Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Chương 167

“Ác ma đầu tiên bò ra khỏi trăm trùng, nơi hắn đi qua chồng chất đầy xương trắng, ngày thứ ba hắn xé rách Địa Ngục, chiến đấu với các vị thần… Các vị thần đã xóa tên và đày ải hắn đến tận cùng thế giới, khắc lời nguyền vĩnh cửu trên xiềng xích của vực sâu, hắn sẽ bị giam cầm cho đến khi thế giới bị hủy diệt.” Mục sư đứng trên chiến trường đẫm máu, ngước mắt quan sát trận chiến trên bầu trời, hắn ta kể lại quá khứ xa xưa bằng giọng điệu đầy chất thơ.

Thời gian trôi qua, một ngàn năm đã trôi qua, nhưng từ khung cảnh hiện tại lại có thể nhìn thoáng qua bóng dáng cuồng vọng trong câu chuyện thuở sơ khai.

Một mặt trời rực rỡ như lưỡi dao xông ra khỏi đám mây đen như sóng, trận chiến giữa thiên sứ và ác ma như đã va chạm hai mặt đen trắng của thế giới, khiến người ta hoa cả mắt. Thân trường kiếm được rửa bằng máu của ác ma biến thành màu đỏ sẫm, mỗi khi va chạm với thánh kiếm trong tay thiên sứ thì sẽ có một dòng sức mạnh mãnh liệt bùng nổ làm không gian bị bóp méo.

Bầu trời như tấm gương liên tục vỡ vụn đầy vết nứt.

Lửa và bướm đen, mặt trời rực rỡ và mây đen.

Trong chiến trường vô cùng khốc liệt như vậy, nếu ác ma sẩy tay và thiên sứ thực hiện thành công dù chỉ một tấn công nhỏ vào quốc vương đang ngồi trên ngai vàng, vậy thì quốc vương đã trao mọi quyền lực cho ác ma sẽ chết ngay lập tức.

Khó tưởng tượng được sao người sao trên ngai vàng đó lại dám làm ra lựa chọn ngàn cân treo sợi tóc như vậy.

“Vương quyền.”

Mục sư nhìn ác ma chém đứt thánh kiếm của một thiên sứ, sau đó xoay người điều khiển bầy bướm ngăn cản thiên sứ cuối cùng muốn nhân cơ hội qua mặt hắn, gi.ết ch.ết quốc vương có được quyền lực thực sự.

Cuộc chiến đã rõ.

Mục sư lắc đầu, hắn ta rõ ràng là mục sư nhưng đối với cuộc chiến trên bầu trời lại lộ ra cảm xúc thờ ơ mà tín đồ không nên có. Thiên sứ sắp ngã xuống, lẽ ra người mộ đạo phải rơi nước mắt, tuyệt vọng và hoang mang, nhưng hắn ta dửng dưng hệt như kẻ đang chiến đấu trên trời không phải là con cưng của thần mà hắn ta nên thờ phụng nên quỳ lạy.

Trận chiến trên mặt đất cũng sắp kết thúc, số lượng Thánh quân vượt xa Legrand đã bị tàn sát, các quan chỉ huy trên chiến trường hỗn loạn hét lớn, cố ngăn tán loạn nhưng bất lực.

Mục sư mang theo một chiếc hộp dài, đi qua chiến trường hỗn loạn để tìm công tước West. Hắn ta khéo léo tránh né các kỵ sĩ hồn thiêng, mà các binh sĩ Legrand bình thường còn lại như hoàn toàn không phát hiện hắn ta đi ngang qua.

Ở một chỗ trũng người chết chồng chất, West run rẩy che thân mình bằng xac chết, hồn thiêng xương khô cưỡi chiến mã bừa bãi giẫm đạp bọn họ đã hoàn toàn đánh tan tự tin của ông ta, thiên sứ ngã xuống càng làm cho ông ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Lúc này điều duy nhất ông ta có thể làm, chính là nằm trong bùn nhão khẩn cầu Thượng Đế phù hộ bọn họ.

Ông ta nghe thấy tiếng binh sĩ Legrand tới gần thì đưa tay nắm chặt thanh kiếm bên người.

“Là ta đây, ngài công tước.”

Mục sư cầm một cây giáo gãy nhặt được từ chiến trường, chặn kiếm bản rộng của công tước West. Hắn ta đã đi qua một nửa chiến trường đẫm máu, nhưng chiếc áo choàng mục sư vẫn còn sạch sẽ.

Công tước West há hốc mồm nhìn vị mục sư im lặng trong ấn tượng của mình, cho đến lúc này mới hốt hoảng nhận ra giáo hoàng Siorde rốt cuộc đã sắp xếp nhân vật gì bên cạnh ông ta.

“Ngài, ngài đến giúp ta sao?”

Ông ta như nắm được cọng rơm cuối cùng, quỳ trên mặt đất bám chặt lấy quần của mục sư. Kỵ sĩ Blaise do ông ta dẫn dắt gần như đã mất hết trong trận chiến này, trận chiến mà ông ta nghĩ có thể thay đổi tình thế của mình, trái lại đẩy ông ta vào vực sâu thực sự.

“Si… Không, bệ hạ phái ngài tới giúp ta, đúng không? Thần sẵn sàng dâng hiến lòng trung thành với bệ hạ!”

Mục sư vỗ vai ông ta, công tước West vô thức buông tay ra.

Mục sư đặt chiếc hộp trước mặt công tước West rồi mở nó ra.

Một bên là một cây cung gỗ màu nâu, trên gỗ dùng các kiểu hoa văn tự nhiên kỳ lạ, những hoa văn đó giống như vòng xoáy của những vì sao trên bầu trời đêm. Cây cung gỗ được đặt trên tấm lụa đỏ sẫm, nhưng lại như đặt trong máu tươi. Khi công tước West thấy cây cung, ông ta chỉ cảm thấy như có tiếng gào thét của quái vật vang bên tai mình.

Bên cạnh cây cung gỗ là một mũi tên làm từ các mảnh sao băng.

Ông ta không kiểm soát được vươn tay ra, cầm cây cung gỗ tỏa ra một luồng khí quỷ dị.

Mục sư hơi cúi xuống, nhìn ông ta nắm cung, dán mặt vào cung với vẻ mê mẩn hoá rồ đáng sợ không hay biết tự lúc nào.

Cung mị yêu, hay còn gọi là cung vô luân.

(*) 背德: (vô luân) không có đạo đức, bất chấp luân thường, đạo lí.

Đó là một cây cung đi kèm với lời nguyền và màu sắc kỳ lạ, ban đầu nó là vũ khí của cục Thẩm Phán Thánh Đình. Nhưng chủ nhân của nó là một người thẩm phán kiệt xuất, sau khi dùng nó đánh chết toàn bộ mị yêu đầm lầy, linh hồn oán độc không cam lòng của các mị yêu trú ngụ trong cung gỗ, ngược lại nguyền rủa người thẩm phán cứng cỏi kia. Cuối cùng, một ngày nọ, ông đã dùng cây cung này tấn công một hồng y và phản bội Giáo Hội.

Kể từ đó, cây cung này đã bị đưa vào danh sách cấm kỵ của Thánh Đình. Nghe nói người lấy được cây cung này, đều sẽ ruồng bỏ lập trường ban đầu của mình, cuối cùng mất hết danh dự mà chết.

“Đây đúng là một cây cung tốt, có thể thử thì tuyệt thật.”

Công tước West thì thầm, ông ta chộp lấy mũi tên trong hộp.

“Hãy làm theo ý ngài.”

Mục sư nói, hơi cúi người trước công tước West, sau đó rời khỏi chỗ trũng.

Ngoài hắn ta và công tước West, không ai biết khúc nhạc dạo ngắn này đã từng xảy ra trên chiến trường máu thịt này.

Ở đầu kia của chiến trường, dưới sự nỗ lực gian khổ của bá tước Rudolf ở hậu phương, một đội kỵ sĩ Blaise cuối cùng đã tập hợp lại với nhau. Nhưng bọn họ đã không muốn chiến đấu nữa, chỉ muốn nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường.

“Công tước đâu?”

Một số thuộc hạ của West xứng đáng được ghi nhận vì lòng trung thành của bọn họ, bọn họ vẫn còn muốn tìm chủ nhân của mình.

“Nhìn kìa! Ở đó!”

Bỗng có người thốt lên.

“Đó là… Đó là ngài công tước, ông ta đang làm gì thế?!”

Chỉ thấy ở một nơi đầy xác chết trên chiến trường, công tước West đứng dậy, cầm một trường cung, đặt một mũi tên có ánh sáng quỷ dị lên dây cung.

Ông ta nhắm ngay… bầu trời!

Một cảnh tượng khiến mọi người kinh hãi xuất hiện!

Công tước West bắn một mũi tên vô tận vào thiên sứ trên bầu trời! Mũi tên rời khỏi dây cung, bay thẳng lên trời cao. Trong tầm nhìn của mọi người, mũi tên làm bằng sao băng như một ngôi sao băng màu đỏ sẫm, kéo theo đuôi dài. Với tầm nhìn của người phàm, không thể nhìn rõ cuối cùng mũi tên đó có trúng thiên sứ hay không.

Nhưng mọi thứ đều rõ ràng.

Trước mắt mọi người, công tước West, đã làm một hành động báng bổ không thể tưởng tượng được! Ông ta tấn công thiên sứ của Thượng Đế!

Tiếng móng ngựa giẫm lên chiến trường như đầm lầy máu, âm thanh nhớp nháp.

Mục sư được giáo hoàng cử làm đặc sứ trong Thánh quân chạy đến, vẻ mặt hắn ta nghiêm túc.

“Mọi người! Một điều đáng buồn ——” Mục sư kéo dây cương: “Công tước West mà chúng ta tín nhiệm đã phản bội chúng ta! Ông ta là dị giáo! Ông ta giao dịch với Địa Ngục, bán rẻ chúng ta!”

Trên bầu trời.

Thế giới đóng băng vào thời điểm hỗn loạn và xán lạn nhất, biển mây đen và hàng ngàn ánh sáng như kiếm gãy, ngọn lửa hừng hực và gió ào ạt.

Thiên sứ bị cắt mất đôi cánh đã trúng mũi tên nguyền rủa do kẻ phản bội bắn, hàng ngàn bướm đen bay hoặc khép cánh bao phủ thần. Thiên sứ cuối cùng lao đến ngai vàng xương trắng bằng sự hy sinh của đồng bạn, định ném kiếm thánh vào quân chủ đã trao toàn bộ quyền lực.

Quân chủ cúi thấp đầu, như là khinh miệt, nhưng cũng giống như thờ ơ.

Trường kiếm xương rồng xuyên qua trái tim của thiên sứ, màn sương đen quấn quanh kiếm thánh như thực chất, nắm chặt nó.

Lần này, hắn đã đuổi kịp.

Ác ma xoay cổ tay, lưỡi kiếm nghiền nát trái tim của thiên sứ.

Ánh sáng vàng bùng nổ, thiên sứ tạo thành từ máu của thần linh và bụi sáng vỡ tan thành vô số điểm sáng vàng trong không khí, bay lả tả hệt như một cơn mưa không biết đã tích tụ bao nhiêu năm. Đây là vẻ đẹp tột đỉnh và quỷ dị tột cùng, thế giới dường như sắp tan vỡ, nhưng cũng như sắp đến cõi Niết Bàn.

Ác ma dính đầy máu tươi ngẩng đầu, quân chủ cầm quyền trượng cúi đầu.

Ánh mắt của họ vượt qua một ngàn năm bóng sáng.

Thế gian bao la, như cuộc hội ngộ.
Bình Luận (0)
Comment