, không bằng ngày mai đem cho nam phản diện, đỡ cho hắn dạo này luôn theo dõi vịt vàng nhỏ, anh nhìn còn thấy sợ.
Sau khi quyết định xong, Hứa Thừa Hạo nhặt sáu trái ớt biến dị bỏ vào chậu vịt vàng, phòng ngày mai mình quên đem. Sau đó anh cẩn thận đóng hộp giữ tươi, khóa kỹ trong két sắt.
Đây là ánh sáng tương lai, là hy vọng của anh, hy vọng nhiệm vụ hoàn thành đúng thời hạn, a-men.
Hứa Thừa Hạo cầu nguyện ba giây, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt. Lúc lên giường chuẩn bị đi ngủ, anh đột nhiên phát hiện di động nhấp nháy đèn nên mở điện thoại ra xem một chút, có một số điện thoại lạ gọi đến nhưng đã bị nhỡ.
Số điện thoại vô cùng xa lạ, hơn nữa nhìn mã lại còn là điện thoại quốc tế.
Quốc tế… Không biết tại sao, suy nghĩ đầu tiên của Hứa Thừa Hạo lại là nữ chính An Nhu Vũ!
Không lẽ là cô ta? Cũng không hẳn, cô ta ra nước ngoài rồi còn gọi điện cho mình làm gì?
Hứa Thừa Hạo cau mày suy nghĩ một chút, cuối cùng anh vẫn chọn tắt màn hình điện thoại, đi ngủ. Dù sao cũng không biết là ai nên anh sẽ không gọi lại làm gì.
Với cả, nếu đúng là nữ chính gọi điện thì anh càng không nên gọi lại, đỡ phải dây vào một đống rắc rối.
Ngủ thôi!
…
Ngày kế.
Hứa Thừa Hạo ăn sáng xong liền đi làm, nhưng tâm trạng thoải mái nát tan tành khi anh bước vào thang máy — bởi vì cảnh ngày hôm qua lại được diễn lại, thang máy dừng ở tầng dưới, một người vô cùng đáng ghét bước vào, y mỉm cười bày tỏ: “Chào buổi sáng, Hứa tổng.”
Hứa Thừa Hạo mặt lạnh tanh, không cười: “Chào.”
Chào xong, Hứa Thừa Hạo đứng về bên trái thang máy, cúi đầu khẩy sáu trái ớt biến dạng trong chậu vịt vàng, xem người đứng cạnh thành không khí.
Hiếm có là, Nguyễn Thần Hiên nhấn nút đóng cửa thang máy xong, lại chủ động nói chuyện: “Hứa tổng dạo này chắc bận rộn nhiều việc.”
Hứa Thừa Hạo qua loa ừ một tiếng: “Cũng tạm.”
Nguyễn Thần Hiên nói: “Tôi cũng vậy, gần đây quá bận rộn, hơn nữa lại ở một mình, nhà cửa không có ai chăm sóc nên thật bừa bộn.”
Hứa Thừa Hạo nghe ra ẩn ý trong câu nói của y, anh cười nhạt: “Chúng ta không giống nhau, tôi có tiền, có thể thuê người giúp việc.”
Nguyễn Thần Hiên cười: “Người giúp việc nhất định là không thể bằng bà chủ nhà.”
Hứa Thừa Hạo mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Anh lãng phí thời gian theo dõi tôi thì có lợi gì? Tôi đã nói với anh, An Nhu Vũ biến mất không liên can đến tôi, anh dò xét nhiều lần như vậy là cảm thấy tôi nói dối hay thấy tôi dễ bị bắt nạt?”
Nguyễn Thần Hiên thu hồi bộ mặt vui vẻ: “Tôi cũng rất muốn tin tưởng lời của Hứa tổng, nhưng có chút chứng cứ đi ngược lại những gì Hứa tổng nói với tôi, tôi còn muốn hỏi rõ Hứa tổng đấy.”
Hứa Thừa Hạo có chút hứng thú: “Chứng cứ gì?”
Nguyễn Thần Hiên lạnh lùng nói: “Mặc dù camera chung cư đã bị xóa sạch, nhưng tôi vẫn tìm được taxi An Nhu Vũ bắt để đến đây, camera hành trình cho thấy hôm em ấy biến mất có đến tìm cậu vào buổi sáng.”
“Còn có ngày hôm qua, tôi vừa biết được, một ngày trước khi Nhu Vũ biến mất, em ấy có đi công ty tìm cậu, hơn nữa còn nhiều lần gọi cho cậu, Hứa tổng còn gì để chối không?”
“Tôi thật sự nghĩ không ra, lúc Nhu Vũ với tôi hiểu lầm nhau và muốn bỏ đi, tại sao em ấy lại năm lần bảy lượt liên lạc với một người đã thề sẽ không giúp đỡ em ấy nữa, điều này quá kỳ lạ.”
Đinh – cửa thang máy từ từ mở ra, Hứa Thừa Hạo bước ra thang máy, bày tỏ: “Rất đơn giản, nếu tôi thật sự giúp An Nhu Vũ, tôi cũng sẽ không để lại nhiều chứng cứ cho anh như vậy.”
Nguyễn Thần Hiên theo sát phía sau: “Không phải cậu đã xóa sạch camera chung cư sao?”
“Tôi đã bảo không liên quan đến tôi, anh rảnh rỗi đi giám sát tôi thì không bằng đi tìm An Nhu Vũ nhanh một chút, dù sao cô ta đang mang thai con của anh đấy.” Hứa Thừa Hạo cảm thấy mấy lời này mình đã nói đến chán rồi, tên ngố Nguyễn Thần Hiên này sao lại không tin vậy.
Nguyễn Thần Hiên nói: “Tôi vẫn luôn tìm, nhưng lần nào tìm được đầu mối cũng có liên hệ với Hứa tổng, Hứa tổng cảm thấy tôi sẽ tin tưởng cậu sao?”
Hứa Thừa Hạo đã đi ra khỏi tòa nhà, nghe vậy anh cũng không quay đầu lại, nói: “Tin hay không thì tùy!”
Nguyễn Thần Hiên mấy bước đuổi theo: “Nếu cậu đưa ớt cho tôi, tôi sẽ tin tưởng!”
Hứa Thừa Hạo: “???”
Anh cạn lời: “Anh có bị khùng không?”
Nguyễn Thần Hiên bình tĩnh nói: “Tôi nhớ trái ớt là vật vô cùng quan trọng với Hứa tổng, cũng là thứ thể hiện thành ý của Hứa tổng.”
Hứa Thừa Hạo im lặng quay đầu nhìn y, giả cười nói: “Xin lỗi, anh tin hay không thì tùy, tôi chẳng việc gì phải bày thành ý ra với anh.”
Nguyễn Thần Hiên tiến lên một bước: “Hứa tổng đang chột dạ sao?”
Lần này Hứa Thừa Hạo thật sự cạn lời. Anh vô cùng nghi ngờ có phải lúc nữ chính bỏ đi, cũng xách não của nam chính đi theo luôn không!! Một trái ớt thì chứng tỏ anh chột dạ cái cm gì hả!!
Nguyễn Thần Hiên vẫn tiếp tục gây áp lực: “Cho đến giờ, lời Hứa tổng nói đều đi ngược lại với chứng cứ, trước kia tôi còn được vào nhà Hứa tổng, giờ đột nhiên lại bị cấm, thậm chí cả đưa một trái ớt nho nhỏ để chứng minh thành ý cũng không muốn, chỉ bằng một câu nói suông rằng cậu không gặp An Nhu Vũ, Hứa tổng cảm thấy tôi sẽ tin được sao?”
Hứa Thừa Hạo hiếm khi thấy nghẹn họng, nhưng anh lại không tìm được gì để phản bác. Anh biết chắc chắn việc không liên quan tới anh, nhưng Cảnh Nhất Thành trốn quá kỹ, những đầu mối Nguyễn Thần Hiên tìm được đều chỉa về anh, y còn cách nào khác ngoài theo dõi anh đâu.
Hơn nữa, nữ chính một khi đi là đi những ba bốn năm, không lẽ nam chính sẽ giám sát mình suốt thời gian đó hả?
…Hừ, đáng đời y phải cô đơn gối chiếc suốt ba năm!
Hứa Thừa Hạo suy nghĩ, anh nhặt hai trái ớt biến dạng trong chậu vịt vàng ra, ném cho Nguyễn Thần Hiên, “Được chưa? Tin chưa? Ớt cho anh rồi, còn vu khống tôi nữa thì đừng trách tôi trở mặt!”
Nguyễn Thần Hiên bắt lấy ớt, y cau mày, còn chưa kịp suy nghĩ có phải mình tìm sai manh mối hay không, ánh mắt y đột nhiên thay đổi.
Hứa Thừa Hạo nhận ra tư thế đột ngột cảnh giác của y, anh quay đầu lại nhìn, thấy một chiếc siêu xe đậu bên kia đường đang từ từ hạ kính cửa sổ xuống, lộ ra gương mặt lạnh tanh và ánh mắt âm trầm của Cảnh Nhất Thành.