Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Chương 195

Kẻ thù bị giết dù mạnh hay yếu cũng không có gì đáng khoe khoang, chỉ có bảo vệ được thứ mình muốn bảo vệ mới là vinh quang thực sự.

***

Kỵ sĩ là gì? Kiếm và khiên được rèn để bảo vệ đế quốc.

—— nhớ lại trận chiến giữa Legrand và Blacy vào năm 1422.

Bầu trời xám xịt, một cơn mưa mùa hè sắp ập đến.

Một đội kỵ binh di chuyển dưới những đám mây, băng qua đồng cỏ và rặng núi thấp, tiến về pháo đài Moon River. Đội kỵ binh giơ cờ hiệu trên nền đỏ sẫm lạnh lẽo đến ớn lạnh. John cưỡi ngựa theo sát cha mình - công tước Buckingham, năm nay anh mười sáu tuổi và đây là lần đầu tiên theo cha ra chiến trường.

Nón giáp sắt mài trán John, anh đã nghe nhiều câu chuyện về cha mình.

Theo lời kể của các cô hầu gái, công tước Buckingham là hùng sư đế quốc và cũng là kỵ sĩ vinh quang nhất của đế quốc. Lời của họ đã phác họa cho John dáng vẻ của cha anh trên chiến trường, oai hùng, sát phạt, trăm trận trăm thắng. Mọi người nói với anh, khi nào anh vào quân đội, thì sẽ biết tại sao cha anh được gọi là "kỵ sĩ của đế quốc".

Trong không khí nóng nực trước cơn mưa bão, công tước Buckingham luôn tỏ ra nghiêm nghị, ông yêu cầu mọi người phải đến địa điểm đã định trước khi trời mưa. Đây là lần đầu tiên John hành quân, anh cố gắng theo kịp tốc độ của cha mình, nhưng dần dần trở nên hơi vất vả. Nhưng khi anh nhìn quanh, phát hiện không có kỵ sĩ nào mở miệng xin dừng lại, mọi người hành quân trang nghiêm trong làn sóng không khí nóng rực khắp nơi mà vẫn giữ im lặng, hệt như dòng chảy sắt thép lặng thinh.

Chính ý chí của công tước Buckingham đã dẫn dắt cơn lũ.

John cắn chặt răng, không muốn để lộ chút mệt mỏi và yếu đuối. Anh thầm nhủ, mình là con trai của hùng sư, phải hành động như kỵ sĩ của gia tộc Tường Vi.

Cuối cùng, trước khi giọt mưa đầu tiên rơi xuống, họ đã đến pháo đài Moon River.

Cây cầu treo được hạ xuống trong tiếng dây thòng lọng, các kỵ sĩ bước vào pháo đài, cho tới nay nó luôn đóng vai trò như rào chắn vững chắc cho Legrand chống lại cuộc viễn chinh của Blaise.

"Chúng ta phải giải quyết đoàn kỵ binh hạng nặng của bọn họ trước khi quân tiếp viện đến."

Sau khi đến pháo đài Moon River, công tước Buckingham cũng không nghỉ ngơi mà trực tiếp dẫn John và một số sĩ quan đến phòng chỉ huy tác chiến, thảo luận về tình hình hiện tại.

Các sĩ quan phòng thủ pháo đài Moon River đưa mắt nhìn nhau, quyết định của công tước Buckingham có thể gọi là mạo hiểm.

Vì quân viễn chinh Blaise vừa mới tới, còn chưa kiệt sức do công thành lâu dài, tuy kỵ binh hạng nặng Blaise rất ngoan cố với tinh thần kỵ sĩ, nhưng không ai có thể phủ nhận sức mạnh của bọn họ ở mặt tấn công chính diện —— nếu không cuộc chiến giữa Legrand và Blaise sẽ không kéo dài nhiều năm như vậy.

Nhưng, không ai phản đối.

Năm nay, Legrand gặp phải đợt hạn hán hiếm hoi.

Blaise đã nắm lấy cơ hội để phát động một cuộc viễn chinh khác. Lúc này, hướng gió và hải lưu ở eo biển Abyss đều thuận lợi cho hạm đội của Blaise. Cách đây không lâu, công tước Buckingham vừa mới trấn áp Liên minh Năm cảng ở Đông Nam, ép bọn họ phải rút lại bàn tay đang dang rộng ra, hiện tại bọn họ cũng đang ôm hận trong lòng. Họ nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh, lúc này quốc vương còn nhỏ tuổi, Hội đồng Hoàng gia chỉ có thể xử lý hạn hán trong thời gian ngắn, một khi công tước Buckingham vắng mặt trong cung điện quá lâu thì khó mà nói những quý tộc đó sẽ nhân cơ hội làm ra việc gì.

Họ chỉ có thể lựa chọn tin tưởng công tước Buckingham, kỵ binh đế quốc uy danh hiển hách do chính ông chỉ huy.

"Vì vinh quang của Tường Vi."

Công tước Buckingham giơ tay gõ vào ngực, còn chưa kịp cởi khôi giáp, găng tay sắt và khôi giáp đã phát ra âm thanh lanh lảnh.

Mọi người trong phòng chỉ huy đột nhiên nghiêm túc, đồng loạt nắm chặt tay hành lễ: "Vì vinh quang của Tường Vi."

—— vì vinh quang của Tường Vi.

Khi những lời này thốt ra từ miệng công tước Buckingham, có nghĩa là quyết định của ông đã không thể thay đổi, trận chiến đã liên quan đến tôn nghiêm của đế quốc.

Mãi đến tận khuya mới có thời gian ở riêng với cha mình.

Khác với quyết định nhanh chóng và dứt khoát của công tước Buckingham, một khi đã xác định được mục tiêu chiến đấu, ông sẽ cân nhắc kỹ lưỡng từng chi tiết có thể xuất hiện trong trận chiến. Tính từ thời tiết ngày mai, ảnh hưởng của mưa lớn với chiến trường, cho đến tình trạng khôi giáp và vũ khí của mỗi người lính.

John dám nói rằng không ai trên thế giới hiểu rõ quân đội của mình hơn công tước Buckingham.

Công tước Buckingham có thể nhớ rõ tên của tất cả kỵ sĩ, nhớ mọi thứ về họ... Ông ấy hiểu rõ quân đội như lòng bàn tay.

"Sợ à?"

John đi cùng cha đến tường thành pháo đài, công tước Buckingham đặt tay lên vai John, nhìn về nơi đóng quân của Blaise phía xa.

John suy nghĩ một lát, thẳng thắn nói: "Có chút ạ."

Khi công tước Buckingham đang chuẩn bị kỹ lưỡng các chi tiết của trận chiến, thì John được cử đi thăm những người bị thương trong pháo đài. Gần như cả đêm, John nhìn những binh sĩ cụt tứ chi, cơ bắp mưng mủ rên rỉ vì đau đớn —— thậm chí có vài người đã hấp hối, đó là lần đầu tiên anh thật sự cảm nhận được thế nào là chiến tranh.

Chiến tranh không chỉ là những chiến công hiển hách của cha anh như người ta thường nói, không chỉ là những bộ áo giáp oai hùng.

Mà còn là giòi bọ, mụn mủ và thịt thối rữa, xác chết.

Cảm giác phấn khích khi bước vào chiến trường mất dần, John ngửi thấy mùi của cái chết.

"Đây là chuyện bình thường." Công tước Buckingham vỗ vai con trai: "Là người đều sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng con phải học cách không sợ hãi. Một ngày nào đó, con sẽ thay thế cha trở thành tướng quân của đế quốc. Hãy nhớ, khi con trở thành tướng quân, con phải biến bản thân thành hùng sư dũng cảm, thì mới có thể biến quân đội của mình thành đàn sư tử."

John im lặng gật đầu.

Công tước Buckingham nhìn đứa con trai đã cao lớn của mình, khẽ mỉm cười: "Con có biết quy tắc kỵ sĩ mà kỵ binh hạng nặng của Blaise tin tưởng không?"

"Con biết."

"Thật ra, quy tắc kỵ sĩ chỉ có một." Công tước Buckingham nói: "Đó là bảo vệ. Khi chúng ta rút kiếm, chúng ta phải luôn rõ mình đang chiến đấu vì điều gì. Kẻ thù bị giết dù mạnh hay yếu cũng không có gì đáng khoe khoang, chỉ có bảo vệ được thứ mình muốn bảo vệ mới là vinh quang thực sự."

Kỵ sĩ là gì?

Kiếm và khiên được rèn cho đế quốc.

Có thể tấn công, cũng có thể phòng thủ.

John gật đầu, anh vẫn chưa hiểu rõ lắm lời cha nói, nên chỉ có thể ghi tạc vào lòng.

Khi bình minh đến gần, cánh cổng cửa thành mở ra, đoàn kỵ binh với móng ngựa bọc vải bước vào màn sương sớm mờ ảo.

Đây là cuộc chiến thực sự đầu tiên mà tướng quân John trải qua trong đời. Hùng sư dẫn sư tử trẻ vào chiến trường máu và xác chết, dạy cho nó bài học về sinh tử và vinh quang.
Bình Luận (0)
Comment