Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo

Chương 57

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024-0308.gif

Nụ hôn này thiêu cho mặt Diệp Dạng đỏ hơn nữa, vòng này xem như xong, tiếp tục một vòng chơi mới.

Tô Nhượng rút được lá số sáu, trêu chọc hỏi:

"Nụ hôn đầu tiên của Tiểu Diệp Tử là khi nào?"

Diệp Dạng chỉ có thể đỏ mặt, tránh đi ánh mắt của mọi người mà trả lời:

"Ngày mười, tháng tư, năm nay ạ."

Tô Nhượng chọc ghẹo:

"Nhớ rõ vậy sao?"

Tô Tri Vi khịt mũi.

"Lúc đó em xin phép tôi đi chơi với Hạ Đông đúng không?"

Nghe Diệp Dạng "Dạ" một tiếng, Tô Tri Vi lắc đầu.

"Chị đã biết hai người đi riêng thế nào cũng có chuyện, mà thực tế thì đúng như vậy..."

Diệp Dạng không nói tiếp, chỉ là yên lặng nghĩ trong lòng, cho dù khi đó hai người không ra ngoài riêng với nhau, thì chuyện quen nhau cũng là chuyện sớm muộn.

Tình cảm dành cho người mình yêu không thể che giấu được.

"Cuối cùng cũng đến lượt em!"

Lần này Tô Nhượng số sáu, nhưng Tô Tri Vi lại là số một.

"Nói sự thật."

Tô Nhượng thở dài.

"Hỏi cái gì chứ?"

Quất Tử bên cạnh lên tiếng trước:

"Đời này cậu có muốn chấp nhận một người khác nữa không?"

Bốn người còn lại đều im lặng, chỉ có Tô Tri Vi bình tĩnh đáp:

"Không, như vậy cả đời cũng tốt. Chỉ cần tôi còn, thì em ấy vẫn sống."

"Em ấy" ở đây đương nhiên ám chỉ Thẩm Cựu Lân, những người ngồi ở đây đều hiểu rõ trong lòng.

Quất Tử nghe vậy cũng không lộ biểu cảm gì, chỉ là nhẹ giọng đáp:

"Đã biết."

Thiếu tinh tế như Diệp Dạng cũng nhận thấy được tâm tư của Quất Tử.

Sau ngày hôm nay, tâm tư này có lẽ sẽ không thể phơi bày ngoài ánh mặt trời được nữa, nó sẽ mãi trở thành bí mật trong lòng sáu người ở đây.

Chuyện tình cảm, thật sự không thể cưỡng ép.

Đôi khi, thời gian thật sự là một liều thuốc tốt nhất, có thể chữa lành vết thương. Nhưng đôi khi, thời gian càng làm miệng vết thương dần thối rữa, chạm vào một chút cũng đau đớn khôn nguôi.

Tô Tri Vi không phải trường hợp đầu tiên, cô không quên được, miệng vết thương cũng không lành lại được nữa.

Giống như bản thân cô đã nói, Thẩm Cựu Lâm chết tại thời điểm mà hai người yêu nhau nhất, tình cảm của Tô Tri Vi cũng vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc ấy mà thôi.


Sau đó, chỉ chơi vài vòng nữa thì kết thúc, mọi người chỉ đơn thuần uống rượu với nhau, chẳng qua người uống hăng nhất không phải Quất Tử mà là Tô Tri Vi.

Có lẽ cô đã quay về một đêm nào đó trong quá khứ.

Quất Tử không khuyên cô uống ít nữa, mà chỉ lặng lẽ một bên uống bia, vẻ mặt tự nhiên, giống như người đưa ra lời thăm dò và bị uyển chuyển từ chối không phải cô vậy.

Hạ Đông nắm cầm Diệp Dạng, kéo gần về phía mình.

"Không được nhìn, em mà nhìn nữa anh sẽ ghen đó."

Diệp Dạng nương theo động tác của anh mà đến gần, nhỏ giọng hỏi:

"Anh Đông à... Sau này tình cảm của hai chị ấy có xấu đi hay không?"

"Không đâu."

Hạ Đông nhìn thoáng quá Quất Tử, nói một cách chắc chắn:

"Đối với hai người đó mà nói, ba mươi năm làm bạn quan trọng hơn nhiều, nếu không Quất Tử không cần thiết vòng vo như vậy, trực tiếp bày tỏ tình cảm có phải hơn không."

Hạ Đông uống một ngụm bia.

"Lời từ chối không rõ ràng như vậy, sau này hai người họ còn có thể trở lại như bình thường."

Diệp Dạng đã hiểu, nếu Tô Tri Vi chấp nhận, thì mối quan hệ của họ sẽ giống như cậu và Hạ Đông, nhưng vừa rồi...

Sau này hôm nay, họ vẫn là những người bạn tốt nhất, thân nhất của nhau.

"Em đừng nghĩ nữa, uống một chút..."

Hạ Đông đưa ly bia đến trước miệng Diệp Dạng, Diệp Dạng cẩn thận nhấp một ngụm, lập tức chặc lưỡi, nói:

"Khó uống quá ạ."

Ánh mắt Hạ Đông nhìn xung quanh một vòng, Dương Nhất Tỉnh và Tô Nhượng đang bận anh anh em em, Quất Tử thì uống bia một mình, Tô Tri Vi thì ngồi ngốc một bên có hơi say cũng không chú ý đến chỗ này.

Anh nhấp một ngụm bia trong ly, giữ trong miệng, thừa lúc Diệp Dạng không chú ý thì truyền qua cho cậu.

Bia được Hạ Đông dùng đầu lưỡi rót vào miệng Diệp Dạng, một ít không vào hết lại trượt theo khóe miệng rơi xuống.

Hạ Đông li3m một ít chất lỏng trên khóe môi, cười nói:

"Còn khó uống nữa không?"

Diệp Dạng nhìn đôi môi đo đỏ của Hạ Đông mà sửng sốt, chỉ cảm thấy động tác vừa rồi của Hạ Đông thật sự quá quyến rũ người khác.

Tô Nhượng và Dương Nhất Tỉnh còn nhỏ giọng nói chuyện, phía sau vang lên âm thanh chai bia cụng vào nhau, trong lòng cậu chợt nổi lên chút d*c vọng chiếm hữu.

"Anh Đông đừng ở trước mắt người khác làm thế..."

Hạ Đông không ngờ bạn nhỏ lại nói vậy, nhướng mày hỏi:

"Làm thế là làm gì?"

Diệp Dạng mím môi đáp:

"Là như vậy ạ."

"Như vậy là sao nhỉ?


Hạ Đông nổi lên ý xấu.

"Không thì, em làm mẫu cho anh xem?"

Diệp Dạng đỏ mặt không nhúc nhích, Hạ Đông tiếp tục nói:

"Em không làm thì sao anh biết chứ, nếu không lần sau anh làm với người khác thì sao đây?"

Diệp Dạng do dự một lát, sau đó thè đầu lưỡi ra một chút, khóe môi cong lên lại nhanh chóng thu đầu lưỡi vào.

Không phải cậu không biết việc Hạ Đông đang chọc mình, nhưng cậu vẫn muốn thuận theo anh Đông, muốn anh vui.

Mi mắt Hạ Đông run lên, anh nắm lấy cổ tay Diệp Dạng, rồi nói với bên tai cậu:

"Tuổi không lớn mà đã học cách quyến rũ người khác à?"

"..."

Diệp Dạng nhìn anh một cách vô tội, rõ ràng anh Đông bảo cậu làm mẫu, kết quả cậu lại là người không đúng.

Hạ Đông ghé vào tai cậu nói:

"Trở về sẽ dạy dỗ em."

Tiếp đó, Hạ Đông đứng lên.

"Cũng trễ rồi, bọn tôi về trước, Dạng Dạng có hơi say, tôi dẫn em ấy về."

Bốn người không nói nên lời, họ cũng không bị mù, ban đêm Diệp Dạng còn chả uống được một ly.

Nhưng ai ở đây cũng có chút phân tâm, không giữ Hạ Đông ở lại mà thoải mái thả cả hai đi.

Về đến cổng khu chung cư, Hạ Đông hôn Diệp Dạng một cái.

"Em về trước đi, anh mua ít đồ."

Diệp Dạng siết chặt các đầu ngón tay.

"Dạ... Em chờ anh về."

Hạ Đông mua vài thứ mà người lớn đều hiểu, sau khi bước ra ngoài cửa hàng, gió đêm thổi đến, anh cũng tỉnh rượu một chút, nhìn đồ trong tay mà có chút hối hận.

Bạn nhỏ đã trưởng thành, nhưng dù sao vừa mới đủ tuổi, Hạ Đông không có ý làm gì cậu sớm như vậy, anh muốn đợi cậu lớn thêm chút nữa, chờ cậu chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng đồ mua rồi không thế ném đi được đúng không?

Hạ Đông vẫn xách đồ trở về, tự an ủi mà nghĩ, xem như chuẩn bị cho sau này.

Vừa vào cửa, đã thấy Diệp Dạng mặc đồ ngủ ngồi trên sofa, nhìn về phía anh.

Hạ Đông để túi đồ trong tay một bên, đi qua bế Diệp Dạng lên.

"Có buồn ngủ không?"

Diệp Dạng lắc đầu.


"Không ạ."

Hạ Đông buồn cười, nói:

"Vậy chúng ta xem phim nhé?"

Diệp Dạng lắc đầu, nhỏ giọng đáp:

"Anh Đông ơi, em tắm xong rồi."

Hạ Đông giật mình, hơi thở của bạn nhỏ phả vào cổ anh, anh không nhìn rõ vẻ mặt hiện giờ của Diệp Dạng lắm, nhưng vẫn có thể nghe rõ giọng nói của cậu.

Bạn nhỏ nói:

"Anh Đông à... Đồ anh vừa mua không cần dùng sao ạ?"

"..."

Hạ Đông này có thể thể nhẫn nữa không?

Anh bế Diệp Dạng lên bằng một tay.

"Em cầm nó đi."

Diệp Dạng ngoan ngoãn cầm chiếc túi nhỏ màu đen mà Hạ Đông vừa đặt xuống.

Hạ Đông đẩy người lên giường, anh hôn Diệp Dạng, những nụ hôn mang theo chút mùi rượu.

Sau một hồi lâu, anh mới buông Diệp Dạng đang thở hổn hển đỏ bừng cả mặt lên, chống hai tay bên người cậu, nghiêm túc hỏi:

"Em đã nghĩ kỹ chưa? Một khi bắt đầu thì anh không dừng lại đâu."

Tầm mắt Diệp Dạng có chút mơ hồ, nhưng ngữ khí nghiêm túc không kém:

"Em không muốn dừng lại, anh Đông à."

...

"Em còn đau không?"

"... Không sao ạ, có hơi chướng bụng một xíu..."

Diệp Dạng quá dung túng Hạ Đông, nhưng giọng nói của cậu đã nhiễm chút tiếng nức nở.

Cả hai đều có vẻ mất kiểm soát, đến tận rạng sáng, Hạ Đông mới tỉnh táo lại, khung cảnh trên giường vô cùng hỗn loạn, trên cơ thể Diệp Dạng dường như không còn chỗ nào nguyên vẹn.

Hạ Đông ôm cậu đi tắm, Diệp Dạng mơ màng sắp ngủ đến nơi, cậu để mặc Hạ Đông ôm mình, chỉ là miệng vẫn lên án anh:

"Anh Đông gạt em."

Hạ Đông sửng sốt, không ngừng động tác trên tay.

"Anh gạt em chuyện gì?"

Diệp Dạng tựa cầm trên vai Hạ Đông, đáp;

"Anh đã nói sau này sẽ không làm em khóc nữa..."

Nhưng cậu khi cậu khóc lóc xin tha, Hạ Đông cũng không buông tha cho cậu.

Hạ Đôn không khỏi bật cười, đương nhiên anh nhớ lời hứa lúc còn ở thôn quê nọ đã nói, sẽ không bao giờ làm cậu khóc.

"Tình huống đặc biệt tất nhiên không giống..."

Bàn tay Hạ Đông bắt đầu không đàng hoàng, anh nhếch khóe môi.

"Ngày thường thì em chỉ có thể cười, nhưng trên giường em chỉ có thể khóc."

Ngày hôm sau, mười hai giờ trưa Diệp Dạng mới tỉnh dậy, vừa tỉnh dậy đã bắt gặp ánh mắt dịu dàng mà chăm chú của Hạ Đông.


"Còn khó chịu chỗ nào không?"

Diệp Dạng nhớ đêm điên cuồng hôm qua, dần đỏ mặt lên.

"Vẫn tốt ạ..."

Hạ Đông hôn lên trán cậu.

"Vậy chúng ta dậy ăn sáng trước."

Bữa sáng do Hạ Đông gọi bên ngoài, ngày thường anh có thời gian rảnh thì đều tự làm, nhưng hôm nay không giống, anh hy vọng khi bạn nhỏ tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên có thể nhìn thấy anh, cảm nhận được sự ấm áp của anh.

Diệp Dạng gật đầu, vừa mới cử động cơ thể, cả người đã cứng đờ.

Ban nãy, Hạ Đông hỏi cậu có khó chịu không thì cậu trả lời thật, vừa nãy không có cảm giác gì, chỉ là bây giờ cử động một chút, cảm giác như bị xé rách đột ngột ập tới.

Mông, đùi hay eo đều đau nhứt, Diệp Dạng cứng người chậm chạp đứng dậy khỏi giường.

Hạ Đông bất đắc dĩ đỡ lấy cậu.

"Còn nói là không khó chịu."

Đến bàn ăn, Hạ Đông lót một cái gối cho Diệp Dạng ngồi, cậu ngồi lên có hơi không thoải mái lắm.

"Cao quá ạ..."

Hạ Đông giúp cậu mở hộp cháo.

"Thế có muốn ngồi lên đùi anh không, anh đút em ăn?"

Diệp Dạng vội vàng cầm thìa húp từng ngụm nhỏ.

"Chân anh cũng cứng mà."

"..."

Ăn xong, Diệp Dạng ngồi trên sofa, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn, nhưng Khò Khò chợt chạy ra khỏi phòng nhảy lên đùi Diệp Dạng.

Diệp Dạng không nhịn được kêu một tiếng, thật là chua chát làm sao...

Hạ Đông nghe thấy tiếng Diệp Dạng thì nhanh chân chạy tới.

"Em sao vậy?"

Diệp Dạng có hơi ấm ức nhìn anh.

"Khò Khò giẫm lên đùi em ạ."

Nếu Khò Khò còn nhỏ thì nhảy lên người, Diệp Dạng cũng không có cảm giác gì, chỉ là lúc này Khò Khò đã hơn năm tháng tuổi, cân nặng tăng vọt, nặng đến sáu ký, nên đột nhiên nhảy lên đùi Diệp Dạng, cảm giác thật khó mà tả.

Hạ Đông nhịn cười, ôm Khò Khò xuống, mặc kệ chú phản kháng thế nào cũng khóa lại trong phòng,

"Hôm nay ba mày không được khỏe, đừng làm khó em ấy nữa."

Về phần ai làm khó ai, Khò Khò cũng cảm thấy tủi thân nhưng không biết nói với ai.

__________

Tác giả có lời muốn nói: Ngại ngùng quá~

Về phần Vi Vi và Quất Tử, tôi muốn làm rõ một chút, hai người này không phải là cp phụ, cũng sẽ không thành một đôi, một người không thể quên được người cũ, một người không dám phá vỡ tình bạn mấy chục năm.

Trong thâm tâm Quất Tử biết rõ, họ không có khả năng.

Cp phụ có suất diễn nhiều chỉ có Tô Nhượng và Dương Nhất Tỉnh.

...

E/n: Hơi tiếc cho Vi Vi với chị Cam thật, hai chỉ khổ quá tưởng tác giả sẽ cho thành đôi với nhau. Ai dè friendzone TAT.
Bình Luận (0)
Comment