Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Chương 136

Hawkins lái “Nofleur” lướt qua bầu trời, Nofleur là tàu ma đầu tiên hải tặc Wolway có được, mấy chục năm trước khi Hawkins còn là một cậu nhóc nghèo đã ký khế ước với một tàu ma mắc cạn tại bến cảng chết chóc dày đặc sương mù.

Theo đạo lý, thuyền trưởng Hawkins và Nofleur phải thân thiết hơn Greira và Jenny, nhưng thực ra, Nofleur là chiếc tàu ít nói nhất trong tất cả tàu ma, chỉ khi hải tặc đùa quá đáng, nó mới hất tất cả xuống biển, nếu không thì chẳng khác gì một phu nhân thanh lịch.

Bọn hải tặc thường nói thầm, có phải tàu ma khế ước giữa Hawkins và Greira bị đảo ngược, Jenny mới là tàu ma khế ước của Hawkins.

Nhưng hôm nay, Nofleur và chủ nhân của nó đã xé bỏ mặt nạ để lộ răng nanh.

Nó khinh thường so đo với người phàm, bởi vì chiến trường của nó ở bầu trời, mà đây đáng lẽ là chiến hạm phải càn quét bầu trời hơn một nghìn năm trước

Không phải phu nhân mà là một tên điên giống hệt Hawkins.

Thiên sứ mặc giáp cầm kiếm lửa, đôi cánh ánh sáng phía sau in ra hình dáng mép tầng mây cực kỳ sáng chói. Đôi cánh sắt dài 100 mét của Nofleur tung bay, mây đen cuộn trào trên bầu trời cao, ánh sáng kiếm xuyên qua không trung gần nghìn mét, xẹt qua bên cạnh chiến hạm Cánh Rồng. Cho dù có tấm khiên của Nofleur bảo vệ, Hawkins vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cao như chứa hàng tỷ lò nung, suýt chút nữa đã bị thiêu thành tro, nhưng gương mặt ông không hề có chút sợ hãi nào.

“Anh bạn, làm tốt lắm.”

Ông nhếch miệng lộ ra một nụ cười dữ tợn.

Khi thiên sứ vung kiếm tấn công Hawkins, Charles đã điều khiển tàu chiến từ trên trời cao sà xuống, cánh rồng sắt đen giương thẳng. Chiến hạm Cánh Rồng không giống ác long chân chính, không có móng vuốt và răng nanh sắc nhọn, vậy nên ngàn năm trước những nhà giả kim vừa là thiên tài vừa là kẻ điên đã sửa đôi cánh của nó thành một trong những vũ khí tấn công quan trọng nhất.

Đối với chiến hạm, đôi cánh rồng của nó không chỉ là đôi cánh để cho người phàm bay lên trời, mà còn là hai thanh trường đao dùng để chém thần!

Không khí nổ tung, trận pháp giả kim trên đôi cánh sắt sáng lên, hệt như sấm sét nhấp nhô trên đôi cánh rồng. Mảnh sắt co lại hoặc nhô ra, thoáng chốc, những lưỡi kiếm lạnh như băng mọc ra từ rìa cánh rồng, khi chiến hạm nghiêng và xoay ngược chiều kim đồng hồ, đôi cánh của rồng biến thành hai lưỡi liềm khổng lồ chưa từng có, xoay tròn xoắn lại, gặt hái sinh mệnh.

Cho dù là thiên sứ cũng không thể trốn thoát.

Thần thu lại sáu cánh, đôi cánh trắng như tuyết bao bọc Thần như một cái kén, tạo thành một tấm khiên. Khoảnh khắc đôi cánh sắt va chạm với thiên sứ, tiếng nổ tung vang lên bên tai những người trên mặt đất, hệt như trong đầu có người dùng đao kiếm kim loại cào vào nhau đầy chói tai khó nghe. Một luồng không khí dữ dội nổ tung từ trên cao, gào thét thổi qua mặt đất, tất cả các cột cờ trong vịnh Olecranon bị gió xé thành từng mảnh cùng một lúc. Những người cao giọng ngâm tụng dường như vừa tỉnh dậy khỏi giấc mơ, thoát khỏi bầu không khí kỳ lạ, hét lên bỏ chạy khắp nơi.

Khi Charles buộc thiên sứ phải khép cánh vào tư thế phòng ngự thì Hawkins lướt tới từ xa.

Đầu mũi tàu của Nofleur điều chỉnh lại, gầm gừ mở ra, một sợi xích dài xuyên qua không trung, quấn chặt lấy cơ thể của thiên sứ.

Khoảnh khắc sợi xích quấn quanh thiên sứ, một ngọn lửa sáng trắng nhanh chóng lan tỏa dọc theo sợi xích. Ngọn lửa đó thuần trắng nhưng có thể lập tức đốt một người thành tro bụi.

Sương đen tuôn ra từ tàu Nofleur, quyện với thánh hỏa làm tan chảy nhau.

“Xuống Địa Ngục cùng nhau đi!”

Thuyền trưởng Hawkins cười phá lên.

Hiếm khi thiên sứ cảm thấy bất an trong tiếng cười lớn của ông, Thần muốn phá dây xích.

Tối nay chiếc tàu phi thường thứ tư đã lặng lẽ xuất hiện.

Trong mây đen chồng chất như núi, xuất hiện một chiếc tàu đen kịt, không giống với chiến hạm Cánh Rồng, màu đen của chiếc tàu này lộ ra từng lớp tà ác quỷ dị —— đây là tàu Địa Ngục mà lãnh chúa “Tham lam và Lợi lộc Bất chính” đã thả đến nhân gian. Lúc trước hải tặc Walway lầm tưởng nó là tàu ma, suýt nữa đã vì lời nguyền mà chết hết.

Sau khi quốc vương lấy lại quyền lực “Tham lam và Lợi lộc Bất chính”, nó trở thành tàu chiến mới của hải tặc Walway.

Nó ẩn nấp trong mây đen, mãi đến lúc này mới tham gia chiến trường, tác dụng của nó chỉ có một ——

Mở cánh cổng Địa Ngục.

Tàu đâm vào thiên sứ, làn sương đen lập tức tuôn ra, tạo thành một cơn lốc khổng lồ, cánh cổng Địa Ngục từ từ dâng lên. Khi cánh cổng địa ngục mở ra, cuối cùng thiên sứ lại giang cánh lần nữa, phá vỡ xiềng xích trói buộc mình.

Hawkins điều khiển chiến hạm Cánh Rồng đánh tới, mũ nghiêng màu đen của ông đã bị gió mạnh thổi bay, tóc bay múa trong dòng nước xiết, trong gió ánh mắt của ông ẩn chứa lửa giận cuồng loạn. Ông tới báo thù, mà báo thù vừa mới bắt đầu đã không từ thủ đoạn, bằng bất cứ giá nào.

Chiến hạm Cánh Rồng va chạm với thiên sứ, sương mù đen và ánh sáng trắng lan ra xung quanh cùng một lúc, Hawkins và thiên sứ xuyên qua cánh cổng địa ngục, theo sau là Charles.

Trên bầu trời chỉ còn lại một chút ánh sáng trắng và mây đen, còn thiên sứ và chiến hạm Cánh Rồng đều đã biến mất.

Vậy chiến trường cuối cùng sẽ là Địa Ngục.



Cầu vồng trắng khắp thế gian.

Người của cục quân sự công nghiệp số một Legrand trông thấy một cơn lốc xuất hiện trên bầu trời từ xa, một ánh sáng trắng rơi xuống từ vòng xoáy, theo sát là hai tàu chiến Cánh Rồng.

“Các ngươi chỉ là người phàm, giết không được ta.”

Cuối cùng đôi cánh của thiên sứ cũng có vết sẹo, Thần đứng trên đất lan tràn dung nham, trong tay cầm một thanh kiếm.

Chiến hạm Cánh Rồng đáp xuống tảng đá đen, cánh rồng sắt đen cũng hư hỏng. Đặc biệt là chiếc Nofleur của Hawkins, nó đã chịu đựng gần như tất cả lửa thánh ở phía trước, bao gồm cả đòn bạo phát trực diện của thiên sứ để đẩy thần vào cánh cổng Địa Ngục. Giờ ngọn lửa trắng bốc cháy trên cánh buồm chiến hạm, đáp xuống đá ngầm, đầu rồng ngẩng cao, dù cao ngạo nhưng lại vô cùng suy yếu.

“Đừng nhiều lời như vậy.”

Hawkins nhe răng cười dữ tợn, trên tay ông đeo một chiếc nhẫn xương.

“Ai nói ta không giết được ngươi?”

Ông nhảy khỏi tàu, rút kiếm bên hông, đạp dung nham xông về phía thiên sứ.

“Các ngươi ký kết khế ước với Địa Ngục?! Lũ sa ngã các ngươi! Các ngươi đều đáng bị thẩm phán!” Tiếng giận dữ của thiên sứ vang lên.

Ở phía bên kia của vùng đất hoang đá đen lặng lẽ đứng một bóng người, đó là một chàng trai trẻ có mái tóc đen và đôi mắt đỏ. Con ngươi đỏ tươi của y có đặc điểm của loài chim, sau lưng mọc ra cánh quạ đen, trong tay cầm một thanh loan đao như trăng non. Cuối cùng Monla cũng đã thoát khỏi trói buộc, theo dõi trận chiến mà không can thiệp.

Y phải đảm bảo tên thiên sứ này không có cách nào chạy trốn, nhưng trừ khi cần thiết, y sẽ không tùy tiện nhúng tay vào cuộc chiến giữa hai người kia và thiên sứ.

Báo thù ăn miếng trả miếng thà cùng chết chứ không muốn người khác nhúng tay vào.

Máu, xương trắng, gào thét.

Khoảng cách giữa người phàm và thần linh rốt cuộc vào giờ phút này bị thu nhỏ lại vô hạn, thiên sức cao ngạo bị người phàm cắn xé xuống từ trên đám mây, trận chiến nguyên thủy và tàn khốc nhất diễn ra giữa con người và thần linh.

Thiên sứ coi phàm nhân như con kiến ​​lúc này phải so gươm với lũ kiến, cuối cùng họ cũng đứng ngang nhau trên một sân khấu.

Monla lẳng lặng nhìn bóng dáng chiến đấu cùng nhau, dường như lờ mờ hiểu được tình cảm của bệ hạ với đất nước tên là “Legrand” kia.

Tí tách, tí tách.

Trường kiếm của thiên sứ xuyên qua bụng Hawkins, Charles cầm dao găm xương rồng đâm xuyên qua trái tim của thiên sứ. Ông xoay cổ tay, cắt nát trái tim thiên sứ từng tấc.

Ánh sáng trắng như phát ra vô tận từ cơ thể của thiên sứ, thế giới phủ đầy tuyết mênh mông.

Charles bị sóng khí cuốn đi, đập vào tảng đá, lăn xuống đất. Ông đưa tay che mắt, đợi đến khi ánh sáng trắng dần biến mất, lông vũ bay lượn một vòng, cuối cùng vô lực rơi xuống dung nham.

Ông nhìn thiên sứ ngã xuống, nhìn thiên sứ bị dung nham cuồn cuộn nuốt chửng, khóe miệng co rúm muốn cười, nhưng cuối cùng cười không nổi: “Hawkins! Hawkins!”

Charles loạng choạng đứng dậy, đi về phía Hawkins đang nằm trên mặt đất với hai cánh tay dang rộng.

“Hawkins!”

Giọng Charles có chút thay đổi.

“Còn sống, chưa có chết.”

Hawkins uể oải trả lời, ông giơ tay sờ bụng, ở đó đòn cuối cùng của thiên sứ đã để lại cho ông một lỗ tròn lớn, cột sống và các cơ quan nội tạng đã biến mất.

“Không, hình như không được tính là còn sống.”

Hơi thở của sự sống đã biến mất khỏi người ông, bản chất vong linh đang thay thế.

Nơi xa, Nofleur nhẹ nhàng vỗ cánh rồng bị hỏng, tạo ra tiếng trầm khe khẽ.

“Gã Buckingham đó lại nợ ta một khoản nữa.” Ông nói, cái đầu đập mạnh vào tảng đá, bầu trời đỏ sẫm in sâu trong con ngươi, mơ hồ lại thấy rất lâu trước đây có hai hoàng tử trẻ tuổi và hai tên hải tặc chưa nổi tiếng đứng trên boong tàu. Họ đầy hào hứng lên kế hoạch muốn cướp bóc đội buôn của Blaise.

Cách đây rất lâu.



Cơn bão thực sự ập đến, hệt như lặp lại đêm thánh Val ngàn năm trước, thần linh cảm thấy con mình đã chết nên vô cùng tức giận và đau buồn.

Ngoại trừ chiến hạm Cánh Rồng, tất cả tàu thuyền đều đang vật lộn trong cơn bão này, chiến tranh đã buộc phải chấm dứt, không có tàu thuyền bình thường nào có thể chiến đấu trong một cơn bão như vậy, chỉ có một kết quả duy nhất, đó là lật úp và chìm trong đáy biển yên lặng cùng với kẻ thù

Greira lặng lẽ đứng trên boong tàu, sau khi thiên sứ và Hawkins biến mất trên bầu trời, vịnh Olecranon đã chìm vào bóng tối, nhưng lúc này mặt trời đang chậm rãi dâng lên khỏi mặt biển.

Hình ảnh rắn cổ trong đầu cô phù thủy càng ngày càng rõ ràng, rắn cổ lượn vòng, ngẩng cao đầu, con ngươi dựng thẳng xuyên thấu qua ánh mắt của cô quan sát cảnh tượng trước mắt này.

Thị giác, thính giác nhạy bén chưa từng có, trong cơn mưa xối xả như thác nước và tiếng gió rít gào, cô có thể phân biệt rõ ràng mọi âm thanh dưới biển, bao gồm cả tiếng gầm của sĩ quan chỉ huy quân đoàn số một Thánh Đình ở phía đối diện.

“Có chuyện gì vậy? Thần Tọa sao lại tự bay lên rồi?”

“Chuyện gì xảy ra!”



“Thần tọa.”

Greira đọc lại từ này một lần, cô đặt tay lên bánh lái, con ngươi màu lục nhạt bắt đầu co lại.

Dâng lên từ bến cảng Olecranon hình bán nguyệt là một bến tàu có phần giống với vương thành Đá Đen, nhưng nó không phải màu đen. Toàn thân nó trắng như tuyết, tỏa ra ánh sáng rực rỡ nóng rực, khi nó dâng lên khỏi mặt nước, nước biển lạnh giá trong bến cảng bắt đầu sôi trào, sương mù bao la bốc lên.

“Thần cũng sẽ tức giận và đau buồn sao?”

Greira mỉm cười hỏi.

Cô hiểu tại sao liên minh vùng đất thấp và Thánh Đình mãi không phát động chiến tranh với Legrand.

—— bọn họ đang chờ đợi “Thần Tọa” được xây xong.

“Jenny.”

Greira nhẹ nhàng vuố.t ve bánh lái, cô nhìn chăm chú bến tàu, ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén chắc chắn không thua kém bọn Hawkins.

“Đến lúc chúng ta lên rồi.”
Bình Luận (0)
Comment