Ra đầu ngõ, Lục Nịnh tìm được một chiếc xe ôm. Lúc này, có thể nhanh chóng đến bệnh viện thú cưng mà không bị ghét bỏ chỉ có thể dùng cách này.
“Bác tài, đến số 27 đường Hưng Lợi.” Thời điểm Lục Nịnh mang Lai Phúc đi dạo quanh, tương đối để ý những nơi liên quan đến động vật, cho nên mới nhớ rõ ở Đường Hưng Lợi có Bệnh viện thú cưng nổi tiếng. Tình huống hiện tại của mèo con tốt nhất là đi đến nơi đó.
“Được rồi. Cô bé, con đây là ôm cái gì vậy?”
“Mèo con của cháu. Nó bị bệnh rất nghiêm trọng, nên cháu muốn nhanh đến bệnh viện xem xem.” Lục Nịnh nửa thật nửa giả nói.
“Thì ra là thế, cháu yên tâm, chú tìm đường đi tắt.”
Chú này cũng không nói nhiều về việc Lục Nịnh mang thú cưng đi xem bệnh, mà là biết Lục Nịnh đang sốt ruột, nên dùng hết khả năng của mình mau chóng đưa cô đến nơi muốn đến.
“Cảm ơn bác tài ạ.”
Trên thế giới này, có người trời sinh ác ý, tỷ như bé trai kua, cũng có người giản dị thiện lương, tỷ như bác tài này vậy.
“Đừng khách khí.”
Lục Nịnh nghiêng người ngồi lên ghế sau, mèo đen nhảy lên đầu gối Lục Nịnh, vững vàng ngồi xổm xuống.
Dọc theo đường đi, bác tài chạy nhanh mà ổn trọng. Nhưng tình huống mèo con càng ngày càng xấu, có mấy lần thậm chí không còn hô hấp, Lục Nịnh chỉ có thể không ngừng đem linh khí trên thân thể truyền cho nó, tận lực bảo vệ sinh mệnh mỏng manh của nó. Nhưng linh lực cũng không phải vạn năng, cuối cùng cũng phải cần bác sĩ tới cứu chữa.
Sau khi tới bệnh viện, Lục Nịnh trả xong tiền, liền mang theo mèo đen đẩy cửa tiến vào Bệnh viện thú cưng Bối Bối.
Giữa trưa nên bệnh viện chỉ có mấy người ở lại trực. Nữ hộ tá nghe Lục Nịnh trình bày tình huống nhanh chóng chạy đi tìm một vị bác sĩ nam trẻ tuổi gọi tới.
Vị này bác sĩ hẳn là đang ăn cơm trưa, nghe được có mèo con bị thương liền nhanh chóng ra.
“Tôi xem qua tình huống của mèo một chút.” Mang khẩu trang kỹ càng, bác sĩ đi đến trước mặt Lục Nịnh.
“Nó mới sinh được 1 tuần, bị người ném từ độ cao 1m xuống, còn đạp mấy phát. Bác sĩ, làm phiền ngài nhất định phải cứu lấy nó.”
Lục Nịnh thuyết minh tình huống của mèo con cho bác sĩ, để bác sĩ có thể nhanh chóng nghĩ ra phương án trị liệu.
“Được, cháu trước tiên đem mèo lại đây.”
Bác sĩ đại khái kiểm tra sơ bộ, mèo con trước mắt không nên lại thay đổi người bế. Cho nên hướng dẫn Lục Nịnh đến phòng giải phẫu, sau khi đặt mèo con trên bàn mổ màu trắng, mới bắt đầu kiểm tra.
“Cô bé, cháu trước tiên ở bên ngoài chờ một chút. Tôi xử lý xong, sẽ cùng cháu nói tỉ mỉ tình huống.”
Lục Nịnh đồng ý, mang theo mèo đen chờ ở sảnh bệnh viện.
[ Đây là con người giỏi nhất có thể cứu mèo con, bác sĩ thú cưng. Chúng ta hiện tại chỉ có thể tin tưởng hắn. ]
“Meo ~” ( Được~ )
Sau khi nôn nóng chờ đợi hơn mười phút, bác sĩ đã ra tới.
“Mèo con này toàn thân nhiều chỗ gãy xương, tình huống cụ thể còn phải chụp phim mới có thể rõ ràng. Bởi vì hiện tại bị thương nghiêm trọng, chỉ có thể dựa vào máy hô hấp. Nhưng là cái này chi phí rất cao, cho nên cháu là......”
Làm bác sĩ thú cưng, nhìn thấy quá nhiều chủ nhân là vì chi phí chữa bệnh quá đắt đỏ nên lựa chọn từ bỏ trị liệu. Mục Gia Bình chính là vị bác sĩ trước mặt, không biết cô bé trước mặt này sẽ lựa chọn như thế nào.
“Chúng tôi chữa. Mong ngài nhất định phải chữa khỏi cho nó.” Ôm mèo con đến đây, Lục Nịnh liền biết sẽ phải tốn rất nhiều tiền, nhưng mà trong tay cô có tiền, không sợ.
“Cháu chắc hẳn là vẫn còn đi học. Cứu con mèo này tiền không ít, nếu không thì để ba mẹ cháu tới......”
Phí trị liệu không thấp. Học sinh đoán chừng không có nhiều tiền như vậy. Hơn nữa bọn họ cũng lo lắng xong việc sẽ có tranh cãi, cho nên có người lớn ở đây vẫn là tốt nhất.
“Không cần. Cháu có tiền. Nếu ngài lo lắng sẽ dẫn đến tranh cãi, cháu có thể viết cho ngài giấy cam đoan, tiền trị liệu cháu có thể trả ngay bây giờ.”
Lục Nịnh bề ngoài là học sinh cấp ba, nhưng tâm trí đã là người trưởng thành, cô biết vị trước mặt này lo lắng cái gì.
“Được được, vậy cháu đi nộp phí đi.” Mục Gia Bình nhìn thần sắc kiên định Lục Nịnh, cũng không nói nhiều nữa.
Lục Nịnh dựa theo yêu cầu, đặt cọc trước 5000, không đủ thì bổ sung.
Lục Nịnh còn có tiết buổi chiều, không thể ở lại bệnh viện. Huống chi cô ở chỗ này, cũng không giúp được việc gì.
“Bác sĩ, cháu tan học sẽ lại qua đây. Ngài có việc thì có thể nói qua WeChat của cháu có được không?”
“Có thể. Cháu thêm WeChat của chú đi. Có vấn đề chú sẽ cùng cháu nói. Có điều chú phải nói trước, mèo con này bị thương rất nghiêm trọng: muốn sống thì phải xem nó có ý chí sống tiếp hay không. Việc trước mắt chú có thể làm cũng chỉ là duy trì sinh mạng của nó, đợi nó có ý thức mới có thể tiến hành trị liệu tiếp.”
Rất nhiều sau khi trả tiền, thú cưng không cứu được thì cảm thấy bệnh viện có vấn đề, ầm ĩ yêu cầu bồi thường cho nên Mục Gia Bình cần thiết phải nói rõ chuyện quan trọng trước.
“Cháu biết mèo con bị thương rất nghiêm trọng, ngài cố gắng hết sức là được.”
Từ khi nhìn thấy mèo con, Mục Gia Bình không yêu cầu nộp phí trị liệu trước mà là vì để không chậm trễ thời gian mà cứu mèo con trước. Lục Nịnh biết vị bác sĩ trước mặt này rất có đạo đức nghề nghiệp.
Bác sĩ là người không phải thần tiên, nếu sau khi tận lực mà vẫn cứu không được thì đó chính là ý trời. Lục Nịnh cũng không thể nói gì hơn.
“Được, cảm ơn cháu đã thông cảm.”
Rời khỏi bệnh viện thú cưng, Lục Nịnh vốn định cùng bác sĩ bệnh viện thương lượng, có thể cho mèo đen ở lại chỗ này không. Không nghĩ tới mèo đen thế mà đi theo cô rời đi.
[ Mày không muốn trông mèo con sao? ]
Theo như hiểu biết của Lục Nịnh đối với mèo đen, nó đối với con người hẳn là có tâm đề phòng rất lớn lần này vậy mà lại yên tâm để mèo con đặt ở một nơi xa lạ.
“Meo ~” ( meo còn có chuyện phải làm ~ )
Nếu không có Lục Nịnh, theo thương tích của mèo con, bọn nó chỉ có thể nhìn nó chết đi, bây giờ có thể cứu được hay không nó thật ra cũng không hy vọng quá nhiều.
[ Mày muốn báo thù? ]
Lục Nịnh thấy ánh mắt thù hận của mèo đen, trong lòng có chút suy đoán.
[ Mày phải biết rằng, đối mặt với con người, bọn mày quá yếu ớt. ]
“Meo meo~” ( Nịnh Nịnh, cảm ơn chị đã trợ giúp mèo con, sau này meo sẽ báo đáp chị. Chuyện này chị đừng hỏi nữa. )
Nói xong, mèo đen liền chạy đến bức tường gần lối đi bộ, ba bước đã biến mất khỏi tầm mắt Lục Nịnh. Đây là nơi hằng ngày nó đi tuần tra, cho nên nó biết lối tắt để trở về.
Mỗi người đều phải vì việc mình đã làm mà trả giá, Lục Nịnh sẽ không bởi vì đều là con người mà khuyên nó thu lại báo thù —— để mèo đen chúng nó phải nén giận.
Hơn nữa Lục Nịnh tin rằng mèo đen thông minh, sẽ không xúc động cùng con người đối chọi trực tiếp. Cho nên không sốt ruột hoảng hốt đi tìm mèo. Cô tính toán về nhà sẽ dẫn theo Lai Phúc sau đó cùng đám mèo hoang hỏi chút tin tức, xem thử mèo đen là có kế hoạch gì.
Buổi chiều là tiết thể dục, Lục Nịnh cố ý mang theo điện thoại, sợ rằng sẽ bỏ lỡ tin tức của bác sĩ.
Chạy xong còn dư hơn hai mươi phút, lão sư mới nói giải tán. Lục Nịnh đi đến một góc vắng người, mở WeChat, bác sĩ gửi một cái video tới.
Ý thức sống sót của mèo con rất mạnh, cho dù có mày hô hấp, thân hình nhỏ bé cũng nỗ lực giãy giụa, không buông bỏ sinh mệnh.
Bác sĩ Mục: Tiểu miêu đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất, lúc sau còn phải tiếp tục quan sát.
Lục Nịnh: Được, buổi tối cháu sẽ đến một chuyến. Làm phiền Bác sĩ Mục bác sĩ chiếu cố nó.
Bác sĩ Mục: Yên tâm, đây là trách nhiệm của chú.
“Lục Nịnh, cậu sao lại trốn tới chỗ này?”
Sau khi Chương Thư Vận chạy bộ nghỉ ngơi tốt, bạn ngồi cùng bàn bên cạnh cô đã không thấy bóng người, đi bộ khắp nơi mới phát hiện Lục Nịnh đang ở trong một góc.
“Có chút việc phải xử lý.”
Quy định trường học nêu rõ học sinh không được phép mang điện thoại. Tuy rằng cũng có những bạn học cá trộm mang theo nhưng chỉ lén sử dụng. Lần này không còn biện pháp nào Lục Nịnh mới mang theo điện thoại. Hơn nữa xem tin tức yêu cầu tìm một nơi kín đáo bằng không bị giáo viên bắt được, phỏng chừng sẽ liên hệ người nhà.
“À ~” Chương Thư Vận rõ ràng thấy động tác của Lục Nịnh, che miệng cười trộm, nhỏ giọng nói: “Khó thấy, cậu vậy mà cũng chơi điện thoại nha.”
“Ừa, cậu đừng nói với ai nha.” Lục Nịnh nói.
“Yên tâm, tớ cũng không phải người thích mật báo, hơn nữa lớp học có rất nhiều người cũng trộm mang theo điện thoại, không phải chỉ có mình cậu mang theo.”
Chương Tư Vận giải thích làm Lục Nịnh không cần quá lo lắng.
“Đúng rồi, tớ tới tìm cậu là nó cho cậu biết Ủy viên thể dục thông báo người tham gia hội thể thao đi luyện tập một chút.” Chương Thư Vận nói nguyên nhân cô ấy lại đây
“Được. Chúng ta qua đó đi.”
“Tớ giúp cậu cất điện thoại, đợi lát cậu chạy bộ sẽ không bị phát hiện.” Chương Thư Vận đề nghị.
“Được. Cảm ơn cậu.”
“Khách khí rồi. Hai đứa mình cùng đi.”
***
Bên kia, mèo đen trở lại ngõ nhỏ, triệu tập đám mèo hoang xung quanh lại.
Trước kia chúng nó lựa chọn ở nơi này kiếm ăn là bởi vì nơi này ít con người ác độc. Không nghĩ tới mới được có mấy năm, lại gặp phải người thương tổn chúng nó.
Mèo đen không phải là con mèo nhát gát, là nhân loại thương tổn chúng nó, nó cũng phải tìm cơ hội báo thù. Nhưng tiền đề là đem cái này tình huống này nói cho đám mèo trước, để chúng nó sau này cẩn thận một chút, không cần quá tin tưởng con người, không cần chạy loạn tới gần con người. Đặc biệt là con người có trẻ nhỏ.
“Meo ~” mèo đen đứng ở chỗ tối trên cao, nhìn xuống phía dưới. Nhìn đủ màu mèo hoang đủ nói.
( bọn mi đã thấy rồi, có đứa trẻ con người ném con của mèo li hoa không khác gì đã chết. )
“Meo ~” ( đã biết, đứa bé con người kia thật là ngoan độc ~ )
“Meo ~” ( nhóm mèo mới đến nơi này chưa bao lâu, lại gặp được con người biến thái, ô ô ~ )
“Meo ~” ( làm sao bây giờ, chúng ta lại phải dọn đi sao, rời xa nơi này sao ~ )
......
“Meo ~” Trong rất nhiều tiếng mèo buồn bã, sầu muộn lại có một câu vui sướng khi người gặp họa phát ra.
( Đứa bé con người kia, cũng muốn quăng meo, meo cho hắn mấy trảo. Lúc meo rời đi, hắn khóc đến rất thương tâm ~ )
Mèo đen quay đầu, nhận ra nói ra những lời này chính là một con mèo bò sữa. Là một con mèo đực có sức chiến đấu mạnh mẽ trong đám mèo bọn nó.
“Meo ~” ( Mi nói cái gì? Nói rõ ràng chút ~ )
“Meo ~” Mèo bò sữa đôi mắt lỗ tai đều là màu đen ngẩng đầu lên, vô cùng chí khí nói.
( đứa bé kia muốn lấy xúc xích dụ dỗ meo. Tưởng meo ngu như vậy sao. Lúc hắn duỗi tay bắt meo, meo liền cào hắn vài cái. )
“Meo ~” mèo đen hỏi ( còn có con người khác sao? ~ )
“Meo ~” ( có một con người rất to lớn chạy ra. Muốn lấy gậy đánh meo nhưng mà meo chạy trốn lẹ, hắn đuổi không kịp. )
Đây là đánh nhỏ xong thì lớn tới. Tâm trả thù của con người thật mạnh.
“Meo ~” mèo đen dặn dò đám mèo.
( trong khoảng thời gian này, bọn mi trốn cho tốt. Ban ngày không cần xuất hiện ở nơi có con người, không cần tùy tiện nhặt đồ ăn ven đường, có thể là có độc. Chúng ta buổi tối tận lực kiếm ăn, biết không? Nếu bị con người bắt được, thì chính là kết cục bị rút gân lột da, bọn mi muốn như vậy sao? )
“Meo ~” ( không muốn~ )
Mèo hoang nhiều hoặc ít đều đã trải qua bị con người xua đuổi, thậm chí thấy đồng loại bị hành hạ đến chết mà lại bất lực. Sau khi M=mèo đen chưởng quản khu vực này, liền nhiều lần báo cho đám mèo con người hành hạ mèo đến chết. Vì vậy mà khiến bọn nó đề cao mười phần cảnh giác.
Sự việt lần này, bọn nó không thể cùng con người lấy trứng chọi đá, nhưng cũng không phải là không có năng lực báo thù.
Mèo là động vật hoạt động về đêm, lúc con người ngủ là lúc bọn nó thức. Mà thiếu ngủ sẽ làm con người tính tình bực dọc, thậm chí đột tử. Đây là Lai Phúc giảng cho bọn nó biết.
Mèo đen tính toán tìm mấy con mèo tuổi trẻ cường tráng, đi thực hiện kế hoạch này.
Quấy rầy con người. Bọn nó quen thuộc.