Sau Khi Trở Về Từ Ngự Thú Tông

Chương 55

Vân Manh Manh thầm nhẩm tính khoảng cách từ đây về nhà. Đi bộ thì không khả thi, cuối cùng đành ngại ngùng rút ít tiền mặt ra. Nhưng cô nàng vẫn cứ làm nũng Lục Nịnh để lấy được cách liên lạc, còn hứa chắc chắn về nhà sẽ hậu tạ.

Lục Nịnh từ chối cũng không được.

"À, đúng rồi, bên nhà chị có bệnh viện thú cưng mới sửa." Đa Nhạc đi lạc hai ngày liền, Manh Manh muốn sắp xếp cho nó kiểm tra.

"Lục Nịnh, em có đề xuất nào không?"

"Thôi, để em dẫn chị đi." Manh Manh làm nũng đỉnh cao ngang ngửa lũ mèo con, khiến Lục Nịnh không thể từ chối. Nghĩ bụng đã giúp thì giúp cho trót, cô dẫn đường tới bệnh viện quen thuộc.

Dọc đường, chỉ nghe tiếng Manh Manh huyên thuyên đủ thứ. Lục Nịnh chỉ ậm ừ vài câu, cho thấy vẫn đang nghe. Nhưng kể cả vậy, Manh Manh vẫn cực kỳ hào hứng đổi chủ đề nói tiếp.

"Lục Nịnh, đây là chó của em à, nhìn ngầu dữ! Đúng là con chó có số hưởng ghê. Hồi trước chị cũng định nuôi chó, nhưng vì nhà không tiện, chị chỉ muốn có cái gì ở trong nhà thôi, nên nuôi Đa Nhạc ấy. Nói em nghe…"

Manh Manh nhìn con chó to cao cạnh Lục Nịnh, mông ngoe nguẩy mỗi khi bước đi. Dáng vẻ đáng yêu, nhưng mặt thì bặm trợn của nó khiến cô hơi rén, không dám sờ, chỉ dám khen bằng lời. Đa Nhạc nhận thấy cô chủ mình đang vui quá đà, liền cọ cọ đầu nhắc nhở cô. Ý là: Đừng nói nữa, đến giọng còn khàn kìa.

"Chị không đau cổ à?" Từ lúc gặp đến giờ, nói liên hồi đến mức khản giọng. Người bình thường biết dừng hoặc bớt nói để bảo vệ giọng, riêng Manh Manh thì ngược lại.

"Khụ, đúng là hơi đau ha. Nhưng mà chị phấn khích quá!" Manh Manh bắt gặp vẻ mặt điềm tĩnh của Lục Nịnh, liền chột dạ.

Hạ giọng: "Được rồi, chị im đây."

"Con mèo nhà chị đang cọ chị nãy giờ, muốn nhắc nhở giữ giọng, mà chị chả để ý gì cả." Đa Nhạc không ngừng nhắc nhở, nhưng Manh Manh chỉ nghĩ mèo đang muốn gây chú ý, liền xoa đầu nó, hoàn toàn bỏ qua ý của nó.

"Hihi, Đa Nhạc là thương chị nhất!"

Đi tiếp một đoạn nữa, tai của Lục Nịnh cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Đến bệnh viện, vì là giữa trưa nên không đông lắm, vừa hay Mục Gia Bình đang trực. Manh Manh khá ngại ngùng trước người lạ nên giao luôn cho Lục Nịnh trình bày tình hình.

Sau khi kiểm tra tổng quát, khoảng nửa tiếng sau, Mục Gia Bình cầm kết quả ra: "Không có vấn đề gì, cũng không có bệnh truyền nhiễm, rất khỏe mạnh."

"Cảm ơn bác sĩ!" Nghe kết quả, Manh Manh yên tâm hẳn.

Đi ra quầy thanh toán, cô chợt nhận ra mình không đủ tiền để bắt xe về. Cũng không trách cô được, trước đây khi ra ngoài có điện thoại, tiền mang theo luôn đủ. Vì vậy, khi mua đồ, cô chẳng để ý giá cả.

Lục Nịnh chờ ngoài cửa, thấy Manh Manh ôm Đa Nhạc đứng ngây trước quầy liền bước đến hỏi: "Sao vậy?"

"Chị không đủ tiền. Em cho chị mượn chút được không? Yên tâm, chị về sẽ trả ngay!" Manh Manh sợ Lục Nịnh không tin mình, nghiêm túc đảm bảo.

"Được, đi thôi."

Khi dẫn Manh Manh tới đây, Lục Nịnh đã đoán trước là cô nàng không đủ tiền. Thật ra, cô định trả giúp phí kiểm tra trước, nhưng Manh Manh nhanh chóng chạy tới đóng tiền mất rồi.

Chấp nhận cho vay tiền lần này là vì Lục Nịnh tin rằng, người đối xử tốt với thú cưng thì phẩm hạnh sẽ không có vấn đề gì.

"Lục Nịnh, em thật sự là người tốt!" Vân Manh Manh dù sống cùng mèo một mình, đi làm ở nhà và ít giao du xã hội, nhưng trong lòng luôn khao khát có bạn bè.

Thế nhưng, không hiểu sao mọi mối quan hệ bạn bè cô từng có đều là cô đơn phương cho đi, dù là tình cảm hay tiền bạc.

Đây là lần đầu tiên ngoài cha mẹ ra, có người tốt với cô như vậy.

"Chị nhớ trả lại đó." Lục Nịnh nghiêm mặt nhắc nhở.

Nhìn cô gái ngây thơ, dễ mềm lòng này, Lục Nịnh bất giác khuyên thêm một câu: "Cái người đã vứt Đa Nhạc đi ấy, tốt nhất chị đừng liên lạc nữa."

"Ừ ừ, chị đã không nói chuyện với họ nữa rồi. Rõ ràng chị đã đưa tiền nhờ giúp chăm sóc, vậy mà họ lại đối xử như thế." Manh Manh buồn bã, cứ nghĩ người mình xem như chị em thân thiết, hóa ra chẳng hề quan tâm đ ến mình.

Lục Nịnh ngắt lời cô trước khi nước mắt lại bắt đầu rơi.

"Thôi nào, về nhà đi. Về rồi tắm rửa cho Đa Nhạc, sau đó ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy sẽ thấy ổn hơn."

"Ừ nhỉ, vậy thì mình đi thôi."

Manh Manh vừa ra cửa đã vẫy ngay một chiếc taxi, nhưng tài xế thấy cô ôm mèo liền xua tay từ chối.

"Mang theo thú cưng thì phải bắt loại xe chuyên dụng." Lục Nịnh giải thích khi thấy Manh Manh lúng túng.

Manh Manh vốn ít khi mang Đa Nhạc ra ngoài, chỉ toàn về nhà và được cha cô lái xe đón, nên đây là lần đầu cô gặp tình huống bị từ chối như vậy.

"Chị không biết chuyện này..."

"Đợi em, để em liên hệ cho chị."

Lục Nịnh mở app đặt Minibus chuyên dụng, giải thích để tránh Manh Manh phật ý:

"Xe này có thể trông hơi xấu, nhưng họ không ngại chở thú cưng đâu."

"Không sao đâu, miễn có xe về nhà là được." Dù tính cách đơn thuần, Manh Manh không phải kiểu người khó chiều.

"Meo ~" (Cảm ơn Nịnh Nịnh nha ~ )

Trước khi lên xe, Đa Nhạc nhẹ nhàng "nói" lời cảm ơn Lục Nịnh, không chỉ vì được đưa về nhà mà còn giúp đỡ Manh Manh. Trong lòng nó, Lục Nịnh là người thứ hai nó thích nhất, chỉ sau Manh Manh.

[ Không cần khách sáo. Nếu sau này lại lạc, hãy về đại bản doanh đi. Nhóm mèo hoang sẽ liên hệ tao. Đừng theo mấy loại người khác nữa nghe chưa. ]

***

Tưởng rằng chỉ cần đưa về một con mèo là hết chuyện, vậy mà vừa đi đến dưới lầu, một chú mèo bò sữa đen trắng đã gọi Lục Nịnh lại:

"Meo meo ~" (Nịnh Nịnh, có con chó trắng lớn đang đuổi theo xe, chị mau đi xem đi.)

Gần nhà Lục Nịnh có nhiều chó mèo hoang. Vì có liên hệ với đại bản doanh, chúng gặp nhau khá hòa thuận. Thậm chí, khi kiếm được chút đồ ăn, mèo thường sẽ chia sẻ cho chó, còn khi thấy có người xấu bắt chó, mèo cũng sẽ báo tin để chúng tránh đi. Mỗi khi gặp vấn đề không giải quyết nổi, chúng đều tìm đến Lục Nịnh.

"Được rồi, mày dẫn tao qua." Lục Nịnh nói, tiện thể dắt Lai Phúc theo.

Mỗi khi Lục Nịnh không đi học, Lai Phúc luôn muốn theo cô ra ngoài, dù có chạy mệt đến đâu cũng không ngại. Dĩ nhiên, khi về nhà thì chỉ việc ngã ra ngủ say đến không biết trời đất.

Mèo bò sữa nhỏ nhắn, thường chơi với Lai Phúc nên rất quen thuộc. Nó nhảy lên lưng Lai Phúc, "meo meo" chỉ đường. Lai Phúc đã quen cảnh này, đi rất cẩn thận, tránh những chỗ lồi lõm để mèo không bị xóc.

Nhìn hình ảnh này, ai không biết lại tưởng rằng chúng đã sống cùng nhau từ bé, mới hòa thuận đến vậy. Đôi lúc, người đi đường thấy cảnh này cũng phải ngoái lại nhìn, thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp hình. Một khoảnh khắc đáng yêu như thế này hiếm khi có được.

Mèo bò sữa dẫn cả nhóm ra khỏi khu nội thành, tiến đến đoạn rẽ vào cao tốc. Lục Nịnh vừa nhìn đã thấy con chó trắng đang đuổi theo xe—đó là một con Samoyed.

Chó không hiểu sao cứ chạy đuổi theo xe. Người qua đường đến gọi, thậm chí định kéo nó lại, nhưng nó không nghe lời, cũng không để ai chạm vào. Tuy nó chạy trong khu vực bãi cỏ ven đường, nhưng vẫn rất nguy hiểm. Một số người đã bắt đầu gọi cứu hộ.

Khi Lục Nịnh đến gần, cô nghe tiếng chó kêu liền hiểu lý do:

"Ô ô ~" (Chủ nhân, đợi Đạt Đạt với! Đừng bỏ Đạt Đạt lại mà...)

Đây là chó đi lạc sao?

[ Lại đây, tao sẽ giúp mày tìm chủ. ] Nếu nó đang tìm chủ thì cứ thử giúp. Dù không biết nó bị bỏ rơi hay chỉ lạc, trước mắt cần dẫn nó ra khỏi đoạn đường nguy hiểm, để tránh tai nạn.

"Gâu gâu~" Đạt Đạt quay đầu, kích động hỏi: ( Chị giúp Đạt Đạt tìm chủ thật hả? )

Lục Nịnh gật đầu, ra hiệu mình sẽ giúp: [ Đúng vậy, tao sẽ giúp. Giờ thì lại đây trước đi nhé. ]

Với ngữ điệu ôn hòa, cô chìa tay về phía Đạt Đạt, định dẫn nó rời khỏi khu vực ven cao tốc. Đạt Đạt ngần ngừ một chút rồi chạy tới. Dáng đi run rẩy, có vẻ chân nó đã bị thương.

"Ử ử~" (Đạt Đạt muốn về với chủ nhân ~)

[ Mày tên Đạt Đạt sao? ]

"Ử~"

Lục Nịnh kiểm tra nhưng không thấy vòng cổ hay thẻ tên. Lông trắng như tuyết của nó tỏa mùi hương nhẹ, mặt mũi sạch sẽ, toàn thân được chải chuốt kỹ càng. Rõ ràng có người chăm sóc, không giống chó bị bỏ rơi.

Dù Lục Nịnh hỏi nó thế nào, Đạt Đạt vẫn không trả lời rõ. Đây đúng là trí thông minh điển hình của loài chó—có thể giao tiếp cơ bản nhưng không giải thích được ý mình, đôi lúc còn trả lời lạc đề.

Người qua đường thấy Lục Nịnh dắt được chó đến, lập tức tiến lên vây quanh.

"Tiểu cô nương, chó này của cháu à?"

"Không phải ạ."

"Vậy cháu biết chủ của nó sao?"

"Không quen ạ. À đúng rồi, mọi người nhìn thấy nó từ khi nào vậy?" Khu vực này không hẳn là hoang vắng, có khả năng ai đó đã nhìn thấy chú chó xuất hiện.

"Khi tụi tôi để ý thì nó đã chạy đuổi theo xe rồi. Xung quanh đây chẳng ai nuôi loại chó như thế này. Phỏng chừng nó bị rơi ra từ xe." Một người đứng xem suy đoán.

"Nếu cháu thích thì cứ mang về, hoặc tặng cho ai cũng được, đừng để nó ở đây, nguy hiểm lắm."

Con chó khá to, mọi người sợ bị cắn nên không ai dám tới gần. Giờ đã đưa nó xuống, không thể cứ để nó chạy lung tung được.

"Cháu biết rồi, cháu sẽ mang nó đi." Lục Nịnh hiểu ý mọi người, liền gật đầu đồng ý.

[ Tao sẽ giúp mày tìm chủ, trước hết phải ngoan, nghe lời tao được không? ]

Đạt Đạt, chú Samoyed này, rất dễ bảo. Nó không giãy giụa, ngoan ngoãn để Lục Nịnh đeo dây dắt, rồi theo cô rời đi.

Tuy nhiên, nó thường ngoảnh lại hỏi xác nhận: "Gâu gâu~" ( Đạt Đạt ngoan mà, Đạt Đạt rất ngoan ~ )

Khu vực này gần đoạn rẽ vào cao tốc, xung quanh có vài nhà mở quán nhỏ để tiết kiệm chi phí mặt bằng. Một tiệm tạp hóa lớn gần đó có camera an ninh, vừa hay hướng thẳng ra phía này.

Lục Nịnh dẫn chó qua, mua vài túi đồ ăn vặt, rồi hỏi bà chủ trong lúc trả tiền:

"Dì ơi, camera cửa hàng của dì có mở không?"

"Mở suốt cháu à." bà chủ vừa tìm tiền lẻ vừa đáp.

"Cháu muốn xem chút được không?" Lục Nịnh vừa nói, vừa rút tờ 50 tệ đưa qua.

"Cháu đang muốn hỏi về con chó trắng lớn đó phải không? Không cần xem camera đâu, dì thấy rõ mà. Là một người đàn ông từ trong xe kéo nó ra rồi lái xe đi luôn."

Bà chủ không thiếu tiền, mở cửa tiệm chỉ để giết thời gian. Khi thấy Lục Nịnh muốn biết chuyện, bà liền kể ngay mà không cần nhận tiền.

"Con chó đó bị bỏ rơi. Nhưng tên đàn ông đó tệ lắm, bỏ chó mà lại để ở cao tốc. Nếu lỡ xảy ra tai nạn, hắn chắc chắn bị xử phạt."

Lục Nịnh không cần quay lại cũng cảm nhận được ánh mắt khẩn thiết của Đạt Đạt đang nhìn mình.

Nghe lời bà chủ, rõ ràng nó bị cố ý bỏ rơi.

Đạt Đạt không hiểu sao? Hay là nó không tin mình đã bị vứt bỏ?

Bình Luận (0)
Comment