Sau Khi Trở Về Từ Ngự Thú Tông

Chương 101

Bởi vì khách cũng không đến cùng lúc, nên sau khi hơn trăm người kia vào cửa tham quan rồi, mãi vẫn chưa thấy ai mua vé loại xịn hơn kia xuất hiện.

Lưu Hạo thực ra cũng không định đến sớm thế đâu, dù sao cái khu Thành phố Động vật này cũng không có giới hạn giờ giấc gì. Nhưng mà tại cái con em họ nó biết anh mình là một trong 40 người may mắn, nó gọi điện giục lia lịa, kiểu gọi hồn ấy, làm anh không thể không tỉnh táo mà mò đến.

Xuống xe, cứ theo bảng chỉ dẫn mà đi đến lối vào. Sau khi kiểm tra xong, nhân viên bảo anh để lại điện thoại, còn đồ ăn vặt thì phải gửi lại, không được mang vào.

"Để tránh khách cho thú ăn lung tung, nên anh không được mang bất cứ đồ ăn gì vào, mong anh thông cảm."

"Thế tôi ăn xong rồi vào được không?" Lưu Hạo ra khỏi nhà vội quá, còn chưa kịp ăn sáng, vốn định vào vừa ngắm mèo vừa nhấm nháp gì đó, ai dè không được.

"Không vấn đề gì ạ, anh có thể ngồi nghỉ ở đằng trước một lát, thu xếp xong rồi quay lại cũng được." cô nhân viên kiểm tra nói nhỏ nhẹ.

Lưu Hạo ngồi xuống cái ghế mây dành cho khách, vừa ăn sáng vừa ngó nghiêng, thấy dòng người xếp hàng vẫn cứ dài dằng dặc. Tính theo số vé bán online thì cũng phải được một nửa rồi.

Ai nấy mặt mày đều tươi rói, kiểm tra xong là sải bước đi vào ngay, đúng là không muốn chậm trễ một giây nào.

Đợi Lưu Hạo ăn xong, gửi nốt chỗ đồ ăn còn lại vào tủ giữ đồ, kiểm tra lại lần nữa, anh được một nhân viên khác dẫn đi lối khác.

Sự khác biệt rõ ràng như vậy làm mấy vị khách kia lập tức hiểu ra, anh chàng này là người mua vé loại hai rồi.

"Bên em có đồ bảo hộ vô trùng, nếu anh lo ngại tiếp xúc với động vật có vi khuẩn hoặc bị cào xước thì có thể mặc vào cho an toàn." nhân viên dẫn Lưu Hạo đến một cái cửa, rồi chỉ vào bộ quần áo màu xanh nhạt đặt trên bàn, nói với anh.

Rồi cô còn nói thêm một câu: "Mấy bé mèo cún ở Thành phố Động vật đều được tiêm phòng và tẩy giun đầy đủ, khỏe mạnh lắm anh ạ."

"Thế tôi mặc vào, lát nữa nóng quá thì cởi ra được chứ?" Lưu Hạo cũng hơi lo, dù sao cũng biết mèo ở Thành phố Động vật trước kia đa phần là mèo hoang. Nếu một hai con thì không sao, tình hình không ổn anh còn chạy được, chứ trong này cả trăm cả nghìn con, vùi anh xuống cũng thành cái gò mất.

Anh không dám chắc có con nào nhìn anh không vừa mắt không, lần đầu vào cứ cẩn thận vẫn hơn.

"Dạ được." nhân viên trả lời.

Có thể thấy, Thành phố Động vật vì khách tham quan mà chu đáo đủ đường.

Thực tế cũng đúng là vậy, đa số những người mua vé loại hai, được tiếp xúc gần gũi với mèo cún, gần như đều chọn mặc đồ bảo hộ vô trùng trước.

Lưu Hạo trang bị kín mít bước vào khu vực anh muốn đến. Chỗ này rộng thênh thang, đi mấy phút mới thấy một đám mèo đang nô đùa.

Điện thoại anh lúc này ting một tiếng, là tin nhắn của con em họ nhắc vụ phát sóng trực tiếp.

Khi Lưu Hạo bật live stream lên, số người xem tăng vùn vụt, chắc mẩm là đã có khối người chờ sẵn trong phòng rồi.

"Cuối cùng cũng live, làm tui tưởng chủ thớt ngủ quên luôn rồi chứ."

"Chẳng phải là để thỏa mãn cái sự tò mò muốn biết tận tường của mấy cậu sao." Lưu Hạo giấu nhẹm lý do dậy sớm, nói năng nghe ngọt xớt.

Mấy người xem hài lòng với độ nhiệt tình của chủ thớt, thi nhau thả tim với tặng quà, làm cái phòng live buổi sáng sớm đã chen chân vào top 30.

Đừng coi thường cái thứ hạng này, lượng người dùng của Lưu Hạo đứng thứ hai cả nước, mỗi ngày có hơn trăm triệu lượt truy cập, lần này anh lên được bảng xếp hạng, phần lớn là do may mắn.

Mấy quản lý cấp cao thính mũi lắm, biết đây là cơ hội vàng để kéo view, không chỉ cho hiện lên banner to đùng trên trang chủ, mà trang web chính thức cũng đồng thời quảng bá, nên số người xem live của Lưu Hạo cứ thế mà tăng vọt.

"Ưm..." Lưu Hạo khựng lại một giây, giờ số người xem đã lên đến 30 vạn rồi, bình luận chạy loạn xạ hoa cả mắt, còn có người liên tục tặng quà, bất ngờ thì có bất ngờ, nhưng anh cũng đoán được nguyên nhân.

Ngẩng đầu nhìn trái ngó phải mấy lần, rồi anh quay camera lại, "Tôi vừa mới vào thôi, mèo đúng là nhiều lắm, để tôi cho mọi người xem cái đám phía trước này đã."

Mèo vốn dĩ cảnh giác với người lạ, dù mấy bé mèo được đăng ký ở đây đúng là tò mò về người, nhưng bản tính cẩn thận khiến chúng chọn đứng một bên quan sát trước.

Thế nên mới có chuyện Lưu Hạo chỉ có thể cầm điện thoại livestream, mà xung quanh chẳng có mống nào, không một con mèo nào chịu lại gần.

"Thế này thì hơi quê, sao tôi cứ có cảm giác mấy con mèo đang xem kịch ấy nhỉ, xem mình diễn vai hề à?"

"Chủ thớt xông lên đi chứ, mèo vốn dĩ tính cách lạnh lùng thế rồi, anh không chủ động thì chẳng lẽ còn muốn mèo chủ động chắc."

"Chủ thớt chẳng lẽ là cái người trong truyền thuyết không có duyên với mèo hả?"

"Mấy con mèo hình như cũng hơi lúng túng thì phải, thấy chủ thớt không động tĩnh gì, giờ chúng nó đang tìm việc gì đó làm để đánh lạc hướng sự chú ý."

"Gần 30 tuổi đầu rồi, mặt dày lên tí đi cha nội."

Lưu Hạo ngồi xuống, khẽ khàng kêu "meo meo", thế là có một con mèo mướp béo quay đầu lại, nhưng đi được nửa đường thì dừng lại, như đang suy nghĩ gì đó.

"Lại đây nào ~" Lưu Hạo vẫy tay với nó, sợ làm mèo sợ, anh không vội vàng tiến lên mà chờ đối phương tự đến gần.

Có lẽ cảm nhận được sự thân thiện của Lưu Hạo, con mèo mướp béo cuối cùng cũng đứng dậy, dừng lại cách anh nửa cánh tay.

"Meo ô ~"

Lưu Hạo chậm rãi đưa tay ra, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng chạm vào đầu mèo, thấy nó không né tránh, anh tiếp tục vuốt v e cẩn thận.

Khó khăn lắm mới dụ được một con đến, không thể vì vội vàng mà làm nó chạy mất.

Anh khẽ hắng giọng hai tiếng, thấy mèo không có vẻ gì sợ hãi, Lưu Hạo nhỏ giọng tương tác với người xem, "Chúng nó cảnh giác lắm, cái cảnh tượng mọi người tưởng tượng là muốn vuốt v e thế nào cũng được chắc không có đâu. Tôi dụ được một con đến đây đã là khó lắm rồi."

"Anh còn đeo cả găng tay nữa!!!"

"Vuốt v e nhẹ nhàng thế kia mà còn đeo găng tay, có cảm giác gì chứ?"

"Chủ thớt cũng trang bị kỹ quá rồi đấy?"

"Không phải không phải, cái này là Thành phố Động vật cung cấp hết, tôi không chuẩn bị." Lưu Hạo giải thích, "Tôi lo nhỡ đâu cả đàn mèo xúm vào cắn tôi thì tôi tránh không kịp ấy mà, nên cứ mặc vào trước, nếu chúng nó thân thiện thì tôi cởi ra sau."

"Ha ha ha, xin lỗi nha, cảnh tượng chủ thớt bị cả đàn mèo hội đồng đã hiện ra trong đầu tôi rồi."

Càng ngày càng có nhiều mèo tiến đến, nhưng chúng không đến gần Lưu Hạo mà chỉ ngồi xổm phía trước anh.

Một người một đám mèo cách nhau một mét, khung cảnh tự dưng có chút buồn cười.

"Anh em ơi, giờ đối phương đông quân quá, tôi đúng là cái đồ chơi hình người bị chúng nó đánh giá đây này, đừng bảo tôi nhát gan, mấy người vào đây chắc cũng phải rén trước một trận."

Con người đôi khi ý tưởng cũng kỳ lạ thật, một con mèo thì đáng yêu, mà một đàn mèo thì lại thấy đáng sợ.

Phá vỡ cái cục diện bế tắc này là một con mèo tam thể lì lợm và táo bạo.

Từ xa có hai con mèo đang đuổi nhau nô đùa, chạy qua chạy lại, đến gần thấy một đám đồng loại, liền muốn "họa thủy đông dẫn". Thế là nó xuyên qua đám mèo kia, rồi thẳng hướng Lưu Hạo đang ngồi mà lao tới.

Lưu Hạo cúi đầu không để ý, chỉ cảm thấy trước người đột nhiên có một lực tác động, ngã xuống theo phản xạ ôm chặt lấy "hung thủ".

Con mèo tam thể phát hiện gặp rắc rối, trợn tròn mắt.

"Meo meo meo meo ~"

Lưu Hạo ngồi dậy, nhặt lại điện thoại, rồi cúi xuống nhìn con mèo đang tỏ vẻ ngoan ngoãn.

"Vừa rồi có chút sai sót kỹ thuật, thủ phạm là nó đây này, cho mọi người xem mặt mũi em nó."

Người xem nhìn thấy một con mèo đang giả vờ vô tội, cái đuôi dài vằn vện thản nhiên vẫy vẫy, chẳng có vẻ gì là hối lỗi cả.

"Mèo có ý xấu gì đâu, chẳng qua là chơi hơi quá thôi."

"Mau, cạo trọc nó đi, bắt nó chuộc tội đi chủ thớt."

"Hai con rồi đấy, chủ thớt chạy nhanh đi, còn bao nhiêu mèo nữa kìa, sau này muốn vào chắc không dễ đâu."

"Thôi được rồi, không trách em, đi đi." Lưu Hạo nhẹ nhàng thả mèo xuống, đẩy nhẹ mông nó, ý bảo nó có thể đi.

Con mèo tam thể chưa đầy một tuổi, đúng cái tuổi nghịch ngợm hiếu động, lúc trước đăng ký chỉ đơn thuần là muốn xem náo nhiệt. Trước kia nó theo mèo mẹ ở đại bản doanh, ban đêm mới ra ngoài, đi toàn đường hầm bí mật, ít khi thấy người.

Thế nên Lưu Hạo là người thứ hai nó tiếp cận sau Lục Ninh, hơn nữa mùi trên người anh còn dễ chịu, nó không muốn rời đi.

Đợi Lưu Hạo chuẩn bị chơi tiếp với con mèo mướp béo thì đột nhiên có một con mèo khác cọ vào chân anh, chính là con mèo tam thể nhỏ lúc nãy.

Thấy anh chàng kia không có động thái gì, con mèo dùng đầu dụi dụi vào tay anh, rồi kêu meo meo, như thể đang nói: "Sờ đi chứ!"

"Haha, muốn sờ hả?" Lại có một con mèo khác tiến lại gần, Lưu Hạo đương nhiên là mừng rơn.

Cảnh vừa rồi có rất nhiều mèo đều thấy, chúng nó phát hiện người này hiền lành, mấy con gan dạ đã nóng lòng muốn đến gần thử rồi.

Lúc Lưu Hạo đang bận rộn xoa cả hai tay, không biết từ lúc nào, xung quanh anh đã lén đến gần cả chục con mèo. Chúng nó vây anh thành một vòng tròn, khẽ khàng đưa chân ra, cẩn thận thăm dò.

Một lúc sau, thấy anh chàng kia không có phản ứng gì, động tác của chúng bạo dạn hơn một chút.

Tất cả cảnh này đều được chiếc điện thoại đặt trên đất ghi lại và phát trực tiếp.

"Cười chết mất, chủ thớt ngơ ngác quá, còn chưa nhận ra mình bị mèo bao vây rồi kìa."

"Chủ thớt ơi, anh chậm tiêu quá, thật sự sắp bị 'quyền mèo' rồi đấy."

"Chúng nó rụt rè đưa chân ra, đáng yêu quá trời, sao mà nỡ đánh người chứ."

"Lại một lần nữa ghen tị với những người mua được vé xịn, cái vận của tôi không biết đời này có cơ hội vào xem không nữa."

Nói thật, lúc đầu Lưu Hạo đúng là không cảm thấy có gì khác lạ xung quanh, mấy bé mèo hành động nhẹ nhàng quá, nếu không phải con mèo cuối cùng làm hơi quá, trực tiếp trèo lên vai anh, có lẽ anh còn lâu mới nhận ra.

Lưu Hạo vừa quay đầu lại, đã thấy ngay một cái đầu mèo, giật mình một chút.

Ai mà không giật mình cho được, nhưng chưa kịp đứng dậy thì bên kia lại nhảy lên một con nữa, thế là hai bên vai anh đều có "vệ sĩ" rồi.

Biến cố xảy ra trong nháy mắt, con mèo mướp béo và con mèo tam thể ban đầu bị mấy con mèo khác chen ra ngoài.

Con mèo tam thể nhỏ tính khí nóng nảy không chịu được, lập tức xù lông đe dọa, đối phương cũng chẳng vừa, cũng xù lông đáp trả, cuộc chiến tranh giành vị trí sắp nổ ra đến nơi.

Còn Lưu Hạo, cái "công cụ" bị mèo tranh giành kia, thì có chút hoảng hốt sung sướng, giờ anh chẳng khác nào cái bánh bao thơm lừng, nhưng không thể để mèo đánh nhau được, bị thương thì không hay, chỉ có thể giơ tay ra ngăn giữa hai bên, "Không đánh nhau, không đánh nhau mà."

Thấy hai con mèo dịu bớt khí thế, Lưu Hạo cẩn thận đưa tay ra, mỗi tay vuốt v e một con, gãi gãi cằm chúng, đợi chúng kêu gừ gừ, anh biết là đã dỗ dành thành công.

Mấy con mèo khác thấy đồng loại được anh chàng kia vuốt v e thoải mái như vậy, cũng muốn thử xem, con nào con nấy chen nhau đến.

Lưu Hạo vừa định đổi con mèo khác, con mèo tam thể bị "kết thúc mát-xa" không muốn, kêu meo meo dài ơi là dài, còn dùng chân giữ tay anh lại.

"Mấy bé mèo khác cũng muốn sờ mà, không thì chúng nó giận đó."

"Meo ~"

Lưu Hạo dù không hiểu tiếng mèo, nhưng anh đoán được ý của con mèo tam thể bá đạo này, chuyện chúng nó giận thì liên quan gì đến mấy con mèo khác.

Chưa đợi anh khuyên nhủ thêm, con mèo tam thể muốn độc chiếm anh đã bị đồng loại đẩy ra ngoài cùng, nó muốn chen vào thì bị mấy con mèo lớn phía trước dùng thân chặn lại, cuối cùng chỉ có thể kêu gào giận dữ, nhưng chẳng con nào thèm để ý nó.

Cứ thế mà dùng bản lĩnh chen lấn, con nào giỏi con nấy chiếm vị trí, kiêu ngạo hết cỡ.

Vì kết cục của con mèo tam thể nhỏ, mấy con mèo sau đó cũng không dám có ý định độc chiếm nữa, dù sao một mình chống lại cả đàn thì chắc chắn thất bại.

Sau đó cũng có thêm vài người vào, cả nam lẫn nữ, đều là người trẻ tuổi.

Qua màn vuốt v e dịu dàng của Lưu Hạo, mấy bé mèo truyền tai nhau, biết được người này có thể làm chúng thoải mái, nên mỗi người vừa mới vào, còn chưa kịp nghĩ cách làm quen với mèo thì đã bị vài con mèo "ăn vạ", đòi sờ mó mới chịu cho đi.

Số lượng mèo cún ở khu vực mở cửa cũng không đến một nghìn con, nhiều nhất là hơn tám trăm. Nhưng số người vào lại quá ít, mỗi con mèo và "công cụ người" chơi với nhau cũng chỉ được vài phút.

Nhưng đối với du khách mà nói, vậy là quá hạnh phúc rồi. Xung quanh một đám mèo, con nào con nấy đáng yêu, con thì dụi dụi, con thì cào cào, con nào hiền lành hơn thì còn cho ôm ấp ngắm nghía kỹ càng.

Một chữ thôi: sướng!

Sau khi phát hiện mấy bé mèo tính tình đều rất tốt, các du khách lục tục cởi đồ bảo hộ vô trùng, găng tay các kiểu, cách một lớp vải thôi mà cảm giác mềm mại đã giảm đi một nửa rồi.

Các du khách lấy điện thoại ra, chụp ảnh lia lịa, gặp được bé mèo nào xinh xắn thì quay phim lưu lại.

Đến lúc ra ngoài còn có cái mà khoe chứ.

Mấy du khách đang tham quan trong hành lang thì mắt tròn mắt dẹt nhìn những người bên ngoài đang được cả đàn mèo vây quanh.

"Mềm mại đáng yêu quá, lại còn được vuốt v e thoải mái, còn được ôm nữa chứ, tôi đúng là 'chanh' rồi."

"Tuy là vật liệu hành lang trong suốt thật, nhưng mà chụp ảnh ra cũng bình thường, được vào trong thì tốt biết mấy, hoặc là đứng ngoài rào chắn cũng được mà."

"Thôi đủ rồi, lần sau còn không biết có mua được vé không, cứ xem cho kỹ đi đã."

Lục Ninh lúc này trà trộn trong đám du khách, theo dòng người đi dạo khắp nơi, dừng lại ở khu vực thứ nhất, thấy mấy bé mèo và những du khách được chọn chơi với nhau rất vui vẻ.

Nhưng mà chỉ vuốt v e mèo thôi thì có lẽ hơi đơn điệu, Lục Ninh liên hệ với nhân viên phụ trách, chuẩn bị vài thứ cho du khách, tăng thêm trò chơi tương tác.

Liễu Hiểu Huyên ôm bốn cái thùng nhỏ, chia cho mỗi du khách, "Bên trong có lược, cần câu mèo, đồ ăn vặt các kiểu, ai cần thì dùng ạ."

Lưu Hạo cảm ơn rồi nhận lấy, mở ra xem, trước tiên lấy ra một chiếc lược thẳng, răng lược khá tù, không lo làm tổn thương da mèo mềm mại.

Lúc mới bắt đầu chải lông, mấy bé mèo đều không hợp tác lắm, cảm thấy không vui, không thú vị.

Trong đám du khách có người có kinh nghiệm nuôi thú cưng, thấy mọi người xung quanh không biết làm thế nào, liền nói cách cô ấy hay dùng: Trước tiên gãi gãi cằm nó, đợi nó thả lỏng rồi thì cẩn thận chải phần lông rối.

Nếu thật sự không hợp tác thì chỉ còn cách chơi trò khác với chúng thôi.

Mấy bé mèo thỏa mãn trí tò mò rồi thì thấy người cũng chẳng có gì hay ho, liền tự tìm chỗ chơi hoặc đi ngủ.

Mấy bé mèo tùy hứng thật sự, nên lát sau, bên cạnh du khách chẳng còn mấy con mèo, nhưng nếu họ gọi, vì trước đó đã được vuốt v e rồi, vẫn có mèo chạy tới.

Còn những du khách bị mèo "ghẻ lạnh" thì cuối cùng cũng có thời gian quan sát xung quanh.

Đầu tiên họ chạy đến chỗ cái chậu cây hình mèo kia, họ đã thấy nó ngay khi mới vào, chỉ là lúc đó bị mèo quấn lấy không đến được.

"Cái tạo hình mèo nằm bò này to gấp ba lần tôi ấy chứ, anh em thấy rõ không?" Lưu Hạo đổi camera, để cái chậu cây hình mèo phía sau anh lọt vào khung hình.

"Độc đáo thật! Mà cũng rất giống thật nữa."

"Tôi biết ngay mà, Thành phố Động vật còn giấu đồ hay ho."

"Rất phù hợp với định vị của Thành phố Động vật."

Đi trên bãi cỏ, gặp được mấy bé mèo đang vui vẻ, vuốt v e xong còn có thể ôm đi vài bước, đổi chỗ khác, lại chọn con khác, cứ thế dạo hết một vòng, muốn ôm bao nhiêu tùy thích, miễn là mèo cho phép.

Có vài bé mèo không thích bị ôm, nhưng lại không từ chối người thân thiện, cứ đi theo bên chân, như thể đang đi dạo cùng nhau vậy.

Khu vực này và khu vực phía trước đã được thay bằng ván gỗ, làm tường rào, đồng thời còn quấn thêm một lớp dây thừng sisal, tiện cho mèo mài móng.

Gần tường rào còn trồng năm cây đại thụ, chiều cao không vượt quá tường, giữa các cây còn có cầu treo, mèo có thể đi qua đi lại trên đó.

Ở phía cuối khu vực mèo sinh sống, là một cái bể cát vệ sinh hình chữ nhật, bốn phía thông thoáng, trên có mái che bằng ngói lưu ly, là nơi mèo đi vệ sinh.

Du khách lúc đầu còn nghi ngờ tác dụng của cái chỗ này, mấu chốt là mùi cũng không thơm tho lắm. Chẳng mấy chốc, có một con mèo vàng trắng to lớn đi vào ngồi xổm xuống, chuyện gì xảy ra tiếp theo thì cô ấy sẽ biết.

Lưu Hạo cũng vừa hay tham quan đến đây, camera lia qua, vài con mèo đang đi vệ sinh.

"Cái này không được chiếu đâu nha, đầu chó.jpg."

"Ha ha ha, chủ thớt có thể cho mấy bé mèo chút riêng tư không, cái này mà cũng quay được hả?"

"Giải đáp thắc mắc, trước còn thấy nhiều mèo sống chung thế này, đi tiểu ị thế nào, giờ thì cuối cùng cũng biết rồi."

"Chỉ là tích tụ lâu rồi, không sao chứ?"

Lưu Hạo thấy người xem tò mò, lia máy quay khắp nơi, phát hiện không xa bể cát có một cái máy, anh đi qua xem, trên giao diện hiển thị các bước rửa sạch.

"Bể cát được rửa sạch đúng giờ đó. Mọi người xem này, đây là máy móc hoạt động, đến giờ nó sẽ tự động cào những cục chất thải vón lại ra, đổ đi rồi lại thêm cát mới vào, nguyên lý cũng không khác gì cái chậu cát mèo tự động."

"Nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng của tôi, hóa ra cuộc sống của mèo lại tiên tiến đến thế."

"Chúng nó trừ chơi ra thì chẳng cần lo gì nữa, ngưỡng mộ thật."

"Ông chủ chịu chơi quá trời luôn."

"Nhìn cái môi trường sống của người ta kìa, kiếp sau tôi cũng muốn làm mèo, cơm bưng nước rót, ăn no rồi ngủ."

Cuối cùng đến khu nhà ở của mèo, có lẽ vì mèo vốn thích leo trèo, nên ổ ngủ là những ngôi nhà cây khổng lồ, rồi mỗi cành cây khô lại có thêm những cái ổ treo, trên mặt đất cũng có giường nhỏ.

Nói vậy thôi chứ thật ra tiết kiệm được rất nhiều diện tích.

Lưu Hạo bước vào, ngước mắt nhìn quanh, có vài bé mèo còn đang ngủ nướng chưa dậy.

Anh lặng lẽ đi tới, đưa điện thoại lại gần, tiếng thở đều đều của mèo truyền vào phòng live stream, cái bụng nhỏ phập phồng lên xuống, đáng yêu hết sức.

"Ở nhà cũng không yên tĩnh, mà mấy bé mèo lại ngủ ngon lành thế này, có thể thấy nơi này đối với chúng nó an toàn đến nhường nào."

"Nhìn phản ứng của mèo là biết chúng nó sống tốt thế nào rồi, Thành phố Động vật đúng là Thành phố Động vật."

"Mèo nhà tôi chỉ cần có động tĩnh là tỉnh ngay, tôi cũng không biết nó lo lắng cái gì nữa."

Lưu Hạo không làm phiền giấc ngủ của mèo, tiếp tục đi về phía trước.

Cuối bức tường gắn một cái trụ tròn hình cây mèo, lúc này có mèo đang ngồi xổm nghỉ ngơi trên đó, cũng có mèo đang luyện tập parkour.

Lưu Hạo đếm sơ sơ, chiều dài chiều rộng mỗi bên khoảng 50, đếm đến hoa cả mắt thì bỏ cuộc.

Anh ghé sát lại nhìn kỹ, xung quanh là dây thừng sisal, bên trong chắc là ống nước thô hình tròn, nhìn không rõ lắm, nhưng chất lượng thì đáng tin cậy.

Mười mấy con mèo đang nhảy nhót leo trèo qua lại, tốc độ nhanh đến kinh ngạc, trụ mèo cũng vững chắc vô cùng.

"Nhìn cái trụ mèo này mà thấy thương con mèo nhà mình."

"Khu vực hoạt động cho mèo còn nhiều thế này, mèo chắc chắn không buồn chán được."

"Thành phố Động vật có thể dụng tâm đ ến vậy, thật mừng cho mấy bé mèo."

Theo yêu cầu của người xem, Lưu Hạo dừng lại live stream ở chỗ này một đoạn, dù sao màn parkour điêu luyện của mèo như vậy cũng không phải lúc nào cũng thấy được.

Người xem ai muốn quay phim thì cứ quay, dù không thể đến tận nơi xem, nhưng có thể lưu lại để sau này thỉnh thoảng xem lại.

Trong một buổi sáng, trên mạng xuất hiện rất nhiều ảnh chụp, video đủ loại về Thành phố Động vật, những người ở ngoài, những cư dân mạng không mua được vé thì thi nhau click mở, bình luận, tạm thời thỏa mãn trí tò mò của mình.

Chẳng mấy chốc, Thành phố Động vật lại leo lên top tìm kiếm.

Vì Lưu Hạo là chủ thớt duy nhất trong số những người mua vé loại hai, lại có nền tảng live stream lớn giúp quảng bá, nên rất nhiều cư dân mạng muốn tận mắt chứng kiến đã ồ ạt vào phòng live của anh, số người xem live tăng gấp đôi so với lúc mới bắt đầu.

Bộ mặt thật của Thành phố Động vật cuối cùng cũng hé lộ một phần.

Bất kể là muốn chọn mua gì, hay đơn thuần tò mò, nhìn thấy môi trường sống của mèo bên trong, không thể nói là hài lòng, chỉ dùng một từ để diễn tả: ngưỡng mộ.

Sắp xếp chu đáo quá, người còn không bằng mèo ấy chứ.

Bình Luận (0)
Comment