Nghe tin Lâm Giang Tuyết tạm nghỉ học, Lục Nịnh biết nên mở lá thư kia ra.
“Lục Nịnh, xin lỗi, thời điểm cậu mở lá thư này ra, hẳn là tớ là đã ở cục cảnh sát. Không sai, Trịnh Nguyệt Nguyệt là tớ giết, là tớ nguyện ý chịu trách nhiệm trước pháp luật. Lo lắng duy nhất của tớ là việc nuôi nấng đám mèo hoang kia.
Nếu sớm biết rằng tớ sẽ rời đi lâu như vậy, lúc trước đáng lẽ không nên nuôi nấng bọn chúng, khiến bọn chúng có thói quen được cho ăn. Nhưng mà bây giờ nói nhiều cũng thành vô dụng.
Tớ muốn nhờ cậu giúp tớ nuôi nấng bọn chúng. Bên trong có thẻ, đây là tiền thưởng tớ giành được khi thi đấu, còn có học bổng của trường. Đều là tự tớ lén để dành, hẳn là có thể trụ được đến khi bọn chúng qua đời.
Nếu cậu không muốn, phiền cậu giúp tớ tìm một người nuôi nấng, chi phí lấy từ thẻ này. Mặc kệ như thế nào, nếu cậu có thể giúp đỡ, tớ thật sự rất cảm kích; không thể giúp được, tớ cũng sẽ không oán trách.
Cuối cùng, cảm ơn cậu.”
Lục Nịnh đọc xong, lật ra phía sau, mật mã đã được chu đáo viết.
Thật sự có người sẽ đối với một đám mèo hoang như thế thích sao, thích đến nỗi cho dù bản thân bị giam trong nhà tù, cũng không quên sắp xếp đường lui cho bọn chúng.
Có điều Lâm Giang Tuyết cũng thật sự tin tưởng cô. Lục Nịnh không cần đi kiểm tra, chỉ bằng Lâm Giang Tuyết từ nhỏ đã tham gia các loại hoạt động, thành tích ở trường vẫn luôn dẫn đầu, cũng biết tiền trong thẻ chắc chắn không ít. Người ta đã tin tưởng giao cho cô số tiền lớn như thế, cô cũng không thể phụ lòng được.
Giữa trưa hôm sau, Lục Nịnh đi đến chỗ tụ tập của đám mèo hoang. Bởi vì cuối nơi này là một bức tường, xung quanh cũng không có người ở nên bình thường rất an tĩnh. Bằng không lấy tính cách sợ người của đám mèo hoang, sẽ không có khả năng ngốc ở đây.
Lục Nịnh xuất hiện, đối với đám mèo đang làm tổ trong góc và ngồi xổm ngồi trên đầu tường có chút mới lạ.
Tất cả mèo đều nhìn chằm chằm cô, con nào có chút sợ người, nhát gan khả năng sẽ bị dọa.
Vẫn là con mèo quýt đã quen biết trước mở miệng:
“Meo ~” ( Chủ nhân Ngốc gan to, sao chị lại đến đây? )
[ Chúng ta có thể đổi một chút xưng hô không? Mày có thể gọi tao là Nịnh Nịnh giống như Lai Phúc. ]
Tuy rằng biết nhóm mèo không có ác ý, nhưng Lục Nịnh thật sự là nhịn không được mà sửa cho đúng... xưng hô kì quặc.
“Meo ~” Mèo quýt rất dễ dàng thay đổi xưng hô. (À, được, Nịnh Nịnh. )
[ Ngoan lắm. ]
Thân hình mèo quýt có chút mập giả, Lục Nịnh dùng ngón trỏ điểm nhẹ trán nó, đem linh lực truyền cho nó. Trong đám mèo, nó gần gũi với con người nhất, cũng khờ khạo nhất. Để đề phòng nó bị con người lừa mà bắt đi, Lục Nịnh chỉ có thể lấy linh lực gia tăng trí lực cho nó, làm nó hiểu được cái gì là nguy hiểm.
“Meo ~” ( Nịnh Nịnh, chị sờ mèo thật thoải mái nha, sờ nữa sờ nữa. )
Lục Nịnh buông tay, mèo quýt không muốn mất đi cảm giác thoải mái, liền lăn lộn trên mặt đất, làm nũng bán manh yêu cầu vuốt v e.
[ Không được, không cần làm nũng. ]
“Meo ~” Meo quýt ủy khuất lật lại thân thể, ngồi xổm xuống.
[ Tao tới là muốn nói cho tụi mày biết một chuyện, Tuyết Tuyết có chuyện nên phải đi xa, có lẽ thật lâu sẽ không thể cho các ngươi ăn được. Sau này, tao sẽ cho tụi mày ăn.]
“Meo ~” ( Tuyết Tuyết vì sao không tự mình đến nói với chúng ta? )
Nhóm mèo hoang tuy có hảo cảm đối với Lục Nịnh, nhưng những con chủ động lại đây không đồng nhất, mèo quýt không tính.
Lần này chủ động đáp lời chính là một con mèo tam thể, đôi mắt đã không còn linh động như mèo trẻ tuổi, hẳn là tuổi đã lớn.
[ Tuyết Tuyết tới không được, chỉ có thể nhờ tao nói với tụi mày. ]
Lục Nịnh không tính đem việc Lâm Giang Tuyết vào tù nói cho tụi nó. Nhóm mèo hoang chỉ có chỉ số thông minh năm sáu tuổi, nói phức tạp cũng mơ hồ, không bằng nói với bọn chúng có việc nên không thể đến.
[ Tao muốn hỏi tụi mày một việc, có thể chứ? ]
Lục Nịnh nói ra mục đích của lần này đến. Đợi đám mèo hoang đồng ý, cô hỏi về câu nói ngày hôm đó của mèo quýt.
[ Lúc trước này nói “con người thương tổn Tuyết Tuyết đã chết, là con người nào? ]
“Mèo ~” ( chính là một nữ nhân thúi. )
“Meo ~” ( Nữ nhân thúi đó còn đá mèo, meo, bụng đau quá. )
“Meo ~” ( còn đánh Tuyết Tuyết. )
“Meo ~” ( mèo không giúp được Tuyết Tuyết… Bọn họ rất nhiều người )
......
Lục Nịnh căn cứ lời nhóm mèo hoang nói, đại khái đoán được nữ nhân thúi kia hẳn là đám người Trịnh Nguyệt Nguyệt. Cả ngày trang điểm đậm, mùi nước hoa nồng nặc, đối với khứu giác mẫn cảm của mèo quả thật khó ngửi.
Bọn họ hẳn là ngẫu nhiên gặp được Lâm Giang Tuyết đang cho đám mèo hoang ăn, cho nên mới đến đây điều tra.
Nhưng cô vẫn chưa hiểu, lấy EQ của Lâm Giang Tuyết, nếu hướng đối phương giả vờ đưa tiền thì vấn đề sẽ không lớn mới đúng.
[ Vì sao bọn họ lại đánh Tuyết Tuyết? ]
“Meo ~” ( nữ nhân thúi kia đá mèo, đá mèo con. )
“Meo ~” ( mèo con đã chết. )
“Meo ~” ( bọn họ còn nói, muốn lột da mèo… )
……
Cho nên Lâm Giang Tuyết là không chịu được bởi vì nguyên nhân của mình mà khiến nhóm mèo hoang bị thương, nên mới xảy ra xung đột cùng đám Trịnh Nguyệt Nguyệt.
[ Tụi mày làm sao biết được người xấu đã chết? ]
“Meo ~” ( Mèo lão đại nói phải bảo vệ Tuyết Tuyết nên đã đi theo Tuyết Tuyết? Sau đó nhìn thấy người xấu đã chết. )
“Meo ~” ( người xấu đã chết, Tuyết Tuyết sẽ không bị bắt nạt nữa. )
[ Được, tao đã biết. ]
Đám mèo hoang tuy không dám gần gũi Lâm Giang Tuyết, nhưng đáy lòng là thật sự thích cô ấy. Nếu không sẽ không anh một câu tôi một câu khi nói về cô ấy.
Tuy rằng bọn họ không hiểu ngôn ngữ của nhau nhưng sự quan tâm lại giống nhau.
Sau khi kết thúc tiết học buổi tối, về đến nhà đã 10 giờ.
Lục Nịnh lấy ra tờ giấy lúc trước Lương Túc đưa cho, căn cứ số điện thoại gọi đi.
“Xin chào, tôi là Lương Túc.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm trầm ổn.
“Cảnh sát Lương, cháu là Lục Nịnh.” Vốn chỉ thử gọi, không ngờ Lương Túc bắt máy thật nhanh, không hổ là cảnh sát hình sự đi làm 24/24.
“Có chuyện gì sao?”
“Cháu muốn hỏi một chút tình hình của Lâm Giang Tuyết.”
“Cảnh sát phá án, không có thể tiết lộ thông tin.” Nói xong, bèn tính cúp điện thoại.
“Chờ một chút, cảnh sát Lương, chẳng lẽ chú không muốn biết nguyên nhân Lâm Giang Tuyết giết Trịnh Nguyệt Nguyệt sao?” Lục Nịnh nhanh chóng nói.
“Em biết điều gì?” Lương Túc nhíu mày hỏi.
“Trao đổi tin tức?” Lục Nịnh đưa ra điều kiện.
“Được.” Lương Túc không hỏi lại, lập tức đồng ý.
Lục Nịnh cười cười, cô biết Lương Túc không phải là người bảo thủ không chịu thay đổi.
“Chú nói trước. Chú yên tâm, cháu khẳng định sẽ không nói dối.” Lục Nịnh có chút nghi vấn, cần xác định từ manh mối của cảnh sát.
Nếu đã đồng ý trao đổi tin tức, Lương Túc liền không do dự, “Được. Em hỏi đi. Có thể trả lời tôi sẽ trả lời.”
Lục Nịnh: “Tại sao các chú nghi ngờ Lâm Giang Tuyết?”
Lương Túc: “Chúng ta phát hiện trong đĩa đám mây của Trịnh Nguyệt Nguyệt vài đoạn video bắt nạt. Sau khi dò hỏi Từ Lan Chi, cô ấy nói ra video quay Lâm Giang Tuyết. Chúng ta lấy video bẫy Lâm Giang Tuyết, cô ấy đã thừa nhận việc mình giết người.”
Lục Nịnh: “Lâm Giang Tuyết nói nguyên nhân cô ấy giết người là bởi vì video?”
“Đúng vậy.” Một lát sau, không nghe được Lục Nịnh hỏi vấn đề tiếp theo, Lương Túc bắt đầu hỏi: “Hiện tại tới lượt em.”
“Lâm Giang Tuyết ở gần trường học có cho một đám mèo hoang ăn, thời gian đã được 4 năm. Nơi cô ấy cùng đám Trịnh Nguyệt Nguyệt phát sinh xung đột là ở đó. Nguyên nhân xung đột bắt đầu từ việc đám Trịnh Nguyệt Nguyệt ở trước mặt Lâm Giang Tuyết ngược đãi mèo, sau đó mới đến vụ quay video.”
Lục Nịnh tổng hợp tin tức hôm nay nói cho Lương Túc. Nếu không phải bởi vì nghe được tiếng động vật, khả năng cô cũng không đoán được nguyên nhân Lâm Giang Tuyết giết người.
“Từ Lan Chi không nói điều này, chỉ nói Trịnh Nguyệt Nguyệt ghen ghét Lâm Giang Tuyết mà sinh ra xung đột.”
“Bởi vì trong mắt bọn họ, cũng không cảm thấy việc làm đám mèo hoang bị thương sẽ là nguyên nhân to tát gì. Có điều, cảnh sát Lương, chú thật sự cho rằng video là Trịnh Nguyệt Nguyệt tải lên sao?” Lục Nịnh tiếp tục hỏi một vấn đề.
Lương Túc cũng cảm thấy vụ án này quá mức thuận lợi, giống như có người từng bước lên kế hoạch trước, chờ bọn họ nhảy vào. Nghe Lục Nịnh nhắc nhở, điện thoại cũng không ngắt, trực tiếp kêu người phụ trách xem lại chứng cứ.
“Đổng Hướng Minh, kiểm tra đĩa đám mây của Trịnh Nguyệt Nguyệt, video được tải lên khi nào?”
Lục Nịnh nghe tiếng hai người nói chuyện ở bên kia điện thoại, trong lòng thầm nghĩ, nếu cô đoán không sai, thời gian video tải lên là sau khi Trịnh Nguyệt Nguyệt tử vong.
“Kỳ lạ, là sau ngày Trịnh Nguyệt Nguyệt tử vong mới tải lên.”
“Thời gian cụ thể?”
“6 giờ chiều.”
Trong khi đó thời gian Trịnh Nguyệt Nguyệt tử vong là khoảng 2 giờ chiều, nói cách khác video này không phải do Trịnh Nguyệt Nguyệt tải lên.
“Lục Nịnh, em còn biết thêm điều gì?” Lương Túc đi đến góc, thấp giọng hỏi.
“Đám người Trịnh Nguyệt Nguyệt nói, sẽ nhân lúc không có Lâm Giang Tuyết đem đám mèo hoang giết.” Lục Nịnh không có úp úp mở mở, trực tiếp nói cho Lương Túc đáp án.
“Bởi vì một đám mèo hoang mà giết người?” Đối với Lương Túc, nguyên nhân giết người này là không thể nghĩ tới.
“Cảnh sát Lương, chú vì lý tưởng của mình mà nỗ lực, cô ấy cũng có vảy ngược của mình.”
Lục Nịnh có thể lý giải suy nghĩ của Lâm Giang Tuyết. Nếu đám mèo hoang đó lúc trước không ngăn cản bọn trộm chó, thì Lai Phúc không những một đi không trở lại mà còn trở thành thịt trên bàn nhậu của con người. Nếu là mình, cô cũng sẽ giết người đó.
Đối với người nuôi động vật, thú cưng chính là vảy ngược không thể đụng đến. Đương nhiên, trừ những người vứt bỏ, ngược đãi động vật.
“Cảnh sát Lương, cháu nói cho chú tin tức lớn như vậy, chú giúp cháu một chút chuyện gấp, hẳn là không có chuyện gì đâu?” Dò hỏi manh mối chỉ là bước đệm, đây mới là mục đích cuối cùng của cô.
“Em nói đi.”
“Cháu muốn gặp Lâm Giang Tuyết.”
“Không được, hiện tại vụ án còn đang thẩm tra xử lí, bất kì ai cũng không thể gặp cô ấy.” Lương Túc không chút nghĩ ngợi đã lập tức từ chối.
Thẩm tra xử lý vụ án, tuyên án, còn một đoạn thời gian rất dài. Nhưng Lục Nịnh muốn gặp Lâm Giang Tuyết, không muốn phải chờ lâu như vậy.
“Nếu cháu không nhắc nhở, cảnh sát Lương, chú đến khi nào mới có thể phát hiện?”
Động cơ phạm tội sẽ không ảnh hưởng tới việc toà án xử lý hung thủ, nhưng đối với Lương Túc bọn họ mà nói đây quả thật là một sai lầm rất lớn.
Vụ án này, chứng cứ hung thủ lưu lại quá ít, bọn họ có thể phá án, vẫn là bởi vì hung thủ tự thú.
“10 giờ sáng thứ bảy, trước cổng trường trung học thành phố Dung, trễ hẹn không chờ.” Lương Túc cuối cùng vẫn mở miệng, quả thật là nhờ người ta nhắc nhở mới phát hiện vấn đề, cho nên cho cô một cơ hội gặp mặt cũng không phải là không được.
Không thể không cảm thán, trẻ con bây giờ thật sự thông minh, đem một đám người xoay như chong chóng.
Nếu Lâm Giang Tuyết thực sự lợi dụng sự cái chết của Trịnh Nguyệt Nguyệt để giải quyết kẻ bắt nạt - kẻ mà đã tuyên bố làm hại đám mèo hoang, cuối cùng kẻ chủ mưu phải chết, đồng phạm bị bỏ tù, thì quả thật đã giải quyết tận gốc vấn đề bị thương tổn của đám mèo hoang.
“Được, cảm ơn cảnh sát Lương, cháu sẽ đúng giờ chờ chú.” Sau khi đạt được mục đích của mình, Lục Nịnh sảng khoái cúp điện thoại.