Sau Khi Trở Về Từ Ngự Thú Tông

Chương 26

Mồ hôi đổ dài trên đường băng, tiếng hò hét từ đội cổ động viên vang lên không ngớt, tạo nên một khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Buổi chiều hôm đó mở đầu với chung kết chạy tiếp sức 4x400m của nam khối 10.

Đội của lớp Lục Nịnh đã thi đấu xuất sắc trong vòng loại và lọt vào top 5. Vì đường băng đã được định sẵn vị trí, nên các bạn chỉ cần tập trung ở khu vực cổ vũ.

Khi loa phát thanh vang lên thông báo kiểm tra danh sách vận động viên, học sinh trong lớp bắt đầu truyền tin nhanh chóng, ai nấy đều hào hứng, buông hết đồ trên tay và đứng dậy hướng mắt về đường băng.

“Đùng!”

Tiếng súng hiệu lệnh vang lên, cả sân vận động như nổ tung bởi tiếng cổ vũ:

“Cố lên!”

“Cố lên!”

………

Đội của Lục Nịnh xếp người chạy cuối cùng là Hứa Hạo Nam – chàng trai cao ráo, chân dài và tràn đầy năng lượng. Đây là hạng mục mà Bùi Hạo kỳ vọng có khả năng mang lại giải thưởng cao nhất.

Khi cầm gậy tiếp sức trong tay, Hứa Hạo Nam lao vút đi như một tia chớp, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với người xếp thứ ba. Nhưng khi còn khoảng 200m cuối, một tình huống bất ngờ xảy ra.

Từ đâu không rõ, một chú chó lông trắng đột nhiên xuất hiện trên đường băng. Nó len lỏi vào giữa các vận động viên, chạy như thể cũng tham gia thi đấu, tốc độ chẳng kém cạnh con người.

“Oa, nhìn con chó kìa!”

“Nó đang tham gia thi đấu à?”

“Khôi hài thật, nhưng thế này không phải là quấy rối thi đấu sao?”

“Quấy rối gì chứ, nó chỉ đang chạy thôi. Với lại ai mà bắt được nó bây giờ!”

“Chạy nhanh lên, thua cả chó thì xấu hổ lắm đấy!” Có bạn đùa lớn, làm không khí thêm phần sôi động.

Vận động viên dẫn đầu cách biệt hơn 10 mét bất ngờ thấy con chó lướt qua mình. Không hiểu vì sao mà anh ta mất tập trung, giảm tốc độ và tụt xuống vị trí thứ ba.

Tận dụng cơ hội này, Hứa Hạo Nam dồn hết sức mạnh và vượt lên. Với một khoảng cách mong manh, anh xuất sắc giành lấy vị trí số một.

Và đoán xem ai là hạng nhì? Chính là chú chó trắng ấy!

“Hạo Nam, chạy thắng chó cậu thấy thế nào?”

“Không rõ là thắng chó có xấu hổ không, hay thua chó mới xấu hổ đây!”

“Bình thường thôi, hai chân thì làm sao chạy nhanh bằng bốn chân được chứ!”

“Nhưng mà Hạo Nam của chúng ta, hai chân vẫn đánh bại bốn chân đấy nhé!”

Cả lớp ùa vào chúc mừng quán quân, đồng thời không quên trêu chọc Hứa Hạo Nam đang thở dốc sau trận đấu căng thẳng. Chỉ cần nhắc lại cảnh tượng khi nãy, ai nấy lại phá lên cười.

Không nhịn được nữa, Hứa Hạo Nam yếu ớt đưa ngón tay chỉ vào những người đùa nhiều nhất, rồi lăn mình xuống đất như để hồi sức.

“Thôi nào, các cậu đừng trêu nữa. Dù gì cũng mang lại giải quán quân cho lớp mình, đợi cậu ấy khỏe lại rồi đùa cũng chưa muộn.”

Doãn Tú Uyển đứng ra kiểm soát tình hình, trong khi Bùi Hạo bận lo việc khác.

Về phần chú chó trắng, sau khi bị trọng tài túm lấy và xách lên, nó được đưa ra khỏi sân vận động qua cửa chính.

“Ai, đúng rồi, á quân của chúng ta đâu rồi?”

Một bạn trong lớp thắc mắc, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi và tỏ ra khá hứng thú với chú chó trắng. Nhìn quanh một hồi, nhưng không thấy nó đâu.

“Bị thầy đưa ra ngoài rồi.”

Lục Nịnh trả lời. Cô để ý rằng dù chú chó gây náo loạn trên đường băng, nhưng thầy cô không hề giận dữ hay xua đuổi, mà chỉ nhẹ nhàng dẫn nó ra khỏi sân vận động.

“Không biết trận đấu này có được tính thành tích không nữa.”

Một bạn khác lo lắng. Nếu vì chú chó mà kết quả bị hủy, thì mọi công sức luyện tập của cả đội sẽ đổ sông đổ bể.

“Làm sao mà không tính? Chú chó đó đâu có va vào ai, nhiều lắm là khiến một số người phân tâm chạy chậm lại thôi.”

“Đúng rồi! Buổi sáng có trận đấu còn có người bất ngờ chạy ngang qua đường băng va vào vận động viên, thầy cô cũng không bắt chạy lại từ đầu.”

“Giờ chẳng nghe thông báo thi lại, chắc chắn là không có chạy lại rồi!”

“Hạo Nam phen này phải cảm ơn cẩu huynh đấy! Nếu không nhờ nó tham gia, chọc đậu cười người ta, chúng ta làm gì có cơ hội mà nhặt quán quân!”

Đúng lúc đó, loa phát thanh vang lên, thông báo giải thưởng 4x400m khối 10 đã thuộc về lớp một. Thành tích được công nhận – cả lớp vỡ òa sung sướng.

“Được rồi, nhanh đưa công thần của chúng ta về nghỉ ngơi nào!”

Vài bạn phụ trách hậu cần tiến đến, tháo bảng số trên người Hứa Hạo Nam để mang trả về chỗ kiểm tra danh sách. Sau đó, cả lớp cùng dìu cậu trở về khu vực ngồi, để lấy lại sức trước khi lên nhận giải.

Vì Lục Nịnh chuẩn bị tham gia thi nhảy cao cho khối 10, cô ngồi ngay bậc thang đầu tiên gần sân đấu, vừa làm vài động tác giãn cơ chân, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khi mở mắt ra, cô thoáng thấy một bóng trắng phía khóe mắt. Nhìn kỹ lại, hóa ra là chú chó trắng ban nãy! Thực ra, bộ lông của nó không hoàn toàn trắng – phần cổ có chút sắc vàng nhạt, giống màu bơ sữa.

Nhìn thấy nó đang định lẻn vào đường băng lần nữa, Lục Nịnh khẽ gõ lên lan can vài cái để thu hút sự chú ý.

[Mày lại muốn chạy thi à?]

Chú chó nhỏ, đang chăm chú quan sát đường băng, giật mình nghe thấy giọng nói, quay đầu lại và đối diện ngay ánh mắt của Lục Nịnh.

“Gâu ô~”

[Lại đây ngồi đi, ở chỗ này xem thi đấu cũng rất rõ.]

Lục Nịnh chỉ vào khoảng trống bên cạnh mình. Đây hẳn là chó nhà, nếu không đã không dễ gần như vậy.

Nghe thấy lời mời, chú chó liền vui vẻ trèo lên cầu thang, ngồi xuống giữa Lục Nịnh và bức tường, tỏ vẻ ngoan ngoãn.

“Gâu ô~” (Cảm ơn chị, con người~)

Nó nằm xuống và tiếp tục chăm chú nhìn các vận động viên thi đấu. Vì vị trí Lục Nịnh ngồi nằm ở góc nên tạm thời không ai để ý rằng “á quân” đã lén vào sân vận động lần nữa. Nhưng ngồi từ phía trọng tài trên bục thì rõ ràng chú chó này rất nổi bật. Lục Nịnh thấy vài lần trọng tài liếc sang phía mình, ánh mắt như đang cân nhắc hành động tiếp theo.

Chú chó nhỏ có vẻ muốn thử đi xuống lại, nhưng khi vừa nhích người, Lục Nịnh nhẹ nhàng nhắc nhở:

[Con người phía đối diện đang nhìn mày đấy. Nếu mày xuống dưới, chưa kịp vào đường băng đã bị bắt ngay rồi.]

Chú chó nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía trọng tài, rồi hậm hực kêu lên:

“Gâu ô~” (Con người chẳng công bằng, nếu gâu không nể nang thì hạng nhất đã không biết là của ai đâu!)

[Nhưng mày phạm luật mà. Con người chỉ có hai chân, còn mày có bốn. Thế đã là không công bằng rồi.]

Lục Nịnh nhẹ giọng trấn an.

“Gâu ô~” (Vậy cho con người dùng bốn chân, cùng gâu thi đi!)

[Con người không có bốn chân đâu. Nhưng mày có thể dùng hai chân mà thi, mày muốn thử không?]

Lục Nịnh vừa nói vừa cười.

“Gâu ô~” Chú chó hoảng hốt nhìn Lục Nịnh.

(Nhưng gâu đâu chạy được bằng hai chân!)

[Vậy thì ngoan ngoãn ngồi xem thi đấu đi.]

Lục Nịnh nói nhẹ nhàng, nhưng giọng có chút trêu đùa.

Chương Thư Vận đến tìm Lục Nịnh, nhìn thấy chú chó trắng bên cạnh liền reo lên đầy bất ngờ:

“Này, chú chó bị Hứa Hạo Nam vượt qua đây mà!”

Nghe vậy, rất nhiều bạn học chạy lại, háo hức vây quanh hai “nhân vật nổi tiếng,” biến góc cầu thang nhỏ thành một điểm tham quan.

“Thật đúng là nó! Hình dáng nhỏ vậy mà chạy nhanh ghê.”

“Đúng đó, nếu kéo dài thêm 50m nữa, chưa chắc đệ nhất là của Hạo Nam đâu.” Một bạn học quay sang trêu chọc Hứa Hạo Nam.

“Ừ thì, hai chân thua bốn chân là chuyện thường.” Hứa Hạo Nam đùa lại, trong lòng vẫn còn chút cảm giác chiến thắng nhờ may mắn.

Chú chó trắng bị vây kín bởi đám đông mà chẳng tỏ vẻ sợ hãi. Từ sau khi nghe Lục Nịnh khuyên nhủ, nó nằm dài, đầu gối lên chân trước, ánh mắt lơ đãng như đang ngủ.

[Người ta đang khen mày đấy, có định phản ứng không hả, á quân?]

Lục Nịnh đùa với nó.

“Gâu ô~” (Không thú vị~)

“[Mày thật muốn chơi nữa không? Nếu muốn, tao sẽ tìm vài người cùng chạy với mày.] Lục Nịnh đề nghị.

Vừa nghe thấy lời này, chú chó nhỏ bật dậy, đôi mắt sáng lên:

“Gâu ô~” (Thật sao!)

Lúc đó, phía cổng sân vận động vang lên một giọng nói già nua:

“Tiểu Bạch à~”

Nghe thấy giọng gọi quen thuộc, chú chó trắng lập tức chạy nhanh ra khỏi đám đông, hướng về phía âm thanh. Đám nam sinh tò mò kéo đến lan can, hóng xem nó định làm gì.

Lục Nịnh chuyển tầm nhìn và thấy một ông lão đứng đó. Chú chó Tiểu Bạch thì nhảy cẫng lên quanh ông, mừng rỡ đến mức không ngừng vẫy đuôi.

“Mày, quỷ nghịch ngợm này! Nếu không có người báo, tao còn không biết mày chạy đến tận đây.” Ông lão dịu dàng cột dây dẫn vào cổ chú chó, xoa nhẹ đầu nó.

“Lưu gia gia, đây là chó của ông ạ?” Một bạn học nhận ra ông lão, liền lên tiếng.

“Đúng vậy, nó tên Tiểu Bạch.” Ông lão trả lời, ánh mắt hiền hòa.

“Lưu gia gia, ông biết không, hôm nay Tiểu Bạch nhà ông làm nên chuyện lớn lắm!”

Bối Thiên Lan hứng thú rời khỏi khu vực ngồi, bước đến chỗ ông lão. Chỉ vài câu nói, cô đã kể rõ ràng về việc Tiểu Bạch tham gia cuộc thi và xuất sắc giành giải nhì.

Không quên, cô chỉ tay về phía Hứa Hạo Nam đang nằm bò trên bậc thang, nhấn mạnh rằng đệ nhất danh chính là người đó.

“HaHa, tiểu Bạch nghịch ngợm!” Ông lão bật cười sảng khoái.

Hứa Hạo Nam thêm vào: “Lưu gia gia, tan học chúng cháu muốn cùng Tiểu Bạch thi chạy nữa. Ông mang nó lại đây được không?”

“Được, đến tan học ông đưa nó qua. Nhưng bây giờ không thể để nó ở đây thêm, sợ làm các bạn khác mất tập trung.”

Ông đồng ý ngay, không quên nhắc nhở.

“Vâng, chúng cháu sẽ chờ!”

Cả nhóm hò reo, Tiểu Bạch vẫy đuôi mừng rỡ, như hiểu được rằng sẽ sớm có một cuộc vui khác.

……

Bình Luận (0)
Comment