Trong ba ngày liên tiếp, vào giờ nghỉ trưa, Lục Nịnh đều tới khu "đại bản doanh" của bầy chó hoang. Cô không chỉ kiểm tra sức khỏe bên ngoài cho những chú chó còn lại mà còn mang theo nhiều bao lớn thức ăn cho chúng. Dù chó lão đại không chấp nhận đề nghị của cô, Lục Nịnh vẫn để thức ăn lại và để chúng quyết định có sử dụng hay không.
Khi cô đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, Lục Nịnh tạm dừng một ngày không tới đó. Vào giờ tan học trưa hôm nay, thay vì vội vã chạy ra khỏi trường như những ngày trước, cô bước đi chậm rãi. Chương Thư Vận nhìn thấy liền tò mò hỏi:
“Hôm nay không gấp về nhà nữa sao?”
“Trước đây có chuyện cần làm, bây giờ cơ bản đã xử lý xong rồi.” Lục Nịnh đáp, thu dọn gọn gàng bàn học rồi cùng Chương Thư Vận rời khỏi phòng.
"Tớ thấy mấy hôm nay cậu chẳng có chút tinh thần nào, tan học là gục xuống bàn ngủ ngay." Chương Thư Vận lần đầu tiên thấy Lục Nịnh mệt mỏi đến vậy.
Quả thật rất mệt. Buổi trưa chẳng có thời gian nghỉ ngơi, đi học lại cần tập trung cao độ. Ba ngày như thế, về đến nhà là Lục Nịnh đổ gục lên giường ngủ ngay lập tức.
"Có chuyện gì thế?" Chương Thư Vận biết Lục Nịnh rất coi trọng việc học, tan học lúc nào cũng tranh thủ làm bài tập. Mấy ngày nay thay đổi nhiều quá, khiến Chương Thư Vận không khỏi lo lắng.
Ngồi cùng bàn với Chương Thư Vận lâu như vậy, Lục Nịnh biết cô bạn này kín tiếng, không hay bàn tán chuyện người khác. Thế nên Lục Nịnh kể sơ qua chuyện mấy ngày nay mình gặp phải.
"Tội nghiệp mấy con vật đó thật." Chương Thư Vận rất thích những con vật lông xù, thường xuyên xem các video về thú cưng bị bỏ rơi. Nhưng cô không biết rằng cuộc sống của động vật lang thang lại khổ cực đến vậy.
"Vậy nên nếu không có đủ khả năng thì đừng nuôi thú cưng, vì cậu sẽ phải chịu trách nhiệm cả đời với chúng." Đây là đạo lý rất đơn giản, nhưng không phải ai cũng hiểu, hoặc dù hiểu cũng không quan tâm.
"Đúng thế, những người bỏ rơi thú cưng thật đáng trách. Nhưng Lục Nịnh, cậu giỏi thật đó. Những con vật lang thang gặp được cậu thật là may mắn." Chương Thư Vận lại tiếp tục hỏi han, muốn biết thêm nhiều điều.
"Tớ chỉ làm được vài việc nhỏ bé thôi, cũng chẳng giúp gì được nhiều cho chúng."
Lục Nịnh kể thêm về cuộc sống thường ngày của những con chó mèo hoang, thỏa mãn sự tò mò của Chương Thư Vận.
Đồng thời, cô hy vọng có thêm một người hiểu được sự khó khăn của động vật lang thang, và nếu muốn nuôi thú cưng sau này, sẽ suy nghĩ thật kỹ lưỡng.
Vào trưa thứ Sáu, Lục Nịnh lại đến "đại bản doanh" của mấy chú chó hoang. Khi cô đến, chó lão đại không có ở đó, nhưng túi thức ăn đã được mở. Một ngày không ghé qua, xem ra đối phương đã nghe theo đề nghị của cô.
Những chú chó khác khi thấy Lục Nịnh thì rất mạnh dạn, vẫy đuôi chạy theo và thậm chí còn lén lút cọ vào người cô.
Do khu vực của mèo hoang và chó hoang cách nhau không xa, tin tức về Lục Nịnh cũng nhanh chóng lan sang đám chó hoang. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mặc dù Lục Nịnh không chủ động dụ dỗ chúng và thái độ khá bình thường nhưng nhiều chú chó đã bắt đầu có thiện cảm với cô.
Chính điều này lại khiến chó lão đại tức giận, bởi nó đã căn dặn rất kỹ rằng đám này không được dễ dàng yêu thích con người như thế.
Nhưng thực ra chó lão đại đã nhầm, bởi lũ chó hoang đã tiếp xúc với nhiều con người và theo bản năng, chúng có thể nhận ra ai tốt với mình và ai có ý định làm hại mình. Chúng tin tưởng vào trực giác của chính mình hơn là những lời dặn dò.
Lục Nịnh giả vờ không nhận ra ánh mắt chờ mong của đám chó và tiến thẳng đến chỗ của những chú chó bị tàn tật. Cô đeo găng tay và bắt đầu cắt móng cho chúng.
Những chú chó bị tật ở chân sau không thể tự mài móng như bình thường, nếu không xử lý kịp thời, móng sẽ mọc dài vào thịt, gây đau đớn. Lục Nịnh đã từng thực hành trên Lai Phúc ở nhà, nên cô biết cách cắt đúng và nhanh mà không khiến lũ chó khó chịu.
Vì Lục Nịnh đã giải thích rất kỹ lý do cần cắt móng tay, nên từng chú chó đều ngoan ngoãn đặt chân vào tay cô.
"Gâu gâu~" – vừa cắt xong móng cho một chú chó trắng nhỏ, đôi mắt đen láy của nó ánh lên vẻ ngây thơ, như muốn nói:
(Cảm ơn Nịnh Nịnh, chị thật tốt bụng ~)
Vì đã biết tên của Lục Nịnh, nhiều chú chó hoang cũng bắt chước cách gọi từ đám mèo hoang.
"Vậy em thích Nịnh Nịnh, hay thích con người nói chung?"
Lục Nịnh hỏi để làm rõ, vì nếu chú chó này quá dễ dàng tin tưởng con người, cô sẽ phải đặc biệt dạy nó những điều cần chú ý.
"Gâu gâu~" – nhân lúc chó lão đại không có ở đây, chú chó nhỏ nhanh chóng bày tỏ tình cảm, kéo gần mối quan hệ:
( Gâu thích Nịnh Nịnh thôi, gâu không thích những con người khác. )
Lục Nịnh vừa định lên tiếng động viên thì "chó lão đại" bất thình lình xuất hiện, cắn vào tai một chú chó lớn màu vàng sẫm và tiến vào. Theo sau nó là mấy chú chó dữ dằn, đuổi một đám chó lớn nhỏ yếu ớt, tinh thần co rúm ra khỏi khu vực.
Theo quan sát của Lục Nịnh mấy ngày trước, mấy chú chó dữ này có vẻ có vị trí rất cao trong bầy chó. Chúng chiếm riêng một khu đất, không giao tiếp với các chú chó khác, và chẳng chú chó nào dám làm phiền chúng.
Nhân cơ hội này, Lục Nịnh chỉ tay về phía mấy chú chó dữ, hỏi chú chó trắng nhỏ: "Chúng cũng là lão đại trong bầy à?"
"Gâu gâu~" ( không phải đâu, chúng chỉ là "hộ pháp", chỉ chơi với chó lão đại thôi. )
Trong đàn chó hoang có một chú rất thích xem TV, và biệt danh "hộ pháp" cũng là từ chú ấy gọi đầu tiên, sau đó biệt danh này gắn liền với vài chú chó khác.
Lục Nịnh quan sát thấy trong nhóm có một chú chó Pit Bull lông nhiều màu, cơ thể đầy cơ bắp, bề ngoài trông rất dữ dằn. Dường như nó đã có tuổi, dáng đi hơi khập khiễng, nhưng ánh mắt lại rất nhạy bén. Chỉ trong vài giây, chú đã phát hiện ra sự hiện diện của Lục Nịnh, nhìn cô một lúc rồi lặng lẽ thu ánh mắt về.
Ở nơi này, chỉ có nhóm chó ấy là không chấp nhận cho Lục Nịnh lại gần. Cô có thể cảm nhận được chúng là những chú chó đã trải qua nhiều trận chiến khốc liệt, không giống như những chú chó có thể nuôi làm thú cưng trong gia đình.
Lục Nịnh còn đang suy nghĩ về lai lịch của nhóm chó Pit Bull thì bị thu hút bởi cuộc tranh cãi của hai chú chó khác gần đó.
"Uông ~" ( Lão đại, đó là thịt, cho gâu ăn đi, gâu thật sự đói lắm. )
"Gâu ~" ( Không được, không thể ăn. )
"Gâu ~" ( Vì sao chứ, chỉ là thịt thôi mà. )
"Gâu ~" ( Đó là thịt người, chó không thể ăn thịt người, hiểu chưa? )
Lục Nịnh đứng cách nơi hai chú chó cãi nhau khoảng bốn, năm mét, vì vậy cô nghe rất rõ cuộc đối thoại. Tuy nhiên, điều đó không qua mắt được chó lão đại – nó đã phát hiện ra cô.
Trong lúc đó, chú chó vàng sẫm – giống Điền Viên Khuyển – vì quá khao khát miếng thịt đã tranh thủ cơ hội thoát khỏi sự kiểm soát của chó lão đại và định chạy ra ngoài.
"Gâu ~" ( A Đại, giữ chặt nó. )
Chó Pit Bull tên A Đại, tuy nhỏ con nhưng sức bật rất đáng kinh ngạc. Khi đối mặt với chú chó lớn đang xông tới, A Đại nhảy lên một cú chuẩn xác, đâm vào đối phương. Sau đó, nó nhanh chóng xoay người, vọt tới bên chú chó lớn ngã xuống đất, cắn chặt vào cổ đối phương. Đồng thời, yết hầu A Đại phát ra tiếng gầm uy hiếp, như muốn nói: Cử động thêm nữa là ta không tha đâu.
Chú chó lớn màu vàng sẫm bị dọa đến phát khóc, vội vàng xin tha:
"Ô ô ~” ( Lão đại, cứu mạng, cứu mạng, gâu sai rồi, gâu sai rồi mà... )
Chỉ một đòn đã đánh trúng tử huyệt – sự hung dữ và điêu luyện như vậy khiến người ta tự hỏi sao chú chó Pit Bull này lại trở thành chó hoang.
Bên cạnh, chú chó trắng nhỏ giải thích với Lục Nịnh: khi cẩu lão đại mới đến nơi này, nó đã mang theo rất nhiều chó khác. Có vài con đi ra ngoài và không quay trở lại, số còn lại chính là những “hộ pháp” trung thành.
Sau khi xử lý xong chú chó không nghe lời, chó lão đại tiến đến trước mặt Lục Nịnh, hỏi lý do cô đến đây.
"Mày sẽ không nghĩ rằng tao đến đây chỉ là do hứng thú nhất thời chứ? Yên tâm, tao đã nói sẽ làm gì thì sẽ làm cho xong."
Lục Nịnh hứa với cẩu lão đại, hiện tại cô vẫn còn đủ sức để giúp chúng.
"Gâu ~" ( Cô mang đồ ăn đến, gâu đã chia đều rồi. )
Chó lão đại vốn định hỏi Lục Nịnh có điều kiện gì, nhưng cô không đề cập đến việc đó, thay vào đó lại thắc mắc:
"Vừa nãy tụi mày tranh cãi về loại thịt nào không được ăn?"
"Gâu ~" ( Bên bãi cỏ gần hồ, có rất nhiều khối thịt người. )
"Mày chắc chắn đó là thịt người chứ?" Lục Nịnh hỏi.
"Gâu ~" ( A Đại nói là thịt người. )
Lục Nịnh quay sang nhìn A Đại, chú chó Pit Bull đứng im lặng phía sau chó lão đại. Cô càng tò mò hơn về lai lịch của chú chó này – ngay cả thịt người mà cũng nhận ra được.
"A Đại từ đâu tới?" cô hỏi.
"Gâu ~" ( Nó cùng gâu trốn ra từ lò mổ. )
Nhưng lão đại không tiết lộ thêm bất kỳ thông tin nào khác, rõ ràng vẫn đề phòng Lục Nịnh.
Không khai thác thêm được gì từ A Đại, Lục Nịnh đề nghị chó lão đại dẫn đường để cô đến xem trực tiếp.
Nơi này cách "đại bản doanh" của đàn chó hoang không xa, chỉ cần chạy vài phút là tới. Trước đây, nhà xưởng này có lẽ từng dùng để xử lý khí thải hoặc nước thải, nên vị trí mới nằm gần bờ sông.
Khi đến nơi, Lục Nịnh phát hiện trên mặt đất thực sự có hơn chục khối thịt. Nhìn thấy một bàn tay đứt lìa, cô không cần phải phán đoán thêm – đây chắc chắn là các phần cơ thể người bị tách rời.
Trong giới tu chân mà Lục Nịnh từng trải qua, cô đã thấy rất nhiều thi thể, nên có thể dễ dàng nhận ra những khối thịt này không phải là mô hình. Hơn nữa, so với người sống, thi thể thậm chí còn ít đáng sợ hơn.
"Tụi mày có thấy ai vứt những thứ này không?"
Lục Nịnh hỏi. Thời tiết nóng bức như vậy mà thịt vẫn chưa thu hút ruồi bọ, chứng tỏ chúng chỉ mới xuất hiện chưa đầy một ngày. Cô muốn biết liệu đàn chó có nhìn thấy hung thủ không.
"Gâu ~" ( Không có. Buổi sáng khi phát hiện, xung quanh không có ai. Có vài con chó muốn ăn nhưng uông đã đuổi chúng về. )
"Tại sao may không cho chúng ăn?" Lục Nịnh tò mò trước sự kiên quyết của cẩu lão đại.
"Gâu ~" ( Chó không thể ăn thịt người, không thể ăn! )
Không khai thác thêm được manh mối gì, Lục Nịnh cũng không quá bận lòng. Cô chuyển sang hỏi:
"Gần đây, ngoài tao ra, có con người nào khác đã đến đây không?"
"Gâu ~" ( Những đêm gần đây, luôn có một người lén lút đến đây. Hắn đang quan sát đàn chó, vì vậy gâu không dám đi ra ngoài, gâu muốn ở lại để bảo vệ chúng. )
"Mày làm lão đại của đàn chó, thật sự rất tuyệt."
Lục Nịnh khen ngợi. Đàn chó hoang thường tìm cách tránh xa con người, nhưng vì đây là "đại bản doanh" của chúng, không thể rời đi, nên lão đại và những chú chó khác chỉ có thể ở lại để quan sát ý đồ của kẻ lạ mặt.
"Gâu ~" ( Chúng là do gâu bảo vệ, gâu nhất định phải che chở chúng. )
Đây là lần đầu tiên Lục Nịnh thấy ngoài vẻ điềm tĩnh, nghiêm nghị, lão đại còn thể hiện sự tự hào đến vậy. Nhưng cô không tiếp tục trêu chọc chó lão đại, mà quay lại nhìn những khối thịt trên mặt đất.
Giờ đây, điều cô cần suy nghĩ là: có nên báo cảnh sát hay không?
Mặt đất đầy bùn khô cứng, không hề lưu lại dấu chân của hung thủ. Những dấu vết rõ ràng nhất cũng chỉ là dấu chân chó. Vì vậy, dù cảnh sát có đến, không có camera giám sát quanh đây, khả năng bắt được hung thủ cũng rất thấp.
Thêm vào đó, nếu báo cảnh sát, hiện trường chắc chắn sẽ bị phong tỏa để điều tra. Đàn chó và mèo hoang quanh đây sẽ mất đi nơi ở. Nhìn chó lão đại đang căng thẳng, Lục Nịnh bắt đầu cân nhắc liệu có nên làm ngơ trước chuyện này.
"Gâu ~" ( Sáng nay, người kia lại quay lại. Hắn vẫn đang quan sát đàn chó. )
Lục Nịnh quay đầu lại và nhận ra một chú chó già – thuộc giống chó chăn cừu Đức* – đang lặng lẽ tiến tới. Hóa ra chính nó đã nói những lời vừa nãy.
*Chó chăn cừu Đức:
Sau khi vứt xác lại quay trở về, lý do là gì?
Khu vực này vốn không có người sinh sống, nhà xưởng thì bị bỏ hoang, quanh năm chẳng ai lui tới. Đây quả thực là một nơi lý tưởng để phi tang. Nhưng vì sao lại chia nhỏ các phần cơ thể, và tại sao lại dành thời gian quan sát đàn chó hoang?
Lục Nịnh không ngại suy nghĩ theo hướng tiêu cực nhất về hành động của con người.
Nếu hung thủ biết ở đây có đàn chó hoang, chẳng lẽ hắn hy vọng chúng sẽ ăn số thịt này? Điều này sẽ là cách hoàn hảo để xóa dấu vết.
"Gâu ~" – chú chó già A Lai lắc lư tiến gần tới Lục Nịnh, nói:
( Ta đã lặng lẽ theo dõi hắn. Hắn đang ở trên thuyền. )
"Gâu ~" – chó lão đại không ngờ rằng trong đám đàn em, chú chó già A Lai – vốn yên lặng nhất – lại có gan lớn đến vậy:
( A Lai, ngươi không sợ con người làm hại ngươi sao? )
"Sao mày lại quyết định theo dõi hắn? Không sợ nguy hiểm à?" Lục Nịnh hỏi. Chú chó già A Lai, đôi mắt đã mờ đục, dáng đi nặng nhọc, đến mức mỗi bước chân đều phát ra tiếng thở khó nhọc, nhìn cô với vẻ đầy kiên định.
Đi theo dõi một người không chỉ cần thể lực mà còn phải tập trung tinh thần, cẩn thận để không bị phát hiện – điều này thực sự quá khó đối với A Lai ở thời điểm hiện tại.
"Gâu ~" – A Lai chậm rãi giải thích lý do mình bám theo:
( Ta nhớ rõ mùi của hắn, có thể theo dõi từ xa. Hơn nữa, hắn là tội phạm, phải giao cho cảnh sát. )
Lục Nịnh để ý thấy trên cổ A Lai còn đeo một vòng cổ, liền đưa tay ra sờ. A Lai ngoan ngoãn, không hề phản kháng. Trên vòng cổ có gắn một tấm bảng thông tin, đánh số 3912, cùng dòng chữ "Lai Toa".
"Mày là cảnh khuyển đã giải nghệ sao?" Lục Nịnh bất ngờ hỏi. Tấm bảng này khiến cô nhớ đến những gì từng thấy trên cổ Thiên Lang.
"Uông ~" ( Không nhớ rõ nữa ~ )
Càng lớn tuổi, những chú chó dường như càng hiểu tính người nhiều hơn, và A Lai cũng không ngoại lệ.
Cái này ngữ khí này của A Lai, cũng thật giống với bà lão bảy tám chục tuổi.